Độc Y Vương Phi

Quyển 3 - Chương 117



Trong phòng giam, Phượng Lan Dạ kiểm tra chuyện Tam hoàngtử trúng độc, sau đó thật nhanh hỏi thăm: “Là ai phát hiện hắn đầu tiên?”

Nàng nói xong, thuận tay lấy một mảnh sứ vỡ từ bêncạnh sạp trúc để ngồi, nếu không chú ý căn bản không phát hiện được, đây làchén đồ sứ, có lẽ là Nam Cung Tiếp uống xong sau đó trúng độc, như vậy độc nàylà bị hạ ở trong nước, đây là một loại độc dược vô sắc vô vị, cho nên ngườitrúng độc căn bản là không biết được, sau khi Nam Cung Tiếp uống vào vì bịtrúng độc rất thống khổ, cho nên mới làm rơi vỡ cái chén kia, người xuống độcbối rối lấy đi mảnh vỡ, nhưng tự mìnhkhông biết vẫn còn sót.

Người cuối cùng tiếp xúc chính là người hạ độc, PhượngLan Dạ khẳng định trong nghĩ, trầm giọng ra lệnh cho Tây Môn Vân.

“Lập tức bắt người kia lại, lập tức.”

“Dạ” Tây Môn Vân lập tức biết người phát hiện kiachính là người hạ độc, nên xoay người đi ra ngoài phân phó thủ hạ bắt người,nhưng còn chưa có hành động, liền thấy có người chạy nhanh tới đây.

“Không xong, Văn Cường đã bị người ta giết chết.”

Lời này vừa thốt ra, tất cả quan viên Hình bộ đều lănlăng giật mình, không biết nói gì cho phải, vẻ mặt hoảng sợ mờ mịt, chỉ biếtquỳ ở bên ngoài, không dám làm gì.

Mà ở trong phòng giam Phượng Lan Dạ mặt mũi âm u lãnhkhốc, chậm rãi đứng lên nhìn Nam Cung Diệp.

Không cần hỏi hai người cũng biết Văn Cường chết nàylà ai, chỉ sợ là cái lao tốt đi bẩm báo kia, cũng chính là người rót nước choTam hoàng tử, bị người ta sai sử hạ độc Tam hoàng tử, người ở sau lưng hắn nhấtđịnh vô cùng lợi hại, bằng không người này cũng không dám hạ độc Tam hoàng tử.

Người sau lưng này lại một lần nữa để cho bọn họ kiếnthức hắn độc, lãnh, chuẩn, mau, làm việc thủ đoạn cay độc, ngay cả hoàng tửlong tôn cũng dám động thủ, còn có chuyện gì mà hắn không làm được? Hắn đến tộtcùng muốn làm gì? Nếu hắn muốn đẩy hoàng tử nào đó lên thượng vị thì tốt, nhưngngàn vạn lần đừng có là phản tặc.

“Đi thôi, đến bẩm báo hoàng thượng.”

Phượng Lan Dạ tâm tình trầm thấp mở miệng, Nam CungDiệp đưa tay lôi kéo nàng, hai người cùng nhau đi ra ngoài, phía sau một nhómlớn người trầm giọng mở miệng:

“Cung tiễn Tề vương cùng Tề vương phi.

Phía ngoài sắc trời đã tối, hôm nay không có sao cũngkhông có trăng, sắc trời tối như mực, đưa tay không nhìn thấy năm ngón, chỗ tốitựa hồ cất dấu vô số quỷ quái, tùy thời chuẩn bị cắn nuốt lòng người, gió đêmlạnh lẽo thổi qua, vỗ vào trên sườn xe, phát ra tiếng vang ô hô, làm lòng ngườikinh hãi đảm chiến, sởn tóc gáy.

Ngũ quan tinh xảo của Nam Cung Diệp đang bao phủ mộttầng sương lạnh, âm u nhìn lên không trung, hai tay ôm chặt Phượng Lan Dạ.

“Những kẻ ghê tởm kia, nếu như ta bắt được, ta tuyệtđối không bỏ qua cho bọn chúng.”

Hắn hung hăng tức giận mắng, nhưng đối với người trongchỗ tối vẫn không có biện pháp nào tìm ra cả.

Người nọ thật sự là quá giảo hoạt rồi, bây giờ nghĩlại, tựa hồ nhị hoàng huynh cùng tứ hoàng huynh cũng không có năng lực như thế,đến tột cùng là người nào? Hai người lâm vào trầm tư, đem những đại thần cáogià trong triều tìm qua một lượt, cuối cùng đưa mắt khóa ở trên người Tô thừatướng cùng Đại tướng quân Âu Dương Thác, bất quá hai người này đều có điểmchung là đi lại gần gũi với Sở vương, cháu gái của Tô thừa tướng là Sở vươngphi, còn đại tướng quân, mặc dù con gái hắn gả cho Lục hoàng tử, nhưng Lụchoàng tử đối với ngôi vị hoàng đế không coi trọng, căn bản không nhìn đến đại vị,như vậy hắn nhất định sẽ mượn hơi một nơi khác, cho nên gần đây có tin đồn hắnvà Sở vương đi lại tương đối gần.

Chẳng lẽ, bọn họ ở sau lưng trù mưu lên kế hoạch?

Tô thừa tướng là thừa tướng một nước, trong ngực chắcchắn có mưu lược ba nghìn, Âu Dương Thác tuy là võ tướng, nhưng có thể làmtướng quân, cũng không phải là người hời hợt, nhất định có bản lãnh hơn người.

Hai người này nếu liên thủ thì có chuyện gì mà khônglàm được đây?

Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ đều đã nghĩ đến khảnăng này, Nam Cung Diệp lập tức hướng ra phía ngoài phân phó một tiếng, xe ngựangừng lại, Nguyệt Cẩn cùng Ngọc Lưu Thần đi tới, ở mặt ngoài xe ngựa cung kínhxin chỉ thị: “Gia, có việc gì?”

“Các ngươi lập tức âm thầm phái người đi giám thị phủThừa tướng cùng phủ đệ của Âu Dương tướng quân, có tình huống gì lập tức tớibẩm báo.”

“Dạ, Gia”

Ngọc Lưu Thần lập tức cưỡi ngựa rời đi bố trí việcnày, mà những người khác thì vẫn như cũ một đường tiến cung.

Trong cung, hoàng thượng đã tỉnh lại, giờ phút này hơitựa vào trên giường chờ tin tức, nghĩ đến Tam hoàng nhi chết đi, không khỏinước mắt tuôn đầy mặt, không biết là tạo cái nghiệt gì a, cho tới nay, hắn luôntin chắc hoàng thất hẳn là phải có con nối dòng, như vậy mới thịnh vượng, nhưngcho đến hôm nay hắn mới hiểu một đạo lý, muốn hoàng thất lâu dài thịnh vượng đixuống, nữ nhân hậu cung không được quá nhiều, con nối dòng cũng không được quánhiều, chỉ cẩn ít mà giỏi là được.

“Duệ nhi, ngươi tới đây, phụ hoàng có lời nói cùngngươi.”

Hạo Vân Đế trầm thống mở miệng, Ngũ hoàng tử Thụyvương đi tới, ngồi ở hoàng thượng bên người, nhìn hắn.

“Phụ hoàng, người khá hơn sao?”

