[Đồng Nhân Nữ Hoàng Ai Cập] Ta Là Asisư

Chương 71: Menfuisu tới



Một năm đông đi xuânđến. Trong nháy mắt, kết hôn với Izumin đã được nửa năm. Mỗi một ngày,ta đều cực kỳ quý trọng. Có lúc ngẫu nhiên nghĩ đến khối bản chú thuậtkia, trong lòng lại hoảng hốt. Ngẫu nhiên, ta cũng từng yên tĩnh suyxét. Rốt cuộc là ai thứ đó nhét vào? Lúc ấy, những người thay ta sửasang lại hành trang, trừ bỏ Ari bọn họ ra, chỉ có Carol.

Nữhài này, trừ bỏ ngốc chút, nhưng thật ra tâm không xấu. Nếu như nói nàng là vì nguyền rủa ta, mới nhét bản chú thuật vào hành trang của ta, tathực không thể tin được. Cũng giống như là đang nói cho ta rằng BillGates phá sản, biến thành tên khất cái lưu lạc đầu đường.

Âmthầm, ta cũng từng hỏi qua Emi các nàng. Nhưng mọi người đều mờ mịt.Theo thời gian trôi qua, ta cũng chỉ có thể tạm thời buông chuyện này.Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn đi. Ta an ủi bản thân. Hi vọng sẽ có thể tìm biện pháp giải quyết.

Phải biết rằng, hiện tại, ngaycả bản chú thuật ta cũng không tìm thấy. Phỏng chừng là Izumin dấu đi.Hắn từng hỏi qua ta, khối niêm thổ bản này vì sao lại làm ta bị thương.Cụ thể, ta cũng không rõ. Phải biết rằng, nguyên tác mãi cũng chưa viếtxong. Chỉ biết là, khi nó vỡ vụn, có khả năng ta sẽ phải trở về. Nhìnánh mắt Izumin, ta phỏng chừng hắn cũng buồn bực. Vốn nếu là ngoạn ý tầm thường, thì trực tiếp ném xuống là được. Nhưng nó lại giống như một pho tượng phật vậy, quăng lại không dám quăng, đập lại không dám đập. Chỉcó thể thờ phụng, sợ nó mùa đông lạnh, mùa hè nóng.

Hôm nay, đột nhiên truyền đến một tin tức, Pha-ra-ông Ai Cập Menfuisu sắp đến Hitaito làm khách.

Hơn nửa năm không gặp Menfuisu, chợt nghe được tin tức này, ta run nửa ngày vẫn chưa phản ứng lại được. Hắn tới làm cái gì? Là tới thăm ta sao? Tađã rời đi Ai Cập, đâu có thể làm chuyện gì hại đến hắn?

Khôngphải là ta không biết, ở trong khoảng thời gian này tướng quân Nakuto bị hắn chỉnh sống không bằng chết. Là quân vương, ai có thể chịu đựng được chuyện bị một tướng quân mang binh uy hiếp. Không trực tiếp lấy tínhmạng của Nakuto là vì ta viết phong thư cầu hắn. Vì thế, Izumin rất tứcgiận. Hắn nói, nếu thật sự lo lắng thì hãy để Nakuto đến Hitaito đi. Cómột tướng quân trung thành lại có thực lực như vậy, đi đến quốc gia nàocũng là bảo. Nhưng thế lực của tướng quân Nakuot ở Ai Cập rất lớn, mọithân nhân cùng bằng hữu đều ở Ai Cập, hắn có thể đến đây sao? Izumin vừa phát cáu kỉnh xong, lại nhìn thấy đôi mắt ta đỏ hồng, cũng thở dài mộthơi, hối hận vì hành vi đánh nghiêng bình dấm chua.

