Đối Kháng Hoa Tâm Chủ Thượng

Chương 139: Có Đủ Cá Và Chân Gấu



Từ Chí Minh ngồi ở lầu hai quán cà phê nhìn theo bóng dáng Cố Hiểu Thần rời đi, ánh mắt mù mịt.

Tay đưa đến lấy chiếc hộp nhung kia, trầm ngâm một lúc. Anh lần nữa rút điện thoại ra, ấn số của một người khác. Điện thoại kêu mấy tiếng, đã có người bắt máy, anh ta cười nói, “Thẩm tiểu thư, tôi đang ở quán cà phê gần Công ty Ngũ thị, muốn mời Thẩm tiểu thư uống tách cà phê. Không biết cô thời thời gian rảnh không?”

“Trùng hợp như vậy? Tôi cũng đang định ra ngoài mua cà phê. Anh đang ở đâu?” Thẩm Nhược ở đầu điện thoại bên kia vui vẻ hỏi.

“Tôi đang ở quán cà phê ngày hôm qua.” Từ Chí Minh nói địa điểm, Thẩm Nhược nghĩ cũng không nghĩ liền đồng ý.

Cúp máy, Từ Chí Minh nắm chặt hộp nhung, nghĩ mình không thể hứng nước bằng rổ tre. Nếu không quả thực là quá phí phạm tinh lực. Kéo không được một người thì chi bằng kéo một người khác vậy.

Khoảng mười phút sau, thân hình xinh đẹp của Thẩm Nhược xuất hiện ở cầu thang tầng hai.

Từ Chí Minh đứng dậy đi đến đón, vô cùng thân sĩ, “Thẩm tiểu thư, bên này.”

“Từ tiên sinh, tôi chỉ có thể ngồi một lát thôi. Không thể quá lâu.” Hai người sau khi ngồi xuống, Thẩm Nhược mỉm cười với anh ta.

Người phục vụ bưng cà phê đến, Từ Chí Minh nói, “Không sao, công việc quan trọng. Đây là cà phê tôi gọi giúp cô. Capuchino, rất nhiều cô gái đều thích. Tôi nghĩ chắc hẳn cô cũng thích.”

“Cảm ơn.” Thẩm Nhược đối với cử chỉ của anh ta cảm thấy rất chu đáo, cầm thìa nhỏ lên chầm chậm khuấy cà phê.

“Thẩm tiểu thư……….” Từ Chí Minh đột nhiên thấp giọng gọi, Thẩm Nhược ngẩng đầu nhìn anh ta. Nhưng trước mắt bỗng xuất hiện một chiếc hộp nhung màu đỏ, anh ta mở nắp hộp nhung ra. Bên trong là một chiếc nhẫn ruby, vô cùng đẹp đẽ tinh xảo, vừa nhìn liền biết giá cả rất đắt.

“Đây………..” Thẩm Nhược nhìn chiếc nhẫn ruby, không khỏi có chút nghi ngờ.

Từ Chí Minh đem hộp nhung đặt đến trước mặt cô, thản nhiên nói, “Công ty đúng lúc nhận lập kế hoạch cho một cửa hàng đá quý, đây là của đối tác kinh doanh tặng. Tôi cảm thấy chiếc nhẫn đá quý này đeo trên ngón tay cô chắc hẳn sẽ rất đẹp, không biết cô có thể thu nhận nó không?”

“Không được, không được, quá quý giá.” Thẩm Nhược lập tức từ chối.

“Nhận lấy đi, nó đã không có ai cần rồi. Rất tội nghiệp.” Giọng điệu Từ Chí Minh nhẹ nhàng, trêu đùa nói.

“Từ tiên sinh có thể tặng nó cho bạn gái.”



“Tôi không có bạn gái.”

“Nhưng…….”

“Nhận đi. Chỉ là một chiếc nhẫn. Cô nếu như không nhận, vậy tôi chỉ đành ném nó lại đây rồi đi thôi.” Từ Chí Minh chân thành nói.

Bế tắc một lúc, Thẩm Nhược cũng nhận, “Cảm ơn.”

“Đừng khách sáo, là cô giúp tôi giải quyết chuyện phiền phức.” Từ Chí Minh cười nói, uống một hớp cà phê. Nhìn thấy cô cầm chiếc nhẫn lên xem, anh và cô tuỳ tiện nói mấy câu chuyện phiếm. Tán gẫu một lúc, đột nhiên hỏi, “Thẩm tiểu thư ở Ngũ thị làm ở bộ phận nào nhỉ?”

“Tôi ở bộ phận kế hoạch.”

“Vậy cô nhất định rất được công ty coi trọng ưu ái?” Anh ta thuận miệng tiếp tục hỏi.

“Tôi sao? Cũng tạm.” Thẩm Nhược lấy chiếc nhẫn ra, thử đeo vào tay, “Ngũ thị chúng tôi, cô gái được coi trọng ưu ái nhất chỉ có ba người.”

Ánh mắt Từ Chí Minh căng chặt, hoài nghi “ồ” một tiếng.

