Độc Y Vương Phi

Quyển 3 - Chương 107



Thánh chỉ hạ xuống, cả AnGiáng thành đều náo nhiệt, Âu Dương thái tử cùng Tề vương tranh đấu, cuối cùngTề vương thắng, trong lúc nhất thời cả đường lớn hẻm nhỏ nghị luận rối rít.

Rất nhiều người đều quantâm chuyện này, đối với chuyện Tề vương nạp nhị tiểu thư nhà Binh Bộ Thị Langlàm phi cũng rất cao hứng , nói cho cùng, Tề vương là người của Thiên Vận hoàngtriều, nếu bị bại bởi Lâm Phong quốc, bọn họ đều là người của Thiên Vận hoàngtriều chẳng phải là không còn mặt mũi sao.

Cho nên hoàng đế vừa hạchỉ, mọi người cả An Giáng thành không ngừng nghị luận chuyện này.

Trong Tô phủ, không khítràn ngập sự vui vẻ, không những Tô lão gia cùng Tô phu nhân, ngay cả hạ nhâncũng vui vẻ ra mặt, tiểu thư nhà bọn họ tương lai sẽ là Tề vương phi, thân phậnrất cao quý, cho nên bọn họ đều cảm thấy vui vẻ, ngay cả bước đi cũng nhẹ nhàngnhư bay .

Trong Thược Dược Hiên, VụTiễn đang lôi kéo Phượng Lan Dạ hỏi thăm chuyện đã xảy ra.

Nghĩ đến việc mình khôngcùng đi được thì cảm thấy tiếc nuối, nhất định là đã bỏ lỡ rất nhiều chuyệnhay.

"Nhã Nhi, nói cho tanghe một chút đi, dọc theo đường đi xảy ra chuyện gì, làm sao mới vừa vào kinhliền tiến cung để xin hoàng thượng ban hôn a?"

Phượng Lan Dạ mím môicười, những đau khổ trước đây đều bị vui sướng của giờ phút này che lấp hếtrồi, trong lòng nàng thấy thật ngọt ngào, nghĩ đến mười ngày sau nàng sẽ gảvào Tề vương phủ, sẽ không bao giờ rời xa Nam Cung Diệp nữa, mặt mày của nàngliền hớn hở, hăng hái đem tất cả mọi chuyện phát sinh trên đường đi đạikhái nói hết một lần.

Vụ Tiễn nghe đoạn đầu vẻmặt đau lòng vì nàng, lúc nói đến nhận Thủy Ninh làm muội muội, hơn nữa ThủyNinh trị được Âu Dương Dật, khiến hắn kêu trời trời không biết, kêu đất đấtkhông linh, nàng liền nở nụ cười, lôi kéo tay Lan Dạ.

"Cái tiểu nha đầunày thật thú vị, ta cũng muốn gặp nàng."

"Nàng sẽ đến, tiểunha đầu này thật đáng yêu."

Phượng Lan Dạ nghĩ đếnThủy Ninh là cả gương mặt tràn đầy ý cười, hiện tại nàng rất vui vẻ, có Vụ Tiễntỷ tỷ, lại có thêm một muội muội, còn có nam nhân mà nàng yêu, tâm nguyện thậtsự đã hoàn thành rồi, có lẽ sau này sẽ có rất nhiều chuyện xảy ra, nhưng nàngcảm thấy cuộc sống đầy mãn nguyện.

Hai người ở trong phòngnói chuyện ríu rít, tiếng cười không ngừng.

Tô phủ có một Vương Phi,Tô phu nhân so với hai nữ nhi còn bận rộn hơn, các vị quan to cùng quý phu nhântrong kinh thành, hầu như toàn bộ đều tới bái phỏng Tô gia, tặng lễ vật, mờikhách.

Phượng Lan Dạ luôn tìmcách cự tuyệt họ, chỉ để cho Tô phu nhân thay thế mình tiếp khách.

Kinh thành, ở tửu lầu hàohoa nhất, trong một gian phòng thượng đẳng, lúc này dưới ánh đèn hoàng hôn, mộtngười uể oải ngồi dựa ở trên ghế, ngũ quantuyệt sắc của hắn mang sương lạnh, một đôi mắt thâm sâu băng lãnh nhìnnam nhân đối diện.

