Đổi Chồng: Cưng Chiều Em Đến Nghiện

Chương 107: Tâm hồn anh bị thương muốn được an ủi một chút



Tiễn Giang Thiếu Hiền đi, Đường Tố Khanh lo lắng người đàn ông cùng ông nội cô uống nhiềurượu như vậy, suy nghĩ có nên nghỉ trưa sớm một chút, ai ngờ anh cựchăng hái, to gan đem cô khóa vào trong ngực, khiến cho cô không cách nào nhúc nhích, tầm mắt nóng rực gần như đem cô thiêu đốt.

Đường Tố Khanh cho dù thường bị anh dùng ánh mắt cưng chiều mà thâm tìnhnhìn, lần nào cũng không thay đổi đỏ mặt thẹn thùng, đẩy người đàn ôngmột cái, thấp giọng nói: "Đừng như vậy, sẽ có người thấy, trở về thôi!" .

"Sợ cái gì, anh quang minh chính đại ôm lão bà của anh ai dám lắm mồm." SởChiến ôm chặt thân thể mềm mại vào trong ngực, hét lên, bộ dáng hậnkhông thể cho toàn bộ thế giới biết bọn họ là vợ chồng.

Trong lòng Đường Tố Khanh ngọt ngào, cuối cùng bất đắc dĩ không thể làm gìkhác hơn là mặc cho anh ôm đủ, chỉ cần không làm ra chuyện gì làm ngườita xấu hổ hơn là được.

Đi dạo cùng anh ở bên ngoài nhà cũ một vòng mới vào nhà, lúc trở lại phòng khách, ông cụ bởi vì uống hơinhiều, nên đã vào phòng nghỉ trưa, người giúp việc thấy hai người mậtnhư vậy đi vào, không được tự nhiên dời tầm mắt đi, cúi đầu cung kínhnói: "Đại tiểu thư, ông cụ đã nghỉ trưa, ông bảo cô cùng cô gia tối nayđừng đi về, chờ ông sau khi tỉnh lại sẽ cùng cô gia đánh cờ." .

"Tôi biết rồi." Đường Tố Khanh cười nhạt gật đầu, sau đó lôi kéo Sở Chiến đi lên lầu.

Sở chiến cũng không giận, mặc cho cô lôi kéo mình, khóe miệng cong lêncưng chiều, lẳng lặng nhìn cô, Sở Chiến thật tò mò cô gái nhỏ của anhmuốn kéo anh đi đâu. Khi cô gái nhỏ hơi hưng phấn mang theo anh đi vàomột gian phòng, Sở Chiến đem tầm mắt nghi ngờ nhìn về phía cô gái nhỏ.

"Đây là phòng của em, tối nay nghỉ ngơi ở đây đi!" Đường Tố Khanh giảithích, sau đó không biết nghĩ tới điều gì, gương mặt xinh đẹp không được tự nhiên đỏ lên.

Vừa nghe nói là phòng của cô gái nhỏ, điềuthứ nhất hiện lên trong đầu Sở Chiến chính là đây là phòng cưới trướckia của cô gái nhỏ cùng Giang Thiếu Hiền, nghĩ đến đây cái có thể xảyra, trong lòng của anh chua xót không dứt, giọng nói thay đổi thêm ê ẩm: "Lấy Giang Thiếu Hiền xong ở nơi này?" . Nói xong thì Sở Chiến có chúthối hận, anh làm cái gì vậy, chỉ đổ thừa biết cô gái nhỏ chậm trướcngười khác một bước, chuyện đã xảy ra còn có thể làm gì, hiện tại cô gái nhỏ đã là của anh.

