Đơn Xin Ly Hôn

Chương 68: Có Địch



Trình Cẩn đối với việc chồng mình khôi phục trí nhớ cảm thấy có chút bất an, khi nghe chuyện chồng lại phải đi đến bệnh viện quân y, lần đầu tiên chủ động hỏi: “Em có thể đi cùng anh không?”

Sự bất thường của Lục Đào trong hai ngày qua vẫn còn lưu lại trong lòng, cho dù không thông minh cũng biết chứng mất trí nhớ có lẽ là từ từ khôi phục, hơn nữa rất có thế hiện tại chồng đang khôi phục, cho lên thỉnh thoảng mới có hành lời nói và hành động giống với thượng tướng đại nhân trước đây. Trong lòng không khỏi trống rỗng, chỉ có thể hỏi riêng bác sĩ, hỏi xem ngày khôi phục cụ thể của đối phương.

Cậu nhất định phải rời đi trước khi Lục Đào hồi phục.

Từng nếm trải sự dịu dàng, ngọt ngào, chiều chuộng mà chồng mang lại cho mình, giờ đây, Trình Cẩn nghĩ về sự hờ hững năm xưa mà cảm thấy không thể chịu đựng được.

Bất quá, nếu muốn rời đi, hãy để cậu mang theo kỷ niệm đẹp rời đi!

Lục Đào do dự, "Em không phải vẫn còn đơn đặt hàng phải làm sao?"

“Tối hôm qua em đã làm xong rồi.” Trình Cẩn tha thiết nhìn anh, “Nếu em đi cùng sẽ không vi phạm quy định chứ? Em nhớ quân bộ quản lý rất nghiêm ngặt, nhưng em thật sự rất lo lắng tình trạng của anh, anh dường như gần đây rất thường xuyên đến bệnh viện…”

Lục Đào vốn dĩ muốn tìm lý do từ chối cậu, nhưng nhìn vẻ mặt của anh lúc này, không đành lòng, bóp má cậu cười khẽ: “Chẳng qua là thuận tiện có chút chuyện khác thôi. Cùng nhau đi đi, có điều em không được chạy loạn, có thể phòng khám cũng không được vào, được chứ?”

“Được, em chỉ muốn tìm bác sĩ Gerson hỏi về tình trạng của anh”

“Tình trạng gì?” Lục Đào mơ hồ nhướng mày, cố ý dựa vào lỗ tai cậu thấp giọng nói: “Năng lực tình dục? Bất cứ lúc nào anh cũng có thể chứng minh cho em."

“Mới, mới không phải ah…” Trình Cẩn bị trêu chọc đến đỏ cả mặt, đến đến khi bị chồng hôn, lại nhịn không được nhắm mắt, ngoan ngoãn đáp lại.

Sau khi đến bệnh viện, Trình Cẩn còn nhìn thấy Ferry đã đợi trước ở dó, điều đó khiến cậu có chút kinh ngạc, “Thì ra mỗi lần ông xã tôi đến kiểm tra, Ferry tiên sinh cũng sẽ đến?”

Ferry đẩy đẩy kính: “Trình tiên sinh, dù sao tôi cũng là cấp dưới của Thượng tướng đại nhân, đây là công việc của tôi. “Anh ta lại nói: “Trình tiên sinh, tôi đã giúp cậu đặt hẹn với bác sĩ Gelson. Bây giờ cậu đi gặp chứ?’

Trình Cẩn gật gật đầu, vô thức nhìn chồng, Lục Đào nói cái: “Em đi đi, anh vào phòng kiểm tra.”

“Được”

Trình Cẩn trước đó đã đến quân bộ mấy lần, mỗi lần đều canh phòng rất nghiêm ngặt, bởi vì ở đây đại diện cho kỹ thuật y học của đế quốc, người có thể đến đây trị liệu, đó phải là người trong chính phủ hoặc quân đội cấp cao, những người bình thường dù có tiền cũng không đủ tư cách vào. Nhưng lần này, Trình Cẩn thấy rằng canh phòng có vẻ nghiêm ngặt hơn.

