Đối Kháng Hoa Tâm Chủ Thượng

Chương 44: Đi Công Tác Nước Ngoài



Ngôn Húc Đông vừa đi vào văn phòng, thì phát hiện người nào đó hôm nay tâm tình không tốt.

Ngôn Húc Đông và Ngũ Hạ Liên quen biết nhau từ khi còn bé, sau khi học trung học, Ngôn Húc Đông mới theo người nhà đi định cư ở Canada.

Anh em mười mấy năm không phải là quen biết sơ sơ, một cuộc điện thoại của Ngũ Hạ Liên, Ngôn Húc Đông vội vã quay về nước gia nhập vào Ngũ thị đảm nhận chức vụ. Ngũ Hạ Liên là con cưng của trời, tiếp nhận công ty thời gian chỉ mới hai năm, đã đem Ngũ thị quản lý một cách trật tự nề nếp, của cải tiền vốn cũng tăng lên mấy lần. Phụ nữ bên cạnh đến đến đi đi, cậu ta luôn ứng phó thành thạo, một tay lão luyện.

E rằng có thể khiến Ngũ Hạ Liên lúng túng như vậy, cũng chỉ có việc nhà mà thôi.

Ngôn Húc Đông tuỳ ý ngồi đối diện anh, thuận tiện đem văn kiện đặt trên bàn, “Công ty Cao Đức Nhật Bản gửi điện đến muốn yêu cầu tôi trực tiếp gặp mặt đàm phán.”

“Hạng mục nước ngoài từ trước đến giờ do cậu phụ trách.” Giữa ngón tay thon dài của Ngũ Hạ Liên kẹp điếu thuốc, hút vào thổi ra một làn khói trắng.

Ngôn Húc Đông với tư cách là quản lý bộ phận nước ngoài, tự nhiên biết là do anh phụ trách, “Dựa theo quy tắc cũ, tôi chọn một người trợ giúp đồng hành?”

“Tuỳ cậu.” Ngũ Hạ Liên trầm giọng nói.

Ngôn Húc Đông nghĩ đến gương mặt gượng gạo ngập ngừng kia, bỗng trầm ngâm cười, “Vậy tôi không khách sáo nữa nhé, trợ lý Cố đi.”

“Cậu không phải trước giờ đều chọn thư ký Hạ.” Ngũ Hạ Liên hơi cau mày, đôi mắt sâu xa.

“Tóm lại là đổi người.” Ngôn Húc Đông mặc kệ nói, lại trêu ghẹo, “Lại nói, thư ký Hạ, vị mỹ nhân băng giá này chỉ cười với cậu.”

“Trợ lý không phải chỉ có một mình cô ấy.”

“Nhưng cô ấy hợp khẩu vị tôi hơn.”

“Cô ấy là người mới.”

“Chính bởi vì cô ấy là người mới, mới cần phải rèn luyện.” Ngôn Húc Đông nói lời đạo nghĩa.



--Truyện được cập nhật sớm nhất tại dtruyen.com, và diễn đàn dembuon.vn. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!!!--

Giằng co mấy giây, Ngũ Hạ Liên ấn nút trực tiếp gọi điện thoại, phân phó thư ký Hạ lập tức gọi Cố Hiểu Thần đến văn phòng. Không qua bao lâu, quả nhiên có người gõ cửa. Cố Hiểu Thần đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy hai người trong văn phòng. Cô đi lại gần hơn một chút, nhẹ giọng gọi, “Liên thiếu gia, quản lý Ngôn.”

“Hạng mục hợp tác với Công ty Cao Đức Nhật Bản, quản lý Ngôn đề nghị em đi theo trợ giúp.” Anh mắt Ngũ Hạ Liên như ngọn đuốc, thấp giọng nói.

Đi nước ngoài công tác? Cố Hiểu Thần chưa từng nghĩ tới, gật đầu trả lời, “Vâng.”

Ngôn Húc Đông hài lòng mỉm cười, nháy mắt ra hiệu với Cố Hiểu Thần.

Ngũ Hạ Liên chú ý đến tương tác nhỏ giữa hai người, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhợt nhạt của cô, bất động thanh sắc nói, “Nghe thư ký Hạ nói em bị bệnh rồi.”

“Chỉ là bị cảm nhẹ…”

“Hạng mục hợp tác tỷ đô, giao cho một người bệnh?” Ngũ Hạ Liên lạnh giọng hoài nghi.

Ánh mắt của anh như một vũ khí sắc bén, chĩa mũi nhọn về phía cô. Cố Hiểu Thần kiên cường nhìn thẳng anh, chắc như đinh đóng cột nói, “Liên thiếu gia, tôi có thể gánh vác được.”

“Hạ tổng, tôi nghĩ tin tưởng trợ lý Cố không thành vấn đề.” Ngôn Húc Đông đứng dậy, quay đầu nói, “Trợ lý Cố, lập tức đi làm hộ chiếu và thị thực giấy tờ.”

“Tôi hiểu rồi.”

“Hạ tổng, vậy chúng tôi đi ra ngoài trước nhé.” Ngôn Húc Đông đánh tiếng chào.

Cố Hiểu Thần hướng Ngũ Hạ Liên hơi gật đầu, hết sức tránh ánh mắt nhìn chằm chằm của anh, xoay người theo Ngôn Húc Đông cùng rời đi.

Điếu thuốc trong tay không biết từ lúc nào đã cháy đến hết, anh ném đầu thuốc vào gạt tàn.