Hạo Vân Đế gật đầu, vươn tay lôi kéo hắn: “Duệ nhi,ngươi đáp ứng phụ hoàng một chuyện được không.”

“Phụ hoàng người cứ nói.”

Thấy phụ hoàng già nua mà vô lực như thế, Nam Cung Duệlòng đau như cắt, yêu thương nhìn phụ hoàng,trong trí nhớ, phụ hoàng là ngườiuy nghi, trên điện Kim Loan, nhất ngôn cửu đỉnh, trong thiên quân vạn mã, tưthế oai hùng tỏa sáng, hấp dẫn bao nhiêu ánh mắt, nhưng từ khi nào bắt đầu, hắnthành già nua như thế, cũng không còn thấy bóng dáng ngày xưa nữa.

“Duệ nhi, nếu như ngươi lên ngôi, nhất định phải ghinhớ, phi tần hậu cung không nên quá nhiều, con nối dòng chỉ cần tinh hoa, nữnhân sinh hạ hoàng tử phải được tinh tế lựa chọn, không thể có nửa điểm qualoa, từ đây, trẫm hi vọng Thiên Vận hoàng triều sẽ có chế độ nhất quán.”

“Phụ hoàng, nhi thần ghi nhớ.”

Trong mắt của Nam Cung Duệ hiện lên lệ quang, phụhoàng là rút kinh nghiệm từ bản thân ra dạy dỗ, mình nhất định phải ghi nhớtrong lòng.

“Ừ, như vậy trẫm an tâm, nghĩ đến Tam hoàng huynh củangươi, là trẫm đã nợ hắn.”

Thật ra thì hắn chỉ là một hài tử ngoan, bất kể khinào cũng là an tĩnh như vậy, nhưng mình thì sao, cho tới nay cũng không coitrọng hắn, cuối cùng ngay cả hắn làm việc vì mình, cũng không tin hắn, hiện tạihắn đã chết, là lỗi của mình a.

“Phụ hoàng không nên khổ sở nữa.”

Nam Cung Duệ mặc dù không dễ chịu, nhưng khi nhìn đếnthân thể của phụ hoàng , thật là không thể chịu thêm đả kích nữa, nếu không chỉsợ người chịu không nổi, độc thần sa phấn còn không có hoàn toàn giải hết đâu.

Bên trong tẩm cung một mảnh túc chìm, đám người củathái giám Nguyên Phạm trong lòng cũng rất đau đớn, trong lúc nhất thời không cóthanh âm, bất quá ngoài cửa có tiếng bước chân vang lên.

Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ từ bên ngoài đi vào,Hạo Vân Đế cùng Nam Cung Duệ vừa nhìn thấy hai người xuất hiện, sớm nóng lòngmở miệng.

“Các ngươi đã tới, đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?”

Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ muốn hành lễ, thì HạoVân Đế sớm khoát tay cho bọn họ miễn lễ, chờ bọn hắn bẩm báo.

Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Nam Cung Diệp một mảnh lãnhchìm, tâm tình trầm trọng nhìn Hạo Vân Đế.

“Tam hoàng huynh bị người hạ độc, người hạ độc kia làmột lao tốt, chờ tới thời điểm chúng ta phát hiện, lao tốt kia đã bị ngườigiết.”

“Động tác thật là nhanh.”

Nam Cung Duệ kinh hãi, Hạo Vân Đế lại càng một câu nóicũng không nói ra, nhìn về Nam Cung Diệp mới từ từ hỏi thăm.

“Còn có tình huống khác nào?”

Nam Cung Diệp ngơ ngác một chút, không nghĩ tới phụhoàng lại nhìn ra chân tướng, hắn vốn không định nói cho phụ hoàng chuyện Tứhoàng huynh đi gặp Tam hoàng huynh, nhưng bây giờ lại không thể không nói rồi,chỉ đành phải bẩm báo.

“Trước khi Tam hoàng huynh chết, tứ hoàng huynh có đigặp hắn.”

Trong tẩm cung nhất thời không có tiếng vang, tất cảmọi người trầm mặc xuống, không biết nên nói như thế nào về chuyện này.

Cuối cùng Nam Cung Diệp mở miệng trước tiên: “Bất kểnhư thế nào, nhi thần cho là Tứ hoàng huynh còn không có ngu xuẩn như thế,trong thời gian này mà đi động thủ, cho nên người động thủ sau lưng nhất địnhkhông phải là hắn, bất quá cũng không thể không coi chừng, nhi thần cùng Lannhi đã cẩn thận phân tích qua, nhị hoàng huynh cùng Tứ hoàng huynh cũng khôngthể lợi hại được như thế, cũng sẽ không có mưu lược như thế, ba bước một đường,năm bước một ván, cho nên rất có thể sau lưng có đại thần trong triều ẩn núp,nhi thần đã phái người giám thị người của đảng Sở vương, lát nữa sẽ cho ngườigiám thị người của đảng Tấn vương."

“Tốt, hai huynh đệ nhất định phải đồng tâm hiệp lực.”

Hạo Vân Đế phân phó đi xuống, rồi nhắm mắt lại, khônghề nói gì nữa.

Nam Cung Diệp nhớ tới Tam hoàng huynh còn trong phònggiam, không khỏi đau lòng mở miệng: “Tam hoàng huynh phải làm sao bây giờ?”

“Chôn cất vào hoàng lăng, tứ phong làm Lan LăngVương.”

Sống không có được tôn trọng, đến chết lại là hoàng tửcó tội, nhưng khi đã chết rồi thì lại bị phong làm vương, không biết phía dướicửu tuyền hắn sẽ có cảm tưởng gì, Phượng Lan Dạ cười lạnh, đối với hoàng thất,thật không biết nên tỏ thái độ gì nữa.

Thái giám Nguyên Phạm lập tức lĩnh mệnh đi truyền ýchỉ, đưa đến Lễ bộ.

Bên trong tẩm cung, Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạthấy phụ hoàng đã mệt chết rồi, nên liền ý bảo Ngũ hoàng huynh lui ra ngoài, đểcho phụ hoàng nghỉ ngơi cho tốt, đoàn người lui ra ngoài, nhưng ở trên giườnghoàng thượng hoàn toàn không có phản ứng, trầm lắng ngủ, trải qua liên tiếp đảkích, mới không bao lâu thời gian, vị hoàng đế cương nghị uy nghi kia, đã biếnthành một lão giả gầy khô quắt khô queo, uốn người trên giường lớn, làm đaulòng người.

Trước cửa điện, Nam Cung Duệ dặn dò Nguyên Phạm cẩnthận hầu hạ hoàng thượng, ba người thối lui ra bên ngoài đại điện, ngồi vào mộtbên ghế đại điện, thương nghị đối sách về chuyện tình trước mắt.

“Ngũ hoàng huynh, ngươi có muốn hồi Tề vương phủ haykhông?”

Nam Cung Diệp quan tâm hỏi thăm, thương thế trên ngườicủa Ngũ hoàng huynh còn chưa có tốt hết, nếu như bị hôn mê lần nữa, có thể sẽcó phiền toái rồi.

“Ta căn bản không có gì đáng ngại, ta có Thất đệ muộicho phương thuốc, các ngươi yên tâm đi.”

Nam Cung Diệp không nói gì, một bên Phượng Lan Dạ đưatay ý bảo hắn đưa cánh tay tới đây, bắt mạch cho hắn một chút.

