Độc Y Vương Phi

Quyển 3 - Chương 106



Tề vương phủ, bên trongTuyển viện, Nam Cung Diệp tựa người trên chiếc ghế mềm, những tia nắng của hoànghôn chiếu vào khuôn mặt trắng muốt như tuyết của hắn, hàng lông mi dày tạothành hai bóng râm trên gương mặt, đồng thời cũng mang theo sự lãnh mị đến thấuxương, hai tay vô ý thức vuốt vuốt nghiên mực bằng ngọc, kì thật thân thể củahắn vẫn có thể chịu đựng được sự thống khổ này, chỉ là vừa nghĩ đến Lan Nhi giờphút này phải chịu đau khổ, so với sự đau khổ của bản thân thì càng khó nhịnhơn.

Tiểu nha đầu kia nhấtđịnh đang tự trách, đang phiền não vì mình đã quay lại, nhưng nàng lại khôngbiết rằng, cho dù hắn phải vứt bỏ đi tánh mạng, cũng muốn nàng quay trở lại,chỉ cần nàng còn sống, hắn liền vui vẻ.

Huống chi Thiên ti cổ nàycũng không lấy được mạng của hắn, nghĩ đến đây khóe môi chợt nhếch lên một nụcười lạnh.

Ngoài cửa, Nguyệt Cẩn vừagõ cửa đi vào, liền thấy sắc mặt của chủ tử thật khó coi, nhớ đến chuyện banngày hắn gặp phải, Nguyệt Cẩn cũng đau lòng khó chịu, lại có chút ít nghẹnngào.

Nam Cung Diệp nhướng màynhìn, nhẹ giọng mở miệng: "Chuyện gì xảy ra?"

"Thiên Bột Thần đãtrở lại."

"Ừ, để cho hắnvào."

Nguyệt Cẩn vừa lui xuống,thì thân ảnh cao lớn của Thiên Bột Thần đi tới, cung kính bẩm báo: "Thiếuchủ, sáng sớm mai Tiểu Vương phi sẽ cùng thuộc hạ rời khỏi An Giáng thành đitìm ba món đồ vật kia."

"Ừ, biết rồi, ngươihãy bảo vệ tốt nàng."

Nam Cung Diệp gật đầu,chỉ có để cho nàng đi tìm, thì trong lòng của nàng mới có thể dễ chịu một chút,nếu không nàng sẽ rất khổ sở, mà hắn sẽ cùng đi với nàng, chẳng qua vì không đểcho nàng cảm thấy khó chịu, hắn sẽ ẩn ở trong bóng tối thôi, nghĩ vậy liền phấttay để cho Thiên Bột Thần trở về, Thiên Bột Thần liền lui ra ngoài, lúc nàyNguyệt Cẩn lại đi vào.

"Gia? Người xemchuyện này?"

Hắn biết Vương gia sẽkhông thể nào yên tâm để Tiểu Vương phi một thân một mình đi tìm những món đồnày, cho nên hắn đoán Gia nhất định sẽ đi.

"Ta sẽ cùng đi theonàng, để cho Ngọc Lưu Thần theo ta đi một chuyến, ngươi ở lại trong vương phủ,không cho bất luận kẻ nào quấy rầy ta, nói ta đang nghỉ ngơi."

Nam Cung Diệp hạ lệnhxong, Nguyệt Cẩn lập tức lĩnh mệnh, nghĩ đến tính tình của Gia luôn luôn cổquái, cho dù có nói như thế, thì người khác cũng sẽ không hoài nghi nhiều.

Lúc này Ngọc Lưu Thần từbên ngoài đi vào, liền ôm quyền trầm giọng: "Thiếu chủ, hôm nay thuộc hạdẫn hai người đi theo dõi Hoa Ngạc, cuối cùng đã thấy Nạp Lan Cửu, thuộc hạmuốn đến bắt Nạp Lan Cửu, không ngờ bỗng nhiên xuất hiện mấy người bịt mặt cứuhắn đi rồi, hơn nữa Hoa Ngạc còn ngăn chặn không cho thuộc hạ đuổi theo."

" Nữ nhân này thậtđáng chết."

Nam Cung Diệp dùng sứcđập một cái lên bàn, sắc mặt hắn âm u, xem ra sau lưng Nạp Lan Cửu đúng là cóche dấu người thật, quan trọng nhất người nọ là ai, hơn nữa không ngờ Hoa Ngạclại dám cả gan ngăn cản họ, muốn chết sao.

Nam Cung Diệp vừa đứnglên, thì Ngọc Lưu Thần lập tức tiếp lời.

"Thiếu chủ, Nạp LanCửu kia căn bản là loại người lang tâm cẩu phế, Hoa Ngạc che chở cho hắn, aingờ đến lúc hắn sắp rời đi, lại phóng ám khí làm Hoa Ngạc bị thương, muốn giếtngười diệt khẩu."

"Cái gì? Nàng hiệntại như thế nào?"

Nam Cung Diệp đi rangoài, Nguyệt Cẩn cùng Ngọc Lưu Thần đi theo sau hắn, một nhóm ba người nhanhnhư gió tiêu sái bước ra ngoài, họ một đường đi ra khỏi Tuyển viện, hướng vềLiên viện nơi Hoa Ngạc ở, kể từ sau khi Lan Dạ rời đi, nàng cùng Diệp Linh vẫnở lại trong Liên việncủa Lan nhi, làm công việc quét dọn, đám người Diệp Linh bình thường cũng rấtchiếu cố nàng.

Lúc này hạ nhân Liên việnđều ở trong phòng, vây quanh một người, mọi người không nghĩ tới Hoa Ngạc lạicó không ngốc nữa, nàng ta đã sớm khỏi bệnh, Diệp Linh nhìn Hoa Ngạc bị thương,sắc mặt của nàng ở dưới ánh đèn một mảnh tái nhợt, ánh mắt có chút rời rạc, vốndĩ nàng nên tức giận nhưng nhìn thấy như thế lại cũng không thể giận nữa, chỉlôi kéo tay Hoa Ngạc.

"Ngươi đây là tội gìchứ, tại sao lại giấu diếm chuyện mình không bị ngốc a."

Trong mắt của Hoa Ngạcliền trào ra một giọt nước mắt, nàng nắm lấy tay Diệp Linh.

"Thật xin lỗi, thậtxin lỗi, ta không phải cố ý."

Thật ra lúc đó nàng chỉmuốn đi theo Nạp Lan Cửu thôi, là hắn nói chỉ cần trợ giúp Lục giai trở lạiVương Phủ, sẽ mang nàng rời đi, đến lúc đó Vân Phượng phục quốc, bọn họ sẽ cùngnhau quay về Vân Phượng quốc, trong mắt Hoa Ngạc hiện lên hình ảnh Vân Phượngquốc, điểu ngữ hoa hương (hoa thơm chim hót, nói chung là phong cảnh vô cùngđẹp), nơi đó chính là nhà của nàng, là nơi từ nhỏ nàng sinh trưởng, là nơi baonhiêu lần trong mộng, nàng nhìn thấy hình ảnh con cháu của mình, chạy xungquanh đồng cỏ xanh ngát.

Nhưng bây giờ không còngì nữa, nàng vẫn biết Nạp Lan Cửu không thương nàng, nhưng đáy lòng lại cómột chút mong ngóng, hi vọng trong lòng của hắn sẽ có một chút hình bóng củanàng, thật ra thì nàng biết, trong lòng Nạp Lan công tử chỉ có công chúa, từlúc hắn còn nhỏ cũng đã rất thích công chúa, là do nàng tham lam.

Hoa Ngạc nghĩ đến đâyliền nở nụ cười, lúc này Nam Cung Diệp dẫn người từ ngoài cửa đi vào, bên tronggian phòng tất cả tỳ nữ đều đứng lên, cung kính cúi đầu đứng sang một bên, NamCung Diệp đi tới trước giường, hạ mắt nhìn xuống Hoa Ngạc, trong mắt rét lạnhnhư băng, không có một tia đồngtình.

"Hoa Ngạc, ngươi thậtlàm cho chủ tử các ngươi mất thể diện, nói đi, Nạp Lan Cửu đến tột cùng là núpở nơi nào?"

Hoa Ngạc lắc đầu, trongmiệng phun ra một ngụm máu: "Nô tỳ không biết hắn trốn ở nơi nào? Mỗi lầngặp mặt cũng là hắn hẹn nô tỳ gặp mặt ở nơi hắn chọn, nô tỳ có thể nói chínhlà, có người chứa chấp hắn, hình như là một vị đại quan ở Thiên Vận hoàngtriều, ngụ ở chung quanh đây."

Nàng nói xong liền thởdốc, duỗi dài cổ, tay hướng về phía giữa không trung quơ qua quơ lại, cuối cùngcố rướn người lên thốt ra một câu: "Công chúa, nô tỳ sẽ xuống cửu tuyềnnhận tội với người."

Cuối cùng tắt thở, trongphòng đám người Diệp Linh cũng không còn trách cứ nàng nữa, toàn mộ đều khócthảm thiết, Nam Cung Diệp không nói gì, không biết Hoa Ngạc nếu như biết chủ tửcủa nàng không có chết thì sẽ nghĩ như thế nào, nên hắn đứng thẳng người dậyphân phó xuống: "Tìm quan tài đem nàng đi chôn cất."

"Dạ, Vươnggia."

Nguyệt Cẩn lĩnh mệnh, đưaVương gia đi ra ngoài, sau đó xoay người lại phân phó quản gia làm chuyện này,trong phòng khóc thảm thiết vang thành một mảnh.

Nam Cung Diệp toàn thânlạnh lẻo, một đường đi về Tuyển viện, hắn không tự chủ được mà nghĩ đến LanNhi, vốn là muốn cho Hoa Ngạc một con đường sống, ai biết cuối cùng thật khôngngờ nàng cứ như vậy mà chết đi, lúc này hắn mới thấy được mọi việc trên đời đềuđã được định sẵn.

Ngày thứ hai, trời cònchưa sáng, Phượng Lan Dạ liền rời giường, gọi Đinh Đương cùng Vạn Tinh, chuẩnbị cùng nhau rời khỏi An Giáng thành, đi tìm Thiên ti cổ.

Tối qua, vốn là Vụ Tiễncũng muốn cùng đi với nàng, nhưng nàng không muốn Vụ Tiễn lại mạo hiểm, cho nênmới để nàng ở lại.Thật ra, lần đi này vô cùng nguy hiểm, nếu như Vụ Tiễn lạixảy ra chuyện gì, nàng thật không thể tha thứ cho mình, cho nên nàng mới nói đểcho Vụ Tiễn ở lại trong kinh, cùng Tiểu Ngư giúp nàng chú ý mọi động tĩnh trongkinh thành.