Vừa nghe giọng nói chua chát này, ĐườngTố Khanh cũng không nổi giận, trong lòng ngược lại có chút buồn cười,lần đầu tiên thấy bộ dáng anh không được tự nhiên như vậy, trong lòngsuy đoán anh có thể đã hiểu lầm cái gì, cô cười nhẹ nói: "Trước khi lấyGiang Thiếu Hiền không phải ở gian phòng này, em trước kia còn khôngbiết có một người Giang Thiếu Hiền ở đây, sau khi cùng hắn kết hôn liềntrực tiếp đi thành phố S, một năm hiếm khi trở về mấy lần, anh khôngphải là ghen chứ!"

Nghe cô gái nhỏ giải thích, trong lòng SởChiến sáng tỏ thông suốt, ánh mắt nóng rực nhìn cô, đem cô khóa thậtchặt vào trong ngực, một cái tay vòng ở trên eo mảnh khảnh của cô, mộtcái tay khác kéo bàn tay nhỏ bé trơn mềm của cô đặt lên ngực anh, nghiêm túc nói: "Bảo bối thật hiểu lòng anh, là ghen, em có thể an ủi tâm hồnbị thương của anh một chút được không." .

"Tâm hồn bị thương? Anh xác định tâm hồn yếu ớt như vậy? Giang Thiếu Hiền người ta bị oanức như vậy không lên tiếng, anh đây không phải là điển hình được tiệnnghi còn khoe mã sao, vả lại tình hình em cùng Giang Thiếu Hiền thế nàoanh không phải là rõ ràng nhất sao?" Đường Tố Khanh lấy tay chọc chọcvào ngực của anh cười mắng.

Ho khan một cái "Mặc dù biết emcùng hắn hữu danh vô thật, nhưng vừa nghĩ tới hắn biết em trước so vớianh, trong lòng anh liền áo não, sao không gặp em sớm một chút." Sởchiến ho nhẹ hai tiếng, không được tự nhiên nói.

Hiện tạibiết phòng này là phòng trước kia của cô gái nhỏ, tâm tình Sở Chiến rấtvui vẻ, anh tò mò quan sát bài biện của gian phòng, bên trong bố trí rất đơn giản, một chiếc giường thật to cho hai người, mép giường có một bàn trang điểm, bên cạnh cửa sổ pha lê sát đất để một chiếc ghế nằm, cáchgiường không xa là một giá sách to cùng bàn đọc sách, trên giá sách bàyđầy đủ loại bộ sách. Có một chút theo kiểu phòng của con gái, yêu ai yêu cả đường đi, cách bài biện bình thường như vậy, khiến trong lòng anhcũng cảm thấy đặc biệt thoải mái.

Đường Tố Khanh thừa dịp lúc người đàn ông quan sát gian phòng trong nháy mắt ra khỏi phòng, khônglâu sau trở lại cầm trên tay một bộ quần áo ngủ của nam đưa cho anh: "Ởchỗ này của em không có quần áo ngủ của đàn ông, của những người kháclại lo lắng anh không mặc, nên cầm một bộ áo ngủ của ông nội hoàn toànmới cho anh, hôm nay mặc tạm cái này, sau này trở về em sẽ mua áo ngủ."

Đối với sự an bài của cô gái nhỏ Sở Chiến cực hài lòng, nghĩ đến cô sau này mua áo ngủ trở về đưa cho anh, trong lòng Sở Chiến ngọt ngào, suy nghĩđúng là có vợ có khác, cái gì cũng có người vì mình quan tâm, cười cườicầm lấy quần áo ngủ trong tay cô cũng không giận, ở trong phòng, trướcmặt cô mặc vào.

Đổi một bộ quần áo sạch sẽ, trong lòng SởChiến rất sảng khoái, vừa rồi cùng ông cụ uống rất nhiều rượu, bộ quầnáo mặc vừa nãy dính đầy mùi rượu, anh không phải là người thích uốngrượu, chỉ thỉnh thoảng thưởng thức một chút rượu ngoại mà thôi.

