[Đồng Nhân Harry Potter] Vì Em Mà Điên Cuồng

Chương 48: Trận Quidditch không yên bình (1)



Mặc cho trên mặt Mertly tràn đầy khó tin khi nhận ra cô là một Slytherin, Eira không dừng lại công việc của mình.

Cô cẩn trọng tạo một kết giới xung quanh nhà vệ sinh, đặt một cái bùa tĩnh âm, sau đó lấy từ trong áo ra một cuốn sổ cũ rích không ai biết nó đã trải qua những gì để những vết ố vàng dày đặc, mép sách bị bóc mòn đến trắng phau. Những trang sách tả tơi đến mức người ta phải giữ chặt lấy nó, bởi chỉ thoáng thôi, nó sẽ vồ ra ngoài như một con quái thú nhỏ hung dữ!

Như không nhìn thấy điều ấy, Eira lật lên từng trang sách. Cô thản nhiên ngồi đọc những thứ ngôn ngữ cổ xưa khó hiểu.

Eira đã quá quen với chúng. Dì Elena cho cô tiếp xúc với chúng từ khi cô còn rất nhỏ. Với cô, nó cũng chẳng khó bao nhiêu. Dường như nó đã trở thành bản năng, mặc dù cố gắng tìm kiếm nhưng hiển nhiên là trong đầu cô chưa từng có kí ức về chúng..

Vậy thì tại sao?

Trong chiếc vại nhỏ xinh bắt đầu được cô đổ vào từng loại nguyên liệu.

"Một vài cái chân nhện.."

"Thêm xíu dược.."

"Mật gà.."

".. Nhớt ốc sên.."

Cuối cùng là khuấy đều.

Một nỗi rùng mình khó tả chạy dọc sống lưng Eira.

Trong chiếc vại, nước sôi ằng ặc, màu bạc quen thuộc xuất hiện..

Thành công!

Mẻ thuốc tàng hình đầu tiên được ra lò.

Tiếp theo nào.. Lông kì lân.. dịch nhờn của quái vật đầm lầy.. cánh hoa thủy tiên..

Eira mê mẩn ngắm nghía màu sắc tuyệt đẹp bên trong vại.

Màu xanh dương sánh lên thành vại như sóng biển cuộn trào.. Tất nhiên nếu vị của nó không kinh khủng đến thế thì có lẽ cô sẽ không ngại ngần mà nếm thử.

Mùi vị của mấy loại thuốc này quả thật là một lời khó nói hết.

Eira thở dài, tiếp tục cho thêm nguyên liệu.

Phải hãm lại mùi vị ghê gớm của chúng lại, nếu không cô thật sự sẽ "ngỏm" trước khi cảm nhận được công hiệu của thuốc.

"Này, ngươi đang làm gì đấy?" Đôi mắt Mertly tò mò nhìn đống chai lọ đang được Eira đổ vào trong vại.

Đây chính là Slytherin quái dị nhất mà cô ta từng gặp. Không chỉ hành động mà cả lời nói và biểu cảm đều vô cùng kì dị so với một Slytherin.

So với một Slytherin thì dễ dàng nhận ra Eira càng giống những nhà còn lại hơn. Chân thành của nhà Lửng, liều lĩnh của Sư tử và đặc biệt là sự hiếu học của nhà Ưng.

Eira không trả lời Mertly ngay. Phải đến khi sự kiên nhẫn của cô ấy đã hao mòn gần như không còn cô mới mở miệng.

"Xem nào.. một thứ có thể giúp em trở thành chị.." Eira trả lời, bàn tay xinh đẹp vẫn không ngừng quấy đều nước bên trong.

Từ từ, chậm rãi.. xong rồi!

"Trở thành ta?" Mertly nghi hoặc, cúi đầu xuống nhìn thứ chất lỏng đặc sệt trong vại.

"Chị phải giữ bí mật cho em đó." Eira nháy mắt.