Võ công của Vụ Tiễn mặcdù không tệ, nhưng so với cao thủ chân chính vẫn còn kém một tí, cho nên nàngmới ngăn cản Vụ Tiễn đi theo.

Nàng mang theo hai ngườilà Đinh Đương cùng Vạn Tinh , còn có Thiên Bột Thần, một nhóm bốn người đã đủđể ứng phó mọi chuyện

Đinh Đương cùng Vạn Tinhlà hai người rất cơ trí, mà thân thủ của Thiên Bột Thần lại không tệ, hơn nữacòn có nàng, cho nên nàng cũng không có gì phải lo lắng .

Bốn người thu thập mộtphen, sáng sớm từ sau viện lặng lẽ lên xe ngựa, rời khỏi Tô Phủ.

Thiên Bột Thần chịu tráchnhiệm đánh xe, ba người các nàng ngồi ở trên xe ngựa, lúc chạy tới cửa thành,vừa lúc cửa thành mới mở, nên xe ngựa một đường chạy nhanh ra khỏi An Giángthành.

Lần này nơi các nàng muốnđi là Đoạn Phong nhai.

Đoạn Phong nhai, núi caochót vót, từng nghe có người đồn nơi đó xuất hiện Hỏa Long quả, chỉ cần tìmđược Hỏa Long quả, Xích sư tử cùng Thanh Mãng tâm sẽ dễ tìm một chút.

Xe ngựa một đường chạynhư điên, đi một hơi hơn mười dặm, Thiên Bột Thần đối với vị trí địa hình củaĐoạn Phong nhai cũng hiểu rõ, bởi vì nóng lòng sợ Thiếu chủ chịu khổ, cho nênmới phải cưỡi ngựa chạy không ngừng nghỉ, trên đường nếu có xe ngựa chạy qua,trong nháy mắt liền bị quăng ra ngoài.

Chân trời vừa tờ mờ sáng,khắp nơi ánh sáng chói lọi, hai bên đường cỏ xanh mượt một màu, mùa xuân đã đếnnên vạn vật đâm chồi nảy lộc, như thế một năm mới lại sắp đến rồi.

Xe ngựa đi được một đoạnđường, thì bỗng nhiên giương vó ngựa kéo dây cương dừng lại, bên trong xe ngựa mọingười đều biết võ, tự nhiên sẽ không có việc gì, chẳng qua là Phượng Lan Dạ cóchút kỳ quái nên chau lông mày lại trầm giọng mở miệng.

"Xảy ra chuyệngì?"

"Có người ngăn cảnđường."

Trong lời nói của ThiênBột Thần có chút tức giận, Phượng Lan Dạ vén mành nhìn ra, lại thấy ở giữađường bày biện một chiếc xe ngựa, đang chặn đường đi của các nàng, dưới xe ngựacó một người đang đứng dựa vào, cười đến tà mị yêu dị, cùng vẻ mặt làm điên đảochúng sanh, trong tay hắn phe phẩy chiết phiến, chậm rãi tiêu sái bước tới, đithẳng đến xe ngựa của Phượng Lan Dạ, hai tay ôm quyền.

"Thanh Nhã, bản tháitử muốn cùng ngươi đi một chuyến như thế nào?"

Người ngăn cản đường đicủa các nàng là Lâm Phong quốc thái tử Âu Dương Dật, trên khuôn mặt thì tươicười, cười đến rực rỡ như ánh mặt trời, đối với chuyện Phượng Lan Dạ toàn thântràn đầy tức giận và sát ý, xem như không nhìn thấy.

Phượng Lan Dạ một chưởngđánh tới, thân hình hắn thật nhanh tránh né lui ra, sắc mặt vẫn như cũ khôngthay đổi.

"Thanh Nhã, ngươiquá thô lỗ."

Phượng Lan Dạ trong lòngvà toàn thân tràn đầy lửa giận, lập tức xoay người nhảy xuống xe, chỉ vào ÂuDương Dật mắng to: "Âu Dương Dật, ngươi là thái tử gì chứ, thực ra chỉ làtiểu nhân hèn hạ vô sỉ, đừng cho là ta nhìn không ra, sắc mặt của ngươi táinhợt, đêm qua độc phát rất khó chịu sao, thật là đáng đời, đừng nghĩ rằng đitheo ta là lấy được giải dược, đừng có nằm mơ, giải dược đều bị ta phá hủy rồi,phải nhớ nếu muốn có giải dược, trừ phi chính mình đích thân chế, còn nữa tênBách Lí Hạo kia không phải là biết giải sao? Làm sao ngươi không bảo hắn điềuchế cho ngươi."

Nàng cũng không tin, giảiđược lần đầu, còn giải được lần thứ hai.

Phượng Lan Dạ mắng xong,khuôn mặt tuấn mỹ của Âu Dương Dật nổi lên ủy khuất, trong mắt tựa hồ còn hiệnlên sương mù, mang bộ dạng ủy khuất khi bị người ta bắt nạt.

"Thanh Nhã, ngươithật hận ta như vậy sao? Ta chỉ là yêu thích ngươi thôi."

Nói đến hai chữ yêuthích, Phượng Lan Dạ không nhịn được hai cánh tay hoàn ngực, lạnh lùng nhìn ÂuDương Dật.

"Ngươi tại sao phảiyêu thích ta a, hai người chúng ta người chỉ bất quá gặp nhau vài lần, mà ngươixác định đó là yêu thích ta sao? Chứ không phải bởi vì không chiếm được đồ vậtmình muốn, cho nên liều mạng cũng phải nắm được trong tay, đây mà là thíchsao?"

Nói xong lời cuối cùng,Phượng Lan Dạ trực tiếp châm biếm thêm: "Chỉ sợ ngươi căn bản không biếtcái gì là thích? Lập tức tránh ra cho ta, nếu không đừng trách ta không kháchkhí, cùng lắm thì lưỡng bại câu thương."

Âu Dương Dật bởi vìPhượng Lan Dạ một phen trách mắng, sắcmặt thầm trầm xuống, trong con ngươi là như có điều suy nghĩ.

Chẳng lẽ lời của ThanhNhã là sự thật, hắn kiên trì muốn có nàng, cũng không phải là thích, mà là vìchưa từng có gì mà hắn không chiếm được, cho nên mới phải kiên trì như thế, hắnkhông phải là thích, không phải đâu, hắn đang suy nghĩ đến nhập thần, thìPhượng Lan Dạ đã nhảy lên xe ngựa, Thiên Bột Thần cưỡi xe ngựa chạy qua, chỉ đểlại xe ngựa của hắn.

"Thanh Nhã, ngươiđừng chạy trốn, ta là thích ngươi thật, chứ không phải cái gì mà không chiếm đượcmới kiên trì muốn lấy được."

Âu Dương Dật hung hăngmột đá chân một cái, tên thủ hạ đứng bên cạnh lập tức đi tới xin chỉ thị:"Gia, chúng ta?"

"Đuổi theo, ta liềnkhông tin nàng có thể chạy trốn khỏi ta, ta biết nàng nhất định là đi ĐoạnPhong nhai."

Âu Dương Dật vung câyquạt trong tay lên, hào khí mở miệng, sau đó nhảy lên xe ngựa theo sát khôngnghỉ, đi thẳng một đường đến Đoạn Phong nhai.

Đoạn Phong nhai, cáchkinh thành khá xa, hầu như đã gần tới đất phong Đông Hải của Tấn vương Nam CungTrác, nơi cách Đông Hải có hơn một trăm dặm.

Một đoàn người ngựa chạykhông ngừng nghỉ ngơi đã một ngày, ban đêm tá túc ở một cái thôn trấn nhỏ, họcũng không đòi hỏi nhiều, tùy tiện chọn lấy một cái khách sạn, ăn cơm dừngchân, chuẩn bị ngày thứ hai lên đường.

Đêm hôm đó, thậm chí cóngười đến ám sát Phượng Lan Dạ.

Nửa đêm lúc nàng đang ngủsay, bỗng nhiên cảm nhận được sát khí ở chỗ tối, nên lập tức đánh thức ĐinhĐương cùng Vạn Tinh, ngay cả Thiên Bột Thần ngủ ở cách vách cũng bị kinh động,nên nhất tề chạy vào, trong bóng tối mười mấy tên thích khách nhảy ra.

Võ công Thiên Bột Thầncùng Phượng Lan Dạ vốn đã không thấp, nên chẳng sợ đám người này, Đinh Đươngcùng Vạn Tinh thì đủ để tự vệ, nên căn bản không cần nàng quan tâm, vì thế nàngcùng Thiên Bột Thần cứ đánh thoải mái, chẳng qua là không nghĩ tới, trong lúccác nàng đang đánh vui vẻ, thì Âu Dương Dật lại dẫn người xông vào, hắn vungtay lên, đám thủ hạ liền như lang như hổ nhào tới, những tên thích khách kianào phải là đối thủ, nên chỉ nháy mắt liền giải quyết gọn, cũng trong nháy mắtcả phòng toàn xác chết.

Lúc này Âu Dương Dật hoàntoàn không còn thấy được bộ dáng đùa cợt du côn như trước nữa, thái độ nghiêmtúc mà thật tình, hắn ngồi xổm người xuống vạch trần cái khăn vuông đang chetrên mặt tên thích khách, xem xét bọn họ rốt cuộc là người nào, cuối cùng đứngthẳng người, chậm rãi mở miệng.

"Ngươi có phải có kẻthù hay không?"

Sắc mặt của Phượng Lan Dạkhông kiên nhẫn nhìn chằm chằm hắn, nàng làm gì có kẻ thù, hiện tại kẻ thù củanàng chính là hắn Âu Dương Dật, những người này không phải là hắn phái ra a, đểlàm anh hùng cứu mỹ nhân vân vân, trong mắt Phượng Lan Dạ hiện lên sự nghi ngờ,Âu Dương Dật lập tức giơ tay thật thà nói rõ.

"Không phải là taphái người đâu, nếu như là ta, ta sẽ không cự tuyệt mà thừa nhận ."

Điểm này Phượng Lan Dạcũng tin tưởng, hắn ngay cả hạ Thiên ti cổ cho Nam Cung Diệp cũng dám lì mặtthừa nhận, huống chi là những tên sát thủ này, nếu như không phải là Âu DươngDật phái người, như vậy còn có ai muốn giết nàng a.

Là muốn giết nàng, hay làngăn cản nàng lấy được giải dược Thiên ti cổ, người này chỉ sợ là không muốnnàng cứu Nam Cung Diệp, như vậy rất có thể chính là người trong triều, là ai?