Nam nhân ngồi đốidiện, hơn ba mươi tuổi, thân hổ thể vượn, ánh mắt lại càng bén nhọn âm tàn,lạnh lùng đánh giá người thanh nhã đang ngồi bên trong phòng.

Mặc dù hai người cũng khôngcó nói chuyện, nhưng là bên trong gian phòng trang nhã lãnh không ngừngkhí lưu chuyển, thật giống như có ám khí ở giữa không trung ném bay qua,không lâu sau thì nghe được nam nhân âm tàn hắng giọng mở miệng.

"Không biết Tề vươngmuốn gặp Bổn lâu chủ có chuyện gì?"

Nam tử trước mặt đang uểoải dựa người trên chiếc ghế mềm, trên người hắn mặc chiếc trường bào màu trắngưu nhã, nghe câu hỏi hắn liền đổi lại một tư thế khác, nhưng vẫn ưu nhã như cũ,còn tùy ý vuốt vuốt ngón tay củamình.

"Vô ẩn Lâu chủ LệnhHồ Viên không phải là kẻ ngu, Bổn vương tìm ngươi, ta nghĩ ngươi hẳn là hiểuchuyện gì?"

Lệnh Hồ Viên chính là lâuchủ Vô ẩn Lâu.

Vô ẩn Lâu là một tổ chứcsát thủ chuyên hoạt động trong bóng tối, trong lâu có rất nhiều giáo đồ, chuyêndựa vào việc giết người mà sống, bất quá đó là chuyện của giang hồ, họ và ThiênVận hoàng triều mỗi bên đều có nguyên tắc hoạt động riêng, để cùng chung tồntại.

Mà bây giờ Vô Ẩn Lâu lạitham gia chuyện của triều đình, chính là phá hư quy củ, nếu bọn họ làm như thế,Nam Cung Diệp cần gì phải khách khí với bọn họ.

Trên mặt Nam Cung Diệpmặc dù cười đến ưu nhã, ôn nhuận, nhưng trong lòng thì phát ra băng hàn lạnhthấu xương, Lệnh Hồ Viên của Vô Ẩn Lâu vẫn còn có chút năng lực, nên khi tiếpxúc lại càng biết vị Tề vương này thật không dễ trêu chọc, mà người mình muốngiết kia lại chính là vị Vương Phi mà hắn sắp nghênh vào cửa, nên hắn căn bảncần phải có một lời giao phó.

Mặc dù bọn họ chỉ là mộttổ chức ngầm, nhưng bên trong tổ chức vẫn có quy củ, tuyệt đối không thể tiếtlộ tin tức của người giao dịch.

Nhưng nếu biết trước vịTô nhị tiểu thư kia sẽ trở thành phi tử của Tề vương, Vô Ẩn Lâu bọn họ chắc sẽkhông chấp nhận vụ làm ăn này, bọn họ dù có lớn mạnh bao nhiêu, cũng sẽ khôngngu xuẩn đến mức đối nghịch với triều đình, huống chi vị Tề vương này có thểthông qua thế lực riêng tìm được bọn họ, cũng ngầm nói lên thế lực riêng cũngkhông nhỏ .

"Chúng ta chẳng qualà lấy tiền làm việc."

Lệnh Hồ Viên bình tĩnh mởmiệng, biết Tề vương hôm nay hẹn hắn ra gặp mặt, tất nhiên muốn có một câu trảlời thỏa đáng, cho nên hắn cẩn thận trả lời, và cũng suy nghĩ nên như thế nàorút lui an toàn, chẳng những không đắc tội với vị Tề vương này, còn có thể bảotoàn được Vô Ẩn Lâu.

Nam Cung Diệp nghe LệnhHồ Viên nói, khẽ gật đầu.

Hắn nói không sai, đúnglà lấy tiền làm việc, bất quá động đến người của hắn, không phải là dễ dàngthoát được như vậy.

