[Đồng Nhân Nữ Hoàng Ai Cập] Ta Là Asisư

Chương 72: Sự phản bội đau lòng



Vì giám thị Menfuisu,Izumin bày rất nhiều thám tử ở bên cạnh hắn. Menfuisu tựa hồ cũng khôngnóng nảy, rất giống như đến thăm người thân. Mỗi ngày trừ bỏ đến chỗ ta tán gẫu, thì là bảo ta bồi hắn đi chung quanh một chút.

Phòngbị, hoài nghi, mâu thuẫn, mọi cảm xúc dây dưa ở trong lòng ta. NhưngMenfuisu trừ bỏ ngẫu nhiên biểu hiện có chút cổ quái ra thì đại bộ phậnvẫn là dùng khuôn mặt tươi cười vô cùng quen thuộc nhìn ta. Liên tục bốn năm ngày trôi qua, Menfuisu rất nhanh phải đi về. Chẳng lẽ, hắn thậtsự không phải là đến gây chuyện?

Izumin chau mày. Mấy ngày qua,hắn vẫn luôn luôn ổn trọng điều tra suy nghĩ nhưng cũng không hiểu chútnào. Có đôi khi, trong ánh mắt hắn còn lóe ra một tia ngoan ý. Ta vộivã giữ chặt hắn, trấn an an ủi. Nếu Menfuisu không phải là đến nháochuyện thì chàng cũng không thể tùy tiện động thủ. Ban ngày thì không có chuyện gì, mỗi buổi tối, ta đều bị ép buộc quá. Menfuisu ở xa tới làkhách, Izumin không thể trực tiếp cự tuyệt không cho ta ở riêng hắn. Cóthể thấy được cả ngày ta bị Menfuisu lôi kéo chạy nơi nơi, hắn ghentuông nặng đến mức cách xa hai ba trượng vẫn cảm nhận thấy được.

“Asisu, thân thể nàng không tốt, không nên chạy loạn ở bên ngoài!” Một tay ômlấy ta, Izumin cho Menfuisu một cái tươi cười giả dối, ngay cả lời từbiệt cũng lười nói với Menfuisu, cứ thế ôm ta trở về phòng.

Menfuisu cũng không tức giận, cười hì hì chào ta: “Tỷ tỷ! Buổi chiều ta sẽ đi thăm nàng.”

“Hừ!” Thanh âm tức giận của Izumin vang lên bên tai ta. Ta không nói được gì. Này là thế nào a.



“Tỷ tỷ! Nàng nghỉ ngơi thế nào rồi?” Menfuisu vô cùng tự nhiên đi vào trong phòng ta. Rõ rang nhìn thấy Izumin có ý cự tuyệt, hắn căn bản không để ở trong lòng.

“Hoàn hảo!” Ta nói. Khóe mắt nhìn Izumin đang ngồi ở một bên sắp nổi điên. Ông trời, ngàn vạn đừng để họ đánhnhau.”Menfuisu, buổi chiều sao không nghỉ ngơi?” Ta uyển chuyển cự tuyệt hắn.

“Khó được đến Hitaito một lần, ta còn hi vọng tỷ tỷ có thểmang ta đi lãnh hội phong cảnh nơi này.” Menfuisu ngồi sát vào bên cạnhta, gần gũi đến mức ta đều có thể ngửi thấy hương vị quen thuộc trênngười hắn.

Bàn tay to của Izumin lập tức vươn đến, kéo ta tách xa Menfuisu.”Hoàng đế Menfuisu muốn đi chỗ nào, vợ chồng chúng ta đươngnhiên sẽ nhiệt tình chiêu đãi.” Thanh âm lại thanh lãnh, cố tình ghentuông cùng uy hiếp ở bên trong lại nùng đến mức ngay cả Ari đang đứng ởmột bên đều nhịn không được rùng mình.

Menfuisu cố tình như không nghe thấy, một phen kéo tay của ta: “Thật vậy chăng? Tỷ tỷ, vậy hôm nay ta muốn đi xem chợ ở Hitaito.”

Ta sợ tới mức co rụt lại, khóemắt đã thấy được trong ánh mắt Izumin đã bắt đầu bốc hỏa. Hắn cười nói: “Được rồi! Chúng ta nhất định sẽ khiến hoàng đế Menfuisu vừa lòng.”Lãnh ý trong lời nói làm ta nhịn không được run lên một cái. Ông trời,loại ngày này khi nào mới chấm dứt. Bên người mỗi ngày đặt hai cái baothuốc nổ, ta lại chính là cái kíp nổ không hay ho kia. Dục khóc vô lệ,ta đáng thương hề hề nhìn Izumin.