Những người lính với vũ khí tối tân đứng cách nhau ba mét, đủ loại các công cụ thăm dò đều được bật lên, chỉ trong một đoạn đường ngắn, Trình Cẩn bị quét an ninh hai lần, và kiểm tra người một lần. Nhìn thấy Trình Cận căng thẳng và lúng túng, Ferry an ủi: “Trình tiên sinh, không cần lo lắng, không nhắm đến anh, mà là mấy ngày trước có nhân vật rất quan trọng nhập viện trị liệu, an ninh được bổ sung, ngăn chặn có có kẻ gian xâm nhập.”

“Ah…” Trình Cẩn thở phào nhẹ nhõm, mặc dù có chút tò mò, nhưng cậu vẫn cố nhịn không hỏi rốt cuộc “nhân vật quan trọng” là ai. Hiện nay có 72 tinh cầu được con người khai phá để ở, trong đó tinh cầu Đế chế là tinh cầu số 1, cũng là “đầu não” trong 72 tinh cầu. Chính quyền thế giới nằm trên tinh cầu này, có thể vào bệnh viện Quân Y chữa trị đều là quan chức cấp cao của Chính phủ, mà trong số đó những người có thể được gọi là “nhân vật quan trọng”, thân phận nhất định không tầm thường, Trình Cẩn cho dù hỏi, có lẽ Ferry cũng không trả lời, vì vậy tốt nhất là không hỏi.



Không dễ dàng gì để vào phòng bác sĩ Gelson, Trình Cẩn nhận được sự tiếp đón rất nồng nhiệt. Trình Cẩn ngồi xuống một chiếc ghế khá êm ái, nhưng cơ thể rất căng thẳng, cậu uống một ngụm nước, mới nói: “Bác sĩ, tôi muốn hỏi về tình trạng của chồng tôi.”

Gelson nheo mắt cười: “Trình tiên sinh muốn biết ở phương diện nào?”

Trình Cẩn siết chặt ngón tay, nói: “Tôi muốn biết…trong lúc kiểm tra, chồng của tôi có tình trạng khôi phục trí nhớ không?” Trình Cẩn thử dùng từ ngữ thích hợp để miêu tả, “Chính là…chính là cái kiểu như thỉnh thoảng, hay có thể nói thời gian ngắt quãng.”

Vẻ mặt của Gelson không thay đổi, ngược lại hỏi: “Trình tiên sinh hỏi như vậy, cậu có quan sát thấy cách cư xử và hành vi đặc biệt nào của thượng tướng tiên sinh không?"

Trình Cẩn nghĩ đến hình ảnh hai ngày trước, cậu do dự một lúc, mới nói: “Anh ấy…anh ấy ngày hôm kia về đến nhà, cách anh ấy chào hỏi người máy nhỏ ở nhà rất giống với anh ấy ngày trước…không, là chính xác là giống y hệt…” Trình Cẩn rất nhanh lại nói: “Nhưng rất nhanh liền bình thường trở lại, vì vậy tôi cảm thấy đó chỉ là trùng hợp, nhưng tôi không an tâm, muốn đến tham khảo ý kiến của ông, anh ấy còn thường xuyên đến bệnh viện…”

“Thượng tướng đại nhân cần tham gia một dữ liệu thử nghiệm." Gelson nhẹ nhàng giải thích, lại nói dối rằng: “Theo những gì chúng tôi kiểm tra cho đến nay, dấu hiệu hồi phục của thượng tướng tiên sinh thật sự có chút chậm, anh ấy có thể không lập tức nhớ được ký ức của mình trước đây, nhưng thói quen của cơ thể có khả năng sẽ thức dậy trước, vì vậy nếu anh phát hiện ra điều gì đó bất thường thì cũng đừng lo lắng.” Chuyện Lục Đào trúng độc kích phát “nhân cách thứ hai” không nhiều người biết, bởi vì thực nghiệm vẫn đang tiếp tục, vì vậy cần phải bảo mật, kể cả khi Trình Cẩn là bạn đời của Lục Đào.

Ánh sáng trong mắt Trình Cẩn từ từ mờ đi, và giọng điệu của anh trở nên khô khốc. “Ý của ông là…anh ấy rất nhanh sẽ nhớ lại?”