"Nói đi, ai bảongươi động thủ, ngươi giao ra đây, sau đó sẽ cùng Vô ẩn Lâu không có bất cứquan hệ nào, các ngươi làm chuyện của các ngươi."

Lệnh Hồ Viên nhíu lôngmày, như vậy cũng là biện pháp tốt, nhưng hắn là một người có nguyên tắc.

"Chúng ta không thểphá hư quy củ, ngay cả Tề vương cũng không được."

Nam Cung Diệp nghe lờinói của hắn thì nheo mắt lại, ánh mắt lạnh khiếp người liền bắn ra ngoài, nhìnthẳng trên người Lệnh Hồ Viên, ánh mắt tựa như lưỡi dao sắc bén, Lệnh Hồ Viênbiết nam nhân này không phải là đơn giản như vẻ bề ngoài, hắn rất lợi hại, làmkhông tốt, Vô Ẩn Lâu sẽ không có đất chôn thân.

Nam Cung Diệp nhẹ nhàngvuốt ve ngón tay, thật ra thì hắn muốn đối phó với người của Vô ẩn Lâu dễ nhưtrở bàn tay, chẳng qua là tiêu diệt hết Vô ẩn Lâu, thì sẽ phát sinh một đốngphiền toái khác, môn đồ trong lâu luôn luôn dựa vào giết người mà sống, nếu pháhủy Vô ẩn Lâu, bọn họ cũng không còn tổ chức, đến lúc đó ngược lại càng loạnhơn, vì không còn khả năng tự sinh tồn, hơn nữa những tên môn đồ kia nhất địnhsẽ đem những tội lỗi này trút lên trên đầu của hắn, bọn hắn hiện tại có rấtnhiều đối thủ, cho nên không thể kết thù oán thêm.

"Như vậy đi, Lệnh HồViên, Bổn vương sẽ cho ngươi một chút mặt mũi, người nọ không phải là ra giácho ngươi để giết ta sao? Bổn vương ra gấp đôi giá tiền, ngươi giúp Bổn vươnggiết hắn, như vậy ngươi có tiền, Bổn vương cũng biết kết quả, như thế nào? Đâykhông tính là phá hư quy củ."

Lấy tiền giết người, đâyquả thật không tính là phá hư quy củ, Lệnh Hồ Viên liền đứng lên ôm quyền:"Tốt, một lời đã định, Lệnh Hồ Viên hôm nay thiếu ngươi một cái nhân tình,ngày khác nếu cần dùng đến người của Vô ẩn Lâu, xin phân phó."

Nói xong liền kéo cửa đira ngoài, ngoài cửa Nguyệt Cẩn đi vào .

"Vương gia."

"Lập tức đưa mộtkhoản tiền đến Vô ẩn Lâu."

"Dạ, thuộc hạ đi làmngay."

Nguyệt Cẩn lui ra ngoài,bên trong gian phòng, Nam Cung Diệp đưa tay bưng chén trà lên, nhẹ nhàng nếmmột ngụm, xem ra ngày mai sẽ biết được kẻ núp trong bóng tối muốn hạ độc thủđối với Lan Nhi kia đến tột cùng là người phương nào? Vô ẩn Lâu làm việc luônluôn nhanh chóng, giống như lần này giết Lan Nhi vậy.

Bóng đêm bao phủ mọi vật,hương trà bay lãng đãng, lầu dưới đại sảnh tiếng nghị luận không ngừng vanglên, phần lớn là chuyện vui của hắn và Lan Nhi, tưởng tượng đến còn mấy ngàynữa chính là đại hôn của bọn họ, trên mặt không khỏi nở nụ cười nồng đậm, nhưrượu thơm ngọt.

Ngày thứ hai, khi NamCung Diệp vừa mới thức dậy, liền nhận được tin tức, kinh điềm phủ doãn LụcQuang đại nhân bị người ta ám sát ở trong phủ.