Thấy bộ dáng ta như đang gặpcảnh khốn cùng, Izumin bật cười. Hắn hôn mặt ta, ôm ta lên, đi ra phíangoài. Nhìn thấy Izumin thân thiết không chút nào tị hiềm, trong mắtMenfuisu hiện lên một tia quang mang kỳ lạ, lại được che dấu rất tốt.Một bên, Ari cúi đầu quỳ xuống, vui vẻ đưa tiễn chúng ta rời đi.



“Izumin, ngày kia Menfuisu sẽ về nước thôi” Đầu ta cực kỳ đau. Ngốc cùng Carollâu, Menfuisu cũng biến thành ôn thần, khiến ta chịu không nổi.

“Ân.” trong mắt Izumin cũng có trầm tư.”Asisu, ta cảm thấy không bình thường. Menfuisu sẽ không khinh địch trở về như vậy.” Hắn có dự cảm không tốt,lại không biết nên giải quyết như thế nào.

“Có phải chúng ta đãnghĩ quá nhiều?” Rúc vào trong lòng hắn, ta càng không ngừng lấy ấm áp.Cảm giác làn da tướng thiếp thật là thoải mái. Mềm yếu, ấm áp, hươngvị trên người Izumin quanh quẩn ở chóp mũi. Cổ hương vị kia tựa như mộtgốc cây tuyết liên, thanh lãnh, di thế độc lập, lại ẩn ẩn tản ra hươngkhí độc đáo. Trong lòng may mắn, may mắn trừ bỏ Mira coi như rất tinhmắt kia ra, không có người nào có thể tiếp cận hắn. Cũng may mắn, là tabắt được hắn.

Thấy bộ dáng suy tư của hắn, ta càng cảm thấy đángyêu. Lén lút đưa tay xuống phía dưới chạm vào. Vừa lòng thấy hắn hít một ngụm khí lạnh, ta cười đến xấu xa.”Mĩ nhân trong ngực, ngươi lại đangsuy nghĩ đến người khác.” Cắn lỗ tai hắn, ta cố ý học bộ dáng lúc hắnđùa ta, lại liếm lại cắn: “Thật sự là rất khiến ta thất vọng rồi.” độ ấm đột nhiên lên cao, hô hấp của hắn cũng trở nên ồ ồ.

“Tiểu trứngthối! Nàng học được ở đâu?” Izumin cầm lấy bả vai ta có hơi chút runrun. Ta dọc theo cổ hắn dần dần hướng lên trên cắn.”Học chàng a!” Khiqua ngực hắn, ta cố ý nặng nề mà cắn mấy cái ở chỗ mẫn cảm của hắn, thấy hắn khống chế không xong ngâm ra tiếng, ta cười hì hì tiếp tục thăm dòđi xuống.

Rất đẹp, ta cảm thán. Dọc theo đường cong cơ bụng, tadùng đầu lưỡi tiếp tục. Trừ bỏ ngực, ta cảm thấy nơi khêu gợi nhất củanam nhân chính là chỗ này.”Ân…” Izumin bị ta cố ý tra tấn nói ra thanhâm mê người.”Thanh âm của chàng thật là dễ nghe! Đến, hô lên đến cho tanghe.” Trả hết cho hắn chiêu số đi, cảm giác vô cùng thỏa mãn. Nghe namnhân của mình bởi vì mình mà không khống chế được, trừ bỏ cảm giác thành tựu ra, còn có thú vị ác lớn hơn nữa.

“Tiểu trứng thối, nàng sẽhối hận.” Ám câm cổ họng nói ra uy hiếp làm ta có chút não giận, còndám kiêu ngạo? Ta há mồm cắn duyện trụ ‘vĩ đại’ của hắn, thỏa mãn nghehắn rốt cuộc ức không được rên rỉ, trình độ cao thấp ta đều làm. Mútvào, nuốt, khẽ cắn, liếm, các loại phương pháp có thể nghĩ đến đềudùng. Hắc hắc, khó trách hắn thích nhìn bộ dáng ta không khống chế được. Thật sự là rất thú vị.