Vẻ mặt Phượng Lan Dạ đanglãnh ngạo, mà lúc này người ở trong khách sạn đã bị kinh động rồi, chưởng quỹcùng mấy tiểu nhị chạy vội vào, sắc mặt giống như tro tàn, nhìn thi thể nằm đầyphòng, ngay cả nói chuyện cũng không thành câu.

"Này, này?"

Nơi nhỏ bé này lúc nào màlại chứng kiến những thứ này, cho nên chưởng quỹ ngay cả chân cũng đứng khôngvững, Âu Dương Dật lạnh lùng nhìn lướt qua mọi thứ, sau đó phân phó đi xuống:"Đem nơi này quét dọn sạch sẻ."

"Dạ, Gia."

Gian phòng bị thu thậpsạch sẻ, Phượng Lan Dạ mặt lạnh trừng mắt nhìn Âu Dương Dật: "Ngươi đừngnghĩ ta sẽ nợ ngươi nhân tình gì, chuyện này cũng là do ngươi gây ra, lập tứccút ra ngoài cho ta, nếu để ta lấy được Hỏa Long quả liền thôi, nếu lấy khôngđược, ta nhất định sẽ đem ngươi chôn cất ở trên Đoạn Phong nhai."

Phượng Lan Dạ nghiến răngnghiến lợi chỉ ngoài cửa, để cho Âu Dương Dật lập tức đi ra, nam nhân này cũngrất phối hợp, liền xoay người đi ra ngoài, lúc rời khỏi còn hảo tâm đóng cửacho nàng.

Trong phòng, Thiên BộtThần trầm giọng mở miệng: "Chủ tử,ngươi xem, những người này là do ai động tay động chân?"

Phượng Lan Dạ suy nghĩmột chút, hiện tại trong kinh chỉ có hai phái muốn đối phó Nam Cung Diệp, đảngcủa Tấn vương cùng đảng của Sở Vương, hiện tại hoàng thượng cưng chìu Nam CungDiệp, bọn họ đều biết, tất nhiên sẽ không hy vọng hắn còn sống, cho nên hẳn làtrong hai đảng sẽ có một đảng phái người đến giết nàng, muốn làm tổn thương NamCung Diệp.

Cho dù các nàng có đoánra được, tuy nhiên lại không có chứng cớ, chỉ sợ tiếp theo bọn họ còn có thểphái thêm sát thủ tới ám sát.

"Chúng ta cẩn thậnmột chút, nếu Âu Dương Dật muốn đi theo, cứ cho hắn đi theo, ta nghĩ đám ngườiám sát kia nhất định sẽ xuất hiện nữa, để bọn chúng cho Âu Dương Dật giảiquyết."

"Dạ, chủ tử."

Thiên Bột Thần lui xuống,Đinh Đương cùng Vạn Tinh đưa tay giúp Phượng Lan Dạ: "Tiểu thư, nghỉ ngơiđi."

"Ừ."

Trong phòng an tĩnh lại,Phượng Lan Dạ nằm xuống giường nghỉ ngơi, không biết tại sao trong lòng cảmthấy rất an định, nàng vẫn luôn cảm giác được Diệp cách mình rất gần, giống nhưhắn đang ở bên cạnh phụng bồi mình, nhữnguất ức nàng cảm thấy trong lòng lúc trước đã không còn nữa.

Trong một gian phòng kháccủa khách sạn này, lúc này có một người đang tựa vào trên giường, nghe mộtngười bên trong gian phòng bẩmbáo.

"Thiếu chủ, không cóchuyện gì rồi, nhưng Âu Dương Dật kia cứ một đường dây dưa cùng Tiểu Vươngphi, ngươi xem chuyện này?"

Có muốn đem hắn đánh chomột trận để hắn không còn dám bên cạnh Tiểu Vương Phi hay không, Nam Cung Diệpnheo mắt lại, khóe môi vẽ ra nụ cười lạnh, đối với sự si tâm vọng tưởng của ÂuDương Dật hắn rất tức giận, bất quá trong lòng lại có ý nghĩ khác.

"Nếu hắn muốn đicùng thì cho hắn đi theo, bất quá chú ý động tĩnh của hắn, ngàn vạn lần khôngthể để cho hắn tổn hại đến Tiểu Vương phi."

"Phải"

"Phái người điều trathân phận của những tên hắc y nhân kia, xem bọn hắn có lai lịch gì? Rồi lập tứcđưa tin tức tới đây."

"Thuộc hạ đi làmngay."

Ngọc Lưu Thần đi ra ngoàiphát tin tức, trong gian phòng an tĩnh lại, Nam Cung Diệp nhắm mắt lại nằm tựavào trên giường, hắn cách Lan Nhi gần như thế, cơ hồ có thể nghe được hô hấpcủa nàng, biết nàng ngủ được rất an ổn, nên một lòng thanh tĩnh lại.

Bất quá ngực vẫn cảm thấyđau nhói, nên đưa tay đè lại, rồi thở dốc mấy hơi, không dám nghĩ nhiều hơnnữa, thì loại sâu độc kia mới chịu an bình một chút.

Đêm từtừ trôi qua.

Ngày thứ hai đoàn ngườitiếp tục đi đến Đoạn Phong nhai, những tên sát thủ trong bóng tối quả nhiênkhông ngừng tay, liên tục ám sát, chẳng qua đều bị Âu Dương Dật cùng đám thuộchạ đánh bại, hắn vô tình lại trở thành hộ hoa sứ giả, nhưng mà dọc đường điPhượng Lan Dạ cũng không cho hắn sắc mặt tốt, vẫncùng hắn duy trì khoảng cách ba thước.

Bất quá Âu Dương Dật cũngkhông tức giận, cứ nghĩ có khi nào Phượng Lan Dạ sẽ bị hắn làm chocảm động không? Nếu là bị cảm động, vậy cũng tốt.

Dọc đường đi hữu kinh vôhiểm, sau mười ngày thì đã đến Đoạn Phong nhai.

Đoạn Phong nhai, núi caovời vợi, sừng sững hiên ngang, ngẩng đầu nhìn lên, cao vút thẳng đến mây xanh.

Căn bản là không cách nàođi tới, mọi người đứng ở dưới chân núi nhìn quanh, hết đường xoay xở.

Lúc này trời đã tối, nênmọi người nhìn xung quanh tìm chỗ nghỉ ngơi, hiện tại đã là mùa xuân, đêm mặcdù khá lạnh, nhưng còn có thể chịu đựng được, chỉ cần tìm một nơi để tránh gió,nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm mai đi lên Đoạn Phong nhai là được.

Buổi tối, Phượng Lan Dạ dẫnĐinh Đương cùng Vạn Tinh đi tìmnhững người xung quanh để hỏi thăm tình hình của Đoạn Phong nhai.

Bầu trời đêm đầy sao, ánhtrăng đang tỏa sáng, tất cả ánh sáng trắng đều từ đỉnh núi nhô ra .

Phượng Lan Dạ dẫn ĐinhĐương cùng Vạn Tinh, còn có cách đó không xa là Thiên Bột Thần cùng ngửa đầunhìn Đoạn Phong nhai, quả thật căn bản không có đường đi lên, thấy vậy nàngkhông khỏi tức giận, thân hình thử trèo lên, chỉ thấy vách đá trơn láng, cònphủ rất nhiều cỏ rêu xanh, ngay cả điểm dừng chân cũng không có, càng không nóiđến nếu chẳng may trượt chân, thì sẽ trượt một lúc hơn mười trượng, trong chớpmắt sẽ rơi thẳng xuống vách núi, Đinh Đương cùng Vạn Tinh khẩn trương tiếnlên một bước vịn nàng.

"Tiểu thư."

Phượng Lan Dạ giận đếnkhông nhịn được phải dậm chân.

"Chết tiệt ĐoạnPhong nhai."

Đang nói, bỗng nhiêntrong đêm tối truyền đến một tiếng quát.

"Ai to gan dám mắngĐoạn Phong nhai."

Mọi người thật nhanh nhìnlại, chỉ thấy giữa không trung có một tia sáng quỷ dị, đến lúc nhìn rõ lại, thìra là một người đang cầm đèn lồng, từ trên Đoạn Phong nhai chậm rãi nhảyxuống dưới , y phục bay phấp phới , giống như một đóa hoa sen, từ từ bay đếntrước mặt mọi người.

Mọi người không khỏi trợnmắt há mồm, không ai ngờ tới ở Đoạn Phong nhai lại có người, thậm chí còn làmột tiểu nha đầu.

Đèn lồng chiếurọi xuống, có thể nhìn thấy rõ ràng, tuổi của nàng so với Phượng Lan Dạ khôngkém bao nhiêu, bất quá khinh công cũng rất lợi hại, từ trênvách núi cao như vậy rơi xuống, thế nhưng hoàn toàn không có tổn thương gì, hơnnữa quan trọng nhất là rơi xuống đất không tiếng động, Phượng Lan Dạ vừa kịpphản ứng, liền ôm quyền.

"Xin hỏi quý danhcủa cô nương?"

"Thủy Ninh."

Tiểu nha đầu này nhanhchóng mở miệng, nhưng khi nàng ấy đến gần hai bước, đã hù dọa Đinh Đương cùngVạn Tinh lùi lại một bước, lúc trước do nàng nghiêng mặt, cho nên người kháckhông có để ý, đến lúc nàng vừa đến gần, thì ra một nữa trên khuôn mặt của ThủyTrữ có một dấu bớt màu hồng, ánh sáng từ đèn lồng chiếu rọi đến làm cho nó càngghê người, khiến người ta phải khiếp sợ.

Bất quá Phượng Lan Dạcũng không thấy sợ, vì giờ phút này nàng chỉ quan tâm đến Hỏa Long quả,nếu như Thủy Trữ có thể từ Đoạn Phong nhai xuống, thì nhất định sẽ có cáchđi lên.

"Ta tên là PhượngLan Dạ, muốn thỉnh giáo Thủy cô nương, chúng ta có thể đi lên Đoạn Phong nhaikhông."

Phượng Lan Dạ tin tưởngchỉ cần Thủy cô nương này đồng ý dẫn các nàng lên Đoạn Phong nhai, tất nhiên sẽcó cách để cho bọn họ lên tới, lên được Đoạn Phong nhai rồi, sẽ tìm được HỏaLong quả.

Thủy Ninh vừa nghe PhượngLan Dạ nói, quét mắt sang đánh giá mấy người bọn họ, sau đó kiên quyết lắc đầu,mở miệng nói.

"Không được, cácngươi lên Đoạn Phong nhai là muốn lấy được Hỏa Long quả đúng không?"

