Đối Kháng Hoa Tâm Chủ Thượng

Chương 199: Ai Thiếu Ai Cũng Vẫn Phải Sống Tiếp



Xe cộ chạy như mắc cửi, Hồng Kông phồn hoa.

Tấm kính của toà nhà văn phòng đứng sừng sững phản chiếu ánh nắng chói chang, có một bóng dáng cao lớn đứng im lặng hồi lâu ở tầng cao nhất của toà cao ốc nào đó. Người đàn ông nheo mắt nhìn cảnh sắc của Hồng Kông, ánh nắng chiếu vào mắt, nhưng lại không có nửa điểm ấm áp. Anh ta giống như đang chiêm ngưỡng quang cảnh, nhưng lại dường như đang trầm tư suy nghĩ. Khuôn mặt tuấn tú như được điêu khắc không có một chút cảm xúc nào, chỉ có cái bóng nghiêng dần.

“Liên. Anh và cô ấy…………” Diêu Vịnh Tâm ngồi trên sô pha đã báo cáo công việc xong, không nhịn được mở miệng, muốn nói mà lại do dự.

Điếu thuốc kẹp giữa những ngón tay, Ngũ Hạ Liên thờ ơ hút một hơi, “Không có bất cứ quan hệ gì.”

“Vậy tôi ra ngoài làm việc đây.” Diêu Vịnh Tâm khẽ thở dài, nhìn chằm chằm bóng lưng anh, khuôn mặt xinh đẹp có một tia lo lắng. Cô cầm văn kiện rồi đứng lên, xoay người đi ra khỏi văn phòng. Cầm tay nắm cửa, bước chân cũng hơi khựng lại, mày liễu bất giác nhíu lại, nhẹ giọng nói, “Húc Đông nói qua mấy ngày nữa sẽ về, đại khái là có chuyện phải trì hoãn.”

Ngũ Hạ Liên “ừ” một tiếng, lại tiếp tục hút thuốc.

Diêu Vịnh Tâm đi chưa được bao lâu, phía sau lại có người gõ cửa văn phòng.

“Vào đi.” Ngũ Hạ Liên quát, cũng không quay đầu lại.

Sau đó nghe thấy tiếng cửa bị mở ra, tiếp theo giọng người phụ nữ khó che giấu được sự vui vẻ, mong đợi vang lên, “Liên.”

Y Lâm mặc đồ đẹp rực rỡ, trong tay cầm túi xách bằng da bóng loáng, vẫn nóng bỏng như vậy. Giày cao gót nhung đen, hai chân thon dài cân đối, vô cùng xinh đẹp. Nụ cười trên mặt cô long lanh, cực kỳ rạng rỡ, đứng ở phía sau anh nói, “Liên, em vừa mới từ Singapore về liền đến đây gặp anh.”

Ngũ Hạ Liên chậm rãi xoay người, cách cô xa mấy mét, lạnh lùng nhìn cô, “Tôi hình như đã từng nói, không được phép đến công ty tìm tôi.”

“Em………..” Y Lâm bị thái độ lạnh nhạt của anh làm cho khiếp sợ, ấp úng xin lỗi, “Xin lỗi.”

Ngũ Hạ Liên đặt điếu thuốc lên môi, hút một hơi, “Sau này đừng đến tìm tôi nữa, hiểu chứ?”

Cả người Y Lâm khẽ run lên, câu nói của anh khẳng định là phán quyết “tử hình” cô. Cô hoảng sợ, liền bước tới lao đến bên cạnh anh, ôm lấy anh cầu xin, “Liên! Em sai rồi! Em không nên không nghe lời như vậy! Em sẽ không đến công ty nữa! Em sai rồi được không? Anh đừng bỏ rơi em! Liên!”

“Ra ngoài.” Ngũ Hạ Liên ngưng mắt, khoé miệng cong lên thành một nụ cười, anh đanh giọng phun ra hai chữ, Y Lâm xinh đẹp chợt nghẹt thở.

“Liên! Em không thể không có anh! Anh đừng như vậy!” Cả người Y Lâm vô lực, ôm chân anh ngồi sụp trên sàn nhà, khóc lớn, nước mắt làm ướt lớp trang điểm, “Liên! Xin anh! Cầu xin anh cho em ở lại bên cạnh anh!”



Ngũ Hạ Liên cúi đầu liếc cô, đưa tay đỡ cô đứng dậy từ trên nền nhà.

“Trên thế giới này, ai thiếu ai cũng vẫn phải sống tiếp. Đừng đi vào chỗ bế tắc. Em là người thông minh.” Lời nói lãnh đạm như gai nhọn, anh thả tay ra.

“Em không thể sống nếu thiếu anh!” Y Lâm kiên trì khóc lóc van xin, ôm chặt anh không buông, “Liên! Em sẽ chết!”

Sau khi hút một hơi cuối cùng, Ngũ Hạ Liên lạnh giống như băng lạnh ở vùng cực, không nghe người cầu tình, dứt khoát nói, “Đó là chuyện của em.”

Nước mắt lăn dài theo khuôn mặt, trên mặt Y Lâm hai hàng nước mắt trong veo, trống rỗng tuyệt vọng.