Da đầu căng thẳng, hai tay Izumin đỡ sau đầu ta, đoạt quyền chủ động trở về, bắt đầu theo tiết tấu của ta tìmkiếm khoái cảm. Cổ họng đột nhiên xuất hiện dị vật làm ta nước mắt loạnchuyển. Thảm, chơi đùa phát hỏa. Ta ba chân bốn cẳng muốn đẩy hắn ra,lại nghe thấy tiếng cười nhẹ nhàng của hắn: “Khó chịu sao?” Ta không mởmiệng được, ngô ngô muốn nói cho hắn, lại bị hắn cố ý đỉnh vài cái. Theo bản năng nuốt, đè ép đến lửa nóng của hắn, khiến hắn càng ồ ồ tiếng rên rỉ.

Thật là khó chịu! Nước mắt ta đều bị sặc ra đến. Izumin độtnhiên lui đi ra ngoài. Ta từng ngụm từng ngụm hô hấp, còn chưa kịp chỉtrích hắn, liền cảm giác được bàn tay to của hắn tà tà sờ hướng phíadưới ta. Kinh ngạc cảm giác được một mảnh trơn trụi, hắn không chút dodự, một cái dùng sức liền vào thẳng cơ thể của ta.”Ha ha, thì ra nàngcũng rất hưng phấn a!” Bên tai truyền đến thanh âm đen tối của hắn. Taxấu hổ đến không dám trợn mắt, quả thật rất kích thích.”Tiểu trứng thối, ta đã nói nàng sẽ hối hận.” Ngữ mang uy hiếp, hắn hung hăng khiến tanhịn không được thét chói tai. Một giây trước khi có lý trí, trong đầuta đột nhiên hiện lên một ý niệm, nam nhân quả nhiên là dã thú…

Ngày hôm sau, eo ta mỏi lưng đau, nằm ở trên giường kém chút không dậy được. Cả đêm bị Izumin tra tấn mấy lần. Cuối cùng hôn mê đi qua, hắn mớibuông tha ta. Khi ngất xỉu, bên tai còn có tiếng hắn cười khẽ: ” Thểnghiệm này thật là có thú, ta hi vọng nàng về sau có thể tiếp tục.” Talập tức lắc mạnh đầu, không dám nói tiếng nào. Mặt u oán nhìn hắn.

Hắn không chút thương tiếc kéo ta dậy.”Menfuisu không quá bao lâu sẽ đến.Ta không hy vọng ngươi bị hắn nhìn sạch bách. Mau đứng lên đi.” Ngồiphịch ở trên giường, ta toàn thân vô lực để Ari giúp ta trang điểm.

Nhìn thấy ta một bộ oán phụ, Izumin ghé vào bên tai ta, thở ra nhiệt khíkhiến ta ngứa khanh khách cười không ngừng: “Nếu lại nhìn ta, hôm naynàng sẽ lại ngất xỉu.” Ta sợ tới mức lập tức ngồi thẳng, bày ra một bộtinh thần mười phần, nhìn không chớp mắt. Hắn tựa như một đầu sư tử bịxâm phạm lãnh thổ, thấy ta dám can đảm mạo phạm uy nghiêm của nam nhân,chỉnh ta đến chết đi sống lại. Cố tình còn bắt ta chủ động trở thànhtình thú. Trong lòng ta hối hận không thôi, ngày hôm qua chắc chắn ănlầm cái gì không nên ăn!

Nhìn hắn thần thanh khí sảng, ta ghen tị trừng mắt nhìn mấy lần. Đáng giận, sao lại chỉ có một mình ta khó chịu. Hắn cả đêm cũng không ngủ ngon, sao giờ lại không thấy mệt.

Ari ở bên cạnh, nhìn chúng ta liếc mắt đưa tình.”Bệ hạ, kỳ thực…” Ari muốn nói lại thôi.

Ngẩng đầu nhìn nàng, ta ôn nhu cười cười. Ari là nhũ mẫu tốt, mặc dù có chút tư tâm, nhưng cũng là thành tâm thành ý vì ta suy nghĩ.”Sao vậy? Cóchuyện gì cứ việc nói thẳng đi.”

Sắc mặt Ari có chút trắng bệch, nàng yên lặng không nói gì giúp ta trang điểm tốt sau, mới quỳ trên mặt đất, vẫn không nhúc nhích.

