Đối Kháng Hoa Tâm Chủ Thượng

Chương 140: Chúng Ta Là Mạnh Nhất



Đi làm, tan làm, cuộc sống của Cố Hiểu Thần chỉ một cung đường hai địa điểm.

Cô không biết những ngày như thế này sẽ đột ngột kết thúc vào lúc nào, nhưng cô đang làm công tác chuẩn bị. Chuẩn bị sẵn sàng rút lui triệt để và sạch sẽ. Cũng giống như niềm tin của cô, bớt hối hận và luôn phấn đấu để trở thành người tốt nhất trong công việc. Khi nghĩ về điều đó, cô sẽ không thấy hối tiếc chút nào nữa.

Nhưng miệng vết thương ở chân do bị kính đâm vào, sao vẫn chưa khỏi.

Bận đến mức không có thời gian đi bệnh viện, cô tuỳ tiện thoa một ít thuốc đỏ, nghĩ qua mấy ngày nữa sẽ không sao. Nhưng mấy ngày liền trôi qua, vết sưng tấy không hề biến mất, mà vết thương ngày càng đau hơn.

Cuộc họp tổ dự án vào ngày thứ tư, về việc hoàn thiện bản thảo hồ sơ giai đoạn đầu của dự án dầu mỏ Hoa Vũ. Các nhân viên của tổ dự án tập hợp trong phòng làm việc, triển khai thảo luận và tranh luận sôi nổi. Đối với mỗi một mắt xích, thảo luận rồi lại thảo luận, vô cùng tỉ mỉ cụ thể, mỗi một mắt xích đều không bỏ sót để đạt đến kết quả hoàn mỹ nhất, thuận lợi lấy được dự án dầu mỏ.

Ngũ Hạo Dương ngồi ở vị trí chủ toạ, Cố Hiểu Thần ngồi ở phía sau anh.

Cố Hiểu Thần đổi vai, đứng trên lập trường của Hoa Vũ đối với hồ sơ mà đưa ra câu hỏi. Các thành viên tổ dự án lần lượt giải đáp, tìm ra rất nhiều chỗ thiếu sót tai hại rồi tiến hành hoàn thiện.

Ngũ Hạo Dương xoay cây bút trong tay, giống như đang lắng nghe, lại giống như đang chịu đựng, từ đầu đến cuối không nói một chữ.

Sau hai tiếng đồng hồ, kết quả cuối cùng của cuộc họp cũng đã xuất hiện.

Ngũ Hạo Dương vẫn luôn trầm lặng không nói gì bây giờ chậm rãi mở miệng, giọng nhẹ như mây bay nói, “Cứ như vậy đi, tan họp thôi.”

Ngũ Hạo Dương đứng dậy, đi thẳng ra khỏi phòng làm việc.

Thuận tay mở cửa, cửa còn chưa đóng lại hoàn toàn.

Chỉ còn lại một đám người, sự nhiệt tình đột nhiên biến mất, cảm thấy vô cùng thất vọng.

Bầu không khí ngột ngạt nặng nề, Cố Hiểu Thần nhìn thấy sắc mặt của mọi người có ý phê bình trách móc, cô muốn ổn định cục diện, nên thầm nghĩ cách.



Qua một lúc, cô bình tĩnh mở miệng.

“Các vị đều là nhân viên ưu tú của Ngũ thị, tôi nghĩ mọi người đều hiểu rõ một công ty lớn, không chỉ đòi hỏi người lãnh đạo, mà còn đồng thời đòi hỏi cấp dưới có tinh thần hợp tác và năng lực đầy đủ. Dự án lần này không giống như những lần trước, đối với Ngũ thị mà nói đây có thể là điểm khởi đầu mới. Đứng ở điểm xuất phát này, các vị được chọn ra ở đây đều là những người tinh anh nhất trong những người tinh anh.”

“Vì vậy Liên thiếu gia và phó tổng đều có thể đặt niềm tin vào mọi người và giao cho mọi người làm tất cả.”

“Tôi tin tưởng……….” Cố Hiểu Thần ngưng lại một chút, lộ ra một nụ cười ấm áp thản nhiên, nhẹ nhàng mà có lực nói, “Chúng ta là những người mạnh nhất.”

Ở ngoài phòng làm việc, có một thân hình cao lớn đứng lại, tình cờ nghe được những lời nói vừa rồi.

Ánh nắng xuyên qua cửa sổ, chiếu lên mặt mỗi người.

Loại ánh sáng đó, dường như chiếu vào trong lòng mỗi người, bỗng thấy có thêm động lực.

“Thư ký Cố xin hãy yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ không khiến Liên thiếu gia và phó tổng thất vọng.”

“Không sai!” Mọi người đồng thanh hô lên.

“Mọi người vất vả rồi!” Cố Hiểu Thần thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới mỉm cười đi ra khỏi phòng làm việc.