Thiên hạ không có biếtbao nhiêu người muốn lấy được Hỏa Long quả, Hỏa Long quả chẳng những là thánhdược chữa thương, giải độc, hơn nữa nếu là người luyện võ sẽ gia tăng nội lực,mà nàng bởi vì bị độc đả thương, nên vẫn dựa vào Hỏa Long quả để duy trì mạngsống, mới có thể sống đến ngày hôm nay, làm sao lại đưa Hỏa Long quả tặng chongười khác.

Phượng Lan Dạ cũng khônggiấu diếm, nên vội vàng gật đầu: "Đúng vậy, xin muội muội thành toàn tâm ýcủa chúng ta, thật sự là vì muốn cứu người, cho nên mới phải lấy được Hỏa Longquả."

Thủy Ninh nghe Phượng LanDạ nói rất thành khẩn, thật sự cũng không muốn làm khó các nàng, nhưng nếu đểcho các nàng lấy được Hỏa Long quả, là không thể được, bởi vì ở Đoạn Phong nhaiHỏa Long quả chính là sinh mạng của nàng, mà đường lên Đoạn Phong nhai, cũng làdo sư phụ trước khi chết chỉ dẫn cho nàng một con đường nhỏ, không có nàng chỉđường, không ai có thể lên được Đoạn Phong nhai.

Tối nay, nàng lên núi làmuốn xem tình hình của Hỏa Long quả , khoản hai ngày nữa nó sẽ chín, trên núicó Hỏa Nhi coi chừng dùm nàng là nàng yên tâm, không nghĩ tới vừa xuống núi lạigặp được mấy người này đang tìm kiếm xung quanh, vừa nhìn liền biết có ngườiđang chú ý đến Hỏa Long quả.

Không ngờ lại là một tỷtỷ rất xinh đẹp, Thủy Trữ trước giờ không có huynh đệ tỷ muội, là sư phụ ởtrong núi nhặt được nàng, sau khi sư phụ quađời, chỉ còn lại một mình nàng, mà nàng lại không thể rời Đoạn Phong nhai, bởivì trong cơ thể có độc, nếu mạo hiểm rời khỏi Đoạn Phong nhai chỉ có một conđường chết, bình thường cũng có thấy người đến Đoạn Phong nhai. Nhưng phần lớnlà một đám người cực kỳ hung ác, cho tới bây giờ cũng không ai có vẻ mặt ôn hoàcùng nàng nói chuyện nhiều như thế, người khác vừa thấy mặt nàng cũng sẽ gọinàng là kẻ quái dị .

Trong lòng nàng rất thíchvị tỷ tỷ này, nhưng nếu không có Hỏa Long quả, nàng sẽ bị độc phát tác.

Thủy Ninh vừa nghĩ, thìho khan một tiếng, bởi vì do độc, nên thân thể nàng gầy yếu, ngay cả luyện võcũng phải cố hết sức, bất quá khinh công thì xuất thần nhập hóa, ít kẻ nào sánhkịp, sư phụ nói sức lực không mạnh, thì cần chạy nhanh hơn một chút, cho nênnàng mới lên được Đoạn Phong nhai.

Phượng Lan Dạ ngẩng đầunhìn về Thủy Trữ, thấy sắc mặt nàng có chút u ám, không khỏi quan tâm mởmiệng.

"Thủy cô nương thậtgiống như trúng độc?"

Thủy Ninh gật đầu, hokhan hai tiếng: "Đúng vậy, đây chính là nguyên nhân ta không thể đưa HỏaLong quả cho các ngươi, ngươi nhìn ta đi?"

Ý của nàng rất rõ ràng,nàng cần Hỏa Long quả, không có biện pháp cho các nàng, nhưng Phượng Lan Dạ vừanghe lời của nàng liền cao hứng trở lại.

"Thủy cô nương, chibằng ta giải độc cho ngươi, ngươi đem Hỏa Long quả tặng cho ta."

Thủy Ninh ngây ngẩn cảngười, không nghĩ tới Phượng tỷ tỷ vừa nhìn liền biết nàng trúng độc, còn cóthể giải độc tố trong cơ thể nàng, nàng có chút không dám tin, điều này khôngkhỏi làm nàng nhớ tới lời nói của sư phụ trước khi chết.

"Thủy nhi, có mộtngày ngươi nhất định sẽ gặp được người có thể giải được độc tố trên người củangươi, đến lúc đó ngươi có thể rời khỏi Đoạn Phong nhai rồi" đây là thậtsao? Phượng tỷ tỷ có thể giải được độc trên người nàng sao?

"Phượng tỷ tỷ, ngươithật có thể giải độc trên người ta sao?"

Đã bao nhiêu năm rồi, từnhỏ đã mang chất độc trong người, một bước không thể rời khỏi Đoạn Phong nhai,nàng là người có khát vọng đi ra ngoài, nhưng bởi vì trên người có độc,chỉ có thể đau khổ mà sinh sống ở Đoạn Phong nhai này, bây giờ lại có người nóicó thể giải được độc trong cở thể nàng, Thủy Ninh cơ hồ có chút không dám tintưởng.

"Nếu như Phượng tỷtỷ thật có thể giải độc trên người ta, ngày mai ta nhất định lên Đoạn Phongnhai lấy Hỏa Long quả xuống."

"Tốt, một lời đãđịnh."

Phượng Lan Dạ cũng khôngngờ đến mọi chuyện lại thuận lợi như vậy, nàng đi tới dìu Thủy Ninh, Đinh Đươngcùng Vạn Tinh thấy mọi chuyện thuận lợi như vậy, cũng rất cao hứng, đoàn ngườivà Thủy Trữ cùng nhau đi trở về.

Đúng lúc nhìn thấy ÂuDương Dật đi tới, nam nhân này vừa nhìn thấy Thủy Ninh, liền sợ hết hồn, chỉtay về phía nàng: "Người quái dị này từ nơi nào chạy đến a."

Thủy Ninh trừng mắt, lạnhlùng châm chọc: "Ngươi cũng là lớn lên dạng chó hình người, chanh chua, bộdạng dễ nhìn một chút thì có tác dụng gì?"

"Ngươi, ngươi?"

Âu Dương Dật không nghĩtới một xấu nữ thế nhưng cũng không cho mình một chút mặt mũi, sắc mặt liềntrầm xuống, chỉ có Thanh Nhã mới có thể chỉ trích hắn, người khác còn không cótư cách kia, cho nên vừa nghe thấy lời nói của Thủy Ninh, đã sớm đưa tay lênngăn trở đường đi của các nàng .

"Ngươi quái dị nàytừ nơi nào đến, lại cả gan dám cười nhạo ta."

"Cười nhạo ngươi thìlàm sao? Ta còn muốn đánhngươi?"

Thủy Ninh vừa dứt lời,thân hình chợt lóe, ngay cả người bên cạnh cũng không thấy nàng, Phượng Lan Dạcùng Vạn Tinh thấy vậy tròn mắt líu lưỡi, khinh công thật là lợi hại a, quảthật đã đạt đến cảnh giới Đạp Tuyết Vô Ngân, mọi người chỉ nghe« bốp » một tiếng, đợi đến thấy rõ, thì Thủy Ninh vẫn như cũ đứng ởtrước mặt Phượng Lan Dạ, trong tay vẫn cầm một chiếc đèn lồng, vẻ mặt cườilạnh, mà Âu Dương Dật sớm bị người quăng cho một cái tát, sắc mặt cực kì khócoi.

"Ngươi?"

"Ngươi cái gì? Đánhnhư thế quá nhẹ rồi."

Thủy Ninh xoay người nhìnvề Phượng Lan Dạ: "Tỷ tỷ đi thôi, làm sao ngươi lại cùng loại người đángghét này ở chung một chỗ a."

Phượng Lan Dạ cười đếnnghẹn bụng, nhìn vẻ mặt tức giận giống như ăn phải con ruồi của Âu Dương Dật,thật là khoái chí, nàng trợn mắt lạnh lùng nhìn Âu Dương Dật, rồi cùng đi vớiThủy Ninh, vẫn không quên phụ họa một câu: "Đúng vậy a, loại tiểu tặc vôsỉ không biết xấu hổ này, chính là đánh không chết , đi thôi, đừng để ý đếnhắn."

Mấy người bọn họ nhanhchóng rời đi, chiều nay, Âu Dương Dật hiếm khi được an tĩnh như vậy, cũng khôngcó xuất hiện ở trước mặt các nàng , không biết là chán ghét Thủy Ninh, hay làvì khó chịu, cho nên không muốn xuất hiện.

Phượng Lan Dạ lấy máu củamình cho Thủy Ninh uống, máu của nàng giải được bách độc, độc của Thủy Ninh cóthể giải, nhưng bởi vì thời gian bị trúng độc quá lâu, cho nên phải dùng nhiềumáu, cuối cùng nàng trích ra gần nửa chén máu, Thủy Ninh nhìn thấy, trong lòngrất khó chịu, nhìn Phượng Lan Dạ sắc mặt tái nhợt, đã sớm không đành lòng kêulên.

"Tỷ tỷ, thôi đi, đừnglấy máu nữa, nhìn ngươi không chịu nổi rồi, Hỏa Long quả ta sẽ cho ngươi."

Phượng Lan Dạ nhìn ThủyNinh, nàng thật lòng thích nha đầu này, vì vậy mới trích ra thêm máu, đút ThủyNinh uống, Thủy Ninh vốn không chịu, đây là máu của tỷ tỷ a, cuối cùng bị PhượngLan Dạ ra lệnh uống.

Uốngvào xong, thời gian không đến một nén nhang, trải qua một thời gian dài bị đaungực, thế nhưng giảm đi rất nhiều, lúc này nàng đã cảm thụ được không còn đaunhiều nữa, Thủy Ninh cao hứng nói.

"Tỷ tỷ, ta không cònđau, thật không đau, cám ơn ngươi, cám ơn ngươi, sáng mai ta liền đi Đoạn Phongnhai lấy Hỏa Long quả cho ngươi, đúng rồi, ngươi còn muốn để cho ta trợ giúpngươi làm cái gì, bất kể là cái gì, ta cũng nhất định giúp ngươi."

Thủy Ninh thấy sắc mặtPhượng Lan Dạ có chút trắng bệch, liền đau lòng ômnàng, chỉ cần là tỷ tỷ muốn, bất kể là cái gì nàng cũng nguyện ý giúp.

Từ trước đến giờ trongngười nàng vẫn bị độc hành hạ, khiến cho nàng chỉ có thể ở lại Đoạn Phong nhai,hiện tại độc của nàng đã giải rồi, lúc này đã có thể rời đi,thật sự là quá tốt.

