Dòng Chảy Tình Yêu

Chương 73: Không muốn rời đi



Cả thân ảnh nặng nề của anh đổ dồn xuống dáng người nhỏ nhắn mềm mại của cô, bàn tay to lớn bị anh giữ chặt eo mình, vòng eo nằm gọn trong vòng tay rắn chắc của anh, bị anh áp đảo ôm chặt đến mức khó thở, cũng bị khí thế trên người anh làm cho áp bách. Xung quanh chót mũi cô chỉ có mùi hương thơm ngát đặc trưng của anh. Bàn tay cô lơ lững trên không trung không có cách nào hạ xuống.

Đối với cô không phải chưa từng ôm nam nhân. Nhưng…nhưng mà, tại sao bị anh bất ngờ ôm lấy cô lại túng lúng, ngượng ngùng đến thế này.

Cô lắp bắp:“Chú…Thẩm?”

“Lạnh.”

Cô nghe giọng anh có chút run, cơ thể toàn thân cũng lạnh lẽo như không có nhiệt độ ấm nào, trên người anh lại chỉ mỏng manh mặc chiếc áo khoác dài đầu gối, có lẽ anh đã đứng ngoài gió mà đợi cô.

Cô đơn thuần không nghi ngờ:“Vậy vào bên trong nha?”



Bên tai truyền đến tiếng nói khàn khàn của anh:“Sợ tối.” Quả thật là vậy, bên trong không có lấy một tia ánh sáng nào, tối đen sâu thẳm trông có phần đáng sợ.

Cô vỗ nhẹ lưng Thẩm Tây Thừa trấn an, đôi mắt có hồn của cô lại có tia thương sót. Cô an ủi lấy anh.

“Ôm cháu cũng không khiến chú ấm hơn đâu.” Cô thủ thỉ nói.

Giọng Khúc Yên rất ngọt, giọng Mỹ-Trung hòa vào nhau nghe vừa sang vừa lôi cuốn lại vô cùng bắt tai.

Không chỉ cơ thể cô ấm, mà còn rất thơm. Là loại hương thơm ngọt ngào dịu nhẹ. Đây cũng là hương vị mà Thẩm Tây Thừa không chán ghét, đôi khi nhớ lại những khoảng khắc cô đứng gần mình, mùi hương ấy sẽ bay ra. Giống như một tên nghiện, đến cả anh còn chẳng biết tại sao lại có cảm xúc yêu thích một mùi hương đến vậy.

Thẩm Tây Thừa dáng rất cao, cúi xuống ôm cô lại càng cúi thấp hơn. Anh ngọ nguậy trên cổ cô, mái tóc đen ngắn cọ vào hõm cô có chút ngưa ngứa, đầu mũi anh cũng chạm tóc cô, lơ đãng mà nhẹ hít một hơi.

Anh khẽ đáp:“Cháu ấm, nhưng tôi vẫn lạnh.”

Giọng nói như một đứa trẻ cần được yêu thương, cô vụng về xoa sau gáy anh. Tóc anh khá cứng y như con người cứng ngắt của anh vậy. Ngôn Tình Xuyên Không

Hành động tiếp theo vô thức thực hiện. Cô nhón chân, choàng khăn len của mình qua cổ anh, sợ chưa đủ sưởi ấm anh lại lấy hai tay câu qua cổ ôm lấy Thẩm Tây Thừa.



Cô hỏi:“Vậy chắc đủ ấm rồi nhỉ?” Phần cổ cũng là nơi khá dễ bị nhiễm lạnh. Dù sao cô cũng mặc áo khoác dày, còn anh không có cái gì giữ ấm trên người.

Ánh mắt anh hiện lên tia hài lòng lẫn với đó là sự điên cuồng khó nhìn thấy, bàn tay dưới eo cô tăng thêm lực:“Đỡ rồi.” Hơi thở anh nhịp nhàng phả vào cần cổ cô, sau đó vẫn là Khúc Yên mỏi chân nên buông anh ra trước.

Cô nhìn anh một lúc, đưa tập hồ sơ cho anh, Thẩm Tẫ Thừa trầm ngâm:“Cháu về đi.”

Khúc Yên nghe lời, đi tới xe vẫn còn quay lại chào tạm biệt anh, bỗng cô hét to:“Không có đồ cháu nấu thì cũng không được phép nhịn ăn. Trở về cháu sẽ đón chú.”

Tầm mắt anh nâng lên, chăm chú nhìn chiếc xe cô đang chạy dần dần xa.

Lúc này anh lấy khăn choàng từ cổ mình xuống, trên khăn len vẫn còn sót lại mùi hương của cô. Đôi con ngươi màu đen của anh hiện lên tia sắc lẹm, tâm tư anh thật sự bị Khúc Yên làm ảnh hưởng rồi.

Anh khẽ nhếch khóe môi, đột nhiên cả khu sân bay sáng đèn trở lại. Từ bên trong Lục Thành bước ra ngoài.

Bộ dáng tức giận không dám nói ra:“Thẩm Tổng, dù gì anh chỉ cần nói một tiếng tôi liền gọi xe về lấy, sao lại làm khổ con nhóc đó thế? Giấc ngủ vẫn quan trọng với trẻ nhỏ.”

Anh lạnh lùng nhìn Lục Thành khiến anh ta bất giác rùng mình, đưa hồ sơ cho Lục Thành:“Không phải việc cậu có thể quản.”

Không phải là anh cố ý muốn làm phiền cô, chỉ là ngay khoảng khắc anh vừa lên máy bay, bỗng nhiên lại nhớ đến cô. Có chút do dự không muốn rời đi.

Lục Thành cụp mắt nhìn hồ sơ, lại nhìn khăn choàng màu trắng sữa trong tay anh có chút không hợp khí chất anh.

Đột nhiên đầu anh ta nhảy số, thì ra là nhớ Khúc Yên. Nhìn bộ dáng không muốn đi của anh là cũng đủ hiểu rồi.

Lục Thành trêu ghẹo:“Thẩm Tổng, khăn choàng đó hay là đưa tôi giữ hộ đi? Dù sao thì phòng ngủ trên máy bay cũng có điều hòa giữ ấm.”

“Câm miệng.”

Lục Thành cười tũm tĩm, vậy là có chuyện để trêu ghẹo anh dài dài rồi.