Đối Kháng Hoa Tâm Chủ Thượng

Chương 130: Vẫn Không Phải Là Bạn



Cố Hiểu Thần còn đang chìm trong hồi ức, khuôn mặt nhỏ nhợt nhạt của cô có chút ửng đỏ vì bị gió lạnh thổi vào. Ánh mắt hoang mang trống rỗng, giống như đang nhìn Châu Thành Trạch, lại giống như đang nhìn xuyên qua anh. Lúc này rất yên ắng, tiếng gió thổi gào rít, xen lẫn giọng nam trầm thấp mơ hồ cứ như từ trong hư vô truyền đến.

“Nhưng tôi lại nhớ rất lâu.” Châu Thành Trạch chăm chú nhìn cô nói.

Ánh mắt mờ mịt có một chút tiêu cự, vẻ mặt Cố Hiểu Thần lộ ra một sự nghi ngờ.

Thân hình cao thẳng của Châu Thành Trạch đứng trước mặt cô, trong tay buông thõng vẫn kẹp điếu thuốc, khói thuốc bị gió thổi đi. Anh lại mở miệng, không nhanh không chậm nói, “Chiếc đồng hồ kim cương đó đã tìm được rồi.”

Sau khi Lâm Phân gả vào Châu gia được một năm, người giúp việc trong lúc thu dọn phòng để quần áo của Châu Thành Trạch đã tìm thấy chếc đồng hồ kim cương phủ đầy bụi nằm trong khe giữa các lớp của vali da. Người giúp việc nhìn thấy đồng hồ kim cương vô cùng quý giá, liền không dám vứt đi, càng không dám lấy làm của riêng. Bèn chạy xuống dưới lầu, giao cho quản gia.

Đúng lúc, anh vội vàng trở về Châu gia.

Lúc anh nhìn thấy chiếc đồng hồ kim cương đó, trong đầu liền hiện ra một đôi mắt ẩn nhẫn quật cường. Ngay cả khi qua thấu kính, vẫn rất rõ ràng và sống động.

Trong ba năm sau đó, Châu Thành Trạch rất muốn nói gì đó. Kiêu ngạo như anh, đối với chuyện chiếc đồng hồ đó, thực sự cũng có tư tâm, không muốn thừa nhận lỗi sai của mình. Nhưng thái độ bài xích của Cố Hiểu Thần lại rõ ràng như vậy, thậm chí còn từ năm này qua năm khác.

“Chuyện đó thực sự là lỗi của tôi. Xin em thứ lỗi.” Giọng của Châu Thành Trạch rất thành khẩn.

Cố Hiểu Thần nghe thấy câu nói này của anh, cả người hơi cứng lại. Gió lạnh thổi bay mái tóc đen của cô, dường như trong lòng cô đang bối rối, đột nhiên có một trận chua xót từ dưới đáy lòng dâng lên, dần dần bắt đầu gặm nhấm đáy lòng của cô. Sau đó vậy mà lại như cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm, toàn thân đều tự nhiên thả lỏng.

Ầm ầm---------

Tảng đá lớn đè trong lòng cô suốt bốn năm trời, nay cuối cùng cũng đã rơi xuống.

Châu Thành Trạch chăm chú nhìn cô, lông mày hơi cau lại lộ ra mấy phần lo lắng bất an, điếu thuốc trong tay không biết từ lúc nào đã bị gió thổi cháy hết.

Thời tiết âm u, một đám mây trôi qua bầu trời.

Một tia nắng xuyên qua chiếu xuống.

Cố Hiểu Thần hít thật sâu, bàn tay nắm chặt thành quyền đã buông lỏng. Ánh nắng mặt trời chiếu xuống cô, trông thật rạng rỡ. Cô nhìn Châu Thành Trạch nửa buổi, lần đầu tiên lộ ra nụ cười nhàn nhạt, nhẹ giọng nói, “Tôi thật sự đã quên rồi.”



Thật sự thật sự đều đã quên hết rồi.

Châu Thành Trạch nhìn thấy nụ cười hờ hững đó của cô, cảm thấy nụ cười của cô so với ánh nắng mặt trời còn ấm áp hơn. Anh bất giác cong khoé môi, trầm giọng nói, “Vậy thì tốt.”

“Nhưng……” Đôi mắt to của Cố Hiểu Thần trong veo, ngừng lại một chút, thành thật nói, “Châu tiên sinh, tôi và anh vẫn không phải là bạn.”

“Vậy cũng không tính là ghét đúng không?” Châu Thành Trạch lấy nhu chế cương, thuận theo lời nói của cô. Đôi mắt dưới mắt kính gọng bạc khúc xa ra tia sáng sắc bén.

Cố Hiểu Thần bất giác cau mày, đối với câu nói của anh của thấy phiền muộn.

