Độc Y Vương Phi

Quyển 3 - Chương 118



Trongphòng, Hàn Mai run rẩy, hoảng sợ thét chói tai: "Đừng tìm ta, đừng tìm ta,không phải là chủ ý của ta, không phải là chủ ý của ta, ta chỉ nghe theomệnh lệnh mà làm việc."

Thanh âm âm u kia lần lại vang lên lần nữa :"Không phải chủ ý của ngươi thì là chủ ý của ai? Ngươi rõ ràng là nói xong việcsẽ cho ta làm tổng quản, vì cái gì lại muốn hại ta chết không nhắm mắt hả? HànMai ngươi xuống đây theo ta, theo ta, chúng ta cùng nhau bầu bạn."

"Không nên! Không nên, là Nguyệt phi nương nươnglàm hại ngươi, là Nguyệt phi nương nương sai nô tỳ hạ dược, hết thảy đều là chủý của nương nương, không liên quan đến nô tỳ, ngươi đừng tìm ta a."

Hàn Mai run rẩy nói xong, bên cạnh liền không có độngtĩnh gì nữa, đợi một hồi rốt cục lá gan nàng cũng lớn hơn, từ từ xốc chăn lên,chỉ thấy trong căn phòng không lớn đứng đầy người, có một số người đang ngồi,mà người ngồi kia mặc long bào sáng chói, nhãn thần trừng mắt về phía nàng,người này dĩ nhiên là Hoàng thượng. Hàn Mai lập tức bị hù dọa đến vỡ mật nhanhchóng tuột từ trên giường xuống, quỳ trên mặt đất dập đầu liên tục.

" Hoàng thượng tha mạng, nô tỳ đáng chết, nô tỳđáng chết."

Nàng vừa dập đầu, một bên vừa liếc mắt lên chứng kiếncạnh cửa cách đó không xa tỳ nữ mặc cung trang trắng toát tay cầm mặt nạ, trênđầu là tóc giả phất phơ, lúc này nàng ta đã kéo nó xuống, vậy mà vừa rồi làmcho nàng sợ đến chết khiếp, nhiều nhất chẳng qua là không giống người một chútthôi. Điều này nói rõ cái gì, đây là một quỷ kế, mà nàng đã nói hết ra. Hàn Maithân thể mềm nhũn, toàn thân vô lực, không có sức, tay và chân đồng thờirun lên.

Ngồi bên cạnh Hạo Vân Đế chính là Hoa phi , Hoa phidung nhan lạnh nhạt, chậm rãi mở miệng:" Nói đi,Hàn Mai, ngươi sai khiếnTiểu Đào hạ độc Ngũ hoàng tử, xong việc còn giết người diệt khẩu, những việcnày đều là do Nguyệt phi sai khiến ngươi, đúng không?"

Hàn Mai vốn không muốn nói, thế nhưng khi ngẩng đầulên nhìn Hoàng thượng cùng Hoa phi, hai người khí thế cường đại, hù dọa nàng,nên nàng không dám chần chừ cuống quít gật đầu: "Dạ, dạ, nô tì nói, mọithứ đều nói, khi đó nô tỳ là một gã tiểu cung nữ của Nguyệt Điệu Điện, thườngngày nô tỳ cùng Tiểu Đào có giao tình không tệ, cho nên Nguyệt phi nương nươngliền sai nô tỳ lợi dụng Tiểu Đào. Trước tiên, tìm ở trong Thanh Hoa Điện baloại dược thảo, sau đó đặt ở trong Hoa Quế Cao. Nương nương nói , đem thứ kiahạ vào trong, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không bị phát hiện ra, chỉkhi theo tuổi tác tăng lên, ăn đồ ăn khô nóng, mới có thể chậm rãi phát tác.Sau đó, nương nương mệnh lệnh cho nô tỳ đem Tiểu Đào giết. Nô tỳ đáng chết, nôtỳ đáng chết. Hoàng thượng tha mạng, Hoa phi nương nương tha mạng."

Tiếng nói của Hàn Mai vừa dứt, có một đạo thanh âm caovút, bén nhọn vang lên.

" Hàn Mai, tiện nhân ngươi dám đi hãm hại bảncung, bản cung cùng ngươi liều mạng."

Người tới đúng là Nguyệt phi, chổ ở của Hàn Mai chínhlà trong phạm vi Nguyệt Điệu Điện, đó là lí do mà vì sao bên này có động tĩnhgì, lập tức có người bẩm báo cho nàng.Chờ nàng chạy tới, không nghĩ tới lạinghe được Hàn Mai nói nàng đã làm chuyện này, nàng vừa sợ vừa giận, nhưng khôngcòn cách nào khác, mới tiến đến muốn đánh Hàn Mai, hận đến muốn đánh chết nàngta.

Hạo Vân Đế lạnh lùng quát một tiếng:" Dừng tay,không nghĩ tới ngươi độc ác như vậy."

Nguyệt phi bỗng chốc sửng sốt hấp tấp buông Hàn Maira, quỳ bò đến bên người Hạo Vân Đế, ôm chân Hạo Vân Đế mà khóc lóc kể lểbù lu bù loa lên :" Hoàng thượng anh minh việc này đều là tiện nhân kia vuoan cho thiếp thân a, thiếp thân cái gì cũng không có làm Hoàng thượng minhchứng."

Trong tích tắc mắt Hạo Vân Đế dâng lên lãnh khí,chẳng muốn nghe những nữ nhân này nói thêm một câu nào nữa, vững vàng truyềnlệnh: " Người đâu, đem Nguyệt phi nhốt trong mật lao tại Nguyệt ĐiệuĐiện."

" Dạ, Hoàng thượng."

Ngay lập tức có thái giám chạy vội tới lôi kéo Nguyệtphi đi ra bên ngoài, Nguyệt phi thét chói tai: "Hoàng thượng, Hoàngthượng thiếp cái gì cũng chưa từng làm người đừng tin con tiện nhân Hàn Mainày, nàng đúng là cố tình hãm hại ta. Hoàng thượng! Hoàng thượng!"

Hạo Vân Đế phân phó Nguyên Phạm:" Nguyên Phạm, ngươilập tức điều động một số thị vệ sang Nguyệt Điệu Điện, ai cũng không chophép ra ngoài một bước, nếu như ra ngoài giết không tha."

" Dạ, Hoàng thượng."

Nguyên Phạm lui ra ngoài phân phó thái giám đi làmviệc.

Hoa phi cái gì cũng chưa từng nói, nàng biết rõ, Hoàngthượng có điều đang băn khoăn, không thể cho Sở Vương Nam Cung Liệt biết chuyệnnày, sợ hắn sẽ làm bậy, đến lúc đó thì phiền phức càng nhiều. Trong căn phòngnhỏ hẹp, Hạo Vân Đế đứng lên, cả đám nô tài đều quỳ xuống: "Cung tiễn Hoàngthượng."

Hạo vân đế nhấc chân đi ra ngoài nhớ rồi tới cái gìđó, thân thể dường như dừng lại phân phó Hoa phi: " Đem nha đầu này nhốtvào Hoa Thanh Điện đi."

"Dạ, Hoàng thượng."

Hoa phi gật đầu, phân phó thái giám Hoa Thanh Điện đemHàn Mai mang về. Xem ra Hàn Mai này chính là nhân chứng , không thể có nữa điểmsơ xuất.

Đoàn người nhanh chóng tản ra, ẩn vào trong đêm tối,mà Nguyệt Điệu Điện bị phong toả, trong thời gian ngắn, quả nhiên cũng không aiphát hiện.