“Một là quản lý Diêu của bộ phận đầu tư. Không chỉ năng lực rất tốt, mà nghe nói còn là bạn tốt của tổng tài lúc còn học trong nước. Người khác anh cũng biết, chính là Hiểu Thần.”

“Vậy người còn lại nhất định là cô.” Từ Chí Minh nói.

“Sao có thể.” Thẩm Nhược thở nhẹ ra tiếng, “Cô ấy là Hạ Viện – thư ký của tổng tài chúng tôi.”

“Thư ký của Hạ tổng?” Từ Chí Minh uống một hớp cà phê, đáy mắt loé ra một tia thâm sâu.

“Ai biết đến cùng là quan hệ gì.” Thẩm Nhược nhún vai, thuận miệng một câu, ngón tay đeo chiếc nhẫn đưa đến trước mặt anh ta, “Đẹp không?”

“Rất đẹp.” Từ Chí Minh khen ngợi, trong lòng lại lặng lẽ ghi nhớ tên người kia.

Hạ Viện? Có lẽ đó chính là bước đột phá.



***

Buổi tối hôm đó, tại một nhà hàng ở Hồng Kông.

Trong một căn phòng bao của nhà hàng, người đàn ông tóc húi cua đang hút thuốc đợi người đến. Cửa phòng bao bị người nhẹ nhàng gõ, người phụ nữ lạnh lùng xinh đẹp bước vào. Tóc cô dài xoã vai, mặc áo khoác màu đen, cổ quàng một chiếc khăn hoa lớn màu đỏ thắm. Người phụ nữ vừa xinh đẹp vừa lạnh lùng như thế này, sẽ khiến đàn ông gục ngã ngay lập tức.

“Hạ tiểu thư. Mời ngồi.” Người đàn ông dập thuốc vào gạt tàn, cười đứng dậy mời cô ngồi vào chỗ.

Cửa phòng bao được người phục vụ đóng từ bên ngoài, Hạ Viện nhạy bén nhìn người đàn ông xa lạ trước mặt. Cô không định ngồi lâu, sau khi ngồi xuống trực tiếp nói, “Không biết Từ tiên sinh tìm tôi có chuyện gì. Có chuyện thì mời nói nhanh. Bởi vì tôi không có nhiều thời gian.”

“Hạ tiểu thư không cần gấp gáp như vậy. Tôi mời cô ra ngoài, đó nhất phải có chuyện tốt.” Từ Chí Minh rất tự tin bình tĩnh.

Hạ Viện lạnh lùng im lặng nhìn anh ta, đanh giọng nói, “Quản lý Công ty Sam Đạt tìm tôi thì sẽ có chuyện gì tốt.”

“Dĩ nhiên có. Một cơ hội hái ra tiền.” Từ Chí Minh đè thấp âm lượng, sâu xa nói.

Hạ Viện cười nhẹ ra tiếng, lạnh lùng nói, “Cơ hội hái ra tiền trong miệng Từ tiên sinh chắc sẽ không phải là nói tôi bán thông tin cho anh đấy chứ.”

“Nói chuyện với người thông minh thật đỡ mệt.” Từ Chí Minh làm động tác vỗ tay, khuôn mặt u ám, “Nếu như cô có thể đem thông tin nội bộ và bản thảo hồ sơ dự án dầu mỏ đưa cho tôi, vậy tôi cam đoan cô chẳng những có thể tiếp tục ở lại Ngũ thị, mà còn có thể nhân cơ hội này kiếm được một khoản tiền lớn. Con người sống trên thế giới này mưu cầu cái gì, không phải cũng chỉ vì một chữ ‘tiền’ thôi sao.”

Ánh đèn chiếu xuống nhưng khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Viện mơ hồ không rõ. Quá nhiều suy nghĩ loé lên trong chốc lát, sau đó chỉ hoá thành một ý niệm. Mày liễu của cô cau chặt, có chút không tin tưởng hỏi lại, “Từ tiên sinh có biện pháp gì mà khiến tôi vừa có thể cầm được tiền, lại vẫn có thể tiếp tục ở lại Ngũ thị.”

“Cô cứ làm theo cách của tôi, cá và chân gấu nhất định sẽ có cả hai. Chỉ cần tìm người chết thay là được……….” Từ Chí Minh sáp lại gần một chút, giọng nam âm trầm vang vọng trong phòng bao.

Thương lượng một hồi, Hạ Viện im lặng không nói.

Từ Chí Minh mỉm cười đáng sợ, thúc giục hỏi, “Hạ tiểu thư, đây là một chuyện tốt, một viên đá trúng hai con chim.”

Hạ Viện do dự một hồi lâu, cuối cùng cũng gật đầu.

“Tốt. Vậy chúng ta bây giờ là cộng sự.” Từ Chí Minh đưa tay về phía cô, nhưng Hạ Viện gạt đi, tuỳ ý đứng dậy, lạnh giọng nói, “Đến thời điểm tôi sẽ liên lạc với anh, trước lúc đó, đừng tìm tôi.”