Đơn Xin Ly Hôn

Chương 93: Đón Em Về Nhà (2)



Người dịch: Ravine

Lục Đào nói: “Có thể cùng đưa bọn họ về nhà”

Trình Cẩn lắc đầu, không dám nhìn anh, trước tiên tạm biệt Mã Nguyên đang sững sờ đứng ở cách đó không xa, sau đó đi bộ về nhà. Nhưng mới đi được vài bước, Lục Đào đã nắm lấy cổ tay cậu, đối phương cứng rắn hỏi: "Nhà ở đâu? Anh đưa em về."

Trình Cẩn muốn nói "không cần đâu", nhưng cậu biết tính người đàn ông này, anh ấy một khi đã quyết định sẽ rất hiếm khi rút lại, vì vậy cậu đành gật đầu.

Không gian trong phi thuyền không lớn, thật ra còn có hai người đang ngồi bên trong, nhưng Trình Cẩn không quen biết họ. Cậu thận trọng chào hỏi rồi ngồi xuống hàng ghế sau, khi Lục Đào ngồi xuống bên cạnh, cậu lại hoảng sợ.

Trước khi phi thuyền cất cánh, Lục Đào hỏi: "Địa chỉ?"

Trình Cẩn nói địa chỉ của nhà mình, cậu nhìn thấy người phi công ngồi phía trước nhập địa chỉ và màn hình biểu thị rằng có thể tới trong năm phút nữa, từ đáy lòng không khỏi có chút cảm thán.

Suy cho cùng, cũng phải mất hơn nửa tiếng đồng hồ ngồi xe trượt tuyết họ mới có thể tới được nhà.

Kính của tàu vũ trụ trong suốt, sau khi bay lên, Trình Cẩn mới có thể coi như nhìn thấy hầu hết nơi mà cậu đang sinh sống hơn một tháng. Khắp nơi gần như bị gió và tuyết bao phủ, mênh mông một mảng trắng xóa, về cơ bản màu sắc của những ngôi nhà là màu của gỗ nguyên tấm, tinh cầu này trông thực sự rất đơn điệu. Lần bay cao này giúp cậu thấy được thì ra sau lưng thị trấn của họ dựa trên một ngọn núi khổng lồ, toàn bộ đỉnh núi cũng bị bao phủ bởi tuyết trắng xóa, gần như hòa quyện với bầu trời. Mà cậu trước đây cũng chưa từng để ý đến, do thời tiết không được tốt cho lắm, nên cậu mới không nhận ra.

Khi phi thuyền đi được nửa chặng đường, Trình Cẩn mới nhớ ra hỏi: “Anh làm sao mà… tìm được nơi này?” Cậu mím môi dưới, “Tháp Tháp đã kể với anh rồi sao?”



“Em thấy sao?” Lục Đào nhìn sang, giọng điệu lạnh như băng, Trình Cẩn thậm chí có thể nghe thấy sự khó chịu trong câu nói.

Trong lòng Trình Cẩn có chút cảm giác áy náy, cậu nhỏ giọng giải thích: "Lúc đó em cũng đã nghĩ đến việc nói với anh, nhưng lại thấy ... tốt hơn hết là nên yên lặng, mà anh cũng chưa chắc muốn em nghe nói..."

"Cái tính tự cho mình đúng của em vẫn không thay đổi chút nào."

Giọng điệu đả kích khiến Trình Cẩn càng cảm thấy áy náy, cậu rụt cổ nói: “Em xin lỗi.” Cậu không dám hỏi thêm nữa, sợ mình sẽ lại chọc vào cơn tức giận của người đàn ông, cậu không muốn thấy dáng vẻ Lục Đào lại coi thường cậu. Bởi vì ngay cả ký ức thôi cũng đủ khiến cậu bầm dập cả người.

Nhưng khi phi thuyền chuẩn bị hạ cánh, Lục Đào đột nhiên lại hỏi: "Mới qua hơn một tháng mà em đã tìm được mục tiêu mới rồi à?"