Ngay cả Sở Vương Nam Cung Liệt cũng không có pháthiện, bởi vì chuyện xảy ra gần đây ở trong cung, nên hắn cũng không dám tùytiện tiến cung, mà trong Nguyệt Điệu Điện cũng không xảy ra chuyện gì, chính vìthế trong nhất thời mọi chuyện đều vô sự.

Ngày hôm nay, Nam Cung Diệp không có vào triều sớm, ởlại trong phủ nghỉ ngơi, hai ngày nay, nói chung mọi chuyện cũng ổn định mộtchút.

Ngũ hoàng huynh đã khỏi bệnh, ở trong cung, phụ hoàngcũng đã giải được độc thần sa phấn, đó là lí do vì sao bọn hắn mới có được mộtngày nhàn rỗi nghỉ ngơi ở nhà.

Không ngờ đến buổi trưa, Thái giám trong cung đến phủtruyền khẩu dụ, Hoàng thượng tuyên Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ đồng thờicùng tiến cung.

Hai người đành phải ngồi xe ngựa vào cung, Phượng LanDạ nhịn không được, nói thầm : "Lại chuyện gì nữa? Mới vừa yên tĩnh haingày, liền xảy ra chuyện nữa sao."

Ngày hôm đó, các hoàng tử cũng bị gọi vào cung, chỉ cóđiều không ai rõ là chuyện gì xảy ra. Hoàng thượng vì cái gì lại muốn nàng tiếncung, nếu là chuyện triều chính thì để cho Nam Cung Diệp đi là được, nghĩ tớiliền ngẩng đầu dịu dàng nhìn Nam Cung Diệp.

" Diệp, như thế này, ta đi tìm Văn Tường nóichuyện một lát, chàng đi xem chuyện gì. Đến lúc trở về nói cho ta biết làđược."

Nam Cung Diệp nhìn tiểu nha đầu đang làm nũng này, vẻ mặt sớm đã hiện lên nhutình, gật đầu ôm nàng:" Được, nàng đi nói chuyện một chốc rồi cùng ta trởvề.”

Về việc Nguyệt phi nương nương sai người hạ độc Ngũhoàng huynh, bọn họ cũng là biết đến. Mà bọn họ đã phái người của Tề Vương phủra ngoài điều tra nhưng không được bất kì động tĩnh nào. Những người đó khônngoan cũng như thỏ vậy, núp rất kỹ, ai cũng bất động, cho nên trong lúc nhấtthời không cách nào ra tay.

Xe ngựa đi một mạch đến hoàng cung, Nam Cung Diệp liềnđến thư phòng, còn Phượng Lan Dạ thì đi tìm Văn Tường. Nghe nói Hoa phi đã bắtđầu chọn lựa người thích hợp cho Văn Tường. Không lâu nữa, chắc chắn sẽ chỉ hôncho Văn Tường.

Thế nhưng, nàng cũng biết, Văn Tường nhất định làkhông có hứng thú, chẳng qua vì không muốn cho Hoa phi lo lắng mà thôi. Hoặc lànàng ấy cảm thấy chính bản thân mình đã hết hi vọng, cho nên làm thế để cholòng mình dứt khoát.

Trong thư phòng, lúc này một mảnh ngưng trọng, bầukhông khí lạnh lẽo bao phủ khắp bên trong thư phòng.

Phía sau long án là một thân hình xơ xác tiêuđiều, không phải ai khác chính là Hoàng thượng. Phía dưới rất nhiều người ngồingay ngắn, đều là những trọng thần trong triều, lục bộ thượng thư, còn có thừatướng, tướng quân, thái phó, đại học sĩ cũng có mặt, ngay cả Tứ Hoàng Tử SởVương, Ngũ Hoàng Tử Thụy Vương, tất cả đều có mặt lúc này. Không ai nói một câunào, tất cả mọi người đều ngồi yên lặng, cúi đầu không nói.

Ngày hôm nay, lúc lâm triều, khi Hoàng thượng đem việcquân cơ chưởng quản mà nói ra, Ngũ Hoàng Tử Thụy Vương lập tức đưa ra ý kiến đểcho Tề Vương Nam Cung Điệp tiếp nhận, thì bị rất nhiều người trong triều phảnđối. Thế gia vọng tộc trăm miệng một lời, Thất Hoàng Tử Tề Vương đối nhân xửthế vô cùng kì quặc, hơn nữa rất kiêu ngạo. Mà Tề Vương phi kia lại càng kiêungạo tàn bạo. Như thế làm sao có thể để cho Tề Vương tiếp nhận việc quân cơ.Trong đó, có người đưa ra ý kiến cho Sở Vương tiếp nhận quân cơ. Bất quá việcSở Vương tiếp nhận quân cơ đại doanh thì bị người của Tấn vương đảng phản đối.

Trên triều trong chốc lát không ai đưa ra quyết địnhđược, Hạo Vân Đế liền ra lệnh Thái giám đi truyền phu phụ Tề vương vào triều.

Kỳ thực, trong lòng Hạo Vân Đế đang suy tính . Diệpnhi có tính cách thế nào không phải hắn không biết , kỳ thực Diệp nhi căn bảnlà không muốn nhận chức qua nào.

Vì vậy nên hắn mới cho mời Diệp nhi và Tô Thanh Nhãcùng nhau tiến cung. Tính cách Tô Thanh Nhã hắn cũng hiểu phần nào, người nàochọc tới nàng thì chắc chắn sẽ không được tốt. Nếu như có thể làm cho nàngchống lại những lão hỗn đản này, chỉ sợ không để cho bọn này được vui vẻ,như vậy chức vị quân cơ đại doanh, nhất định Diệp Nhi có thể làm rồi.

Đột nhiên, Nam Cung Diệp từ ngoài cửa bước vào, HạoVân Đế nhìn vài lần cũng không thể nào thấy được người mà trong lòng hắn đangmong chờ, nên nét mặt hơi trầm xuống, vẻ mặt trở nên cau có.

"Diệp nhi, Tề Vương phi đâu? "

Nam Cung Diệp hành lễ xong sau đó mới mở miệng nói:" Bẩm phụ hoàng, nàng đã đi đến chỗ Văn Tuòng trò chuyện rồi"

Hạo Vân Đế nghe vậy, trong lòng buồn bực. Hiện tại mànàng vẫn còn tâm tình bồi chuyện cùng Văn Tường à. Nếu như hôm nay không có nhađầu kia chỉ sợ không có biện pháp đi đến cái quyến định này, vì vậy liền lậptức truyền lệnh cho Nguyên Phạm : " Đi Hoa Thanh Điện, đem Tề Vương phiđến đây. "

" Dạ, Hoàng thượng."

Nguyện Phạm lui ra ngoài, Nam Cung Diệp liếc nhìn khắpchung quanh thư phòng một vòng, không biết vì sao lại tụ tập nhiều người nhưvậy. Những người này đồng thời cùng nhìn hắn là có ý gì, đã phát sinh chuyện gìsao? Nhưng hắn cũng không để ý đến ai cả liền trực tiếp đi đến một bên, ngồi ởbên cạnh Ngũ hoàng huynh.

" Phụ hoàng triệu nhi thần tiến cung là vì chuyệngì? "

Nam Cung Điệp trầm giọng hỏi, Hạo Vân Đế nhướng mày,liền mở miệng :"Là việc ở quân cơ đại doanh, Ngũ hoàng huynh của ngươi đãđề xuất cho ngươi chưởng quản quân cơ đại doanh."

Nam Cung Điệp cau mày, định mở miệng, từ xưa đến giờhắn căn bản là không muốn tiếp nhận việc quân cơ gì, bất quá tâm tư của hắnhoàng thượng làm sao mà không biết, nên sớm đưa tay lên ngăn cản lời hắn nói,chẳng Hộ Bộ Thượng thư Lý Gia Niên ngồi ở đối diện đã nhanh hơn một bước mà mởmiệng trước:

" Thần cho rằng Tề vương không thể tiếp nhận chứcvị quan trọng này, đem toàn kinh thành giao cho hắn, thần vô cùng lolắng."