“Hiểu Thần, Thành Trạch. Nói chuyện gì vậy.” Lâm Phân đi đến chỗ hai người bọn họ, giọng nữ dịu dàng truyền tới.

Cố Hiểu Thần quay đầu nhìn về phía Lâm Phân, nhanh chóng đi đến đón. Cô ôm cánh tay Lâm Phân, nhẹ giọng nói, “Không nói gì cả.”

“Dì Phân, thời gian không còn sớm, con đưa các người về.” Châu Thành Trạch trầm giọng nói.

Các người? Cố Hiểu Thần chú ý đến hai từ trong lời nói của anh.

***

Cáo biệt Cố Thanh, sau câu nói của Lâm Phân và Châu Thành Trạch, Cố Hiểu Thần thuận ý ngồi vào xe anh.

“Hiểu Thần lúc nhỏ xem người khác đánh cầu lông, kết quả bị vợt của người ta đánh vào mặt, đến nỗi máu mũi chảy không ngừng, con bé vẫn giống như một đứa ngốc không biết gì. Mãi đến khi bạn nhỏ ở bên cạnh nói với con bé, Cố Hiểu Thần, cậu bị chảy máu mũi rồi. Con bé mới chạy một mạch về nhà. Lúc đó thật là làm cho mẹ sợ hãi…..”

Lâm Phân nói chuyện lúc nhỏ, Cố Hiểu Thần cảm thấy một trận xấu hổ.

“Dì Phân, vậy cô ấy có đi giáo huấn đứa bé cầm vợt kia không?” Châu Thành Trạch đang lái xe không nhịn được lên tiếng.

Cố Hiểu Thần nhìn về phía anh, nhẹ giọng lẩm bẩm một câu, “Cần anh quản.”



“Không có.” Lâm Phân trả lời câu hỏi của Châu Thành Trạch, cười nói, “Con bé trở về nói với dì, mẹ, anh trai đó không phải cố ý. Con sẽ nói anh ấy nên giảm cân đi, sức của anh ấy thật là quá lớn.”

“Ha ha.” Châu Thành Trạch cười lớn, tiếng cười vui vẻ đó khiến hai hàng mày liễu của Cố Hiểu Thần càng cau chặt lại.

“Mẹ.” Cố Hiểu Thần hô lên một tiếng, hiếm khi thấy cô lộ ra kiểu làm nũng của trẻ con như vậy.

Lâm Phân nhẹ nhàng xoa đầu cô, ôm cô vào lòng. Châu Thành Trạch ngẩng đầu liếc gương chiếu hậu, nhìn thấy bóng dáng hai người dựa sát vào nhau, độ cong của khoé miệng càng thêm bay bổng.

Trời dần dần tối, điện thoại di động của Cố Hiểu Thần để trong túi đeo đột nhiên kêu liên tục.

Trong ánh mắt chăm chú của Lâm Phân, Cố Hiểu Thần ấn nút nhận cuộc gọi. Còn chưa kịp lên tiếng, nghe thấy giọng nữ trong trẻo vang lên, “Hiểu Thần, hôm nay là đêm Giáng sinh, cậu đang làm gì vậy? Mình gặp mấy người bạn, cậu cũng đến đây được không?”

Giọng nữ của Thẩm Nhược vui vẻ trong trẻo, xen lẫn tiếng cười nói vui vẻ ở xung quanh.

Cố Hiểu Thần nghĩ ngợi một lát, nhẹ giọng nói, “Được, cậu nói mình địa điểm, mình sẽ đến sau.”

Thẩm Nhược lập tức nói địa chỉ, sau đó lại thúc giục cô đến nhanh một chút, rồi mới cúp điện thoại.

“Bạn hẹn con đi chơi à?” Lâm Phân biết hôm nay là đêm Giáng sinh nên quan tâm hỏi.

Cố Hiểu Thần gật đầu, “Vâng, đồng nghiệp trong công ty.”

“Đi đi. Chơi vui vẻ một chút.” Lâm Phân dịu dàng mỉm cười, nghĩ đến bên cạnh cô còn có bạn bè, lúc này mới cảm thấy tâm tình thả lỏng một chút.

Châu Thành Trạch im lặng không nói, độ cong khoé miệng không còn nữa.

Xe đi đến một chỗ rẽ, Cố Hiểu Thần mở miệng nói dừng xe. Cô chào Lâm Phân, rồi lại nói lời “Tạm biệt” với Châu Thành Trạch. Mở cửa xuống xe, Cố Hiểu Thần vẫy tay với Lâm Phân ở trong xe.

“Về nhà sớm một chút.” Cô vừa định xoay người, Châu Thành Trạch lại hạ cửa kính xe xuống, hờ hững dặn dò một câu.

Cố Hiểu Thần hiền lành gật đầu, chiếc xe từ từ chạy qua trước mắt.