Đối mặt với lời chỉ trích của anh, Trình Cẩn có chút không thể giải thích được, "Mục tiêu mới nào?"

Lục Đào mặt không cảm xúc nhìn cậu, "Cái người vừa rồi, không phải sao? Hai người còn không phải đang định kết hôn sao?"

"Sao anh lại ..." Trình Cẩn nghĩ đến mình vừa đứng ở nơi treo biển "Phòng đăng ký kết hôn", liền vội vàng ngậm miệng lại.

"Lý do?"

Câu hỏi ngắn gọn khiến Trình Cẩn bị áp lực rất lớn, càng không dám nhìn đến đối phương, cậu siết chặt ngón tay. bắt đầu nghĩ làm sao để trả lời câu hỏi này. Cuối cùng, cậu lấy hết can đảm nói: "Em muốn bắt đầu lại, mà cậu ấy trông rất đơn thuần, có lẽ sẽ phù hợp với em hơn. "

Cậu không dám nói ra lý do thực sự, nếu trở về lần nữa cũng chỉ là lặp lại vòng xoáy của quá khứ. Lục Đào không yêu cậu, mà cậu cũng đã chịu đựng quá đủ cuộc sống hôn nhân không tình yêu của mình. Thay vì đối mặt với sự thờ ơ lạnh nhạt của người kia , chi bằng dứt khoát cắt bỏ hoàn toàn!



"Nên mới vội vã vậy sao? Mới có bốn mươi hai ngày mà thôi."

Giọng điệu của người đàn ông chứa đựng một sự hờn giận mà ngay cả Trình Cẩn cũng có thể nhận ra.

Trình Cẩn không hiểu tại sao anh lại tức giận như vậy, chỉ có thể lý giải đó là do lòng tự tôn của đàn ông, bèn nặn ra một nụ cười: “Đúng vậy, em vẫn luôn rất nóng lòng. Khi xưa em theo đuổi anh, ép buộc anh phải kết hôn với em không phải cũng vội vã như vậy sao? "

Sau khi nói xong, cậu cuối cùng cũng lấy hết can đảm nhìn Lục Đào, bị ánh mắt lạnh lùng của anh nhìn đến toàn thân rùng mình, nhưng vẫn cố nói tiếp: "Nên anh đến tìm em, vừa hay cũng đúng ý em, nếu không em với cậu ấy không thể kết hôn được. Lục Đào, sau khi trở về, chúng ta hãy ly hôn đi. "

Dù trái tim đau đớn đến rỉ máu, nhưng thà đau ngắn còn hơn đau dài, Trình Cẩn giờ đã hiểu được điều này.

Người đàn ông bên cạnh khí thế cường hãn, vẻ mặt vô cảm dường như chưa từng mỉm cười. Anh nhìn chằm chằm vào ánh mắt Trình Cẩn, khiến cậu tự hỏi liệu có phải cậu đã chạm vào vảy ngược của anh rồi không, nhưng nghĩ kỹ lại, những gì cậu vừa nói chính là những gì người kia muốn nghe cơ mà, cậu thấy có gì đó không thể giải thích được.

Qua một lúc sau, Lục Đào ra lệnh cho phi công: "Dừng hạ cánh, trực tiếp quay trở về tinh cầu Đế Quốc."

Điều này có nghĩa là anh đã đồng ý ly hôn với cậu? Dù biết đối phương luôn có suy nghĩ như vậy, nhưng Trình Cẩn vẫn không thể kiềm chế được cảm giác khó chịu trong lòng khi cả hai cùng nhau đi đến bước này.

Cậu cắn môi thì thào: "Anh nóng lòng đến vậy sao? Nóng lòng đến mức không cho em thời gian báo với cha và anh hai một tiếng?"

“Tôi sẽ phái người đến giải thích cho bọn họ sau.” Lục Đào không tiếp tục nhìn cậu nữa mà nhìn về phía trước, đột nhiên nói: “Tôi không có ý định ly hôn với em. Tôi chỉ đến đón người bạn đời đã tự ý rời đi của tôi mà không được sự cho phép."