Ánh mắt của Nam Cung Diệp nhíu lại, hàn khí bức ngườibắn ra, thằng ép tới Lý Gia Niên, cũng làm cho hắn kinh hãi một hồi. Bất quácũng không có thỏa hiệp, hắn không phải là chưa từng bị hù dọa qua, nhưng nghĩđến việc lần trước Tề vương phủ bao vây Lý phủ, trong lòng hắn liền ngẹn lại,làm sao có thể để cho Nam Cung Diệp chưởng quản quân cơ được, vô luận như thếnào hắn cũng không tán thành.

Lý Gia Niên vừa mở miệng, bên cạnh cũng có người gậtđầu cùng chung ý kiến với hắn. Chẳng qua tất cả mọi người đều khôn ngoankhông có ai trực tiếp phản bác lại. Trong nhất thời, trong thư phòng một lầnnữa lại lâm vào trầm mặc.

Hạo Vân Đế nhíu mày, không nói câu nào, nhàn hạ nhắmmắt dưỡng thần, hắn đang đợi người đến.

Bên kia Hoa Thanh Điện, Phượng Lan Dạ đang cùng VănTường nói chuyện.

" Văn Tường, nghe nói Hoa phi thực sự sẽ lựa mộtnam nhân cho ngươi?"

" Ân" Văn Tường cúi đầu, càng nói càng khôngcó một chút tinh thần, cả người chán nản, càng không muốn nói chuyện, cùng vớiVăn Tường hoạt bát, vui tươi trước kia thật không giống.

" Ngươi xem ngươi kìa, nếu đã không muốn thì hàtất gì phải làm?"

Phượng Lan Dạ bất mãn cau mài, còn chưa gả đã thànhnhư vậy, nếu như gả rồi thì lại biến thành bộ dáng gì nữa, mặc dù không có TâyMôn Vân, chẳng phải còn những nam nhân khác sao? Tổng hội cũng sẽ gặp được mộtngười phù hợp với mình.

" Nhưng mà không lấy chồng thì thế nào, cũngkhông có người yêu thích ta.?"

" Tại sao không cho chính bản thân mình một cơhội, nỗ lực một hồi, nếu như quả thực không được thì sau gả đi cũng khôngtrễ"

Phượng Lan Dạ vừa dứt lời, Văn Tường mở to hai mắtnhìn nàng, ánh mắt của nàng nói chung cũng có chút ít thấn thái :" Thấthoàng tẩu có ý tứ gì?"

Phượng Lan Dạ ngậm chặt môi, cười khẽ, nhìn về phíaVăn Tường, cúi người ở bên tai nàng thì thầm, làm cho sắc mặt Văn tường khôngtự giác mà hồng như lửa, lo lắng mở miệng: " Như vậy có được không? Thếnhưng mẫu phi ta..."

"Đừng cho Hoa phi biết, nếu như ngươi thật sự đemchuyện kia làm xong, Hoa phi cũng nhất định sẽ không trách ngươi."

Văn Tường lâm vào trầm tư, rốt cục cắn răng một cái:" Được, quyết định cố gắng một lần, nếu như đến lúc đó không hoàn thànhđược, như vậy ta liền hết hi vọng."

Hai nữ nhân đang nói chuyện vui vẻ, thì ngoài cửa cómột công công chạy tới bẩm báo.

" Tề Vương phi, hoàng thượng phái người sang đây, tuyên người đến thưphòng"

Phượng Lan Dạ khẽ giật giật lông mày mảnh khảnh, hômnay Hạo Vân Đế lại làm cái trò trống gì nữa đây, vì cái gì lại muốn nàng đếnthư phòng, xem ra là có chuyện gì đó. Nghĩ đến ngày hôm nay hắn đặt biệt để chobọn nàng tiến cung, vậy thì chuyện này chắc chắn có quan hệ đến các nàng, bâygiờ còn bảo nàng đến thượng thư phòng nữa.

Văn Tường kéo nàng đứng lên: " Mau đi đi, phụhoàng nhất định có việc muốn gặp ngươi."

" Ân, được, vậy ngươi ở lại, ta đi đây."

Phượng Lan Dạ dặn dò kĩ lưỡng Văn Tường thì liền đi rakhỏi Hoa Thanh Điện, kỳ thực, chuyện nàng muốn cho Văn Tường làm hết sức đơngiản. Nàng ấy len lén ra khỏi cung nói là đi đến Tề vương phủ nhưng thật ra thìgiả mạo thành tiểu nha đầu trà trộn vào Tây Môn Tướng quân phủ, tìm cơ hội cùngTây Môn Vân bồi dưỡng tình cảm. Nếu như thực không thành công, đến lúc đó nàngấy cũng yên tâm đi thành thân rồi.

Phượng Lan Dạ cùng Đinh Đương đi theo phía sau côngcông Tiêu Nguyên Cung , trên đường đi, Phượng Lan Dạ không nhịn được mà tìmhiểu tình hình.

" Hoàng thượng, vì sao lại muốn cho ta tớiđó?"

Tiểu thái giám nọ hoảng hốt :" Hồi Vương phi , nôtài không biết."

Hắn chỉ là một cái tiểu thái giám phụ trách chạy chânvà làm một số việc gì đó, nào có biết tin tức nội tình bên trong như thế nào,hỏi hắn thì cũng như không.

Phượng Lan Dạ không thèm nói nữa, theo đoàn ngườinhanh chóng đi qua, rất nhanh liền đi tới ngoài cửa thư phòng, tiểu thái giámnọ cũng ngừng lại, thở phì phò không ngừng, Phượng Lan Dạ cùng Đinh Đương vốnlà người học võ, cho nên không hề cảm thấy mệt.

Phượng Lan Dạ sửa sang lại áo quần, ra hiệu cho ĐinhĐương ở bên ngoài, còn mình thì đi vào, Nguyên Phạm vừa nhìn thấy nàng liền vuimừng đi vào trong bẩm báo. Một hồi liền đi ra ngoài.

" Hoàng thương tuyên Tề Vương phi vàotrong."

Phượng Lan Dạ bước vào trong, chỉ thấy một bầu khôngkhí vô cùng nghiêm túc trong tư phòng, hơn nữa lại có rất nhiều người chính làđại thần trong triều. Những người này vừa thấy nàng bước vào trong thì toàn bộđều không có thần sắc hòa hoãn, nhất là Hộ Bộ thượng thư Lý Gia Niên. Nhìn nàngcó chút giống như là gặp cừu nhân, bất quá cũng không có lộ ra ngoài, chỉdám hung hăng trừng mắt nhìn nàng.

Phượng Lan Dạ liếc nhìn một vòng, cuối cùng bìnhtĩnh hành lễ cùng Hoàng thượng.

" Tham kiến phụ hoàng."

Nếu đã là cùng triều thần bàn bạc đại sự, thì gọi nàngtới làm gì, trong lòng thầm tính toán, sắc mặt vẫn thản nhiên, bình tĩnh.

Hạo Vân Đế phất phất tay, trong lòng hiện tại đã thởphào nhẹ nhỏm, quay về với việc chính, chỉ cần nha đầu này náo loạn, đối vớimột tiểu nữ nhân, thì những đại thần kia làm như thế nào mà đấu lại nàng.

Nghĩ đến đây sắc mặt cũng hòa hoãn vài phần: "Đứng dậy, ban thưởng ghế ngồi."

" Tạ ơn phụ hoàng."