Izumin khôngtrực nói xin lỗi với ta, ta vẫn hiểu được trong lòng. Hắn cùng Menfuisutừ nhỏ bị giáo huấn lý niệm giống nhau, mình làm cái gì cũng vĩnh viễnđúng, cũng không sẽ vì hành vi của mình mà giải thích. Nhưng hiện tạihắn lại ôn nhu gấp bội lại khiến ta biết hắn hối hận. Ta bật cười, nànglàm sao có thể có nam nhân vừa ôn nhu lại bá đạo làm lão công như vậy a. Vỏ quýt dày có móng tay nhọn đi. Ai bảo, ngay từ đầu ta đã đem hắn làmthần tượng, thật sự cảm thấy hứng thú.

Menfuisu muốn tới, thì tới đi. Nhìn Izumin, ta cười ôn nhu.

——— —————— âm mưu a âm mưu ——— ——————

Ngày Menfuisu đến nơi, ta cùng với Izumin đứng ở bên cạnh quốc vương Hitaito, cùng các đại thần hoan nghênh hắn.

Trên mặt lộ vẻ cười, ta đánh giá đứa em trai nhiều ngày không gặp. Menfuisugầy đi nhiều, hốc mắt hắn thâm lại, ánh mắt càng thêm sâu không lườngđược. Hắn chỉ sắp gần mười tám tuổi thôi. Nghĩ đến con trai thời hiệnđại, khi mười tám tuổi còn nháo lên trong nhà, yêu đương phong hoa tuyết nguyệt, nhưng còn hắn lại phải khiêng gánh nặng của một quốc gia, đốiphó với mọi tâm kế ác độc. Nghĩ đến đây, ánh mắt ta không khỏi ôn nhulên. Giống như là con gà con khi ra khỏi trứng, mắt nhìn đến bất luận kẻ nào đầu tiên đều coi là mẫu thân. Hắn là đứa em trai ruột thịt của ta ở cổ đại. Đối hắn, ta vừa mâu thuẫn lại muốn thân cận.

Menfuisucảm giác được ta từ lạnh lùng trở nên nhu hòa, nhìn ta tươi cười. Nhìntươi cười trên mặt tuấn tú của hắn rất trong sáng kia, ta không khỏi lại cười ôn nhu.

Trên lưng truyền đến một cổ căng thẳng, Izumin cóđiểm mất hứng. Mắt hắn mang nhắc nhở liếc ta một cái, liền hôn nhẹnhàng ở trên mặt của ta. Bụm mặt, ta nhìn hắn điềm điềm cười. Ta biếthắn đang lo lắng cho ta.

Ta có lệ đi hoan nghênh yến hội, ta chưa cùng tiếp xúc nhiều với Menfuisu. Lần này, hắn chỉ một mình tới. Carol vừa mới sinh hạ một nam hài, thân mình còn chưa khỏe. Ta không rõ hắnvội vã tới Hitaito rốt cuộc là vì cái gì? Chúc phúc ta? Ta cúi đầu cườicười, không có khả năng. Hoàng đế Ai Cập làm sao có thể ngây thơ nhưvậy?

Ngày hôm sau, Menfuisu quả nhiên tìm ta. Izumin do dự mộtchút, vẫn tạm thời tránh ra. Ta nhẹ nhàng ôm lấy hắn, không cần lolắng, ta không phải trẻ con, ở Hitaito, hắn không có khả năng làm gì ta.

“Tỷ tỷ, đã lâu không thấy.” Menfuisu giúp ta ngồi xuống.

Toàn thân ta không được tự nhiên. Đã lâu rồi, ta chưa từng ở gần hắn như vậy.”Đúng vậy! Nghe nói ngươi đã có hoàng tử.”

“Ân, tuy rằng trước mắt còn chưa lập, nhưng hắn hẳn là sẽ là người thừa kếAi Cập ta.” Menfuisu gật gật đầu. Hắn vừa sinh ra đã bị xác lập địa vịhoàng tử. Bởi vì phụ vương chúng ta cùng mẫu hậu cũng là chị em. Nghĩđến đây, ta có chút chột dạ. Lại nói tiếp, chẳng phải nàng cũng là kếttinh của loạn luân đấy sao.