Rời khỏi Đoạn Phong nhaivẫn luôn là tâm nguyện của nàng, hiện tại mơ ước của nàng đã đạt thành.

Mà điều này là tỷ tỷ bancho nàng, nghĩ tới đây, nàng cũng rất chân thật nhìn Phượng Lan Dạ, bất kể tỷtỷ cần nàng làm cái gì, nàng nhất định giúp nàng ấy.

Phượng Lan Dạ lắc đầu ,nàng chỉ muốn lấy được Hỏa Long quả, sau đó nghĩ đến võ công của Thủy Trữ, còncó Âu Dương Dật cả đêm an phận, trên mặt lập tứchiện lên vẻ cười yếu ớt.

"Nếu như Thủy nhithật muốn giúp ta, như vậy từ nay về sau ta liền đem Âu Dương Dật giao chongươi, ngươi cứ hành hạ hắn khiến cho hắn thống khổ, ngươi có thể đáp ứng tỷ tỷkhông?"

Thủy nhi khinhcông xuất thần nhập hóa, Âu Dương Dật mặc dù có ngân y vệ cũng đối phó khôngđược nàng, bởi vì nàng chạy quá nhanh, khiến cho hắn khó lòng phòng bị, nàngvừa xuất hiện, nhất định đủ để cho người nam nhân kia thống khổ.

Thủy Ninh nhớ đến cái tênnam nhân chanh chua kia liền nhăn lông mày, bất quá nghĩ đến tỷ tỷ bị khổ sở,lập tức gật đầu: "Tốt, giao cho ta."

Tỷ tỷ chính là phụ mẫutái sinh của nàng, cha mẹ đem nàng bỏ rơi ở Đoạn Phong nhai, sư phụ thì cứunàng một mạng, hiện tại tỷ tỷ dùng máu cứu nàng, chẳng khác nào là cha mẹ thứhai của nàng rồi, cho nên nàng nhất định sẽ trợ giúp tỷ tỷ, đem cái tên namnhân hắc ám kia hành hạ cho bỏ ghét.

Bởi vì độc của Thủy Ninhđã được giải, hai người có thân thế tương tự, cho nên đặc biệt hợp ý, Thủy Trữbao nhiêu năm rồi chưa từng có người thân cận, sau khi sư phụ qua đời, thì mộtngười thân cận cũng không có, hiện tại trong lòng đã chấp nhận Phượng Lan Dạ,nên hưng phấn đến mức không ngủ được, mãi đến khi trời gần sáng, thấy PhượngLan Dạ thân thể suy yếu, mới dìu nàng đi nằm ngủ.

"Tỷ tỷ, ngươi ngủđi, yên tâm, ta sẽ lên Đoạn Phong nhai lấy Hỏa Long quả cho ngươi."

"Ừ, cám ơn Thủynhi."

Phượng Lan Dạ thật sự rấtthích Thủy Ninh, nàng ấy là người đơn thuần, không giống loại người có tâm cơ,cho nên nàng rất thích nàng ấy, nàng có một Vụ Tiễn làm tỷ tỷ, hiện tại lạinhận Thủy Ninh làm muội muội, nên trong lòng rất vui vẻ.

Độc của Thủy Ninh đã đượcgiải, thân thể so với lúc trước còn nhanh nhẹn hơn, thật giống như một con chimtước lanh lợi, nháy mắt liền bay lên Đoạn Phong nhai.

Bên trên Đoạn Phong nhaicó rất nhiều dược liệu trân quý, chỉ có Thủy Ninh biết, đây là do sư phụ củanàng phát hiện, người khác cũng không biết, nên họ cho rằng chỉ có Hỏa Longquả.

Thủy Ninh lên Đoạn Phongnhai hồi lâu vẫn chưa xuống tới, Âu Dương Dật liền xông ra, biết chuyện PhượngLan Dạ trích máu cứu Thủy Ninh, không khỏi đau lòng, bất quá có chút giễu cợt.

"Các người khôngphải quá đơn thuần rồi sao, nha đầu kia chẳng những lớn lên xấu, hơn nữa tâmthần bất chánh, các ngươi không biết sao, còn cứu nàng, tốt lắm, còn để chonàng trốn thoát."

Vạn Tinh cùng Đinh Đươngmặt không chút thay đổi nhìn hắn đi tới đi lui, cuối cùng khóe môi vẽ ra nụcười.

Âu Dương Dật thấy vậytrong lòng thầm kêu một tiếng không tốt, sau đó thật nhanh quayngười lại, chỉ thấy phía sau một tiểu nha đầu đang nhìn hắn chằm chằm, trongtay ôm một đống lớn dược liệu, trong đó cóquả Hỏa Long quả, nàng hung hăng trợn mắt nhìn Âu Dương Dật một cái, rồi némlại một câu: "Ngươi chờ đó cho ta."

Nói xong đi vòng qua ÂuDương Dật tới trước mặt Đinh Đương: "Đây là Hỏa Long quả, còn có cái nàylà Vô tinh tử, cái này là Ngũ khôi thảo, đây là. . . . . ."

Nàng nhất nhất chỉ dẫnxong, sau đó dặn dò Đinh Đương cùng Vạn Tinh, loại nào là bổ huyết, nói cácnàng cho tỷ tỷ ăn vào một chút, Đinh Đương cùng Vạn Tinh thấy vậy chắc lưỡi híthà, không ngờ tới trên Đoạn Phong nhai ngoại trừ Hỏa Long quả, còn có nhiềudược liệu trân quý như vậy, nên lập tức cao hứng cầm tất cả dược liệu đi vàochỗ Phương Lan Dạ, Phượng Lan Dạ ngủ nửa ngày trời, sắc mặt đã khá lên nhiều,vừa nhìn thấy Đinh Đương cùng Vạn Tinh tay cầm một đống thảo dược đi vào, cẩnthận nhìn hai mắt, lập tức cao hứng trở lại.

"Không nghĩ tới ĐoạnPhong nhai chẳng những có Hỏa Long quả, còn có các dược liệu trân quý khác,Thủy nhi cái nha đầu này?"

Đinh Đương cùng Vạn Tinhnhìn về hướng Thủy Ninh, chỉ nghe thấy tiếng kêu thất thanh, rõ ràng là của ÂuDương Dật, hai người không khỏi mím môi cười lên.

"Âu Dương thái tửkia gặp phải Thủy nhi cô nương coi như là xui xẻo, tiểu thư ngươi nhìnnày."

Lấy được Hỏa Long quả,các nàng nên rời khỏi Đoạn Phong nhai, đi tìm vật khác rồi, Phượng Lan Dạ lậptức gật đầu, hiện tại không biết Diệp thế nào, Âu Dương Dật kia cũng đã giảiquyết, bây giờ phải nhanh đi tim Xích sư tử nhũ cùng Thanh mãng Tâm, chỉ cầnlấy được hai thứ đồ này, nàng có thể giải độc Thiên Ti cổ cho Diệp.

"Đem đồ vật thu dọn,chúng ta lập tức rời khỏi đây."

"Tốt."

Đinh Đương cùng Vạn Tinhcẩn thận thu dọn các loại dược liệu trân hiếm, nhất là Hỏa Long quả, không ngờlại thuận lợi lấy được, quan trọng nhấtlà tiểu thư nhận Thủy nhi cô nương làm muội muội, để cho nàng đi đối phó Âu DươngDật kia, e là sau này hắn sẽ không tới làm phiền tiểu thư nữa, nghĩ tới đây haingười nhìn nhau cười một tiếng.

Thu thập xong hết thảymọi thứ liền đi ra ngoài, Thiên Bột Thần đã ở bên ngoài hỏi.

"Lấy được."

Ánh mắt của Vạn Tinh cùngThiên Bột Thần giao nhau, thậm chí có một tia ôn nhu, gật đầu: "Ừ, yên tâmđi."

Đinh Đương đứng bên cạnhlập tức cảm nhận được, nàng mím môi cười khẽ, ở phía sau Phượng Lan Dạ đã đira: "Đi thôi, chúng ta rời khỏi Đoạn Phong nhai đi tìm xích sư tử nhũ cùngthanh mãng Tâm."

Bốn người cùng nhau rờikhỏi Đoạn Phong nhai, Âu Dương Dật lúc này không đi cùng các nàng, hắn bị Thủynhi quấn lấy, Thủy Trữ quyết định đem cái tên nam nhân không biết xấu hổ nàytrị thẳng tay, ngay cả tỷ tỷ cũng chán ngươi, để cho hắn sau này thấy nữ nhânliền không dám sáp tới gần.

Xe ngựa chạy thật nhanhrời khỏi Đoạn Phong nhai, cách đó không xa, có vài người đang đứng, đứng đầu lànam nhân một thân bạch y quý giá, dung mạo như ngọc, toàn thân diễm lệ, dướiánh mặt trời sắc mặt hắn mặc dù hơi có chút tái nhợt, nhưng không mất được vẻtuấn mỹ, toàn thân bao phủ lăng hàn, nhưng con mắt lại tràn đầy nhu tình, bỗngtrong lồng ngực một trận đau nhói truyền đến.

Thủ hạ đứng phía sau biếtGia lại đang nghĩ đến Tiểu Vương phi, cho nên côn trùng cổ phát tác, sẽ lòngmuốn chết.

"Gia, thuộc hạ nhậnđược tin tức, bọn thích khách ám sát Tiểu Vương phi chính là người của Vô ẨnLâu."

"Vô Ẩn Lâu?"

Nam Cung Diệp khẽ lẩmbẩm, Vô Ẩn Lâu là một tổ chức sát thủ, không ngờ người của triều đình lại dùngthủ đoạn tồi tệ này, dám cả gan cùng tổ chức sát thủ liên thủ, lá gan thật quálớn.

"Lập tức liênlạc với lâu chủ của Vô Ẩn Lâu, ta muốn cùng hắn làm cuộc mua bán."

Nam Cung Diệp khí pháchmười phần mở miệng, phía sau Ngọc Lưu Thần trầm giọng lĩnh mệnh: "Dạ,thuộc hạ lập tức đem tin tức phát ra ngoài."

"Ừ."

Nam Cung Diệp gật đầu,sau đó lên xe ngựa theo đuôi chiếc xe ngựa phía trước một đường đi thẳng vềhướng Bắc, lúc trước có Âu Dương Dật ở ngoài sáng bảo vệ các nàng, hiện tại ÂuDương Dật bị quấn lên rồi, như vậy hắn không thể khinh thường, nhất định phảibảo vệ nàng chu toàn, không thể để cho nàng có một chút sơxuất.