Phượng Lan Dạ ngồi vào chỗ bên cạnh Nam Cung Diệp,thấy hắn sắc mặt không tốt, toàn thân bao phủ hàn khí lạnh như băng, nàng khôngkiềm được quan tâm hỏi dò : " Làm sao vậy? Diệp, phát sinh chuyệngì?"

Phượng Lan Dạ vừa dứt lời, đối mặt với nàng là Tô ThừaTướng đã đứng lên, bất mãn nói ra :" Bẩm hoàng thượng, đây là chuyện củatriều đình, sao lại có thể cho hạng người là phụ nữ tham gia việc triều chínhchứ?"

Tiếng nói của Tô Thừa Tướng vừa dứt, bên cạnh hắnchính là Lục Bộ Thượng thư liền phụ họa mà gật đầu.Việc của nam nhân, nữ nhân làmsao có thể xen vào chứ?

Lúc đầu Phượng Lan Dạ đang quan tâm đến Nam CungDiệp, trong lòng rất là lo lắng không biết xảy ra chuyện gì. Lúc này , lại nghethấy Tô Thừa Tướng- người đối diện nàng nói vậy, thì không thể còn kiên nhẫnnữa, nhanh chóng đứng lên, lạnh lùng, trầm giọng nói:" Tô Thừa tướng ngàinói cái gì chứ? Hôm nay ngươi hãy nói rõ ràng cho ta? Cái gì gọi là phụ nữa trẻem không được tham gia việc triều chính, ta đã tham gia việc gì của triều đình?Ngươi phải nói cho rõ ràng bằng không đừng trách ta trở mặt vô tình."

Lời nói boong boong lạnh lẽo vang lên, thư phòng lậptức một mảnh xơ xác, những người vừa phụ họa Tô Thừa Tướng, lục bộ quan viênlập tức rụt cổ, ngay cả Lý Gia Niên cũng không dám nói thêm cái gì. Nữ nhân nàynếu như trở mặt quả thật vô tình à, dù Sở vương cũng không có biện pháp vớinàng, huống hồ là bọn hắn, cho nên dù trong lòng bất mãn nhưng lại không dámlên tiếng.

Tô Thừa Tướng tự cao vì có nhiều năm uy danh, hơn nữahiện tại ở trước mặt hoàng thượng, nghĩ đến Tề Vương phi dù có lá gan lớn hơntrời, cũng sẽ không dám ở trước mặt hoàng thượng đùa bỡn uy phong. Chonên, giật mình một chút rồi chỉnh lại ngôn từ mở miệng.

"Chúng ta hiện tại đang ở triều chính bàn việc quốc gia đại sự, một nữnhân như ngươi đến đây làm gì?"

Phượng Lan Dạ vừa nghe Tô Thừa Tướng nói, sắc mặt càngâm trầm, khóe môi khẽ cười khẩy, u ám nhìn chằm chằm Tô Thừa tướng. Tô ThừaTướng mặc dù có chút sợ hãi nhưng cũng đứng thẳng người, hắn cũng không sợnàng, nàng mới chỉ có mười mấy tuổi. Nhìn xem nàng có dám can đảm đánh quânthần triều đình không, mặc dù là Tề Vương phi thì sao? Dám vô pháp vô thiên coitrời bằng vun. Hôm nay hắn sẽ trị nàng, để xem nàng làm sao?

Đáng tiếc là hắn còn chưa đủ hiểu rõ Phượng Lan Dạ,chỉ thấy Phượng Lan Dạ không nhanh không chậm nói ra.

" Tô Thừa Tướng, ngày hôm nay ta nể ngươi tuổi đãgià, không cùng ngươi tính toán, ngươi lập tức hướng ta xin lỗi, bằng không thìđừng trách bản vương phi trở mặt."

Lúc này bầu không khí trong thư phòng càng ngưngtrọng, chỉ thấy Phượng Lan Dạ mày liễu dựng thẳng, hai tay chống ngang eo, âmđộc nhìn Tô Thừa tướng. Trong thư phòng ,mọi người đều có phần bất an, mà SởVương Nam Cung Liệt thì bày ra bộ dáng xem kịch vui.

" Thật đệ muội, việc làm này thật không ổn, TôThừa Tướng đức cao vọng trọng, theo niên kỷ cũng chính là bậc trưởng lão."

" Đức cao vọng trọng, bậc trưởng lão? Càng là đứccao vọng trọng thì càng phải biết tự tôn, tự trọng, nhưng hắn già mà không biếtlễ, dựa vào cái gì mà phải đối với hắn tôn kính."

Phượng Lan Dạ hỏi vặn lại Nam Cung Liệt, ánh mắt lạnhlẽo liếc xéo Nam Cung Liệt, ánh mắt lạnh lùng kia biểu hiện rõ ràng.

Ta muốn nhìn xem, ngươi làm sao mà làm người tốt, hômnay ta sẽ không chìu theo ngươi.

Trong lòng Hạo Vân Đế kêumọi tiếng " sảng khoái" a, lão già kia, ngươi không phải là rất cónăng lực sao? Nàng chẳng qua chính là một Hoàng Mao tiểu nha đầu, nhìn xemngươi có thể làm gì nàng? Nghĩ vậy nên không lên tiếng, trong đó cũng có ngườiđã nhìn ra Hoàng Thượng căn bản là có lòng che chở tiểunha đầu này, còn ai dám nói chuyện nữa, cũng không dám lên tiếng đồng tình vớiTô Thừa tướng, ngày hôm nay sợ là sẽ thuabởi tiểu nha đầu Tề vươngphi này.

Đối với lời nói củaPhượng Lan Dạ dù chưa mắng chửi người,nhưng so sánh với mắng chửi người càng sắc bén hơn, cái gì gọi là già mà khônghiểu lễ, cái gì gọi là phải tự trọng, hắn đường đườngmột Thừa tướng, khi nào lại trở thành một người không tự tôn, tự trọngchứ? Tô Thừa tướng sắc mặt khó coi đến cực điểm, đưa tay chỉ vàoPhượng Lan Dạ, rồi nhìn về phía Hạo Vân Đế, thétlớn.

"Hoàng thượng a,nàng mắng lão thần a, nàng thếnhưng lại dám mắng cựu thần."

Phượng Lan Dạ caumày, vẻ mặt cười lạnh, u ám quétmắt trong thượng thư phòng mộtvòng : "Ta mắng ngươi khi nào? Người nào nghe được , ngươi nói ngươi nói, ngườinào nghe ta mắng ngươi?"

Kết quả ai cũngkhông dám đứng ra, bọn họ dù nặng ký thế nào thìcũng chỉ là đại thần, tiểu nha đầu nhỏ bé nàycó thân phận quý giá của hoàng thất, bọn họ cũngkhông phải là muốn chết, cho nên Tô Thừa tướng nhìn một vòng cũng không cóngười ủng hộ hắn,cuối cùng vẫn là Âu Dương Thác không nhịn được mở miệng.

"Tề vươngphi, Tô Thừa tướng cũng đáng tuổi Gia Gia, ngươi nên chú ý dùng từ mộtchút."

"Ta dùng từ làmsao?"

Đến lúc này Phượng Lan Dạ đã nhìnra hoàng thượng gọi nàng tới là có mục đích gì, nguyên lai là muốn giết gà dọakhỉ ,dạy dỗ nhữngngười này một chút a. Tốt, vậy hãy để chonàng phát huy thật tốt, càng thêm thịnh khí bức nhân, tư thế càng đắc ý. Mà vẻmặt của Nam Cung Điệp lại hoàn toàn sủng nịnh ánh mắt cưng chìu che chở cho nàng.Một đôi mắt lạnh lẽo bí hiểm, hiện lên ánh sáng lạnh khiếp người, nhìn chằmchằm những người trong thượng thư phòng ,nếu như người nào dám trêu đến Lan Nhi, cũng đừng trách hắn không khách khí.

