Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 1733



Chương 1733

Chẳng lẽ Thương Dục Thiên ra ngoài gặp Khương Tuyết Nhu?

Nghi ngờ này dấy lên, Khương Tụng không kiềm chế được nữa.

Bà lập tức gọi vệ sĩ bên cạnh, “Kiểm tra xem Thương Dục Thiên đã đi đâu.”

Trong quán cà phê của một khách sạn năm sao.

Khương Tuyết Nhu ngồi ở chỗ gần bên cửa sổ, đợi hơn mười phút, liền nhìn thấy Thương Dục Thiên và Thương Mỗ cùng nhau đến. Hai cha con đều cao hai mét, cộng thêm vẻ đẹp trai tuấn tú, nhìn có vẻ không giống là cha con mà giống như là anh trai và em trai hơn.

Thương Dục Thiên đúng là được chăm sóc rất tốt, nhìn có vẻ giống như mới ba mươi bảy ba mươi  tám tuổi, vóc dáng trưởng thành cùng với  khí chất có lẽ những người mẫu nam hàng đầu ở nước ngoài cũng không sánh bằng.

“Thương tiên sinh, Thương Mỗ.” Khương Tuyết Nhu lập tức đứng dậy lịch sự chào hỏi.

“Tuyết Nhu, em gọi cha tôi tới đây rốt cuộc là có chuyện gì.” Thương Mỗ thân mật chào hỏi.

“Hai người ngồi trước đi, tôi không biết hai người thích uống gì nên không dám gọi trước.” Khương Tuyết Nhu đưa menu.

“Chỉ là một ly cà phê.” Thương Dục Thiên ngồi vào chỗ, hai cái chân dài chồng lên nhìn rất độc đoán.

“Cha tôi thì không đường,còn tôi thì nhiều đường.” Thương Mỗ cười xua tay “Hai người nói chuyện trước đi, tôi đi vệ sinh, ở nhà ăn nhiều dưa hấu quá.”

Gọi ba ly cà phê xong, Khương Tuyết Nhu không vòng vo nói thẳng: “Lần trước Thương tiên sinh, ông đã hứa với tôi là có thể giúp tôi cứu một mạng người.”

“Tính mạng của cô?” Ánh mắt Thương Dục Thiên rơi vào khuôn mặt nhỏ nhắn kinh ngạc của Khương Tuyết Nhu. Khuôn mặt lúc trước còn sáng ngời, hiện tại lại như bị một làn khói mờ mờ bao phủ, cả người lộ vẻ lo lắng.

“Không.” Khương Tuyết Nhu lắc đầu, “Mạng sống của Hoắc Anh Tuấn.”

Thương Dục Thiên kinh ngạc nhướng mày, “Cô có biết điều kiện này của tôi nó quý giá như thế nào không, nếu cho người khác rồi thì cô đừng hối hận.”

Nói trắng ra, Hoắc Anh Tuấn hoàn toàn không phải là chồng của cô, mà là một người đàn ông đã từng làm tổn thương và phản bội cô.

“Không có gì phải hối hận.” Khương Tuyết Nhu cười khổ nói: “Vừa rồi có người bệnh thần kinh mua một phần lớn Hoắc Thị, tôi biết rõ thế lực đó là muốn đối phó với tôi. Hoắc Anh Tuấn muốn ở lại vì một là không đành lòng để người khác chà đạp lên công sức mà anh đã vất vả bao nhiêu năm gây dựng nên, hai là anh ấy muốn tôi và hai con ra đi, cho tôi con đường sống. Anh ấy không quan tâm đến an nguy của mình nhưng đối với tôi anh ấy là người tôi yêu, cũng là cha của các con tôi. Tôi hy vọng Thương tiên sinh có thể cứu sống anh ấy khi tôi rời đi.”

Thương Dục Thiên mặt mày trầm ngâm.

Người bệnh thần kinh trong lời nói Khương Tuyết Nhu là vợ ông.

Cái danh hiệu này khiến ông cảm thấy khó chịu, nhưng ông cũng phải thừa nhận rằng là những gì Khương Tụng làm thật sự rất vô lý.

Khương Tuyết Nhu có lẽ không ngờ rằng chính ông là thế lực đứng sau lưng mà cô ấy nói.

Vì vậy, cô đã nói với ông ấy về kế hoạch của mình.

“Cô có chắc mình có thể rời đi an toàn không?” Ông không khỏi nhướng mày mà hỏi.

Khương Tuyết Nhu mím môi đỏ mọng, cô không thể nói cho ông ấy biết việc cô rời đi bằng phi cơ riêng của Lục Minh Anh.