Nam Cung Duệ theo lời mà duỗi tay ra, chẩn mạch mộtchút, từ từ trên mặt Phượng Lan Dạ hiện lên một chút mỉm cười: “Ừ, dùng thêmhai ngày thuốc nữa là tốt nhiều lắm, căn bản không có việc gì nữa rồi, cácngươi yên tâm đi.”

Hiện tại không cần máu của nàng cũng có thể không saonữa, chứng nhiệt của Ngũ hoàng huynh rốt cục đã lui xuống, đây coi như là mộtchuyện tốt.

Hiện tại chỉ cần độc thần sa phấn trên người hoàngthượng được giải nữa, thì bọn họ cũng không còn chỗ nào cố kỵ nữa.

“Như vậy là tốt rồi.”

Nam Cung Diệp cười gật đầu, bất quá vẫn không quên dặndò Nam Cung Duệ : "Huynh ở trong cung phải cẩn thận một chút, ngànvạn không thể khinh thường, người trong chỗ tối cũng không phải hạng bìnhthường"

"Ừ, ta sẽ."

Ăn mệt một lần tự nhiên trí nhớ sẽ sâu hơn, nhưng màchứng bệnh nhiệt vây khốn hắn đã được chữa khỏi, hắn thật cao hứng, nhìn vềPhượng Lan Dạ tôn trọng mở miệng : "Thất đệ muội, cám ơn ngươi xuấtthủ cứu giúp."

"Không có chuyện gì, ai bảo ngươi là người Diệpđể ý chứ?"

Phượng Lan Dạ phất tay, ngụ ý, nếu không phải là ngườiNam Cung Diệp để ý, nàng không xuất thủ cứu hắn đâu, Nam Cung Duệ giật mìnhsửng sốt một chút, đáy lòng hơi có chút buồn, thật hâm mộ Thất hoàng đệ, có mộtnữ nhân tuyệt sắc lại thật tâm đối đãi, không biết đến khi nào hắn mới có mộtnữ nhân như vậy.

Nam Cung Diệp nghe Phượng Lan Dạ nói, khóe môi lập tứcvẽ ra nụ cười tà mị, không hổ là nữ nhân của hắn, nói ra được như thế thật tâm,để cho hắn cảm nhận được tình yêu của nàng là thâm hậu như vậy.

Trên đại điện, Nam Cung Duệ cười khẽ nhìn một đôitrước mặt, trong hoàng thất nhiều người như thế, nhưng mà chỉ có đôi của bọn họlà làm cho người ta hâm mộ a.

"Tốt lắm, tốt lắm, chúng ta bàn một chút chuyệnđể tìm chỗ đột phá, nhất định phải vì Tam hoàng huynh báo thù."

"Đúng, nếu như tra ra ai là người ở sau lưng độngthủ, hắn cũng đừng nghĩ sống khá giả."

Nam Cung Diệp lãnh chìm thị huyết mở miệng, nếu như bịbọn họ tra ra là ai hại Tam hoàng huynh, hắn sẽ không tha cho những người đó.

Phượng Lan Dạ hí mắt nhìn hai người, từ từ suy tư,cuối cùng nhàn nhạt mở miệng : "Ta cho là trước mắt nên từ trên ngườiMộc Miên mà tìm kiếm chân tướng, cái người sau lưng kia, nhất định không yênlòng để nàng ở trong cung, sẽ tìm cơ hội giết nàng, ngươi nghĩ xem, nữ nhân nàynhất định đã biết chút gì, nếu cuối cùng nàng ta không chịu được mà khai ra thìsao đây?"

Lời nói của Phượng Lan Dạ chiếm được đồng ý của NamCung Diệp cùng Nam Cung Duệ, đầu mối trước mắt của bọn họ chính là nữ nhân MộcMiên này rồi, nếu là nàng cũng bị chặt đứt, thật sự sẽ không tra ra được thứ gìhết.

Ba người đang nói chuyện, thì Phượng Lan Dạ đột nhiênnghĩ đến một chuyện, hai ngày này, chỗ Mộc Miên trong cung chỉ có một ít thịvệ, Tây Môn Vân đi chịu trách nhiệm chuyện Tam hoàng tử rồi, mà bọn họ ở bênnày của hoàng thượng, cho nên nói muốn hạ sát Mộc Miên, thì bây giờ là thờiđiểm tốt nhất.

"Không xong, những người đó sẽ không chọn vào lúcnày đối với Mộc Miên ra tay sao, mau, chúng ta đi xem một chút."

"Ừ"

Ba người tiếng nói vừa dứt, thì người đã đứng dậyphóng đi ra bên ngoài.

Bên kia lãnh cung, thỉnh thoảng vang lên tiếng reo hòcó thích khách, bắt thích khách, rất nhiều người ở chung quanh tìm tòi, lúc nàybên cạnh Mộc Miên chỉ có hai ba thị vệ coi chừng.

Trong chỗ tối, toát ra hai ba chục Hắc y nhân, xuấtthủ gọn gàng, nháy mắt liền giải quyết hai ba thị vệ kia.

Một người phi thân mà vào, trực tiếp xông vào phòng.

Bên trong gian phòng, Mộc Miên đang khẩn trương kiễngchân nhìn quanh phía bên ngoài, nghe được tiếng thét thích khách thời điểm,nàng có chút run như cầy sấy, vốn là người không sợ chết,nhưng chịu hành hạ mấy ngàynay, khiến cho nàng rất thống khổ, cũng có chút ít sợ chết, sống thì rất tốt,nếu đã chết thì còn có cái gì nữa, nàng không cam lòng mình làm nhiều chuyệnnhư vậy nhưng cuối cùng lại chết đi.

Vừa nhấc tay liền nhìn thấy người đi tới, ngũ quanthanh minh, mặt mày tuấn tú, một thân quần áo đen nhánh, bao lấy thân thể caolớn của hắn, bước đi chạm đất không tiếng động, thật mạnh mẽ giống như liệtbáo.

"Nạp Lan, ngươi cuối cùng đã xuất hiện, thật tốtquá, là tới mang ta đi sao ?"

Mộc Miên vừa nhìn thấy người đến, đã sớm cao hứngnghênh đón.

Người tới chính là Nạp Lan Cửu mà mọi người tìm từ lâunhưng không thấy, dưới ánh đèn lờ mờ, ánh mắt hắn chợt lóe lên tia ngoan lệ,khóe môi lại vẽ ra vẻ nụ cười ôn nhã, hắn căn bản là sói đội lốt người, mà MộcMiên cũng không biết giờ phút này mình gặp nguy hiểm, còn mang vẻ mặt vui mừngnhìn hắn.

"Ta chịu không được, mau dẫn ta xuất cungđi."

"Tốt, ta sẽ dẫn ngươi ra ngoài."

Thanh âm của Nạp Lan Cửu vừa ra, thân hình liền nhàotới, cùng thời gian, thanh kiếm trong tay xuất thủ, đâm thẳng vào trước ngựcMộc Miên, Mộc Miên khó có thể tin cúi đầu nhìn ngực mình, lại nhìn nam nhântrước mắt, xoay mình đưa tay đẩy ra thân thể hắn, rút lui lại hai bước, ngóntay run rẩy chỉ hắn :

"Tại sao, tại sao ngươi muốn giết ta ?"