Một Tề vươngphi đã là quá rồi, lại kéo thêm mộtTềvương, cả thượng thư phòng thậtgiống như thành một chiến trường ,ai cũng không dám nói chuyện.

Phượng Lan Dạ cònđang không thuận theo,không muốn buông tha, nên ngó chừng Âu Dương Thác, sau đóđem ánh mắt dời về phía tô Thừa tướng:"Ta không có mắng ngươi, ngươi nói ta mắng ngươi, tốt, vì để biếnchuyện này thành thực, ta liền mắng ngươi. Lão già kia, ngươi chẳng những ỷ vàodanh nghĩa Thừa tướng, mà còn cậy già lên mặt , xem thường tất cả nữ nhân,ngươi nói xem nữ nhânnơi nào không tốt? Ta hỏi ngươi, ngươi là từ nơi nàochui ra? Trong tảng đá chuira, hay là trong đất mà nứt ra?"

Tô Thừa tướng coi như là bị đánhtrúng chỗ đau, liền bùm một tiếngquỳ xuống, hướng về phía Hạo Vân Đế: "Hoàng thượng, hoàng thượng, lão thầnbây giờ không có cách nào sốngtrên đời này nữa.”

Hạo Vân Đế nói cònchưa nói gì, thì Phượng Lan Dạcũng không cho hắn mặt mũi nữa: "Ngươi khôngcó cách nào sống, sao không thấy ngươi chết ngay, vẫn còn sống tốt đó chứ, nênđã sống tốt thì sao lại chạy đến Hoàng thượng nói cái gì mà sống chết. Còn nữangươi nên nhớ, sau này ngàn vạn lần chớ xemthường nữnhân, đừng nói ngươi cũng là do nữ nhânsinh ra, nhà ngươi đời sau hay tôn tử đều donữ nhân sinh ra mà kếthừa,có bản lãnh thì ngươi thử sinhmột hài tử xem, ta sẽ thực sựtạ lỗi cùng ngươi."

Trong thượng thư phòngđều á khẩu, ngay cả Nam Cung Diệp cũng khôngthể không bội phục Vương phicủa mình.

Tốt,người này thật quáhay, đem tất cả nam nhân đều tận diệthết, Hạo Vân Đế mắt thấy được rồi, liềnnói: "Tốt lắm, Tề vương phi, Tô lão Thừa tướngcoi nhưlà rường cột nước nhà, ngàn vạn không nên bôi nhọhắn, còn không xin lỗilão Thừa tướng.”

"Nói xin lỗi? Khôngcó cửa đâu." Phượng Lan Dạ vừa nghe thật là phát cáurồi, ngươi thật giỏi a Hoàng thượng, ngươi không phải là cho ta cơ hộichỉnh người hay sao? Hiện tại lại bảo ta nói xin lỗi, nằm mơ đi, sớmbiết như vậy ta đã không làm rồi.Ánh mắt liếc xéo hoàng thượng, Hạo Vân Đế đối vớibản tính nha đầu này có chút hiểu rõ, nên sợ đemnàng ép quá, nàng sẽ phủi tay rời đi, thì việc này cũng không thể nàogiải quyết xong, bèn đổi giọng quát lớn.

"Ngồi xuống."

Hắn vừa thét ra lệnhPhượng Lan Dạ xong, liền trấn an Tô Thừa tướng.

"Ái khanh đừng cùngnữ nhân chấp nhặt, người nàomà không biết, trong thiên hạ chỉ có nữ nhâncùng tiểu tử là khó đắc tội nhất.Chúng ta cần gì cùng tiểu nha đầu so đo chứ? Mau đứng dậy đi, hay làthương lượng một chút về việc quân doanh đi."

Đến lúc này, Tô Thừatướng coi như là đã hiểu , thì ra làhoàng thượng một lòng để cho nha đầu này tới đây,chính là vì sửa trị bọn họ, bằng không Tề vươngphiđâu dám như thế, hơn nữa hoàng thượng cũng sẽkhông một mực muốn nàng tiến cung,trong lòng hắn dù tức giận, nhưng không còn biện pháp, chỉ đànhphải đứng dậy , đi qua một bên ngồi xuống.

Hạo Vân Đế tiếptục bàn chuyện quân doanh.

"Nếu vậy việc quândoanh tạm thời do Tề vương chưởng quản, đợiđến khi tìm được người thích hợp sẽthay thế, các khanh thấy thế nào?"

Hoàng thượng nói vừaxong, Phượng Lan Dạ coi như đã hiểu, nguyên lai muốn để cho Diệp chưởng quản quândoanh.Theo lý nàng cũng không thích đểcho Diệp trông coi việc quân cơ chó mágì đó, chẳng phải là bảo vệ hòa bình cho kinh thànhđấy sao? Biết bao nhiêu quan viên a, đối với những kẻ mưutriều đoạt vị thì đây là một chức vụtốt, nhưng đối với các nàng thì có can hệ gì đâu?Nhưng vừa nghĩ tới sắc mặt vừa rồi của Diệp, đích thị là bịnhững người này phản đối rồi, cho nên sắc mặt hắn mới khó coi như thế, nếu đámngười này không đồng ý, thì coi như là sỉ nhục các nàng.

Phượng Lan Dạ một mựcchú đến động tĩnh trong thượng thư phòng.

Lúc này, Thụy Vương NamCung Duệ liền đứng lên: "Nhithần cho là có thể được ."

Bên trong thư phòng,Thái Phó cùng đám người Đại họcsĩ luôn luôn là phe trung lập, lúc này nhìn Thụy Vương đứng dậy, liền lập tứcgật đầu: "Dạ, bọn thần cũng cho là có thể được."

Tô Thừa tướng lúc trướcbị Phượng Lan Dạ thu thập, thử nghĩxem bọn người kia ai cũng không dám ra mặt giúp hắn. Mà ở bên kia, Phượng LanDạ còn đang chằm chằm theodõi hắn, chỉ sợ hắn vừađộng, là con nhóc này liền tính toán với hắn ngay, cho nên lười động. Màtô Thừa tướng bất động, thì những người khác cũng không dám mạo muội động. Lúcnày, có người đá chân Hình bộ thượng thư VânHải, Vân Hải chỉ đành phải đứng dậy, cungkính mở miệng.

"Thần cho là Tề vươngluôn luôn rất ít tham dựchánh sự, đối với trị an cùnghướng đi của kinh thành cũng không hiểu rõ, để cho hắntiếp chưởng việc quân cơ đại doanh, chỉ sợ không ổn."

May quá cuối cùng cũng cóngười phản đối, lời Vân Hải vừa nói ra, trong Lục bộ ThượngThư có ba bốn người lắc đầu,những người khác thì không dám động, cứ nhìn Tề vươngNam Cung Điệp. Nam Cung Diệp vừanghe người khác phản đối, ánh mắt dưới khuôn mặt tuấn mỹ lóe lênhàn quang, muốn đứng dậy giận dữ với bọn người kia.

Bất quá Phượng Lan Dạ so vớihắn còn nhanh hơn, vươn tay đè lại tay của hắn, nếu để cho hắntiếp chưởng việc quân doanh, như vậy nêncó một phong phạm, mà nàng thì không có gì vướn bận, nên chậm rãi đứng lên,nhìn về phía Hình bộ thượngthư Vân Hải.