Kinh điềm phủ doãn LụcQuang bị giết? Nam Cung Diệp nheo con mắt lại, phái người giết Lan Nhi quảnhiên là Lục Quang, lúc trước hắn cho người đi điều tra Lục Quang, cũng khôngcó điều tra ra được phe phái ở bên trong, làm sao lại muốn giết Lan Nhi, lẽ nàonói hắn hận Lan Nhi đoạt đi địa vị của Lục giai, vậy cũng không đúng a, Lụcgiai cùng bọn họ không có bất cứ quan hệ gì, hay là nói phía sau Lục quang còncất giấu người, chẳng qua là concờ này ẩn tàng quá sâu, cho nên nhất thời không tra ra được, hơn nữa để mờiđược người của Vô ẩn Lâu phải bỏ ra một số bạc lớn, dựa vào Lục gia căn bảnkhông có khả năng.

Nam Cung Diệp sắc mặt âmu khó hiểu, Nguyệt Cẩn đứng ở bên cạnh giường chờ đợi, nhìn thấy Gia xuốnggiường rồi, liền tiến lên hầu hạ hắn .

"Vương gia, ngườixem chuyện này?"

"Ừ, cho người điềutra cho ta, đến tột cùng Lục quang thuộc phe phái nào."

"Dạ, thuộc hạ biếtrồi."

Nguyệt Cẩn lên tiếng, lúcnày Ngọc Lưu Thần từ bên ngoài đi vào bẩm báo: "Vương gia, Liễu quản giavừa thông báo Thụy Vương cùng An vương đến a."

"Được, mời bọn họvào."

"Dạ,". Ngọc LưuThần lui ra ngoài mời người, trong phòng Nam Cung Diệp rất nhanh thu thập xong,liền đi ra ngoài.

Tuyển viện này bìnhthường không có người được đi vào, nếu Vương gia để cho Thụy Vương cùng Anvương vào, điều đó cho thấy, bọn họ đã là người của mình rồi, cho nên mới đểcho họ vào.

Hai người mới vừa bước racửa, liền thấy Thụy Vương Nam Cung Duệ cùng An vương Nam Cung Quân từ xa đitới.

Hai người đồng thời ômquyền khuôn mặt tươi cười chúc: "Chúc mừng Thất hoàng đệ tâm nguyệnđạt thành, cưới được mỹ nhân về."

Nam Cung Diệp cười gậtđầu, người có việc vui thần thái cũng rạng rỡ, chỉ thấy ngũ quan của hắn vốn đãxuất sắc, lúc này thật giống như ẩn hiện một tầng ánh sáng, cả khuôn mặt ônnhuận như ngọc, đôi lông mày hẹp dài nhướng lên, mang theo cuồng phóng khôngdứt, trong đôi mắt thâm thúy thì giống như mặt hồ Bích trì, khóe môi như ẩn nhưhiện nụ cười, càng làm cho người ta không thể dời tầm mắt, chào hỏi Ngũ hoànghuynh cùng Lục hoàng huynh xong liền đi vào đại sảnh của Tuyển viện.

Ba người đi vào, ngồi vàochỗ của mình, Nguyệt Cẩn dâng trà lên cho bọn họ rồi lui ra ngoài, sảnh thất antĩnh lại, Nam Cung Diệp nâng chén trà nhỏ lên.

"Mời hai vị hoànghuynh uống trà, hôm nay ngọn gió nào, lại có thể thổi hai vị huynh trưởng quađây."

Nam Cung Diệp khẽ khàngmở miệng, nói thực, hắn và Ngũ hoàng huynh trước kia có thể xem là có giaotình, nhưng cùng với Lục hoàng huynh lại không có nhiều giao tình, trước kiathậm chí có lúc chán ghét hắn, bất quá kể từ sau khi Ngũ hoàng huynh hồi kinh,hắn cùng hai người bọn họ đã hóa giải khúc mắc, hiện tại tình cảm đôi bên cũngkhông tệ.

"Tiểu tử nhà ngươicó hỉ sự rồi, chúng ta làm huynh trưởng tự nhiên nên tới chúc mừngngươi."

Nam Cung Duệ nói một hơi,sau đó vừa cười vừa bồi thêm một câu: "Đám cưới hôm đó, có chuyện gì Ngũhoàng huynh sẽ thay ngươi chủ trì, ngươi cứ an tâm thành hôn đi."