Nạp Lan Cửu không khách khí nở nụ cười, khinh bỉ nhìnnàng : "Ngươi đã không còn giá trị nữa, còn giữ ngươi làmgì ?"

"Nạp Lan Cửu, đừng quên chúng ta là người VânPhượng quốc, ngươi là cái phản đồ."

Nạp Lan Cửu cười ha ha, nhìn sắc mặt nữ nhân trắngbệnh, trước ngực không ngừng tràn đầy máu , trải qua luân phiên hành hạ, nàngđâu còn là công chúa xinh đẹp như hoa của ngày trước, chẳng qua là một con rốicũ rách thôi, người như vậy thì còn chỗ dùng gì nữa "Không có ngươi, khiVân Phượng quốc phục quốc, ta mới là tân hoàng của nơi đó. "

Nạp Lan Cửu nói ra dã tâm của mình, mặc dù Cửu nhi đãchết, nhưng thân phận phò mã của hắn vẫn còn đó, không có chính chủ, thì hắn làchủ tử không phải sẽ thuận lý thành chương sao ? Cho nên đến bây giờ hắncũng không nghĩ làm cho nữ nhân này sống, chỉ là nàng si tâm vọng tưởng thôi.

Mộc Miên thảm thiết cười, khóe môi cũng tràn ra máu.

Nàng thiên tính vạn tính, cũng không nghĩ Nạp Lan Cửusẽ đối với nàng như thế, nàng cho là bọn họ đều là người Vân Phượng, hắn sẽ nhớtình cũ, nhưng mà con người sẽ vì hám lợi đen lòng, người nào còn có chữ tìnhnày chứ, nàng không nhịn được cười nhẹ, lui về cái bàn phía sau đứng lại, thânthể lạnh quá, ôm lấy cánh tay, chỉ vào hắn : "Ngươi thật ácđộc."

Nạp Lan Cửu chậm rãi tiêu sái đi tới, ngoan lệnói : "Ngươi chịu chết đi."

Một cái tay giương lên, bỗng có người bên ngoài vọtvào, nóng lòng kêu lên : "Chủ tử, có người tới, thân thủ rất lợihại."

Một lời vừa dứt, liền đưa tay lôi Nạp Lan Cửu đi, cũngkhông quản người trong phòng, mà Nạp Lan Cửu nhìn thấy Mộc Miên bị trọng thươngkhông thể sống nổi, đã sớm lắc mình vọt vào trong bóng tối, những thủ hạ kiachậm nửa nhịp đã bị chết trong tay Nam Cung Diệp cùng Nam Cung Duệ, hai ngườicùng xuất thủ, nháy mắt đã giết mấy tên.

Phượng Lan Dạ không để ý đến tình huống bên ngoài, màxông thẳng vào trong phòng, chỉ thấy Mộc Miên ở trước ngực trúng kiếm đang từtừ ngã xuống.

Phượng Lan Dạ đỡ lấy nàng, con ngươi thâm thúy đennhánh, trấn định nhìn nàng : "Mộc Miên,Mộc Miên, đến tột cùng làngười nào giết ngươi, Đến bây giờ ngươi còn không nói là ai sai sử ngươi câudẫn Ngũ hoàng huynh, cùng hạ độc hoàng thượng sao ?"

Ánh mắt của Mộc Miên tan rã, từ từ nhìn về phía PhượngLan Dạ, rồi hoảng thần, tựa hồ nhìn thấy cửu muội đanh trách cứ nhìn nàng,không khỏi vươn một tay ra nắm tay Phượng Lan Dạ.

"Cửu nhi, Cửu nhi ngươi đã trở lại, tỷ tỷ muốn đitìm ngươi."

Phượng Lan Dạ nghe nàng nói nhảm, không khỏi tức giận,nhưng cũng nhướng mày nảy ra ý hay.

"Tỷ tỷ, nói cho Cửu nhi, rốt cuộc là xảyra chuyện gì? Ai giết ngươi ?"

Mộc Miên vừa nghe lời nói của nàng, lập tức bi thươngnở nụ cười, lẩm bẩm mở miệng : "Cửu nhi, là lỗi của tỷ tỷ, đã tintưởng tên khốn Nạp Lan Cửu kia, không nghĩ tới hắn lại giết người diệt khẩu, tỷtỷ đáng chết, Cửu nhi, tỷ tỷ mặc dù có lòng tham, nhưng tâm nguyện lớn nhất củata là lấy lại Vân Phượng quốc, ta nghĩ về cố hương."

Mộc Miên nói đến đây, máu không ngừng tuôn xuống, từngtiếng hộc máu, ánh mắt hoàn toàn tan rã rồi, mắt thấy nàng liền không xong,Phượng Lan Dạ nhanh chóng kêu lên : "Tỷ tỷ, ngươi nói xem Nạp Lan Cửukia trốn ở chỗ nào ? người sau lưng hắn là ai ?"

"Hắn ?"

Mộc Miên nói xong một câu, bắt đầu ưỡn ngực, lấy hơilên, trong miệng lẩm bẩm nói những gì đó, Phượng Lan Dạ vội vàng nằm rạp ngườitựa vào bên miệng nàng, nghe được nàng lưu lại mấy chữ cuối cùng.

"Ta nghe hắn nói, hình như là Lý Gia Niên gì đó,chỗ ở của hắn là do người này an bài."

Nói xong mấy chữ cuối cùng,Mộc Miên rốt cục cũng chết,ánh mắt mở thật to, sắc mặt trắng bệch, chết không nhắm mắt, bàn tay còn ngừngở giữa không trung, tựa hồ như muốn bắt cái gì đó.

Phượng Lan Dạ nhớ tới hành động đáng hận của nàng, nhớtới đủ loại không tốt nàng làm ra, nhưng cuối cùng lại bị chết vô cùng thêthảm, người trước khi chết, thường nói lời tốt, cũng may cuối cùng nàng để lạimột câu hữu ích.

Lý Gia Niên? không phải là Hộ bộ thượng thư sao ?Nhưng hắn là người của Sở vương mà, phàm là người có mắt đều nhìn thấy, chẳnglẽ những sự kiện liên tiếp xảy ra gần đây, thật sự do Sở vương sắp đặt,hoặc là đảng phái kia sắp đặt?

Phượng Lan Dạ đưa tay vuốt lên ánh mắt của Mộc Miên,lúc này Nam Cung Diệp cùng Nam Cung Duệ từ bên ngoài đi đến, những thích kháchkia đã bị họ giết, những người này cho dù giữ lại, cũng chưa chắc hữu dụng, cănbản là sẽ không để cho bọn họ biết thêm cái gì.

Trong phòng, Phượng Lan Dạ để xuống Mộc Miên, trênkhuôn mặt kiều diễm xuất trần, bao phủ một tầng sương lạnh, lãnh lệ nhìn NamCung Diệp, sau đó là Nam Cung Duệ, nàng trầm giọng mở miệng.

"Nàng nói là Nạp Lan Cửu giết nàng, hơn nữa từtrước cho tới nay, nàng làm những chuyện như vậy là do tên khốn kiếp Nạp LanCửu sai sử, về phần Nạp Lan Cửu nghe ai, nàng không biết, bất quá nàng nói chỗở của Nạp Lan Cửu là do Lý Gia Niên an bài. »

"Lý Gia Niên ? Hộ bộ thượng thư ? Ngườinày là người của Tứ hoàng huynh a. "

Nam Cung Duệ bình tĩnh trấn định mở miệng, quả nhiênlà có liên quan tới đại thần trong triều, hiện tại chỉ có một chút đầu mối,nhất định phải tìm được Nạp Lan Cửu, về phần Lý Gia Niên thì không nên đả thảokinh xà.