Đám người Phượng Lan Dạcùng Thiên Bột Thần đi đến vùng biên giới xa xôi, trong lòng thầm nghĩ nhấtđịnh phải lấy cho được Xích sư tử nhũ cùng Thanh mãng tâm, bất kể như thế nào,cũng lấy cho bằng được hai thứ đồ này, Phượng Lan Dạ thầm ở trong lòng hạ quyếttâm.

Xe ngựa một đường chạynhanh mà đi, nàng ngồi ở trong xe ngựa, khẽ nhắm mắt lại, nghĩ đến Nam CungDiệp, có nhiều lần trong giấc mộng tỉnh dậy, nàng vẫn cho là hắn đang ở bêncạnh mình, cảm giác kia rất chân thực.

Nhưng đến khi giật mìnhtỉnh giấc, lại phát hiện không có gì cả, có lẽ là nàng tưởng niệm quá sâu, nênmới xuất hiện ảo giác.

Cuối cùng nàng quyết địnhkhông mở mắt, lẳng lặng hưởng thụ cảm giác kia.

Nếu như nói trước khi rơixuống núi, nàng đối với hắn chỉ là có chút thích, sau khi rơi xuống núi haingười gặp lại nhau, nàng khẳng định mình là đã yêu người nam nhân kia.

Lần này Âu Dương Dật xuấthiện, cùng với sự đau khổ mà hắn phải chịu, làm cho nàng sâu sắc cảm nhận đượctâm ý của mình.

Nàng chỉ muốn lúc nàocũng được ở bên cạnh hắn, chỉ sợ sau này có nhiều khổ nạn hơn nữa , nhiều khókhăn hơn nữa, bọn họ cũng sẽ ở chung một chỗ, để hai người cùng nhau đối mặt.

Diệp, ngươi biết không?Chỉ cần lấy được Xích sư tử nhũ cùng Thanh mãng Tâm, ta liền giải độc Thiên ticổ cho ngươi, từ đây về sau, chúng ta cũng sẽ không rời xa nữa.

Phượng Lan Dạ đối với NamCung Diệp tư niệm thật sâu, một đường đi thẳng đến phương Bắc.

Đi liên tiếp năm ngày,buổi tối ngày thứ năm, thì gặp được Âu Dương Dật.

Phượng Lan Dạ có nghĩcũng không nghĩ đến, thời gian mới có năm ngày sao có thể đem một nam nhân tuấnlãng xuất sắc hành hạ thành bộ dáng này, khuôn mặt bạch diện thư sinh của hắnbiến thành màu đồng cổ, gầy guộc, ánh mắt vô thần, cả người cũng không có chútthần khí, đứng ở trước mặt nàng mà lơ đểnh đung đưakhông tập trung, đầu tóc còncó chút xốc xếch, chẳng còn vẻ mặt hăng hái, rạng rỡ như ánh mặt trời rực rỡcủa Dật thái tử nữa, nhìn thấy Phượng Lan Dạ, trong mắt hắn liền hiện lên tiathống khổ, mở miệng.

"Thanh Nhã, ngươinói người quái dị kia đi đi, ta chịu không nổi nữa rồi, chịu không được rồi,nàng ta căn bản là cái đồ biến thái, cơm không để cho ta ăn, ngủ cũng không đểcho ta ngủ."

Phượng Lan Dạ vừa nhìnthấy bộ dạng đả kích của hắn giờ phút này, trong lòng rất sảng khoái, tiểu nhânnày thật đúng là chỉ biết ức hiếp người ngay, nàng biết người chánh nghĩa khôngthể thu thập hắn, nhưng Thủy nhi từ nhỏ ở trong núi lớn lên, cũng không có loạikhái niệm này, hơn nữa tinh lực của nàng so sánh với người thường càng tốt, mấyngày không ăn không ngủ chỉ là chuyện thường, mà Âu Dương Dật chỉ sợ chịu khôngđược.

"Đáng đời."

Phượng Lan Dạ căn bảnkhông để ý tới hắn, xoay người bỏ đi, nghĩ đến Diệp giờ phút này bị khổ sở,nàng cảm thấy hắn bị khổ quá ít, để cho hắn ráng chịu đi, để cho hắn sau nàyđừng làm chuyện thất đức nữa.

Phượng Lan Dạ dẫn ĐinhĐương cùng Vạn Tinh đi về phòng, nàng quay người lại liền thấy Thủy Ninh xôngra, nha đầu này vẻ mặt cười hì hì khoe thànhtích.

"Tỷ tỷ, như thế nào?Hành hạ hắn đủ tàn nhẫn chưa."

Khinh công của nàng quảthật quá lợi hại, tuy nói võ công của Âu Dương Dật lợi hại, công phu của thủ hạhắn cũng vô cùng lợi hại, nhưng đáng tiếc chống không lại Thủy Ninh, Thủy Ninhđã sớm cùng với sư phụ lớn lên ở núi rừng, khinh công là Đạp Tuyết Vô Ngân,nhanh như tia chớp, mặc dù võ công không cao, bất quá nàng lại biết một sốchiêu thức âm độc, sư phụ sợ nàng đánh không lại người ta, chịu thiệt thòi, chonên chỉ dạy nàng mười chiêu, mười chiêu này tất cả đều là đòn trí mạng, ngườibình thường chịu không được. Năm ngày nay, lúc Âu Dương Dật ăn cơm, nàng liềnxuất hiện, đem toàn bộ thức ăn của hắn đổ đi, lúc ngủ, nàng liền cầm đồ vật ghévào lỗ tai của hắn gõ gõ.

Âu Dương Dật ra lệnh thủhạ chính là ngân y vệ cản trở nàng, bất đắc dĩ nữ nhân này khinh công lợi hại,nháy mắt liền như hư không trốn mất, đợi đến khi mọi người bình tĩnh lại, thìnàng tiếp tục xuất hiện, giống như một con gián đánh hoài không chết vậy, thậtlà muốn mạng người mà.

Cho nên Âu Dương Dật bịnàng hành hạ đến người không ra người quỷ không ra quỷ.

Mắt thấy Thủy Ninh xuấthiện, hắn bị dọa đến rút lui một bước, một câu cũng không nói nên lời, đôi mắttrông mong nhìn Phượng Lan Dạ, ban ngày hắn không có cơm ăn, buổi tối không cógiấc ngủ ngon, còn thống khổ hơn khi bị độc phát tác, mấy ngày qua , người trởnên gầy sộp đi, bị hành hạ đến nỗi không ra hình dạng con người rồi, nếu nhưcòn tiếp tục như vậy, chỉ sợ hắn sẽ không còn mạng, cho nên hắn mới điên cuồngđuổi theo đám người Phượng Lan Dạ, năn nỉ nàng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, đểcho người quái dị này cút đi cho khuất mắt.

Đáng tiếc trong lòngPhượng Lan Dạ rất hận hắn, chẳng thèm để ý tới hắn, thời gian chịu khổ còn ítmà, nhìn Thủy Ninh xong liền kéo tay nàng ấy cười mở miệng.

"Thủy nhi bản lãnhghê gớm thật, ừ, quả thật hành hạ đến không tệ, bấtquá ta nhìn hắn vẫn còn phiền não, tiếp tục chỉnh hắn đi."

"Tốt."

Thủy Trữ lập tức cười hípmắt gật đầu, liếc Âu Dương Dật, đang nghĩ nên như thế nào để hành hạ hắn tiếp,Âu Dương Dật nghe Phượng Lan Dạ nói, hai mắt liền tối sầm lại, thiếu chút nữađã bất tỉnh, cuối cùng mở miệng.

"Thanh Nhã, ta biếtsai rồi, ngươi bảo nàng đi đi, ta sẽ không yêu cầu ngươi gả cho ta nữa, khôngcó thời hạn hai tháng nữa, ngươi cứ gả cho Nam Cung Diệp đi."

Phượng Lan Dạ nhếch môicười lạnh: "Lúc này mới hơn nửa tháng, thời gian một tháng còn chưa tớiđâu, Dật thái tử, còn hơn một tháng đó? Từ từ mà cảm nhận xem sao."

Hừ, còn nói là thíchnàng, nghĩ tới nghĩ lui chẳng qua bởi vì tâm tính của hắn thôi, nhìn thấy đồvật tốt, liền muốn chiếm đoạt, bởi vì chiếm không được, liền liều mạng đoạtlấy.

Bất quá bây giờ khôngphải hắn nói thu tay lại liền thu tay, còn những tội lỗi mà hắn đối với Diệpphải tính hết trên đầu của hắn.

Chuyện trên đời luôn làvỏ quýt dày có móng tay nhọn , tất cả mọi chuyện đợi đến khi nàng lấy được Xíchsư tử nhũ cùng Thanh mãng tâm kia rồi hãy nói.

Phượng Lan Dạ nói xongcũng không thèm nhìn Âu Dương Dật ở phía sau nữa, lôi Thủy Ninh đi vào kháchđiếm.

Khách điếm không nhiều ngườilắm, dưới lầu có cái bàn lớn để ghi chép, chưởng quỹ vừa nhìn thấy bọn họ nhiềungười xuất hiện như vậy, nên cao hứng chạy đến nghênh đón, đưa họ vào bêntrong, sắp xếp họ ngồi hai cái bàn.

Đám người Phượng Lan Dạcùng Thủy Ninh ngồi chung một bàn, đám người Âu Dương Dật ngồi một bàn.

Tiểu nhị trong khách điếmrất nhanh đưa món ăn lên, món ăn bày đầy cả bàn, Âu Dương Dật đói bụng đến mắtnổ đom đóm, tia lửa bắn ra bốn phía, nước miếng nuốt ực ực, người nào mà nghĩtới hắn đường đường là thái tử một nước thậm chí ngay cả ăn một bữa cơm cũng ănkhông được, những thủ hạ kia thấy Gia đói thành bộ dạng như vậy, đã sớm tứcgiận nhìn chằm chằm Thủy Trữ, hận không thể lập tức giết chết nàng, nhưng màbất đắc dĩ lúc bọn hắn động thủ, thì căn bản không nhanh bằng nữ nhân này, hơnnữa nữ nhân này hạ thủ vừa ngoan vừa độc, sử dụng độc chiêu thâm độc, nếu nhưbị nàng đánh trúng chính là đoạn tử tuyệt tôn a.

Thủy Ninh liếc Âu DươngDật một cái, không nhẹ không nặng mở miệng: "Âu Dương Dật, ngươi dám đụngthử xem."

Âu Dương Dật vốn đang cầmđôi đũa trên tay, bởi vì câu nói của Thủy Ninh, mà tay khẽ run rẩy, đôi đũađang cầm trực tiếp rớt xuống đất, nam nhân này cơ hồ bị chọc điên rồi, xoayngười đứng lên tức giận giống như con hổ dữ, chỉ vào Thủy Ninh.