Lúc vừa mở cửa, Cố Hiểu Thần trong khoảnh khắc ngẩng đầu, nhìn thấy thân hình cao lớn đứng ở ngoài cửa, bóng chiếu xuống giống như một bức tường cao, lập tức khiến cô cảm thấy nghẹt thở. Khuôn mặt Ngũ Hạ Liên nghiêm nghị, giống như một tác phẩm điêu khắc hoàn mỹ, nét mặt không có một chút thăng trầm nào. Chỉ có một tia thâm sâu loé lên nơi đáy mắt rồi nhanh chóng biến mất, khí thế toàn thân toả ra xa lạ, lạnh lùng.

Cố Hiểu Thần nghiêng người tránh qua một bên, cúi đầu chào, “Liên thiếu gia.”

“Liên thiếu gia!” Tổ dự án lập tức đồng thanh hô, mỗi người đều cung kính lễ độ.

Ngũ Hạ Liên âm trầm đi vào trong phòng làm việc, thư ký Hạ Viện đi theo phía sau anh. Cố Hiểu Thần đứng nguyên chỗ cũ, nghĩ anh đột nhiên đi kiểm tra giám sát. Cô từ đầu đến cuối đều cúi đầu, nghe thấy giọng nói của anh, vậy mà cứ như đã từ rất lâu rồi, hôm nay sau ngày đó, dường như xa dường như gần cứ vậy truyền đến, quanh quẩn bên tai cô.

“Các vị vất vả rồi. Sự nỗ lực hơn nửa tháng gần đây, tôi chắc chắn mọi người sẽ không làm tôi thất vọng. Dự án Hoa Vũ, tôi và phó tổng đều giống nhau, đều rất kỳ vọng muốn nhìn thấy thành của của mọi người.” Ánh mắt của Ngũ Hạ Liên nghiêm nghị, quét qua khuôn mặt từng nhân viên một.



Cố Hiểu Thần ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy nét mặt trên khuôn mặt mọi người, những phân vân do dự lúc trước hoàn toàn biết mất.

Mà người đàn ông có vầng hào quang nóng bỏng như ánh mặt trời kia, anh ta đứng một góc xiên trước mặt cô, bình tĩnh thản nhiên, dung mạo tuấn tú lúc này đang xuất thần, khiến cô xuất hiện một ảo giác nào đó, loại ảo giác đó khiến trái tim yếu ớt của cô nhói lên. Cô cắn chặt môi, áp chế trái tim đang nhảy loạn trong ngực.

Cố Hiểu Thần, cô đang nghĩ cái gì vậy. Cô ảo não cau mày, lập tức ném ngay ý nghĩ ban nãy ra khỏi đầu.

“Liên thiếu gia đi thong thả!” Mọi người nhìn thấy Liên thiếu gia xoay người, lại đồng thanh hô.

Cố Hiểu Thần cả người ngẩn ngơ, cô cúi đầu, nhìn giày anh lướt qua trước mắt, anh chậm rãi đi qua người cô. Đến khi tiếng bước chân đã đi xa, cô mới ngẩng đầu lên, bưng văn kiện đến văn phòng phó tổng. Gõ cửa, Ngũ Hạo Dương ở trong lên tiếng đáp.

Cố Hiểu Thần đi vào, nhẹ giọng nói, “Phó tổng, bản thảo có thể hoàn thành trước thứ tư tuần sau, thứ năm có thể đúng hạn đến Công ty Hoa Vũ.”

“Biết rồi.” Ngũ Hạo Dương dĩ nhiên không có tâm trạng, đối với ai nhiều lời cũng chỉ trả lời qua loa.

Thực sự nổi giận rồi. Lúc bọn họ bận tối mắt tối mũi, người quản lý một chút cũng không thấy có cảm giác khẩn trương gì, thậm chí còn có thái độ thờ ơ qua loa như vậy.

Cố Hiểu Thần nắm chặt văn kiện trong tay, giọng nữ cao mấy phần, “Lúc phó tổng nhận bổ nhiệm từ Hạ tổng, tôi biết rõ ràng phó tổng rất có năng lực. Nhưng tại sao phó tổng muốn dùng thái độ như thế này đối đãi với tất cả! Chẳng lẽ đối với phó tổng mà nói, một chút cũng không có gì quan trọng sao!”

Có lẽ là đã quá tức giận, khuôn mặt nhỏ trắng nõn của Cố Hiểu Thần đỏ bừng.

Ánh mắt tan rã của Ngũ Hạo Dương nhìn lên cô, cuối cùng cũng có tiêu cự, “Người chịu trách nhiệm về dự án Hoa Vũ là tôi, cho dù nó có thất bại thì cũng là việc của tôi. Cô đang lo lắng cho tôi, hay là khó báo cáo với ai đó?”

Cố Hiểu Thần lại ngây người, cửa văn phòng lại bị gõ vang.

Không đợi Ngũ Hạo Dương lên tiếng trả lời, cửa đã bị người mở ra, chính là thư ký Hạ, “Phó tổng.”

Thân hình cao lớn của Ngũ Hạ Liên đứng chắn ở một bên cửa.