"Ta muốn hỏi Vân đạinhân, tại sao Tề vương nhà chúng ta khôngthể tiếp chưởng việc quân cơ,là bởi vì hắn phạm vào sai lầm gì rồi, hay là cho là hắn không đủtư cách?Nếu muốn truy cứu đến sai lầm sao? Giờ phútnày Vân Hải ngươi cònđứng ở nơithượng thư phòng này nói chuyện sao?Cái mông của ngươi đã lau khôsạch sẽ chưa? Tam hoàng tử khônggiải thích được chết đi ở Hình bộ của cácngươi, mũ quan của ngươi còn không biết có thể giữ vữngtrên đầu hay không, ngươi cũng có thời gian rãnh rỗi để ý đếnchuyện này, chẳng lẽ ngươi muốn chúng ta dọndẹp sạch sẽ cái mũ trên đầungươi."

Vân Hải vừa nghe, sắc mặtxám xịt, gần đây hắn vẫn lo lắng đề phòng.Tuy nói trong khoảng thời gian ngắn hoàng thượng không có giáng chức hắn, nhưnghắn biết chuyện này vẫn đang treo ở đó,không nghĩ tới Tềvương phi lại nói rarồi, hắn không khỏi hối hận, lúc này không dám nói ra một lời nào nữa, mồ hôilạnh từ trên mặt nhỏ xuống.

Phượng Lan Dạ nhìnlướt qua Vân Hải, không hềnhìn hắn nữa, nàng quét mắt khắp thượng thư phòngmột vòng, cuối cùng nhìn về phía những người khác,bình tĩnh gằn từng chữ mở miệng.

"Các ngươi nghe rõcho ta, ngày hôm nay tốt nhất hãy nói rõra Tề vương vì sao không thể đảmnhiệm chức quan chưỡng quản việc quân cơ. Hắn đã phạm sai lầm gì rồi, phạm sailầm ở chỗ nào?Nên mới không thểđảm nhiệm việc quân cơ. Các vị đangngồi ở đây, aimà chưa từng phạm phải những chuyện sai lầm. Nhưng theo ta nghĩnếu Tề vương không thể đảmnhận được chuyện này thì tất cả các ngươi cũng nên cút về nhàđi.”

Thanh âm vang xa trongthư phòng, mọi người đều bị chế trụ,không ai dám lên tiếng ngay cả Sở vương cũng có không có chút cơ hội phản đối nào?

Cơ hội nàyTề vương đã nắm chặt trongtay. Trong thượng thư phòng, mọi người đều thậtbức xúc, sắc mặt lúc sáng lúc tối nhưng lại không dám nói ra, không khí càngtrầm lặng.

Sắc mặt Hạo Vân Đế trìhoãn, thông thuận, tìm tiểu nha đầu này đến đây là vô cùng chính xác. Khôngnhững dạy dỗ những triều thần còn kiềmchế cả Diệpnhi. Nếu không phải có tiểu nha đầu này, thì dù mình có giải quyết xong mọichuyện, Diệp nhi cũng chưa chắc đồng ý. Thế nhưngcó tiểu nha đầu này, nên Diệp nhi đành một lòng nghe theo.

"Các vị áikhanh, chuyện này nên quyết định như thếnào?”

Hạo Vân Đế vừa mở miệng,đám người Thái Phó ở đối diện đã sớm hiểu tâm tư củahoàng thượng, hoàng thượng đãđồng ý để cho Tề vươngtrông coi việc quân doanh, cánh tay dù sao cũng không lớn hơn bắp chân, huốngchi còn có tiểu tổ tông ở chỗ này,nói chuyện không tốt, nàng lại đem thân phận bọn họ ra màxỉa xói, đến lúc đó mọi người ở đây đềukhông còn mặt mũi đi nhìn người, nên vội vàng nói.

"Bọn thần cho là cóthể được .

Trước có hai ba ngườibước ra khỏi hàng rồi, Hạo Vân Đế nhìn về nhữngngười khác,

Vân Hải trải qua việc củaPhượng Lan Dạ, còn dám nói thêm gì nữa, nếu dám phản đối nữa, thì chuyện củahắn có thể bị phiềntoái, nên lập tức đi ra ngoài quỳ ở phía sau.

Lục bộ ThượngThư liền có hai ba người đira quỳ, nhìn lại Thụy Vương cũng đứnglên, đi tới quỳ xuống ngay giữa, trong lúc nhất thời, cả thượng thư phòngrộng lớn, một nửa người đã quỳ xuống, mà đổi thành một nửa người mặc dùkhông có quỳ, nhưng cũng không dám nói chuyện, sợ gặpphải chuyện bất lợi đối với mình. Trong lúc nhất thời, chuyện này như đã định.

Hạo Vân Đế bìnhtĩnh ra lệnh: "Nam Cung Diệp tiếp chỉ, ngày mai đến Quân doanh tiếp nhậnchức vụ.”

Nam Cung Điệp sắc mặt âmtrầm, đứng lên đi tới ngay giữa, nhìn những người chướng mắt, nhân tiện đá mộtcước cho hết giận, cuối cùng mới quỳ xuống. Thật ra thì hắn cũng không nguyện ýchấp nhận việc này, chẳng qua đám người này cho hắn hết sức tức giận. Mỗi ngườicũng cùng làm thành một phe, vẫn may còn kẻ biết nói tiếng người, thật là muốngiết sạch cái lũ miệng rộng này. Bất quá chuyện đã như vậy,không tiếp cũng phải nhận, nên hắn liếc về hướngđám lão vương bát đản, rồi trầm giọng mở miệng.

"Nhi thần tiếpchỉ."

Việc quân doanh bị NamCung Diệp tiếp nhận, Ngũ hoàng tử ThụyVương thở phào nhẹ nhõm,hắn chỉ sợviệc quân doanh này rơivào tay Nhị hoàng huynh hoặc là tứ hoànghuynh, vậy thì phiền toái, vốn đang lo lắng Thất hoàng đệ khôngchịu đón nhận, không nghĩ tới thật may mắn, cuối cùng cũng thành, lúc này xemnhưđã hoàn toàn yên tâm.

Mà Nam Cung Liệtthì gương mặt tái đi, đám người của Tấn vương mặc dùtức giận, nhưng Tề vương chấp chưởng, vốn sosánh với Sở Vương chấp chưởng quândoanh vẫn tốt hơn, huống chi hiện tại Tấn vương còn bệnh nặng, bọn họ cũngkhông dám nhúc nhích hay khoe mẽ.

Hạo Vân Đế cũngmệt mỏi rồi, liền vung tay lên đểcho chúng thần lui xuống đi.

Mọi người lui ra ngoài,cuối cùng chỉ còn lại có mấy Vương gia,Hạo Vân Đế nhìn lướt qua Sở VươngNam Cung Liệt, còn có Thụy Vương Nam Cung Duệ:

"Hai người các ngươicũng lui ra đi."

"Dạ, phụ hoàng."

Nam Cung Liệt không dámnói thêm cái gì, cùng Nam Cung Duệ đi rakhỏi thượng thư phòng, hai người mộtđường vừa đi vừa nói chuyện. Khi bước ra ngoài, Nam Cung Liệt nhớ tớiNguyệt phi , liền đừng cước bộlại.

"Ngũ hoàng đệ, tathuận đường đi Nguyệt Điệu Điện, thăm mẫu phi một chút, gần đây cũng không cóđến.”

Nam Cung Duệ sắc mặttối sầm lại, Nguyệt phi hiện tại bị giam ở trongmật thất của Nguyệt Điệu Điện, phụhoàng không muốn cho tứ hoànghuynh biết chuyện này, cho nên kiên quyết không thể để cho hắnđi Nguyệt Điệu Điện, nghĩ tới đây, sắc mặt nghiêm túc mở miệng:

"Tứ hoànghuynh, chúng ta hay là xuất cung đi, gần đây trong cung xảy ra nhiều chuyện như vậy,nếu lại xảy ra nữa điểm sai lầm nào, chỉ sợ sẽ gặpphải chuyện lớn."