"Cám ơn trước."

Nam Cung Diệp lần nữa giơcao chén trà, Ngũ hoàng huynh Nam Cung Duệ lòng dạ rất thẳng thắng, nếu chọnngười làm thái tử của Thiên Vận hoàng triều hắn là sự lựa chọn tốt nhất.

Nam Cung Diệp ủng hộ hắntrở thành thái tử, chẳng qua nếu như hắn trở thành thái tử, chỉ sợ ngầm sẽ córất nhiều phong ba bão tố, bất quá bọn hắn là huynh đệ tất nhiên sẽ trợ giúpnhau.

Nam Cung Diệp đang suynghĩ, thì Lục hoàng tử Nam Cung Quân ngồi bên cạnh cũng không quên giơ cao cáichén: "Còn có ta, xong chuyện của ngươi, sẽ là việc của ta."

Hắn vừa dứt lời, Nam CungDiệp liền hiểu hắn đã biết Tô Thanh Nhã chính là Lan Nhi, nên giơ cao cái chénlên bèn nhìn nhau cười.

Nam Cung Duệ ngồi một bênkhông biết hai người này đang nói gì, liên đẩy Lục hoàng đệ: "Nói đi,ngươi đã nhìn trúng vị thiên kim tiểu thư nào rồi? Hiện tại An vương phủ cũngkhông có chánh phi a?"

"Như thế nào cầnchánh phi, chờ chuyện của Ngũ hoàng huynh ổn thỏa rồi, ta sẽ rời khỏi kinhthành đi du sơn ngoạn thủy một chuyến a."

Nam Cung Quân cuồngphóng mở miệng, Nam Cung Duệvừa nghe sắc mặt liền thay đổi, trực tiếp cự tuyệt: "Vậy làm sao được?Việc trong kinh thành rất nhiều, ngươi làm sao rời đi được?"

Nam Cung Diệp cùng NamCung Quân kỳ quái nhìn Ngũ hoàng huynh.

Ngũ hoàng huynh luôn luôntrầm ổn tại sao lại phản ứng mạnh vậy, hai người nhìn nhau, sau đó nhìn hắn,không biết xảy ra chuyện gì?

"Ngũ hoàng huynh,rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Nam Cung Duệ nhìn về Lụchoàng đệ cùng Thất hoàng đệ, rồi quay đầu nhìn ngoài cửa một cái, giảm thấp âmlượng xuống: "Hôm nay ta tìm Lục hoàng đệ cùng đi đến đây, là có chuyệnmuốn nói?"

Nam Cung Diệp cùng NamCung Quân không biết xảy ra chuyện gì ghê ghớm, nên hai người đứng lên đi tớibên cạnh Nam Cung Duệ, nhìn hắn, lo lắng mở miệng: "Xảy ra chuyệngì?"

Nam Cung Duệ thở dài mộthơi.

"Các ngươi cũngbiết, phụ hoàng một lòng muốn cho ta làm thái tử, tương lai đăng cơ làm hoàngđế."

Hai người gật đầu, khôngnhững bọn họ mà ngay cả các quan viên lớn nhỏ ở Thiên Vận hoàng triều đều biết,tâm tư hoàng thượng là muốn Ngũ hoàng tử làm thái tử, tương lai có thể trèo lênsự nghiệp nhất thống thiên hạ. Chẳng qua là không hiểu Ngũ hoàng huynh vì saosắc mặt lại khó coi như thế, Nam Cung Diệp cùng Nam Cung Quân cũng không nóichuyện gì, chờ Ngũ hoàng huynh tiếp tục nói.

Nam Cung Duệnhíu mày, từ từ mở miệng: "Nhưng làta căn bản không muốn làm hoàng đế, cho nên hôm nay mời Lục hoàng đệ tới đâymục đích là muốn nói một chuyện, ta sẽ đề nghị phụ hoàng để cho Lục hoàng đệlàm thái tử."