Bất quá chuyện này phải bẩm báo phụ hoàng sao ?Cuối cùng ba người không hẹn mà cùng nghĩ tới, có lẽ không nên nói cho phụhoàng biết, không nên khiến hắn quan tâm nữa, chờ tra ra manh mối, sau đó nóicũng chưa muộn.

"Về chuyện Mộc Miên nói, ta xem đừng nói cho phụhoàng biết, chờ thần sa phấn của hắn giải hết rồi nói sau."

"Ừ"

Ba người nói xong rồi đi ra ngoài, về phần Mộc Miên,họ tìm người đem nàng chôn cất là được.

"Người đâu." phía ngoài lập tức có thái giámđi đến, Nam Cung Duệ trầm giọng mở miệng ra lệnh : "Đem người ở bêntrong chôn cất chu đáo."

"Dạ, vương gia."

Thái giám lĩnh mệnh đi làm việc.

Đêm đã rất khuya rồi, mắt thấy trời sắp sáng, Nam CungDiệp nhìn Phượng Lan Dạ, đau lòng vì tiểu nha đầu này đã mệt muốn chết đi rồi,nên cùng Nam Cung Duệ chào hỏi.

"Ngũ hoàng huynh, chúng ta xuất cung đây, ngươi ởlại trong cung coi chừng một chút, ngàn vạn đừng xảy ra chuyện gì."

"Ừ, ta sẽ cẩn thận, ta nghĩ hiện tại những ngườiđó chỉ sợ sẽ không dễ dàng hành động nữa để tránh lộ ra sơ hở, thật vất vả mớitrừ đi Mộc Miên mà."

Nam Cung Duệ phân tích, Nam Cung Diệp cùng Phượng LanDạ cũng đồng ý quan điểm của hắn, chỉ sợ những người trong chỗ tối kia trongkhoảng thời gian ngắn sẽ không làm gì. Bất quá Mộc Miên đã cho bọn họ một tintức rất hữu dụng, nếu Nạp Lan Cửu ở trong tay của Lý Gia Niên, thì bọn họ đã cómanh mối để điều tra.

"Ngày mai ta phái người đi tra sản nghiệp của Lýgia, nhất định phải tìm ra được Nạp Lan Cửu, bắt được người này, để cho hắnkhai ra người phía sau sai sử."

Âm thanh lạnh lẽo như băng của Nam Cung Diệp vang lên,không nghĩ tới Hộ bộ thượng thư Lý Gia Niên này lại dính dấp tới án tử lớn nhưvậy, điều này nói rõ cái gì , nói rõ sau lưng hắn ẩn chứa đại nhân vật,chẳng lẽ thật sự là Sở vươnng NamCung Liệt sai sử, chỉ sợ không chỉ là như vậy, còn có người khác tham gia vàotrong đó nữa?

Ba người nói xong, liền phân đường mà đi, Nam Cung Duệở lại trong cung chiếu cố hoàng thượng, Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ quayvề Tề vương phủ.

Trên xe ngựa, Phượng Lan Dạ nằm trong lòng Nam CungDiệp, rất nhanh liền ngủ thiếp đi, gần đây luôn thức đêm quả thực là mệt chếtngười, Nam Cung Diệp ôm chặt nha đầu trong ngực nhẹ giọng nói.

Lan nhi, đợi hết thảy kết thúc, chúng ta sẽ trở về BắcCảnh, hắn đã nghĩ tới, nếu Nhu Yên đảo ở phía Bắc, sao hắn không lấy đất phongcủa mình đổi thành Bắc Cảnh, chẳng phải là nhất cử lưỡng tiện sao, đến lúc đóngười nào muốn động tới Nhu Yên đảo, bọn họ có thể nội ứng ngoại hợp, hơn nữacó thể trải qua cuộc sống thầntiên quyến lữ.

Nam Cung Diệp nghĩ tới đây, một đường nhanh chóng đivề Tề vương phủ.

Sáng sớm ngày thứ hai, Nam Cung Diệp liền rời giường,mà Phượng Lan Dạ vẫn còn ngủ say, Nam Cung Diệp phân công người đi khắp nơi lụcsoát Lý phủ, vừa phái thêm mấy người đi coi chừng người của Tấn vương đảng.

Phân công một hồi, đã đem người tốt.

Lúc này, Phượng Lan Dạ còn không có tỉnh lại, hắn liềnnói lại cho Đinh Đương, hôm nay cứ để tiểu Vương phi nghỉ ngơi tốt một ngày,không cần phải đi hoàng cung.

Sau khi Nam Cung Diệp đi rồi, trong ngoài Tuyển Việnmột mảnh an tĩnh.

Gió thổi nhẹ vào phòng ngủ, làm rèm cửa lay động,phiêu dật ôn nhu, bên trong gian phòng, Phượng Lan Dạ nằm ở trên giường vẫnđang ngủ say, ngủ thẳng đến buổi trưa mới tỉnh lại.

Lúc nàng tỉnh lại, Thủy Ninh đã ngồi bên cạnh, hai taychống cằm nhìn nàng, con ngươi quay tròn xoay chuyển, vừa thấy nàng tỉnh lại,đã sớm cao hứng nhảy vào trong lòng nàng.

"Tỷ tỷ, mau nhìn, mau nhìn, chấm đỏ trên mặt tađã mất hết rồi, tỷ mau nhìn."

Tiểu nha đầu là quá hưng phấn rồi, không lựa lời nói,ngay cả hành động cũng cuồng nhiệt, lôi kéo tay Phượng Lan Dạ hướng lên mặtnàng sờ soạng, quả nhiên bóng loáng như ngọc, chấm đỏ trước kia, một chút giấuvết cũng không có, trắng trắng mềm mềm, hợp với nụ cười tự nhiên, thật là khảái như trẻ con, mặc dù nàng không phải mỹ nhân tuyệt sắc, cũng tuyệt đối làtiểu cô nương thủy linh khả ái, loại nữ nhân này hầu hết đều có thể khiến chonam nhân muốn bảo hộ a.

Phượng Lan Dạ không tự chủ được mà cười lên, làm cảkhuôn mặt bừng sáng.

"Thủy nhi quả nhiên là đẹp, giống như tiểu tiênnữ vậy."

"Đa tạ tỷ tỷ, đa tạ tỷ tỷ."

Thủy Ninh kích động quá, cuối cùng ở trên mặt củaPhượng Lan Dạ chụt chụt hôn một cái, mấy tiểu nha đầu ở trong phòng thấy vậytrợn mắt há hốc mồm, Thủy nhi cô nương như vậy có tình là quấy rối chủ tử haykhông, nếu là bị Vương gia thấy được không biết sẽ nghĩ gì, bất quá Phượng LanDạ cũng không tính toán, đưa tay điểm vào đầu Thủy Ninh.

"Ngươi tiểu sắc quỷ này, biết ngươi cao hứngrồi."

"Đúng vậy a, không nghĩ tới ta còn rất xinh đẹp,tỷ tỷ nói có phải hay không ?"