Nam Cung Liệt vừa nghethấy cũng có lý, liền khẽ gật đầu cùng Nam Cung Duệ rờikhỏi hoàng cung, hồi Sở Vương phủ.

Trong thượng thư phòng,Nam Cung Điệp cùng Phượng Lan Dạ nhìnHạo Vân Đế, không biết hắn lưu bọn họ là cóchuyện gì.

"Phụ hoàngcòn có chuyện gì sao?"

Hạo Vân Đế nhìnNam Cung Điệp, ôn hòa mởmiệng: "Diệp Nhi, hiện tại hướng đi trong triềucác ngươi cũng đã biết, chỉ có các ngươi mới có thể trợ giúpDuệ Nhi rồi, bằng không Ngũ hoàng huynh ngươi thếđơn lực bạc, chỉ sợ khó cóthể thuận lợi đi lên sự nghiệpthống nhất đất nước , tâm huyết của phụ hoàngchẳng phải sẽ đổ biển hay sao."

Hạo Vân Đế nóixong, trong lòng Nam Cung Điệp liền hiểu, phụ hoàngđối với cục diện trước mắt thật sựrất lo lắng, cho nên mới phải đem việcquân doanh giao cho cho hắn.

"Phụ hoàngyên tâm đi, nhi thần sẽ tận lực. "

Nam Cung Điệp đồng ý, HạoVân Đế cũng không quên dặn dòhắn.

"Việc quân doanh,trước giờ vẫn do nhị hoàng huynh của ngươi trông coi. Ta nghĩ trong doanh,khẳng định phần lớn mọi người đều là người của hắn. Phụ hoàngcho ngươi phụ trách việc này, cũngkhông phải là đơn thuần quản lý việc quân cơ, mà để tìmcách bắt được thân tín của hắn, thay người của ngươi vào, nhưng ngoài mặt vẫnkhông cho hắn phát hiện."

"Dạ, nhi thầnhiểu."

Nam Cung Điệp lĩnh mệnh,chuyện này đã được giải quyết, liền chuẩn bị rời đithượng thư phòng, Hạo Vân Đế nhìn về PhượngLan Dạ.

"Các ngươi lui xuốngđi."

Chuyện ngày hôm nay, hắncoi như là đã nhìn ra, TôThanh Nhã này, so sánh với nam nhi, chỉ sợ chỉ có hơnchớ không kém, đầu óc nàng vôcùng linh động, minh mẫn, thẳng tay không nương nhịn, chỉ một chút liền giảiquyết hết một đám người. Cho nên, kế tiếpchuyện ở bêntrong, chỉ cần nàng thật lòng giúpđỡDiệp Nhi, hắn cũng không có gì phải lo lắng nữa.

Hạo Vân Đế nghĩtới đây, dung nhan già nua liền hiện ra nét cười.

"Tô Thanh Nhã,chuyện hôm nay, ngươi làm không tệ, chẳng những cứuThụy Vương, còn cứu trẫm, ngày hôm nay lại lập thêm một đại công, nói đi, muốnban thưởng cái gì, trẫm thưởng cho ngươi."

Hạo Vân Đế hạ chỉxuống, Phượng Lan Dạ cau mày lên một chút, nóithật ra, trong nhất thời nàng thật đúng là nghĩ không ra muốn cái gì, cho nênnhàn nhạt mởmiệng.

"Bẩm phụ hoàng,nhi thần không muốn gì cả , nếu sau này nhớ ra muốnban thưởng gì, thì nhất định sẽ bẩm báo với phụ hoàng."

"Không được, hôm naytrẫm nhất định phải thưởng cho ngươi một vật."

Hạo Vân Đế nóixong, liền khom lưng từ dưới mặt bàn lấy ra một hộp gấm thêu vàng rực rỡ, phía trên mặt hộp gấm có thêu một con rồng đangbay lên, thật là đẹp mắt, hắn đưa tới trước mặt Phượng Lan Dạ, trịnhtrọng mở miệng: " Đây là trẫm thưởng cho ngươi, hảo hảo thu về."

Phượng Lan Dạ hết chỗ nóirồi, nàng cũng không cần lắm nhưng lại thưởng cho nàng, bất quá nếu hoàngthượng đã tặng, như vậy thì không thể làm gìkhác hơnlà nhận, sau đó quỳ xuống: "Tạ ơn phụ hoàngban thưởng."

"Nhớ, nhất định phảihảo hảo thu về."

"Dạ, phụ hoàng,chúng ta cáo lui."

Hai người lên tiếng xong,liền thối lui ra khỏi thượng thư phòng,Phượng Lan Dạ đem vật kia cầm ở trongtay, lật xuống lật lên xem xét, thật sự nghĩkhông ra là vật gì, cuối cùng liền nhìn về NamCung Diệp, cười mởmiệng.

"Ta đoán là một bứchọa, chẳng lẽ là danh gia chi tác, đặcbiệt trân quý, cho nên phụ hoàng mới coi trọngnhưthế .”

Nam Cung Điệp nhíu mày,sắc mặt hào quang tỏa khắp: "Nếu là phần thưởng , thì trước hết mang về đi."

"Ân." Hai ngườimột đường ngồi xe ngựa trở về Tềvương phủ. Trong xe ngựa, Phượng Lan Dạ rấthiếu kỳ, nên đem hộp gấm kia ra vuốt ve, đánh giá, cuối cùng liền lấy rachủy thủ tùy thân mang theo, đemkhóa đẩy ra , mở ra bên trong, nàng thấybên trong ẩn hiện như cất giấuchính là một đạo chiếu chỉ vàng chói, vừa nhìn đếntrong lòng liền trầm mặc.

"Di chiếu."

Không nghĩ tới trong hộpgấm này lại cất giấu do Hạo Vân Đế đíchthân tự tay viết, hắn nhất địnhlà sợngười khác tính toán hắn, cho nên trước nhất đem di chiếu kế thừa ngôi vị của Ngũhoàng huynh giao cho bọn họ bảo quản, Như vậy bấtkể cuối cùng hắn có xảy rachuyện gì, thì người kế vị sẽ làNgũ hoàng huynh. Nghĩ tới đây, Phượng Lan Dạ cũng làhơi có chút đau lòng choHạo Vân Đế , làm một hoàng đế thậtkhông dễdàng, chẳng những bị các con tính toán, ngaycả tính mệnh cũng tùy lúc cóthể mất đi, mùi vị này,cảm giác này nhất định rất thống khổ, cho nên hắn mới trở nên giànua xơ xác như thế.

Phượng Lan Dạ vừa nóira, Nam Cung Diệp kinh ngạc liền đưa tay nhận lấy. Đồng thời, trong lòng cũngrất không dễ chịu, hắn cầm chặt hộpgấm trong tay .

"Lan Nhi, dichiếu này , ngươi cần phải hảo hảo cất giữ."

"Ừ, ta biết."

Phượng Lan Dạ gậtđầu, hai người cùng nhau trở vềTề vươngphủ.

Ngày thứ hai NamCung Diệp đi đến quân doanh, tiếp nhận hết thảy sự vụ củaquân doanh. Mà Phượng Lan Dạ ở lạitrong vương phủ, nhàm chán tán gẫu, nghĩ đến không biết bao lâu rồi không đếnTô phủ thăm hỏi hai lão nhân,không biết hiện giờ bọn họ thế nào,liền dẫn Đinh Đương cùng Vạn Tinh ngồi xe ngựa đến Tô phủ.

