Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 2005



Chương 2005

Nói đùa à, ở trong lâu đài cổ, còn có thể đi dạo bờ biển, rảnh rỗi đến trang trại uống rượu, kết hợp với phong cảnh đẹp như chốn bồng lai của nước Y, có ai không muốn đến đó nghỉ ngơi chứ.

Cô hận không thể đang ngồi trên máy bay đến đó.

. . .

Buổi tối, Khương Tuyết Nhu mang theo Hiểu Khê và Hiểu Lãnh cùng đi thăm Lâm Minh Kiều.

Đúng lúc nhìn thấy Tống Dung Đức vụng về thay tã cho đứa bé.

“Wow, mẹ ơi, em bé thật là đáng yêu.” Hiểu Khê đi tới dùng ngón tay chọc vào khuôn mặt nhỏ đáng yêu của em bé.

Tống Dung Đức cười xấu xa: “Con thích thì nói mẹ sinh cho các con một đứa đi.”

Khương Tuyết Nhu im lặng, nếu cô lại sinh đôi một lần nữa thì sẽ điên mất.

“Không cần, mẹ có bọn con là đủ rồi.” Hiểu Lãnh lạnh lùng nói: “Hơn nữa con có một đứa em gái đã đủ mệt mỏi rồi, con không muốn thêm một phiền phức nữa.”

“Anh nói ai phiền phức hả, em không chê anh trưng ra khuôn mặt thối thì thôi.” Hiểu Khê thở hồng hộc nói.

Hai đứa bé cãi nhau làm cho em bé nhíu mày lại.

Khương Tuyết Nhu vội vàng nói: “Hai đứa đừng quấy rầy em bé ngủ, đúng rồi, các người đã đặt tên chưa?”

“Ông nội tôi đã đặt tên cho con bé, Tống Đan Nguyệt.” Tống Dung Đức vội vàng nói.

“Thật là dễ nghe.”

Khương Tuyết Nhu gật đầu, để bọn nhỏ chơi với Đan Nguyệt, cô đi tìm Lâm Minh Kiều nói chuyện phiếm: “Cậu đỡ hơn chút nào không?”

“Không thoải mái, đau muốn chết.” Lâm Minh Kiều uể oải nói: “Cả ngày tớ còn phải đối mặt với Tống Dung Đức, cảm giác không thở nổi.”

“Cậu không muốn đối mặt với anh ta, chẳng lẽ muốn anh ta không quan tâm sao?” Khương Tuyết Nhu cười nói: “Vì sao chứ, cậu mang thai mười tháng, cực khổ sinh con, vì sao anh ta không phải trả giá, không làm gì cũng được làm ba, cậu sẽ thoải mái sao?”

“Sao cậu nói giống với mẹ tớ thế.” Lâm Minh Kiều bĩu môi: “Mẹ tớ nói tớ hành hạ anh ta, tra tấn anh ta.”

“Mẹ cậu nói rất đúng.”

Khương Tuyết Nhu tán thành: “Trong lúc cậu ở cữ thì đừng quan tâm gì cả, chăm sóc tốt cho mình, ăn uống đầy đủ, nghỉ ngơi tốt là được, tốt nhất cậu đừng xuống giường, để anh ta mang cơm đến tận miệng, tớ nói cho cậu biết chán ghét một người thì phải không ngừng tra tấn người đó, bây giờ cậu ly hôn với anh ta, ngược lại làm cho anh ta thoải mái vui vẻ, ít nhất cậu phải tra tấn anh ta sống không bằng chết mới bỏ qua, tớ nghĩ lại còn thấy tức giận, vì sao anh ta cầm quần áo cậu mua tặng cho người khác chứ, anh ta nghĩ tặng cậu cả trung tâm thương mại thì có thể đền bù tổn thương sao, tổn thương này không thể so sánh bằng tiền được.”

“Không sai, tớ cũng cảm thấy như thế.”

Cuối cùng Lâm Minh Kiều cũng tìm được người ủng hộ mình, cô ấy gật đầu.