Sau đó vẩy đũa phép, tất cả lại với ban đầu, chỉ còn trong tay cô một lọ thủy tinh. Bên trong đúng là thứ nước thuốc xanh đậm vừa rồi.

Eira hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại. Cả cơ thể "nhẹ bẫng", linh hồn như trượt ra ngoài cơ thể.

"Bồ thật sự muốn đi xem Quidditch với mình ư?" Aria mừng rỡ nắm lấy tay Eira.

"Chính xác! Cậu có hiểu nhầm gì về mình à?" Eira thở dài. Tại sao mọi người lại thường nghĩ cô kì thị Quidditch vậy.

Không thể trách Aria, bởi từ đầu năm chưa bao giờ Eira đến xem bất cứ một trận Quidditch nào. Đã không phải là chỉ một hai lần Eira từ chối lời mời của Aria. Lại cộng thêm sự cuồng nhiệt của Eira giành cho sách vở.

Thật sự rất khó để nhận ra trong cô chút hứng thú nào với môn thể thao bậc nhất xứ phù thủy này!

Quay đi quay lại, hình như nguyên nhân vẫn là cô! Eira có chút chột dạ mà nghĩ.

Aria chỉ mỉm cười, đôi mắt cô bé cong cong hạnh phúc.

Eira đi cùng Aria chọn một chỗ trống trên khán đài ngồi xuống. Nó khá thuận lợi cho việc quan sát bao quát cả trận đấu.

Aria khá hào hứng, cô bé liên tục nói về những tin tức "nóng hổi" liên quan đến Quidditch, vận động viên nổi tiếng này, rồi cúp mùa đông ra sao. Eira dường như đã thấy một bộ mặt hoàn toàn khác của Aria.

"Mình nói hơi nhiều đúng không?" Nhận ra đôi mắt Eira đang nhìn chăm chú vào mình, Aria có chút ngượng ngùng, hai má ửng đỏ như một trái mật đào.

"Không! Aria dễ thương lắm." Eira nắm lấy trái mật đào, véo véo, chân thành nói.

Không giống với vẻ dịu dàng, trầm tĩnh thường ngày, có vẻ như ai cũng sẽ trở lên nhiệt huyết lạ thường với những thứ mình thật sự yêu thích! Eira cũng không lạ lẫm, cô cũng giành những tình cảm và sự nhiệt tình của mình cho việc nghiên cứu.

Nếu bạn cảm thấy một người lạnh lùng, không phải vì họ thật sự khắc nghiệt, chẳng qua là vì bạn chưa từng nhìn thấy con người khác của họ. Bạn chưa đủ sâu để cùng nhịp đập và thấu hiểu trái tim của người khác. Vì vậy nên đừng bao giờ đưa ra những suy nghĩ chỉ mang tính chất phiến diện, hay những đánh giá tiêu cực chưa qua quá trình tìm hiểu.

"Này! Cậu có biết cậu ta không?" Eira ra hiệu cho Aria nhìn về phía 45 độ góc bên trái mình.

Có một ánh mắt chăm chú nhìn về phía cô từ phía đó. Dù mỗi lần cô hướng đôi mắt tìm kiếm đều không bắt gặp nhưng một linh cảm đã mách bảo cô là cậu ta.

Cậu ta trông cũng khá quen mắt, dường như đã từng bắt gặp ở đâu.

"Cậu ta? Tom Hiddleston đó! Cậu ta là một danh nhân trong năm nhất của chúng ta ấy!" Aria thì thầm vào tai Eira.

"Danh nhân ư?" Eira kinh ngạc. Cô nhìn kĩ lại, đôi mắt hai người chạm nhau.

Eira khẽ gật đầu mỉm cười xem như chào hỏi. Không có chút tự giác nào khi bản thân bị bắt tại trận.

Đến đây thì cô nhận ra, là chủ nhân của đôi mắt xám tro buổi tối phân loại.