Người này rất là tự kỷ, Phượng Lan Dạ mím môi cười,trong phòng Đinh Đương cùng Vạn Tinh trực tiếp nở nụ cười, Thủy Ninh còn mangvẻ mặt thành thật ngó chừng các nàng : "Chẳng lẽ ta nói khôngđúng ? Là rất xinh đẹp a !"

Nàng nhìn trong gương cho là mình không có nói sai a,nhưng mà mấy nha đầu này tại sao lại cười nghiêng ngả như vậy, vừa tự nghĩ vừanhìn, đứng lên đem mặt tới trước mặt Đinh Đương cùng Vạn Tinh : "Nhìnthật kỹ vào, thật tình xem kỹ vào, ta không phải là rất xinh đẹp đi."

Cái này, ngay cả Phượng Lan Dạ cũng không nhịn đượccười ra tiếng, Thủy nhi thật đúng là kẻ dở hơi a, đem nàng đưa cho Âu DươngDật, thật là không sai, đến lúc đó, ngay cả vốn lẫn lời đều phải đòi trở về.

"Thủy nhi, tới đây, tỷ tỷ có việc cùng ngươinói."

Thủy Ninh vừa nghe Phượng Lan Dạ nói, cuối cùng cũngan phận xuống, nhưng vẫn còn tự luyến vuốt vuốt mặt.

"Ta rất xinh đẹp chứ sao."

Trong phòng tràn đầy không khí vui vẻ, Đinh Đương cùngVạn Tinh đều thích vị Thủy nhi cô nương này, chỗ nào có nàng ở đó, thì tuyệtđối là địa phương vui vẻ.

Phượng Lan Dạ đưa tay lôi tay Thủy Ninh :"Thủy nhi, tỷ tỷ muốn phái người đưa muội đi Phong Lâm quốc, muội nhấtđịnh phải coi chừng, bất kể công việc như thế nào, nhất định phải cho người đưatin về cho tỷ."

"Muội biết, tỷ tỷ yên tâm đi, muội đảm bảo hoànthành nhiệm vụ."

Nàng nói xong còn giơ tay tỏ ra thái độ kiên quyết,Phượng Lan Dạ gật đầu, nhìn về Vạn Tinh : "Đểcho Tiểu Ngư theo nàng đi Lâm Phong quốc, sau này nàng hãy theo Thủy nhiđi."

Tiểu Ngư là người có chút năng lực, sau này đi theoThủy Nhi, giúp đỡ nàng, Lâm Phong quốc kia mặc dùkhông phải đầm rồng hang hổ, bất quá Đông cung phủ Thái tử cũng không phải địaphương tốt gì, mặc dù Âu Dương Dật không có nữ nhân, chỉ sợ trên triều đìnhcũng có bao nhiêu người chằm chằm theo dõi hắn, cho nên nhất định phải có ngườithông minh giúp đỡ nàng.

"Dạ, chủ tử, nô tỳ lập tức đi nói cho TiểuNgư."

"Ừ"

Phượng Lan Dạ gật đầu, phất tay để cho Vạn Tinh đi nóicho Tiểu Ngư, lại phân phó Thủy Ninh: "Thủy nhi đi thu thập một ít đồ,chuẩn bị lên đường đi."

"Dạ, tỷ tỷ."

Thủy Ninh lên tiếng, thử nghĩ lại thì cảm thấy khôngnỡ, nên ôm Phượng Lan Dạ : "Tỷ tỷ, muội sẽ nhớ đến tỷ, muộinhất định rất nhanh làm tốt mọi chuyện để trở lại."

"Ừ, tỷ chờ tin tức mã đáo công thành củamuội"

Phượng Lan Dạ cười gật đầu, Thủy Ninh mới lưu luyếnkhông rời tiêu sái đi ra ngoài, trong phòng Đinh Đương hầu hạ chủ tử rờigiường, vừa mới thu thập xong hết thảy, Vạn Tinh cùng Tiểu Ngư đến, Tiểu Ngưcung kính cúi đầu : "Chủ tử ?"

"Tiểu Ngư, ta biết là ngươi thông minh, cho nênsau này để ngươi đi theo Thủy nhi giúp đỡ nàng, ngươi sẽ không thiệt thòi,tương lai thân phận của nàng, đủ để phát huy năng lực của ngươi."

"Cám ơn chủ tử."

Tiểu Ngư cảm động mở miệng, ban đầu đi theo chủ tử quảnhiên không sai, hiện tại chẳng những cuộc sống giàu có, hơn nữa đi chỗ nàocũng được người ta tôn kính, quan trọng nhất là làm việc rất nhẹ nhàng, cácnàng coi như đã rất may mắn.

"Đi đi, đến chỗ tân chủ tử của ngươi, sau này hếtthảy lấy an nguy của nàng làm trọng."

"Dạ" Tiểu Ngư lui ra ngoài, Vạn Tinh có chútkhông nỡ lòng, Phượng Lan Dạ đã nhìn ra, cũng phất tay : "Ngươi cũngđi theo giúp đỡ chút đi."

Vạn Tinh đuổi theo, bên trong gian phòng, Đinh Đươngnhìn chủ tử, cơ trí mở miệng : "Chủ tử cho là, Thủy nhi cô nương cóthể trở thành Lâm Phong quốc Thái tử phi ?"

Phượng Lan Dạ mím môi cười, nhìn Đinh Đương, quả nhiênlà nha đầu thông minh, vừa nhìn liền biết tâm ý nàng.

"Đi thôi, chúng ta đi đưa tiễn Thủynhi. "

Phượng Lan Dạ dẫn người đem Thủy Ninh ra thành, ngoàicửa thành, hai người chia tay nhau, Thủy Ninh nuối tiếc phất tay, Phượng Lan Dạnhìn xe ngựa đưa nàng đi từ từ biến mấttrong tầm mắt, cho đến khi không thấy bóng dáng nữa.

Đinh Đương cùng Vạn Tinh nhìn chủ tử có chút khổ sở,phải ở bên an ủi nàng.

"Chủ tử, Thủy cô nương rất nhanh sẽ trởlại."

"Chúng ta trở về đi thôi."

Chỉ mong Thủy nhi làm tốt, nếu nàng thành công, ítnhất Lâm Phong quốc sẽ cùng Thiên Vận hoàng triều giữ được quan hệ tốt, kế tiếpchỉ sợ có một cuộc chiến phải đánh, chỉ mong cuối cùng chuyện gì cũng không có,Phượng Lan Dạ vung tay lên cho mọi người trở về Tề vương phủ.

Mấy ngày kế tiếp mọi chuyện khá yên bình, các nơi cũngẩn mà không động, Nam Cung Diệp đã phái thủ hạ ra sức tìm tòi bất động sản trêndanh nghĩa của Lý gia, tất cả các nơi đều tìm một lần, nhưng không có phát hiệnNạp Lan Cửu, mà hai phái khác cũng không có hành động gì, đám người Tô thừatướng cùng Âu Dương Thác đều làm đúng bổn phận vào triều tan triều, đối với cụcdiện trước mắt, họ chỉ ở trạng thái ngắm nhìn.

trong mấy ngày này thần sa phấn của Hạo Vân Đế có pháctác nhưng cuối cùng đã chống cự được,chẳng qua là cả người bị hành hạ thành dabọc xương rồi, thấy vậy cũng làm cho lòng người chua xót, trong triều mọi ngườirối rít phỏng đoán, hoàng thượng bị bệnh gì? Nhưng cuũng không dám đưa ý kiếngì hết.