“Bình thường là như thế. Đầu tiên, trí nhớ của cơ thể sẽ khôi phục trước, sau đó là trí nhớ của não bộ, thượng tướng đại nhân sẽ rất nhanh trở thành một người hoàn toàn khoẻ mạnh.” Gelson mỉm cười, nhìn thấy vẻ mặt hoàn toàn không vui của Trình Cẩn, nghĩ đến tin đồn trước đây của bọn họ, khẽ thở dài.

Cuộc hôn nhân này dường như lại đi vào bế tắc.

Trình Cẩn miễn cường cong cong khoé miệng, “Ừm, thật, thật tốt.” Anh im lặng rất lâu, đắm chìm trong cơn hoảng loạn bùng lên trong thế giới của chính mình, không biết đã qua bao lâu, Gelson đứng dậy “Trình tiên sinh, tôi cần phải đi kiểm tra các bệnh nhân, cậu ở đây nghỉ ngơi đi, thượng tướng đại nhân ở bên kia sau khi xong việc sẽ đến tìm cậu.”

“Được, cảm ơn.”

Sau khi Gelson mở cửa rời đi căn phòng trở lên an tĩnh, Trình Cẩn ngồi trên ghế, bây giờ ngay cả cử động cũng trở lên khó khăn, trong lòng chỉ cảm thấy đau buồn.

Cậu rất nhanh sẽ mất chồng.

Nước mắt không kìm được mà rơi xuống, từ đôi mắt to xinh đẹp mà lăn xuống để lại hai vết nước trên gò má trắng như tuyết. Trình Cẩn máy mọc bật quang hình của mình lên, trong mục hôn nhân, nhìn thấy tên bạn đời của mình, trong lòng cảm thấy có chút chua xót.

Việc cậu từng muốn nộp đơn ly hôn đã được ghi lại trong hệ thống, nếu như lúc đó cậu làm thủ tục ly hôn, quan hệ hôn nhân của hai người hẳn là đã tan vỡ rồi, mà vì vậy, trong hệ thông của cậu, đã có sẵn mục lựa chọn nộp đơn ly hôn trực tiếp. Trình Cẩn vô thức mở ra, nhìn thấy trên màn hình có một lời nhắc: Sau khi hệ thông điều tra, mối quan hệ hôn nhân giữa ngài và bạn đời được đánh giá là "rất tồi tệ". Nếu muốn ly hôn, chỉ cần gửi đơn, hệ thống sẽ xét duyệt trong vòng 1-3 ngày làm việc.

Dưới đó là đơn đính kèm.

Hơi thở của Trình Cẩn trở lên loạn, tay phát run, dường như không tự chủ được muốn bấm vào, lúc này đột nhiên nghe thấy phía sau có tiếng động lạ, quay đầu lại, kinh ngạc phát hiện cánh cửa vốn đóng chặt đã bị mở ra một khe hở rộng từ 20 đến 30 cm…, hơn nữa dưới sự quan sát của cậu còn từ từ đóng lại.



Ẩn quang hình, sự buồn phiền vừa này của Trình Cẩn tan biến hết, lúc này biến thành hoảng sợ.

Không có người, không có gió, cửa làm sao lại có thể tự động mở?

Lẽ nào…

Trình Cẩn sợ đến mức da đầu tê dại, nhưng cậu rất nhanh tự an ủi mình, đây nhất định là sức mạnh của khoa học, nói không chừng bác sĩ Gelson lắp đặt cái công tác gì đó ở đây, cửa mới có thể tự động đóng mở. Tất cả những điều này nhằm giữ cho không khí trong nhà luôn trong lành.

Trình Cẩn cảm thấy luận của mình chặt chẽ và hợp lý, lúc đang thở phào một hơi, chuông báo động trên đầu đột nhiên vang lên dữ dội, từng tiếng từng tiếng, như thể anh sắp đâm thủng màng nhĩ của cậu, cửa đã bị đẩy ra, một đội vệ binh xông vào. Bảy tám khẩu súng nhằm vào căn phòng, còn có một khẩu súng đang nhắm vào trước trán Trình Cẩn. Trình Cẩn bị doạ đến không đứng vững, máu cả người gần như đông lại, sau khi tiếng còi báo động ngừng vang lên, người cảnh vệ đứng đầu dùng giọng điệu nghiêm khắc nói: “Xin hỏi tiên sinh, cách đây một phút cậu có nhìn thấy điều gì bất thường không?”