Lời vừa nói ra, Nam CungDiệp vẫn còn thản nhiên, bởi vì trong lòng hắn sớm đã dự đoán được, không phảilà Ngũ hoàng huynh thì chính là Lục hoàng huynh, thật ra thì trong lòng phụhoàng vẫn là coi trọng Ngũ hoàng huynh, ít nhất hắn đăng vị, những vị hoàng đệcòn lại trong Nam Cung hoàng thất sẽ không có việc gì.

Nếu là hai người khác, cóthể rất khó nói.

Nhưng là, Nam Cung Quângiống như bị côn đánh, sắc mặt khó coi.

Cho tới nay trong lònghắn đều tín nhiệm, chính là tất cả những gì mình đã làm đều vì muốn giúp Ngũhoàng huynh thượng vị, đợi đến lúc tất cả mọi chuyện kết thúc, hắn sẽ có cuộcsống của bản thân, mang Vụ Tiễn đi du sơn ngoạn thủy, cùng nàng sống cuộc đờichỉ có hai người.

Nhưng lại không nghĩ tớiNgũ hoàng huynh lại đề nghị như vậy, nếu như hắn đồng ý, chẳng những phụ hoàngsẽ không đồng ý, chính là hắn cũng bất đồng toan tính.

"Ngũ hoàng huynh,ngàn lần không thể, ngươi biết rõ ta cho tới bây giờ cũng không muốn làm hoàngđế, đó là vị trí của ngươi, ngươi đẩy lung tung làm gì?"

Nam Cung Duệ nhìn NamCung Diệp cùng Nam Cung Quân một cái, trong đáy mắt chợt lóe lên tia mịt mờ,khóe môi vẽ ra nụ cười khổ sở, lại không nói cái gì nữa.

Nam Cung Diệp cùng NamCung Quân rất nhanh đã nhận ra, Nam Cung Quân lập tức bắt tay Nam Cung Duệ.

"Ngũ hoàng huynh,bất kể xảy ra việc gì, ta cùng Thất hoàng đệ nhất định sẽ trợ giúp ngươi."

"Không có việc gì,ta chính là không muốn làm hoàng đế, ta không yên lòng đối với dân chúng ở Bắccảnh kia."

Nam Cung Duệ trầm giọngmở miệng, tựa hồ thật rất không yên tâm vì dân chúng kia, Bắc cảnh là nơi vừakhổ vừa lạnh lẽo, nếu hắn không đi, người khác chỉ sợ cũng không muốn đi, trướcmắt thấy cuộc sống sung túc của người dân An Giáng thành lại nghĩ đến cuộc sốngkham khổ của dân chúng Bắc cảnh, nên hắn không đành lòng, cuộc đời của hắn chỉcó một mục đích, chính là để cho người dân nơi đó có cuộc sống thật tốt.

"Ngũ hoàng huynh,chỉ cần ngươi làm hoàng đế, có thể phái quan viên đi chỉnh đốn lại nơi đó, cóthể làm cho dân chúng sống cuộc sống thật tốt."

Nam Cung Quân mở miệng,đây không phải vấn đề khó khăn gì.

Nam Cung Diệp đứng mộtbên hé mắt, không nói gì, khuôn mặt như có điều suy nghĩ, Ngũ hoàng huynh tựahồ che giấu chuyện gì đó chưa nói, rốt cuộc là chuyện gì? Khiến cho hắn bỏ quangôi vị hoàng đế, bất quá chuyện này, chỉ có mấy người bọn hắn biết, có chuyệngì sau này hãy nói.

"Tốt lắm. Hiện tạikhông nên vội kết luận chuyệnnày, tâm tư của phụ hoàng như thế nào chúng ta còn chưa biết?"

Nam Cung Diệp nói xong,Nam Cung Quân gật đầu, phụ hoàng nhất định sẽ làm cho Ngũ hoàng huynh đăng vị.

Nam Cung Duệ liếc NamCung Quân một cái: "Ngươi đừng rời khỏi kinh thành, ta sẽ nói với phụhoàng, các ngươi vốn không muốn ngôi vị hoàng đế rơi vào tay hai người kia, đếnlúc đó Nam Cung hoàng thất sẽ bị loạn, còn tiện nghi cho người khác."