Thần sa phấn của Hạo Vân Đế vừa được, Thụy vương NamCung Duệ liền đem chuyện Mộc Miên bị Nạp Lan Cửu giết bẩm báo cho hắn, nét mặtHạo Vân Đế trở nên âm trầm, cái gì cũng không nói.

Đối với việc Hoa phi bị cấm túc cũng đã giải tán, NamCung Duệ một mực chắc chắn chuyện mình trúng chứng nhiệt không có liên quan đếnHoa phi, nếu có gì quan hệ, hắn tuyệt đối sẽ phát hiện.

Hạo Vân Đế rốt cục cũng nới lỏng lòng, để cho Hoa phitrông nom sự vụ trong cung như cũ, mà Hoa phi đối với người hạ độc Nam Cung Duệcăm thù đến tận xương tủy, nên quyết định muốn tra rõ ràng chuyện này, vì mìnhrửa sạch tội danh.

Nam Cung Duệ ngang nhiên trở lại Thụy vương phủ, kinhthành lớn như thế, mọi người thoáng cái đều biết Thụy vương căn bản không chết,đã được ngự y cứu thoát.

Trên triều đình, những đại thần trung lập phái, lậptức tới cửa bái phỏng, trong lúc nhất thời Thụy vương phủ náo nhiệt cực kì.

Nam Cung Duệ không có chuyện gì làm thì sẽ tiến cungchia sẻ quốc sự giúp hoàng thượng, vào một ngày, Hoa phi phái người mời hắn quaHoa Thanh điện.

Hai người ngồi đối diện nhau, Hoa phi để xuống táchtrà, nhu hòa nhìn Nam Cung Duệ.

"Duệ nhi, con suy nghĩ tình huống đó một chút,đến tột cùng đã tiếp xúc qua những ai?"

Nàng muốn tra xét một chút tình huống năm xưa, ngườihầu hạ Duệ nhi đều là thân tín của nàng, lúc ấy nàng sợ có người đối với Duệnhi động thủ, ngay cả con mình cũng không quản, liền cho người giám thị đểkhông cho phép đối với Duệ nhi bất lợi, làm sao lại để cho người ta đắc thủthế?

Nam Cung Duệ nghe Hoa phi nói, nhíu mày nghĩ lạichuyện khi còn bé, bỗng nhiên một chuyện hiện lên trong đầu.

"Con nhớ được trước kia khi con đi chơi, một cungnữ rất tốt thường xuyên đem đồ ăn cho con ăn, đó là hoa quế cao con thích ănnhất."

"Nàng là người nào ?"

Hoa phi lập tức trầm giọng hỏi, Nam Cung Duệ suy nghĩmột chút : "Trước kia là cung nữ của Hoa Thanh điện, gọi là Tiểu Đàonha đầu."

Nam Cung Duệ nói xong, trong đầu Hoa phi liền lập tứchiện ra ấn tượng về Tiểu Đào, nha đầu kia rất xấu hổ, người không tệ, nhưngkhông nghĩ tới nàng lại đối với Duệ nhi hạ độc, nhất định là bị người sai sử,nhưng mà Tiểu Đào này rất sớm đã điều ra khỏi Hoa Thanh điện rồi, hiện giờkhông biết đang ở phòng nào làm việc, xem ra nàng phải âm thầm điều tra xuống.

"Tốt lắm, Duệ nhi, chuyện này ta sẽ tra rõràng."

"Mẫu phi, ngài đừng nghĩ chuyện này nữa."Nam Cung Duệ biết trong lòng Hoa phi không dễ chịu gì, bởi vì sự kiện này, màAn Tình tự sát, Lục hoàng đệ rời cung đi ra ngoài, làm mẫu phi, Hoa phi tựnhiên là đau lòng nhi tử mình, cho nên mới phải tra rõ chuyện này, hắn rất hiểunàng, nhưng lại sợ nàng lo âu, ảnh hưởng tới thân thể.

"Không có chuyện gì, Duệ nhi, mẫu phi mệt mỏi,muốn nghỉ ngơi một lát."

"Vâng, con đi trước Tiêu Nguyên cung bồi phụhoàng đây."

Nam Cung Duệ đứng lên đi ra ngoài, một đường hướngTiêu Nguyên cung đi.

Hoa phi đợi cho đến khi Nam Cung Duệ vừa đi lập tứcphái thái giám đem người trông coi sự vụ trong cung Lý Thượng Phục lại đây, traxét một chút cung nữ Tiểu Đào hiện tại làm việc ở đâu, Lý Thượng Phục nghe xongHoa phi nói, liền tra xét bẩm báo một chút, Tiểu Đào cung nữ, ở mười mấy nămtrước đã ngã bệnh chết rồi.

Sắc mặt Hoa phi lãnh trầm, ngã bệnh mà chết, chỉ sợ làcó người động tay chân, người sai sử nàng đã giết người diệt khẩu rồi, trongcung cung nữ nhiều như vậy, chết một người sẽ thần không biết quỷ không hay,đến lúc đó chỉ cần báo ngã bệnh mà chết là được, có ai sẽ vì một cung nữ mà ramặt chứ.

"Lý Thượng Phục, đi tra xem người nào đi lại gầnvới Tiểu Đào."

Hoa phi phái người đi, rất nhanh Lý Thượng Phục đã bẩmbáo lên một người, là cung nữ Tiểu Tuyết hiện tại đang trông coi phục vụ chocông chúa, trước kia cùng Tiểu Đào có quan hệ vô cùng tốt, nghe nói sau khiTiểu Đào ốm chết, Tiểu Tuyết kia còn thương tâm nữa.

"Lập tức đem nha đầu này kêu đến"

"Dạ" thái giám chạnh nhanh đi, rất nhanh đemTiểu tuyết kêu đến đây, Tiểu Tuyết đã là một cung nữ lớn tuổi, nghe được Hoaphi tuyên kiến, cũng không có kinh hãi, mà trấn định đi tới, bái kiến Hoa phi,sau đó quỳ gối trong đại điện, Hoa phi cho cung nữ trong cung lui xuống, chỉ đểlại Tiểu Tuyết.

"Tiểu Tuyết, ngươi còn nhớ rõ Tiểu Đàokhông?"

Tiếng nói của Hoa phi vừa dứt, Tiểu Tuyết chấn kinh nângđầu lên nhìn Hoa phi, không biết nương nương hỏi chuyện tình năm cũ làm gì,liền chậm rãi mở miệng : "Nhớ được, nàng là tỷ muội với nô tỳ"

"Nghe nói nàng bệnh chết."

Hoa phi vừa mở miệng, Tiểu Tuyết kia ngẩn ra, cuốicùng cúi đầu không lên tiếng, bất quá thần sắc hết sức không tự nhiên, Hoa phinhìn thấy, ra vẻ lơ đãng hỏi thăm : "Sao vậy?"

"Thật ra thì nô tỳ hoài nghi nàng ấy bị độc chết,lúc ấy nô tỳ có cùng Thượng cung tổng quản đề cập tới chuyện này nhưng các nàngkhông tin lời của nô tỳ, còn bảo nô tỳ nói lung tung, ở trong cung nói nhiều,chỉ có một con đường chết, cho nên nô tỳ không dám nói gì."