“Vậy là tốt rồi!” Ta nhu nhu nửangày, thật sự tìm không thấy đề tài nào nói với hắn. Đột nhiên nghĩ đếnmột chuyện “Cái kia…chuyện tướng quân Nakuto… cám ơn ngươi.” Vốn, takhông nên đề chuyện này với hắn. Đối với Menfuisu mà nói, Nakuto quảthực là sự sỉ nhục. Mà ta tâm hoảng ý loạn, thấy biểu tình trầm tĩnh của hắn, thật sự tìm không thấy đề tài.

Ý cười trên mặt Menfuisu quả nhiên dần dần tiêu thất. Hắn yên lặng nhìn ta một hồi lâu, thấy takhông được tự nhiên đứng ngồi không yên, mới bật cười: “Tỷ tỷ! Nàng đang sợ hãi ta.”

Đúng vậy! Ta thật sự sợ hãi hắn. Ta miễn cưỡng cườicười: “Menfuisu, ngươi đang nói bậy bạ gì đó?” Bắt đầu cấp bản thân kiến thiết trong lòng, còn chưa qua mấy câu nói, liền bị Menfuisu đánh chothất linh bát lạc. Mấy ngày này, hắn càng có khí khái nam tử, liền ngaycả giơ tay nhấc chân, đều có cảm giác của bậc đế vương.

Khóemiệng Menfuisu đột nhiên toát ra một tia ý cười ý tứ hàm xúc khôngrõ.”Tỷ tỷ, nửa năm này, nàng hẳn là sống rất khoái trá đi.” Hắn khôngchút để ý cầm lấy tay của ta, thưởng thức thủ trạc kim xà trên tayta.”Tỷ tỷ càng ngày càng quyến rũ! Đáng tiếc là không từ ta làm. Izumin, hừ, thật đúng là làm cho người ta hâm mộ a!”

Nghe thấy trong lời nói của hắn truyền ra từng trận âm lãnh, ta có chút run run: “Menfuisu, mọi chuyện đều đã trôi qua. Ngươi còn không rõ sao? Hết thảy Ai Cập tađều buông tha, liền ngay cả Nakuto, ta cũng chỉ là thỉnh cầu ngươi thahắn.”

“Tỷ tỷ, đừng nói về Nakuto với ta nữa.” Menfuisu đột nhiêntới gần sát vào ta, gần như thì thầm nhẹ giọng nói: “Nếu lại nhắc têncủa hắn, ta sẽ nhịn không được lột da hắn ra, ném thịt hắn cho cá sấusông Nile.”

Nghe thấy thanh âm của hắn mang theo mùi vị huyếttinh, sắc mặt ta trắng bệch cố gắng kéo lại tay mình.”Hôm nay ngươi đến, là muốn nói với ta chuyện này sao?” Ta nỗ lực khống chế kinh hoảngtrong lòng. Asisu, đừng sợ. Menfuisu không thể làm gì được ngươi.

“Ta chỉ là nhớ tỷ tỷ. Asisu, nàng không biết, ta ngay cả trong mộng đều là hình ảnh chúng ta hồi còn nhỏ. Nàng nói xem, sao ta lại ngốc như vậy,lại để nàng chạy mất.” trong ánh mắt Menfuisu đột nhiên tràn ngập nóngcháy, nhìn ta khiến cả người ta rét run.”Nguyên tưởng rằng, có đượcCarol là có thể khống chế tốt Ai Cập. Nào biết đâu rằng, nàng còn trânquý hơn Carol. Tỷ tỷ, mọi thứ nàng làm ở Hitaito ta đều biết. Ha ha, hỏa lò, đồ ăn. Còn có các ý kiến tuyệt hảo trong chiến tranh, thật sự làrất thú vị. Ta thật sự rất hối hận a!” Nói xong một câu cuối, thanh âmcủa hắn trầm thấp đến mức cơ hồ không nghe thấy.