Tề vươngphủ cùng Tô phủ, một ở trênmột đường phố tại thành Nam, một ở bêntrên đường phố thành Bắc, cho nên khoảng cách có chút xa, xe ngựa một đườnghướng Tô phủ mà đi.

Đi tới đường phố vắngvẻ, một chút tiếng vang cũng không có, chỉ ngheđược tiếng vang lộc cộc của xe ngựa đang chạy, yên tĩnh đến quỷ dị.

Ánh mắt Phượng Lan Dạ trầmxuống, một tia bất an bao phủ trong lòng, xem ra sẽ xảy rachuyện.

Nàng bất động thanh sắcngồi ở bêntrong xe ngựa, nhẹ giọng mở miệng:"Có người theo dõi chúng ta."

"Có người theodõi?"

Đinh Đương cùng Vạn Tinhmặt mũi cũng tối lại, cảnh giác nhìn chăm chú vào động tĩnh bốn phía, quảnhiênliền cảm nhận một cổ sát khí, hai người không nhúcnhích canh giữ ở trướccửa xe ngựa .

Xe ngựa một đường đitiếp, “tê” một tiếng, phu xe ngựa xoay mình kéo dây cương, thanhâm trầm ổn vanglên.

"Các ngươi làai?"

Đinh Đương vén rèm nhìnra bên ngoài, chỉ thấy có một xe ngựa đốidiện, và một hàng người đứng chặn lại đường đi, họ đều mặc hắc y, nhưng màkhông có che mặt, tựa hồ không sợ bọn họ bị nhậnra, hơn nữa các nàng quả thật cũng không biếtbọn hắn.

"Chủ tử, làmsao bây giờ? Cùng bọn họ đánh một trận sao."

Thật ra thì bọn họ cũngkhông có cái gì đáng sợ, không phải chỉ là mười mấy hai mươi người thôi sao?Huống chi Thiên Bột Thần vẫn âm thầm bảo vệ chủ tử.

"Đừng đánh."Phượng Lan Dạ khóe môi vẽ ra nụcười lạnh, nàng muốn lẫn vào trong sào huyệt bọn họ, bắt được cái lão hồ ly LýGia Niên này, nàng cũng không tin sau lưng hắn lạikhông có người khác sai sử.

"Như thế này,hành sự tùy theo hoàn cảnh, nếunhưbọn họ muốn giết chúng ta, chúngta mới bắt bọn họ, nếu như bọn họ khônggiết chúng ta, chỉ muốn bắt được chúng ta,như vậy chúng ta cứ giả trang thànhbịbắt, xem việc này rốt cục là do ai sai sử ."

"Dạ."

Đinh Đương cùng Vạn Tinhlĩnh mệnh, lúc này phía ngoài đã có thanh âm vang lên.

"Lên, bắt cácnàng, đừng để cho các nàng chạythoát."

Một người tiến lên, phíasau hơn mười người cũng tung người tiến lên, lao thẳng tới xe ngựa .Bên trongxe ngựa, Phượng Lan Dạ cùng Đinh Đương ,VạnTinh, thật nhanh lao ra khỏi xe ngựa, cùng với người ở phíangoài đánh cho thành một đoàn, Thiên Bột Thần ở chổ tối muốn động thủ. Liền bị PhượngLan Dạ ngăn trở, mấy người cácnàng làm bộ chống đỡ mộtlát, bất quá rất nhanh liền bị những hắc y nhân kia bắtđược.

Phu xe ngựa cũng bị bắt,tổng cộng bốn người, bịtrói tay trói chân, nhốt ở trongxe ngựa, có người ở bên ngoài lập tức đánh xe đi tiếp.

Xe ngựa một đường chạynhư điên, rất nhanh đến mộtcon phố vắng vẻ. Nơi này chủ yếu là các phòng ốc bénhỏ, tiếng xe ngựa dừng lại liền vang lên.

Một loạt hắc y nhân đứng ở trướccửa, có hai người đi đến mang Phượng Lan Dạ cùngĐinh Đương đem nhốt lại trong gianphòng. Phía ngoài từng lớp người canh giữ, ngay cả giọtnước chảy cũng không lọt, một con ruồi cũng đừng nghĩ đến thoát thân . . . . ..

Trong phòng, sau khi đợinhững hắc y nhân kia lui ra ngoài, Thiên Bột Thần lập tức lắc mình xuất hiện,cung kính mở miệng.

"Vương Phi, thuộc hạ lập tứccứu người ra ngoài."

Phượng Lan Dạ phấttay, nhàn nhạt phân phó: "Không cần cứu ta, hồi phủ báo tincho Vương gia biết, để hắn dẫn người tới đây,khi chủ mưu phía sau còn chưa xuấthiện thì ngàn vạn lần đừng động thủ, hiểu không? Nhất định phải chờ đến khihắn xuất hiện."

"Dạ, VươngPhi."

Thiên Bột Thần lĩnh mệnhlui xuống. Trong phòng, Đinh Đương cùng Vạn Tinh nhìn Tiểu Vương phi bịtrói ,trong lòng không tự chủ được sắp khóc lên:"Vương Phi, người bị trói."

" Sợ cái gì,không có chuyện gì, không có chuyện gì."

Ba người đang nói chuyện,bỗng nhiên phía ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, rất nhanh có người đẩycửa ra đi vào, phía sau còn có sáu bảy người, cầm đầu đoàn người chính là NạpLan Cửu một thân áo đen. Theo sát bên người hắn chính là Hộ bộ thượngthư Lý Trúc. Lý Trúc bị đánhtrong lòng uất hận, lần này nhìn thấy Phượng Lan Dạ, xem như cừunhân gặp nhau hết sức đỏ mắt, nhưng khi nhìn thấy một mỹ nhânxinh đẹp như thế, trong mắt liền hiệndâm quang, tham lam ngó chừng Phượng Lan Dạ, ngoài miệng cũng không buông tha.

"Tề vươngphi, không nghĩ tới ngươi lại có ngày rơi vào trong tay bổn công tử, hôm nay tasẽ làm cho ngươi muốn sốngkhông được muốn chết không xong, bất quá nếu ngươi van cầu bổncông tử, nói không chừng ta tha cho ngươi một cái mạng."

Phượng Lan Dạ khẻ biểumôi một cái, khinh thường mắng.

"Ngươi là thứ gì, lớnlên dạng chó hình người, ngươi sẽ làmđược gì. Nếu ngươi vào tay nãi nãi ta, ta sẽ chongươi muốn sống không được chết cũng không xong."

Lý Trúc sửng sốt mộtchút, nhưng ngay sau đó thì kịp phản ứng,hắn không có bị chọc tức, không nghĩ tới nữ nhânnày đã bị vây khốn vậy rồi, mà cònlớn lối nhưthế, quả nhiên là thiếu dạy dỗ.Hắn nhanh chóng tiến lên kéo y phục của Phượng Lan Dạ, trong miệng liền hắc hắccười lạnh: "Ngày hôm nay Bổn công tử cũngmuốn xem ngươi có thể hình dáng ra sao, lão tử muốnnếm thử gia vị nữ nhânchanh chua, cũng muốn xem Tề vương kia diễmphúc đến cỡ nào."

Nhưng mà hắn vừa dứt lời,Nạp Lan Cửu ở phía sau liền trầm giọng mở miệng:"Lý Trúc, ngươi làm gì? Còn không buông nàng ra."

Lý Trúc liền buông lỏng,bỗng cảm nhận được lòng bàn tay có chút đau nhói, hắn cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy cả lòngbàn tay đỏ bừng một mảnh, nên nhanhchóng buông ra, nếu không rất nhanh sẽ đến tayvà thân thểhắn.

Lý Trúc bị làm chosợ đến kêu lên, lời nói cũngrun rẩy lên: "Ngươi đã làm gì ta?"