Đường Tố Khanh thấy vóc dáng người đàn ông cao lớn mặc quần áo ngủ của ôngnội vào trung quy không biết có bao nhiêu buồn cười, khóe miệng hơigiương lên một cái, đè nén muốn cười to sắp ra khỏi miệng, chỉ lên chiếc giường lớn cho hai người nằm nói: "Nhanh ngủ một chút đi, chờ ông nộitỉnh lại lại phải tổn hao trí nhớ." .

Người đàn ông nhìn thấy lo lắng trong mắt cô, ngồi xe mấy canh giờ, cộng thêm cùng chơi cờ vớiông cụ thật lâu, uống chút rượu nồng độ cao, đã sớm có chút mệt, anhngoan ngoãn nằm dài trên giường, ngửi thấy trong chăn có mùi thơm ngátnhàn nhạt của cô gái nhỏ còn lưu lại, thỉnh thoảng mở mắt ra nhìn cô gái nhỏ hiện tại đang làm gì, mấy lần nhìn thấy cô gái nhỏ đang lật xemsách trên giá sách, Sở Chiến nhẹ nhàng nỉ non nói: "Bảo bối, không đượcrời khỏi phòng trong lúc anh ngủ.", sau đó từ từ ngủ.

Đường Tố Khanh nhìn vẻ mặt người đàn ông an tĩnh ngủ, cười không ra tiếng, trong mắt đều là mùi vị nồng đậm hạnh phúc.

Sở Chiến cảm giác giấc ngủ này lâu nhất an ổn nhất từ trước tới nay, chờkhi anh tỉnh lại, đèn rực rỡ đã mở lên, xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinhrơi xuống đất có thể nhìn thấy đêm tối, mà trong phòng không biết từ lúc nào thì đã mở ra ánh đèn lờ mờ, chuyện thứ nhất khi Sở Chiến tỉnh lạichính là tìm cô gái nhỏ của anh, sau khi dò xét cả giá sách cùng bốnphía gian phòng, anh rốt cục phát hiện cô gái nhỏ nằm cuộn tròn trênchiếc ghế ở cửa sổ sát đất, đang ngủ yên ổn, trong tay của cô cầm mộtquyển sách thật dày, đoán chừng đang đọc sách thì ngủ mất.

Trong lòng Sở Chiến thương yêu mãi không thôi, vừa giận lại đau lòng, suynghĩ cô gái nhỏ cứ như vậy không quý trọng bản thân, tại dưới ánh đèn lờ mờ đọc sách, ngàn vạn lần không thể làm hư mắt chứ. Nhìn lại cô gáinhỏ, ngón tay nho nhỏ ở ánh đèn lờ mờ chiếu rọi xuống vậy mà sáng longlanh, giống như trân bảo làm cho người ta yêu thích không muốn buôngtay.

Lúc này, ngón tay nho nhỏ hơi buông lỏng, quyển sách bịcô cầm trong tay nháy mắt rơi xuống, Sở Chiến lập tức phản ứng kịp, trực tiếp đưa tay ra nhận, vừa vặn đón được, lần nữa ngắm nhìn cô gái nhỏ,phát hiện cô không có bị đánh thức, anh hơi yên tâm, êm ái ôm kiểu côngchúa, giống như ôm kỳ trân dị bảo trên thế giới dịu dàng đem cô gái nhỏđặt vào trên giường, tỉ mỉ giúp cô đắp chăn, biếng nhác nằm sát bên cạnh cô gái nhỏ, lẳng lặng nhìn vẻ mặt cô ngủ, trong miệng lộ vẻ đầy thỏamãn, dường như kể từ khi bắt đầu yêu cô gái nhỏ, anh thường xuyên làmđộng tác như thế.

Ngay lúc Sở Chiến nhìn đến mê mẩn trongnháy mắt, cửa phòng bị gõ, Sở Chiến thấy cô gái nhỏ bên cạnh hình như có dấu vết bị quấy rầy, bị cô gái nhỏ cảm hóa, Sở Chiến nhíu chặt chân mày đẹp, rón rén bước nhanh tới bên cửa mở cửa ra.