"Tôi, tôi, tôi ..." Trình Cẩn sợ đến mức lắp ba lắp bắp, cứng lưỡi, thậm chí còn không nói được một câu hoàn chỉnh.

Cảnh vệ thấy cậu sợ hãi, thu hồi khẩu súng đang chĩa vào trán của cậu, nghiêm giọng nói: “Tôi đang truy tìm một hung thủ ám sát Đại thần tổng vụ, xin hợp tác."

Trình Cẩn nghe đến bốn từ “Bộ trưởng tổng vụ”, càng bị doạ sợ, hai mắt nhìn thẳng. Trong chính phủ thế giới, ngoài tổng thống, quan chức cấp cao nhất là hai vị Đại thần tổng vụ nam bắc, sau đó mới là bộ trưởng các bộ. Trong quân đội cao cấp nhất là Nguyên soái trưởng quan, đều thấp hơn so với Đại thần tổng vụ một bậc, có thể nói, vị Đại thần tổng vụ này quản lý gần một nửa nhân loại, là quan chức cực lớn.

Mà một nhân vật quan trọng như vậy còn có người dám ám sát!

Trình Cẩn sửng sốt không nói nên lời, khiến cảnh vệ nghi ngờ là cậu ngụy trang, lúc đang muốn tra hỏi thì có hai người vội vàng đi tới, lồng ngực của người đi đầu còn hơi phập phồng, rõ ràng là đang rất vội, vì vậy có chút thở dốc. Cảnh vệ nhìn thất người đó, có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh chào theo nghi thức quân đội: “Thượng tướng đại nhân, Trung tướng đại nhân.”

Trình Cẩn thấy người đi đến là Lục Đào và Ngải Tuyết, cuối cũng thở nhẹ ra một hơi, nhưng bởi vì bị doạ sợ mà không kìm được chảy nước mắt.

Lục Đào liếc nhìn cậu, sau đó mới hỏi cảnh vệ: “Đây là chuyện gì?”

Cảnh vệ nói: “Đại thần tổng vụ bị ám sát. Hiện tại chúng tôi đang truy tìm kẻ sát nhân. Chúng tôi tìm đến nơi này, thấy lời nói và hành vi của vị tiên sinh này có chút khả nghi nên đang thẩm tra."

Lục Đào lạnh lùng liếc nhìn những khẩu súng mà họ đang cầm trên tay, nói: "Đây là cách các người thẩm tra?"

Cảnh vệ nghiêm mặt nói: “Năng lực của hung thủ rất đặc biệt. Không thể bằng mắt thường nhìn thấy thân ảnh của hắn, vì vậy chúng tôi nhất định bày trận nghênh địch.”

“Vậy có hỏi ra bạn đời của tôi có gì bất thường không?”

“Bạn đời của ngài?” Cảnh vệ sửng sốt, sau đó rất nhanh dùng nghi thức quân đội: “Xin lỗi, hãy thứ lỗi cho hành vi không thích hợp của tôi.”

Lục Đào lạnh mặt trực tiếp bước tới mặt Trình Cẩn, Trình Cẩn thấy anh đến gần, trái tim đang treo lơ lửng của cậu khẽ trùng xuống, nhưng nhìn thấy ý lạnh trên mặt anh, còn cảm thấy đáng sợ hơn cả khi nghe tiếng còi báo trước đó, dáng vẻ của anh, quả thất rất giống Lục Đào trong quá khứ, mãi đến khi Lục Đào bước đến trước mặt cậu, quay lưng với mọi người đối với cậu nở một nụ cười sáng lạng. Trái tim của Trình Cẩn mới hoàn toàn buông xuống, định vươn hai tay về phía chồng, nhưng cảm thấy sau lưng như có gì đó đâm vào, một âm thanh rất trầm và nhỏ vang lên: “Cấm động…”