“Tỷ tỷ, nàng rất lạnh sao?” Hắn đột nhiên treo lên khuôn mặt tươi cười ấm áp mà ta quenthuộc nhất, ngay cả ánh mắt phảng phất đều trở nên giống như trước trong suốt. Menfuisu lại kéo tay của ta một lần nữa, giúp ta sưởi ấm. Ta runrun. Thì ra, ta chưa từng hiểu hắn. Lúc trước, hắn thật là muốn gảta ra ngoài, cầm lại quyền cai trị Hạ Ai Cập. Cho nên mới cưới tiểubạch Carol chỉ có danh dự mà không có một chút quyền lực chính trị kia.Mà ta cũng không rõ từ khi nào đã bị hắn cho rằng là uy hiếp. Mệt ta khi đó còn luôn lấy ánh mắt cười nhạo nhìn Carol, nhìn nàng gây chiến tranh hết lần này đến lần khác. Cho tới nay, thì ra kẻ ngốc nhất không phảiCarol, mà là ta.

“Asisu!” Izumin bỗng xuất hiện.

Ta như người vừa được cứu mạng, lập tức đẩy Menfuisu ra, thẳng tắp bổ nhào vào trong lòng hắn. Rất lạnh, thật sự rất lạnh.

Izumin cười nói: “Asisu luôn luôn sợ lạnh, mỗi ngày đều thích kề cận ta. Nếukhông, vừa ly khai trong chốc lát nàng sẽ lạnh run không ngừng, đã làmngài chê cười rồi.” Trong mắt hắn lại không có mỉm cười, lợi hại nhìnchằm chằm Menfuisu.

Menfuisu không sao cả buông tay, phảng phấtnhư căn bản không để ý bị ta đẩy ra.”Từ trước đến nay tỷ tỷ luôn ở AiCập nóng bức, đương nhiên không thích ứng được với Hitaito rét lạnh.”

“Asisu, nàng không thoải mái sao? Có muốn nghỉ ngơi chốc lát hay không?”Izumin ôn nhu cúi đầu hỏi ta, ánh mắt vẫn không thả lỏng nhìn chằm chằmMenfuisu.

Trên khuôn mặt anh tuấn của Menfuisu hiện lên mỉm cười, hắn đứng lên.”Tỷ tỷ xem ra thật sự rất không thoải mái, ta sẽ khôngquấy rầy nữa. Dù sao cũng còn nhiều thời gian.” Vừa dứt lời, hắn liềnxoay người đi hướng cửa.

Izumin ôm ta đến trên giường, nhẹ nhàngvỗ lưng ta. Thật lâu sau, ta mới hết run.”Thực xin lỗi, Izumin. Ta trởnên nhát gan.” đả kích liên tiếp khiến ta vô cùng không muốn xa rờinhững ngày bình tĩnh ở Hitaito này. Cổ nhân nói, từ giản nhập xỉ dịch,từ xỉ nhập giản nan. Cuộc sống hạnh phúc cũng đã làm ta đánh mất ý chíchiến đấu khi đối mặt khó khăn. Hơn nữa, ta gắt gao cầm lấy quần áoIzumin, dưới sự bảo vệ của hắn, ta càng ngày càng giống đóa hoa trongnhà ấm.

“Ta thật sự hi vọng bản thân có thể cường đại đến mức cóthể cho nàng cuộc sống vô ưu vô lự. Asisu, đừng sợ! Đây là cuộc chiếnđấu cuối cùng.” Izumin gắt gao ôm lấy ta, thanh âm kiên định mà hữulực.”Vì tương lai của chúng ta, hãy cho chúng ta hảo hảo mà đối mặt trận chiến đấu này đi.” ý chí chiến đấu của hắn giúp ta dần dần tin tưởng.Đúng vậy! Nếu lại sợ hãi, lại trốn tránh, cũng vô dụng. Còn không bằngcố lấy dũng khí đến.

Ta nâng bàn tay Izumin lên, dán trên mặt,cảm thụ được sự ấm áp cùng ôn nhu của hắn. Chỉ cần có chàng ở bên cạnhta, thì ta không phải sợ gì nữa.