"Đồ quái dị, hôm nayta sẽ liều mạng với ngươi."

Phượng Lan Dạ vừa nghe ÂuDương Dật nói, liền vỗ vỗ vai Thủy Ninh, dặn dò nàng: "Thủy nhi, cẩn thậnmột chút, đừng làm bản thân bị thương."

"Dạ, tỷ tỷ yên tâmđi."

Thủy Ninh đứng lên đitới, nhìn chằm chằm Âu Dương Dật: "Cùngtiến lên, hay là một mình ngươi đấu."

Nói xong liền nhìn ÂuDương Dật, còn bảy tám tên ngân y vệ ở phía sau hắn, khóe môi cười lạnh, nhưkhông đem bọn họ để ở trong mắt.

Âu Dương Dật kêu lên mộttiếng tức giận, lần này bọn họ đi ra ngoài, không có đem thuộc hạ theo, hơn nữanữ nhân này khinh công xuất thần nhập hóa, cho dù đem người theo, cũng khônggiải quyết được vấn đề, trừ phi bày trận, bọn họ cũng không thể suốt ngày bàytrận được, cho nên trước mắt là giải quyết nữ nhân này quan trọng hơn, nghĩ tớiđây tim Âu Dương Dật run lên một cái, hướng về phía Phượng Lan Dạ kêulên.

"Thanh Nhã, ta cóXích sư tử nhũ cùng Thanh mãng tâm, ngươi để cho kẻ quái dị này tránh xa ta mộtchút, ta liền đem hai thứ đồ này giao cho ngươi."

Phượng Lan Dạ vốn là đangăn cơm, vừa nghe thấy lời của hắn, cái chén đang cầm trong tay rơi xuống bànmột cái xoảng, thân hình liền nhảy tới trước mặt Âu Dương Dật, một tay túm lấycổ áo của hắn, trầm giọng mở miệng: "Ngươi có hai thứ đồ này? Con mẹ nóngươi có hai thứ đồ này, làm sao ngươi khôngnói sớm hả."

Âu Dương Dật bị nàng lôicổ, hơn nữa nhiều ngày chưa ăn cơm, bên cạnh còn có một Thủy Ninh đang nhìnchằm chằm theo dõi hắn, đầu óc choáng váng hoa mắt.

Tên thủ hạ đứng ở phíasau lập tức đi tới quát lên bảo ngưng lại: "Buông ra, nếu không đừng tráchchúng ta."

Thị vệ kia vừa dứt lời,thân thể Thủy Trữ liền chuyển động, nhanh đến mức căn bản không thấy rõ bóngngười, sau đó nghe thấy tên ngân y vệ kia kêu thảm một tiếng, che mặt lại rútlui, chỉ thấy hai lổ mũi trên mặt hắn máu chảy ròng ròng, mà Thủy Trữ đang chánghét cầm cái khăn trên bàn chà lau bàn tay.

Nàng đánh một chiêu trúngngay lỗ mũi hắn, vừa nhanh vừa chuẩn, cay độc vô cùng.

Âu Dương Dật đầu ócchoáng váng sắp hôn mê, Phượng Lan Dạ đã sớm kêu lên: "Mau, đem hai đồ vậtkia lấy ra."

"Vậy ngươi đồng ý đểcho nàng tránh xa ta đi."

Âu Dương Dật chỉ vào ThủyNinh, hắn nhìn nàng so với ma quỷ không khác biệt gì nhau, hắn Âu Dương thái tửLâm Phong quốc, cả đời này không có gì sợ, không nghĩ tới mình lại sợ con ngườiquái dị này, nếu nói đến võ công, hắn đánh thắng được nàng. Bàn về âm hiểm hắncũng hơn một bậc, cho tới nay luôn tính toán hơn người, thế nhưng lại lậtthuyền trong mương, gặp phải nhân vật lợi hại rồi, nữ nhân này căn bản là khólòng phòng bị.

"Tốt."

Phượng Lan Dạ không chútnghĩ ngợi, lập tức gật đầu đồng ý, Âu Dương Dật thở phào nhẹ nhõm, liền gọi thủhạ phía sau: "Mau, đem đồ vật lấy ra."

Thật ra thì hắn luôn manghai thứ đồ này theo, chính là muốn dùng hai thứ đồ này dụ dỗ Thanh Nhã phải gảcho hắn, ai biết gặp được phải tình huống như vậy, nếu không lấy ra hắn sẽkhông còn mạng a.

Tên thủ hạ kia sửng sốtmột chút, bất quá nhìn bộ dạng thái tử thống khổ như vậy, đành phải lấy ra.

Hai bình thủy tinh, mộtbình chứa thuốc màu trắng, là Xích sư tử nhũ, như vậy bình còn lại là Thanhmãng tâm, Phượng Lan Dạ sợ là thuốc giả, lập tức mở ra kiểm tra, cuối cùng xácđịnh không sai, mới cẩn thận thu vào, quay đầu nhìn hắn, sắc mặt lạnh như băng,ngoài cười nhưng trong lòng không cười mởmiệng.

"Âu Dương Dật, đừngtưởng rằng chỉ có một mình ngươi âm hiểm."

Nói xong nhìn về ThủyNinh: "Thủy nhi, để cho hắn ăn bữa cơm, đừng chỉnh chết hắn, tỷ tỷ kể chongươi nghe câu chuyện mèo và chuột."

Thủy Ninh nghe lời củanàng, lập tức đi theo Phượng Lan Dạ, vẻ mặt hứng thú tiêu sái đến một cái bànkhác, mà khuôn mặt Âu Dương Dật thì đen thui, ánh mắt đỏ ngầu, thật muốn tìmngười liều mạng, nhưng bụng quả thật rất đói, suy yếu cực kỳ, trước mắt ăn đầybụng quan trọng hơn, ăn cơm xong lại cùng kẻ quái dị kia đấu tiếp.

Ở cáibàn khác, Phượng Lan Dạ vừa ăn cơm vừa kể chuyện cho Thủy Trữ nghe.

"Mèo thích ăn LãoThử, nhưng mà nó không thích đem Lão Thử cắn chết, mà là trước giày xéo nó, đợiđến lúc nó nửa chết nửa sống mới ăn nó, biết không? Thủy nhi."

Thủy Ninh nghe lập tứcmắt lộ ánh sáng, nhìn về phía Âu Dương Dật đang ngồi đối diện, Âu Dương Dật cảmthấy lạnh thấu xương, nhưng là cố nhét cơm đầy bụng.

"Tỷ tỷ, các ngươibây giờ muôn đi đâu a, chờ ta đem Lão Thử đùa chơi chết rồi, sẽ tới tìmngươi."

Theo lời nói của ThủyNinh, nàng đã hoàn toàn đem Âu Dương Dật trở thành Lão Thử, đường đường thái tửcủa một nước lại bị xem là Lão Thử, Âu Dương Dật thiếu chút nữa tức chết.

Mắt thấy mình ăn uống nođủ rồi, nhìn bên này đang nói chuyện náo nhiệt, thân hình chợt lóe lên dẫnmười mấy tên thủ hạ chuồn mất, mà đồng thời trong lúc đó thân thể ThủyNinh liền động, nháy mắt đãkhông thấy bóng dáng.

Phượng Lan Dạ vội vàngkêu lên: "Thủy nhi, tỷ tỷ ở kinh thành tại phủ Binh Bộ Thị Lang, sau nàynhớ quay lại tìm ta."

"Tốt, biếtrồi."

Rất nhanh đã không cònnghe tiếng của Thủy nhi, Đinh Đương cùng Vạn trợn mắt há mồm, trên đời này thậtđúng là có nhiều chuyện kì quái, nghĩ đến Âu Dương thái tử kia, coi như là tiểunhân hèn hạ vô sỉ, Tề vương cùng tiểu thư là người chánh trực như vậy lại khôngđối phó được hắn, hết lần này tới lần khác Thủy nhi cô nương có thể đối phóhắn, đúng là mọi vật trên đời đều có tương sinh tương khắc, nghĩ đến bộ dạngcủa Âu Dương thái tử, trong lòng cực kì sung sướng.

"Tiểu thư, chúng taở đây nghỉ ngơi một đêm rồi trở về, hay là hiện tại trở về a."

Không nghĩ tới nhanh nhưvậy liền lấy được Xích sư tử nhũ cùng Thanh mãng tâm, các nàng nên sớm quay về,thì độc của Tề vương sẽ sớm giải.

Phượng Lan Dạ cơm nướcxong vốn định lập tức lên đường trở về, nhưng nghĩ đến đường trở về có một đoạnlà rừng hoang cỏ dại, hơn nữa có người vẫn đang ngầm ám sát nàng, nếu như nàngtrở về bây giờ, chỉ sợ bị thích khách động thủ, mặc dù không sợ, nhưng cuốicùng vẫn lo lắng, hiện tại trên người nàng có ba món đồ vật này, nên không muốncó sự sai lầm nào.

"Sáng mai đithôi."

"Dạ," ĐinhĐương đáp một tiếng, lrồi ập tức phân phó chưởng quỹ cho hai người bọn họ gianphòng, sau khi ăn xong mọi người lên lầu nghỉ ngơi.

Nửa đêm, khách điếm xuấthiện thích khách, lần này so sánh với lần trước người nhiều hơn.

Nhìn những người này tựahồ nhất định phải diệt trừ nàng.

Phượng Lan Dạ sắc mặt âmngao, nếu như nói lúc trước nàng còn không muốn lãng phí tinh lực vì nhữngngười này, nhưng hiện tại nàng đã lấy được ba món đồ vật giải độc, cho nênkhông cần nương tay với những người này, nên lập tức dẫn Thiên Bột Thần và đámngười Đinh Đương đi ra ngoài tấn công.

Dưới bóng đêm, xung quanhkhách điếm toàn là hắc y nhân, Thiên Bột Thần vừa hiện thân, cũng không cầnkhách khí.

Phượng Lan Dạ tự nhiêncũng sẽ không cùng những người này khách khí, nàng không nói hai lời liền cùngnhững người này động thủ, hiện tại nàng chỉ muốn bắt sống, để xem một chút làai lại kiên trì muốn lấy mạng nàng, không tiếc phái từng nhóm người, hoặc lànói những người này muốn giết chính là Nam Cung Diệp, nên mới diệt trừ nàng,bớt đi một cái gai trong mắt.

Những người đó tính toánthật giỏi a.

Một tiếng cười lạnh vanglên, thì một chưởng lập tức bổ tới, đả thương một tên áo đen, sau đó nắm lấy cổáo của hắn, trầm giọng mở miệng: "Nói, ai bảo các ngươi tới giết ta?"