Ta cảm thấy kinh ngạc, quay đầu nhìnvề phía Izumin, phát hiện sắc mặt của hắn cũng không được tốt.”Ngươi cóchuyện gì lén gạt chúng ta?” Izumin chậm rãi hỏi.”Hơn nữa, là có liênquan đến Menfuisu.” Ngữ khí vô cùng khẳng định.

“Bệ hạ, thực xin lỗi!” Ari khóc cầm quần áo ướt nhẹp.

Izumin xoay người kêu ra phía ngoài: “Kail! Đi thần điện nhìn xem!”

Ta có chút mơ hồ. Rốt cuộc là thế nào?

“Thì ra là ngươi?” trong thanh âm của Izumin có một chút thống hận.

“Bệ hạ, hoàng tử điện hạ, không phải ta. Thật sự không phải ta!” Ari cảkinh ngẩng đầu nhìn chúng ta, liên tục xua tay.”Ta chỉ là nhìn thấyhoàng đế Menfuisu vụng trộm nhét bản chú thuật vào đồ cưới của bệ hạ.Đương trường bị hoàng đế Menfuisu bắt đến hậu, hắn lấy gia nhân của nôtì uy hiếp nô tì, bắt ta không được nói đi ra ngoài. Nô tì nghĩ rằng…chỉ là một cái nguyền rủa của Anubis, cũng không lo ngại, không cần nóivới bệ hạ.”

Như một tiếng sấm ở ta bên tai vang lên, ta giống như nghe thấy tâm bị phỏng thương phát ra mùi khét. Thân thể lung lay,trong bụng trở mình giảo thiên hôn chuyển, ta muốn nôn lại không nôn nổi phun. Phản bội, lừa gạt, bên người ta vì sao lại luôn xyar ra nhữngchuyện này? Ánh mắt chát chúa, rõ ràng trong lòng vô cùng thống khổ, lại không ra một tia nước mắt. Hỏi Emi, hỏi Kail, hỏi Betty, cố tình không hỏi Ari. Ở trong lòng ta, nàng đối ta là trung thành nhất. Nhưng tínnhiệm sâu nhất, thường lại mang đến phản bội nặng nhất. Giống nhưMenfuisu.

Ôm lấy ta, Izumin trấn an vỗ ngực ta.”Vì sao bây giờ ngươi muốn khai ra?” hơi thở ta bất ổn, mỏng manh hỏi nàng.

“Bởi vì hoàng đế Menfuisu luôn luôn ép hỏi ta, bản chú thuật kia chạy đi đâu. Nô tì không muốn nói cho hắn là bị hoàng tử Izumin lấy đi. Nhưnghắn…” Ari thống khổ “Hắn đã giết hơn một nửa gia nhân của nô tì. Bắt bọn họ viết huyết thư cho nô tì xem. Nô tì không muốn lại phản bội bệ hạ.”Ari khóc lớn.

Thân thể Izumin căng thẳng.”Không tốt! Bị lừa!” Hắn ôm lấy ta phóng ra bên ngoài.

Còn đi chưa được mấy bước, liền xa đã thấy Menfuisu ở đằng xa. Trên mặt hắn vẫn tươi cười như ánh mặt trời trước sau như một, trong tay lại cầm bản chú thuật khiến chúng ta toàn bộ cứng đờ. Trên người tiểu Kail có mẫychỗ đổ máu, gắt gao theo ở phía sau. Thị vệ Hitaito cầm kiếm vây quanhMenfuisu, không cho hắn cơ hội tới gần.

“Tỷ tỷ!” trong ánh mắttrong trẻo của Menfuisu hiện lên một tia đắc ý.” Tiểu thị vệ của nàngsao lại luôn cầm kiếm chĩa hướng ta. Có phải hắn muốn ám sát ta đâu?”

Izumin trầm giọng.”Ngươi muốn khối bản chú thuật này làm gì?” Ta và Izumin bất động thanh sắc, sợ bị Menfuisu phát giác trong lòng khủng hoảng.

“A? Khối này thì ra gọi là bản chú thuật a?” Menfuisu làm bộ ngạc nhiên lật nhìn trái phải. Ta và Izumin căng cứng, sợ hắn không cẩn thận liềnném.

“Ta nghe Carol nói, khối bản chú thuật này tựa hồ có liênquan đến tỷ tỷ đâu!” Thỏa mãn nhìn sắc mặt chúng ta trở nên trắng bệch, Menfuisu khoái ý cười to: “Thì ra… tỷ tỷ hiểu rõ a!”