***

Thứ hai đến công ty Ngân hàng thương mại, Chu Trị Thanh cũng không đề cập đến những việc xảy ra ngày hôm đó, cô cũng không nhắc đến. Hiệp thương thuận lợi ký kết, đây là kết quả tốt nhất rồi. Ông ta mở miệng khen ngợi năng lực của cô, dùng những từ ngữ dường như vô cùng thưởng thức cô. Cố Hiểu Thần chỉ mỉm cười, cũng không nói gì nhiều.

Cuộc sống vẫn như vậy trôi qua, một ngày ba bữa không có gì thay đổi.

Trải qua ba tháng, Cố Hiểu Thần cũng dần dần hoà nhập với công ty mới, làm việc càng lúc càng quen tay. Cô đã trở thành trợ thủ của Chu Trị Thanh, công việc lớn nhỏ đều giao cho cô phụ trách xử lý. Các cuộc đàm phán của bộ phận ngân hàng đầu tư càng lúc càng nhiều, tiệc xã giao cũng nhiều hơn, trong các bữa tiệc Chu Trị Thanh cũng đỡ rượu thay cô, đối với cô cũng xem như là cực kỳ quan tâm chăm sóc.

Điều này khiến Cố Hiểu Thần vô cùng cảm kích.

Nhưng chuyện khiến người ta sợ hãi cũng từ đó phát sinh.

Buổi tối mỗi lần đi ngủ cứ đến nửa đêm, cô đều nhận được cuộc gọi quấy rối khủng bố.

“Reng reng-------------"

“Alo?”

“Tôi rất cô đơn……….. em có phải cũng không ngủ được không……… tiểu bảo bối…………”

“Tít---------" Cố Hiểu Thần cúp ngang cuộc gọi, tắt điện thoại di động, hai tay bịt chặt tai không muốn nghe thấy.

Lúc đầu đối phương chỉ gọi điện thoại đến rồi cúp máy, về sau lại bắt đầu có tiếng rên rỉ buồn nôn, nói những lời bẩn thỉu, khiến cô cảm thấy sợ hãi khó mà giải thích được. Sau khi trải qua mấy lần đã có kinh nghiệm, buổi tối trước khi đi ngủ, Cố Hiểu Thần đều khoá điện thoại di động. Nhưng quá đáng hơn là, đối phương vậy mà bắt đầu quấy rối cô vào ban ngày, mà còn dùng những số không giống nhau để gọi, khiến cho cô khó mà đề phòng.



Buổi tối sợ đến mức không ngủ được nên tâm trạng ban ngày không được tốt.

Thời gian kéo dài, tinh thần của Cố Hiểu Thần đương nhiên là suy nhược.

Sau khi cuộc họp kết thúc, Chu Trị Thanh quay đầu hỏi, “Trợ lý Cố, dạo này có phải là có chuyện gì không? Tôi thấy sắc mặt của cô dường như không được tốt.”

“Chỉ là ngủ không ngon thôi.” Cố Hiểu Thần cười lắc đầu, nhẹ giọng nói.

“Vậy hay là do quá mệt, cô bình thường ở một mình à?” Chu Trị Thanh thuận miệng hỏi, cười ôn hoà.

“Vâng. Cách công ty tương đối gần, đi làm cũng thuận tiện hơn.” Cố Hiểu Thần không nghĩ nhiều, thành thật nói.

“Một cô gái ở một mình bên ngoài phải cẩn thận.”

“Cảm ơn quản lý Chu.”

Có một khoảng thời gian, cuộc gọi quấy rối dường như ít đi hẳn. Nhưng cứ ngủ đến nửa đêm, không phải là tiếng chuông điện thoại reo nữa mà lại là có người gõ cửa. Cố Hiểu Thần bị đánh thức, hô lên “ai ở bên ngoài”, tiếng gõ cửa đó lại biến mất. Nhưng lại cảm thấy ngoài cửa căn hộ có tiếng bước chân, quanh quẩn một chỗ đi đi lại lại. Cô co quắp trong chăn không dám lên tiếng, chỉ căng thẳng ôm chặt lấy thân mình.

Buổi tối thứ ba, sau khi bữa tiệc xã giao kết thúc, cô một mình bắt xe về nhà.

Đây là khu dân cư kiểu cũ, lối nhỏ đi vào giữa hai toà nhà vô cùng tĩnh lặng, tiếng bước chân cũng nghe rất rõ.

Cố Hiểu Thần một mình đi về phía chung cư cao tầng, ánh sáng đèn đường yếu ớt, lúc sáng lúc tối. Cô dằn lòng, đi rất nhanh.

Không biết có phải là lo lắng vẩn vơ hay không, lúc nào cũng đều cảm thấy phía sau giống như có người đang đi theo, sống lưng cô lạnh toát.

Bước chân càng lúc càng nhanh, Cố Hiểu Thần cắn môi chạy thật nhanh.

Vừa mới qua ngã rẽ, trước mặt lao ra một thân hình cao lớn, cô hét lớn, “Cứu mạng! Có biến thái!”

“Là anh.” Giọng điệu đó có chút buồn phiền u ám, trầm giọng phun ra hai chữ.