"Tại sao ngươi cho là nàng bị độcchết ?"

Hoa phi vừa nghe thấy , trong lòng thật cao hứng, rốtcuộc đã tìm ra được một chút đầu mối, nhưng bên ngoài mặt lại không biểu hiệnra.

"Bẩm nương nương, hai người chúng ta ở chung mộtgian phòng, cho nên nô tỳ biết nàng vẫn rất khỏe mạnh, một tối kia nô tỳ đi rangoài gác đêm, ai biết ngày thứ hai nghe nói nàng bị bệnh chết, ngài nói xem cóbệnh gì nhanh như vậy sao ? Hơn nữa nô tỳ có đi xem qua nàng, sắc mặt củanàng đen sẫm rõ ràng chính là trúng độc, nhưng tất cả mọi người đều nói nàngbệnh chết"

Nói đến chỗ thương tâm, Tiểu Tuyết còn khóc ra tiếng,các nàng từ nhỏ lớn lên trongcung, cùng Tiểu Đào cùng nhau ăn cùng nhau ngủ, tình cảm như tình tỷ muội,nhưng ở trong cung, căn bản không được nói nhiều, không nghĩ tới chuyện này lạibị lật đi ra ngoài, không biết Hoa phi nương nương là có ý gì.

"Trước khi nàng chết mấy ngày, có cùng ai qua lạinhiều không ?"

Hoa phi rất chân thành hỏi, chuyện này rất trọng yếu.

"Nàng cùng ai qua lại nhiều à" Tiểu Tuyếtcẩn thận nghĩ, sau đó lắc đầu, Hoa phi nhìn thấy không khỏi thất vọng, nhưngTiểu Tuyết suy nghĩ một chút liền mở miệng : "Nàng thật giống như làcùng Hàn Mai ở Nguyệt Điệu điện qua lại nhiều, còn nói cho nô tỳ biết, qua đợtnày nàng sẽ được điều đến Nguyệt Điệu điện làm Thượng cung tổng quản, nươngnương cũng biết, Thượng cung tổng quản là chuyên quản y phục, mặc dù quan vịkhông lớn, nhưng nhất định có chút lợi lộc, cho nên nô tỳ còn thay nàng caohứng một chút, ai ngờ, không đợi đến nàng được lên chức, thì nàng đãchết. »

Tiểu Tuyết nói xong liền khóc lên, trong lòng Hoa phibộp chộp một chút thì chìm đến đáy, Hàn Mai kia là ai sao nàng lại không biết,đó là tâm phúc của Nguyệt phi, không nghĩ tới năm đó là chủ tớ các nàng hạ độcDuệ nhi, oan có đầu, nợ có chủ, chuyện này nhất định sẽ không cứ như vậy mà đểyên, lại làm hại nàng bị tội oan, Nguyệt phi kia còn tới đây khuyên nàng mấylần, khó trách nàng ta cười đến đắc ý như vậy, thì ra là mình gánh tội thế nàngta, nữ nhân này quá âm hiểm rồi, ngay cả tiểu hài tử cũng không bỏ qua.

Hoa phi càng nghĩ càng giận, nhưng cũng không có pháttác, mà nhìn về phía TiểuTuyết : "Bắt đầu từ bây giờ, ngươi hãy đến Hoa Thanh điện làm việc, ởbên công chúa bổn cung sẽ phái người qua đó, mặt khác, chuyện ngày hôm nay cũngđừng nhắc tới với ai, nếu không tính mạng của ngươi khó bảo toàn."

Lời này của Hoa phi cũng không phải uy hiếp nàng, nếubị Nguyệt phi biết, chỉ sợ nàng sẽ bị giết, cho nên mới có thể lưu nàng ở bênngười mình.

"Dạ, nương nương, nô tỳ đã biết."

Tiểu Tuyết cả kinh, vội vàng gật đầu, không dám nói gìnữa, nàng biết quan hệ lợi hại trong đó, trong cung vĩnh viễn là quỷ dị khólường, cũng may Hoa phi là người lương thiện, nếu người khác chưa chắc đã nóicho nàng biết chuyện này, cho nên sau này nàng tuyệt đối không thể nói rachuyện này.

Hoa phi phất tay ý bảo Tiểu Tuyết lui xuống, sau đógọi thiếp thân tỳ nữ, lập tức đi Tiêu Nguyên cung, nàng muốn đem chuyện này bẩmbáo cho hoàng thượng.

Trong thư phòng Tiêu Nguyên cung.

Hoàng thượng nghe Hoa phi bẩm báo, trên ngực phậpphồng, tức giận dị thường, bàn tay to dùng sức vỗ lên bàn, chén trà trên bànrun rẩy, vẻ mặt hắn thịnh nộ mở miệng.

“Đồ ghê tởm, dám can đảm làm chuyện này, trẫm tuyệtđối sẽ không tha cho nàng.”

Hạo Vân Đế hướng ra ngoài ra lệnh: “Người đâu.”

Hoa phi lập tức ngăn cản hắn, Nguyên Phạm vừa đi vào,Hoa phi liền phất tay: “Ngươi đi xuống trước đi, Bổn cung có chuyện nói cùnghoàng thượng.”

Nguyên Phạm không dám động, nhìn hoàng thượng, Hạo VânĐế vẻ mặt lệ khí, phất phất tay, Nguyên Phạm lui ra ngoài.

“Hoàng thượng, cứ như vậy đi bắt Nguyệt phi nàng chưachắc đã nhận, thiếp thân có biện pháp làm cho nàng có miệng mà không cãi được.”

“Biện pháp gì?”

Hạo Vân Đế nhìn về Hoa phi, Hoa phi lập tức nhỏ giọngnói ra biện pháp, trong thư phòng an tĩnh lại, thật lâu mới nghe được Hạo VânĐế thanh âm: “Tốt, cứ làm như thế.”

Ban đêm, chân trời không một áng mây, trong hoàngcung, đèn lồng trên hành lang nhẹ nhàng lắc lư, bốn phía im lặng, một chúttiếng vang cũng không có.

Trong một gian phòng không lớn ở sau Nguyệt Điệu điện,lúc này có một người đang bình yên ngủ say, bỗng nhiên một trận sương mù nhẹbay vào, cả gian phòng khói sương lất phất, người trên giường xoay mình thứctỉnh, sợ hãi nhìn trong phòng, sợ hãi cầm lấy chăn đệm, hướng vào chỗ tối runrẩy mở miệng.

“Người nào? Là ai ở đây, đi ra cho ta, ta thấy đượcngươi.”

Lời nàng vừa nói ra, một bạch y nữ nhân tóc tai bù xùmột chút nhô ra, trôi lơ lửng giữa không trung, đầu đầy tóc đen che lại mặt,càng phát ra thanh âm kinh khủng âm trầm, sưu sưu vang lên: “Là ta, Tiểu Đào,ta tới tìm ngươi đây, Hàn Mai, ta tới tìm ngươi theo ta đi.”

Cô gái trên giường bị làm cho sợ đến mạnh mẽ hướng vàochăn chui, kéo chăn đắp ở trên đầu, run rẩy thét chói tai: “Ngươi đừng tìm ta,ngươi đừng tìm ta, không phải là chủ ý của ta, không phải chủ ý của ta, thật.”