Nàng đang hỏi tên hắc ynhân trong tay, không ngờ phía sau lại có người đánh lén, thật ra thì tronglòng Phượng Lan Dạ đã biết, chỉ đợi những tên đó tới gần một chút, sẽ phản kíchtrở lại, ai ngờ một âm thanh lãnh khốc vang lên: "Chết tiệt."

Một trận kình phong cuồncuộn nổi lên, người phía sau bay đến, nàng vừa nghe tiếng quát, không tự chủ màngây dại.

Tựa hồ như là tiếng củaNam Cung Diệp, nàng không phải là nằm mơ chứ, nàng thật nhanh quay đầu lại.

Chỉ thấy từ lầu hai củakhách điếm bay xuống không phải là Nam Cung Diệp thì là người nào?

Ngọc Lưu Thần cùng mấytên thủ hạ theo sát bên cạnh hắn, những người đó vừa hiện thân, liền không chútkhách khí đại khai sát giới, mà Phượng Lan Dạ chẳng cần quản những tên thíchkhách này rồi, trong mắt của nàng giờ phút này chỉ có Nam Cung Diệp, thân hìnhnhún một cái liền bay cao lên trên không trung, lao thẳng tới Nam Cung Diệp,dùng sức ôm hông của hắn, hai người chậm rãi rơixuống đất.

Phượng Lan Dạ ôm chặt NamCung Diệp, khiến cho hắn ngây ngẩn cả người, nha đầu này từ trước tới giờ chưabao giờ kích động và nhiệt tình quá như thế, đây là tại sao?

"Lan Nhi."

"Ta nhớ ngươi lắm,rất nhớ ngươi, sau này chúng ta sẽ không bao giờ rời xa nữa? Sau này vĩnh vĩnhsẽ ở chung một chỗ."

"Tốt."

Nam Cung Diệp ôm nàng baythẳng đến tầng hai của khách điếm, bên dưới mọi người vẫn đang đánh nhau, ThiênBột Thần cùng Ngọc Lưu Thần, còn có các thủ hạ khác, trong lúc nhất thời khóphân thắng bại, Phượng Lan Dạ nghe tiếng ầm ỹ bên dưới, có chút phiền chán, thuậntay móc ra một gói độc dược, ném tới: "Đinh Đương, tiếp lấy."

"Dạ, tiểu thư."

Đinh Đương vừa đón đượcgói thuốc kia, liền biết nó là độc dược, phất tay ra hiệu những người bên cạnh:"Tất cả tránh ra."

Mọi người lập tức lui vềphía sau, thân hình nàng liền nhảy lên, hướng về phía giữa không trung rắcthuốc bột, thuốc bột ở trong gió bay ra, rất nhanh có người trúng độc, thấttung bát đảo, tên hắc y nhân cầm đầu vừa nhìn thấy không tốt, sắc mặt liền đạibiến, thanh âm vang lên: "Rút lui."

Những tên còn sống, ngườitrúng độc thì vội vàng lui ra ngoài, trong chớp mắt liền biến mất ở trên đườngphố, nhìn lại bên ngoài khách điếm, đã chết không ít người, Thiên Bột Thần cùngNgọc Lưu Thần vung tay lên ý bảo người phía sau: "Đem những thi thể này đixử lý."

"Dạ"

Mọi người động thủ xong,Đinh Đương cùng Vạn Tinh đi lên lầu, mọi người ở trong khách điếm nghe độngtĩnh, liền gục ở trên cửa sổ nhìn xem chuyện gì đã xảy ra, hơn nữa đã sớm bịdọa đến run rẩy, nên không dám nói nhiều.

Trong phòng, trên ngũquan tuấn mỹ của Nam Cung Diệp một mảnh tái nhợt, Phượng Lan Dạ kéo tay củahắn, cảm giác được đầu ngón tay của hắn lạnh như băng, còn có run rẩy, liềnkhông khỏi đau lòng, rất mau lấy đồ vật trong ngực ra.

"Ta đã lấy được bamón đồ giải độc rồi, ngươi ăn vào trước, rồi vận nội lực giải hết độc côntrùng cổ, sau đó chúng ta hồi kinh, để cho hoàng thượng ban hôn."

"Tốt," trongmắt Nam Cung Diệp hiện lên ánh sáng, tràn đầy cả ngũ quan, và vô cùng chói mắt,cho tới bây giờ hắn còn chưa nhìn thấy Lan Nhi khẩn trương muốn gả cho hắn nhưvậy, điều này làm hắn thật cao hứng, nghĩ đến sau này hai người sẽ không rời xanhau nữa, mặc dù trong lòng rất đau, nhưng vẫn không nhịn được vui vẻ.

Phượng Lan Dạ cũng lolắng cho hắn, nên lấy ra hai bình thủy tinh, còn có Hỏa Long quả nàng đã điềuchế từ hai ngày trước, cùng đưa cho Nam Cung Diệp, để cho hắn ăn vào.

Nam Cung Diệp nhìn nàng,ánh mắt tràn đầy sủng nịch, đem ba loại đồ vật kia toàn bộ ăn vào, sau đó xếpchân ngồi ngay ngắn ở trên giường bên trong phòng, bắt đầu vận công giải trừcôn trùng cổ.

Phượng Lan Dạ ngồi trênchiếc ghế dài trước cửa nhìn hắn, nhìn thấy trên đầu bốc lên khói trắng, trongphòng tràn ngập nhiệt khí.

Trên ngũ quan tuấn mỹ củahắn một màu đỏ ửng, chiếc trường bào tựa như cây quạt nhỏ lay động, có thể thấyđược hắn đang khắc chế sự thống khổ trong cơthể, cùng sâu độc đấu tranh.

Thấy hắn giờ phút này bịkhổ sở, Phượng Lan Dạ không nhịn được nắm chặt tay, phụng bồi hắn cùng nhau đaulòng .

Cho đến khi hắntừ từ khôi phục lại bình thường, sắc mặt ôn nhuận, đầu ngón tay chảy ra tiamáu, rồi một con sâu màu đỏ bò ra, Phượng Lan Dạ lập tức lắc mình vọt tới, liềnrắc một chút phấn vụn trên người nó, con sâu độc kia nháy mắt hóa thành huyếtthủy, chỉ còn lại vết máu đọng trên mặt đất.

Nam Cung Diệp thở ra mộthơi, mở mắt, ánh mắt tràn đầy nhu tình, và sủng nịch, hắn đưa tay lên liền ômnàng vào lòng, cúi đầu nhìn xuống Phượng Lan Dạ.

"Lan Nhi."

Nghĩ đến nàng đã vì hắnlàm nhiều chuyện như vậy, bất kể chịu bao nhiêu khổ cực cũng phải lấy được giảidược, trong lòng hắn cảm thấy ngọt ngào như ăn mật, có nàng rồi, cuộc đời nàydù có ngàn vàng cũng không đổi được.

Lan Nhi, cám ơn nàng vềtất cả mọi việc đã làm cho ta, khiến ta biết được nàng yêu ta bao nhiêu, thậtsự rất yêu ta, trước kia ta không xác định được, nhưng bây giờ, ta biết nàngyêu ta, ta cũng yêu nàng, rất yêu rất yêu.

Phượng Lan Dạ tựa vàotrong lòng ngực Nam Cung Diệp, một lần nữa cảm nhận được tình cảm nồng đậm củahai người, nghĩ tới hắn rốt cục cũng không có chuyện gì rồi, trong mắt liềnrơi ra giọt nước mắt.

Lần này là giọt nước mắtvui mừng, hắn không có chuyện gì rồi, thật tốt quá, không có chuyện gì rồi.

Hiện tại khi về lại kinhthành, nàng sẽ gả cho hắn, nàng chưa bao giờ giống hiện tại muốn khẩntrương gả cho một người đàn ôngnhư vậy, chỉ muốn giữ chặt lấy hắn, từ nay về sau không bao giờ rời xa nhaunữa, chỉ sợ sẽ có nhiều phong ba bão tố, nhưng lúc đó đã là chuyện của haingười .

Diệp, trong lòng PhượngLan Dạ âm thầm kêu lên.

Bên trong gian phòng, gióxuân tháng ba ấm áp, nhu tình.

Trời đã sáng, mặc dù haingười cả đêm không ngủ, nhưng lại vui vẻ giống như muốn bay lên, Nam Cung Diệpôm Phượng Lan Dạ, khí phách mở miệng: "Chúng ta hồi kinh, lập tức để chophụ hoàng ban hôn, lần này nếu có người ngăn cản, ta nhất định phải giết hắnkhông còn một manh giáp."

Con mắt của hắn tràn đầythị huyết mà tuyên thệ, Phượng Lan Dạ cũng gật đầu.

Đúng vậy, lần này nàng sẽgả, ai cũng không được ngăn cản, người nào dám ngăn cản họ, là tự tìm đườngchết.

Hai người đều quyết tâmgiống nhau, cùng tâm trạng giống nhau.

Nguyện cưới nguyện gả.

Ngoài cửa, Đinh Đươngcùng Vạn Tinh, còn có đám người Thiên Bột Thần, Ngọc Lưu Thần vừa nhìn thấy sắcmặt chủ tử khôi phục lại bình thường, thấy bộ dạng hai người tương thân tươngái, liền biết độc côn trùng cổ của thiếu chủ đã được giải, trong lòng cũng thậtcao hứng, xem ra hồi kinh xong sẽ có hỉ sự rồi, thật sự là quá tốt, mấy ngườibọn họ cũng rất vui vẻ, một đường hoà thuận vui vẻ trở lại kinh thành.

Mười ngày sau trở lạikinh thành, trên đường về, tình cảm hai người càng ngày càng sâu đậm, hoàn toànkhó mà chia lìa được.

Vừa hồi kinh, Nam CungDiệp ngay cả phủ cũng chưa về, liền kéo tay Phượng Lan Dạ tiến cung, bái kiếnHạo Vân Đế.

Trong thượng thư phòng,Hạo Vân Đế thấy thần sắc nhi tử đã khôi phục như bình thường, biết là PhượngLan Dạ đã tìm được thuốc giải, cứu Diệp Nhi, trong lòng hắn rất cảm động, haingười họ rất kiên định cầu xin, đã như vậy, bất cần tên Âu Dương thái tử, quảnchi Lâm Phong quốc kia, lập tức hạ chỉ ban hôn.

"Tề vương Nam CungDiệp cùng tiểu thư của Binh Bộ Thị Lang Tô Thanh Nhã, tình chàng ý thiếp, đặcbiệt chiếu cáo thiên hạ, mười sáu tháng ba thành hôn."