Người giúpviệc vừa thấy người cửa mở là cô gia, hơn nữa sắc mặt chú rể mới nàykhông được tốt lắm, nhất thời dè dặt nói: "Cô gia, lão gia bảo tôi đếnxem người tỉnh chưa, ông muốn tìm người đánh cờ." .

Sở Chiến nhíu chân mày đẹp, mặt không thay đổi nói: "Đã biết, nói tôi sẽ xuống ngay. "

"Vâng." Người giúp việc cung kính gật đầu một cái, bước nhanh rời đi, tronglòng suy nghĩ sao chú rể mới này có khí thế như vậy, chỉ một ánh mắt đãlàm cho lòng người sợ hãi khủng khiếp.

Lần nữa nhẹ nhàng đóng kín cửa, Sở Chiến rón rén đi đến mép giường, thấy cô gái nhỏ của anhngủ rất say, chân mày nhíu chặt cũng chậm rãi buông lỏng, hơi thở phàomột cái, nghĩ thầm buổi trưa đã lưu lại cho ông cụ ấn tượng tốt, đêm nay cũng cần phải ứng phó tốt, nếu không ông cụ đổi ý, không để cho anhcưới cô gái nhỏ thì làm sao bây giờ? Đến lúc đó khóc cũng không có chỗđể khóc, Sở Chiến tìm kiếm quần áo lúc trước anh thay ra khắp nơi, pháthiện không thấy, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là cứ mặc quần áongủ đi ra ngoài.

Chờ Sở Chiến đi vào phòng của ông cụ, pháthiện ông cụ đã ngồi chờ ở bên cạnh bàn cờ, trong mắt đầy hưng phấn,trong lòng Sở Chiến thở dài một tiếng, sao mà người nhà của cô gái nhỏcùng cô đều đáng yêu như vậy? Sau khi quen thuộc rất dễ dàng nhìn ra ông cụ rõ ràng là chúa mê đánh cờ, nhưng như vậy vừa đúng gãi đúng chỗngứa, nếu ông cụ dầu muối đều không vào, anh làm sao để cho ông cụ đồng ý đem cháu gái gả cho anh.

"Ông nội." Sở Chiến thân mật gọi,một thân quần áo ngủ quái dị cùng với một vẻ mặt khéo léo, hoàn toànkhông giống lúc bình thường lãnh khốc đối mặt với thuộc hạ.

Lão gia tử cũng không thèm để ý quần áo anh, hướng về phía anh ôn hòa vẫyvẫy tay, cười ha hả nói: "A Chiến, mau tới đây cùng nhau đánh cờ, mớivừa ông bảo người đi lên gọi cháu, kết quả A Khanh nói cháu ngủ thiếpđi, hiện tại rốt cục đã tỉnh ngủ chưa?" .

Sở Chiến cười gậtđầu một cái, trong lòng rất vui vẻ, ông cụ không còn gọi tên nữa mà bâygiờ thân mật gọi 'A Chiến', một bước dài như vậy, thật làm cho anh ngạcnhiên, ngồi đối diện với ông cụ, Sở Chiến bắt đầu nghiêm túc đánh cờ.

Mới bắt đầu còn vắt hết óc, lúc sau thành thạo, mắt thấy ông cụ liên tụcthua năm ván, chân mày nhăn trên khuôn mặt già nua kia càng ngày càngsâu, nhớ trước đó cô gái nhỏ đã nói chuyện thân thể ông cụ không đượctốt lắm, Sở Chiến lại bắt đầu vắt hết óc để nhường ông cụ, kết quả haingười cũng cố gắng hết sức, cuối cùng ông cụ cũng may mắn thắng một ván, dường như đã kích thích quyết tâm chiến đấu của ông cụ, hăng hái caolên, hai người lại tiếp tục vào vòng chiến ván kế tiếp.