Lời của hắn nói khôngsai, nếu là Tấn vương hay Sở Vương lên ngôi, chỉ sợ sẽ không tha cho nhữnghuynh đệ này, nếu các huynh đệ tự giết lẫn nhau, chỉ sợ thuận tiện cho những kẻkhác a, Lâm Phong quốc được thế « ngư ông đắc lợi », nhất định sẽđoạt thành đoạt trì, đến lúc đó dân chúng sẽ chịu khổ.

Trong lúc nhất thời bangười trầm mặc xuống, Nam Cung Quân nhìn Nam Cung Duệ, Nam Cung Duệ nhìnNam Cung Diệp, Nam Cung Diệp thì nhìn xuống đất.

Bên trong đại sảnh, khôngkhí vui vẻ lúc trước bỗng nhiên bị ngưng trọng.

Ba người đều trầm mặc,bất quá chỉ trong chốc lát, Nam Cung Duệ thay đổi đề tài, một lần nữa nói đếnchuyện cưới phi của Nam Cung Diệp, để hoạt náo một chút, không khí trầm mặctrước đó của mọi người, hoàn toàn bị chuyện cưới hỏi của Tề vương che lấp.

Mấy ngày kế tiếp, Tô phunhân không để cho Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ gặp mặt, gặp mặt trước ngàyđại hôn là điềm xấu, nhất định phải nhịn đến ngày đại hôn, Nam Cung Diệp mặc dùrất muốn thấy Lan Dạ, bất quá cũng thuận theo Tô phu nhân.

Một ngày trước đám cưới.

Tô phủ nghênh đón vịkhách không mời mà đến, Âu Dương Dật.

Hắn xuất hiện lần này, sovới lần trước càng gầy hơn, không còn ngọc thụ lâm phong, chỉ gầy giống như câytrúc, nhưng vẫn còn ngũ quan lập thể, giống như điêu khắc, cũng không có bởi vìgầy yếu mà giảm bớt dung mạo tuấnmỹ, ngược lại cũng có mị lực như cũ, chẳng qua là nếu như nhìn kỹ ánh mắt củahắn, liền phát hiện bên trong mắt xuất hiện tia ảo não, tức giận, còn có cảmxúc điên cuồng.

Vừa nhìn thấy Phượng LanDạ liền chạy về phía nàng: "Thanh Nhã, ngươi sắp kết hôn rồi, lập tức đểcho người đàn bà kia rời đi."

Tuy nói gần đây nàng tacho hắn ăn cơm, cho hắn ngủ, nhưng chỉ cần nàng một khi không cao hứng, liền đổcơm của hắn, khi nàng vui vẻ, bất kể đêm khuya như thế nào, hắn cũng đừng mongngủ, lúc nào cũng phải nghe nàng kể lễ những chuyện xưa.

Nữ nhân này giống như maquỷ vứt không được bỏ cũng không xong, Âu Dương Dật hiện tại không muốn nghĩđến nàng, chỉ cần vừa nghĩ đến liền dựng tóc gáy.

Phượng Lan Dạ sắc mặtlãnh mạc nhìn Âu Dương Dật, phát hiện sắc mặt hắn đen tối, con mắt đầy tia, hơnnữa khí lực có chút suy nhược, xem ra độc do nàng hạ đã lan tràn đến trong kinhmạch của hắn rồi, công lực của hắn nhất định đã bị hao tổn, nếu không cho hắngiải dược, chỉ sợ hắn sẽ mất mạng, mặc dù hắn đối với Nam Cung Diệp làm nhiềuchuyện quá đáng, bất quá nếu như hắn chết ở Thiên Vận hoàng triều, chỉ sợ thanhdanh của nàng sẽ bị ảnh hưởng, vì vậy nàng duỗi tay ra cầm giải dược ném tới.

"Đây là giảidược."

Âu Dương Dật vừa nghePhượng Lan Dạ nói, đã sớm đưa tay nhận lấy, lập tức ăn vào.

Hắn đã cảm nhận được nộilực của hắn bị ngăn trở, cho nên hiện tại kinh ngạc nhìn tiểu nha đầu kia,không biết sau khi giải độc, có thể hay không thoát khỏi ma trảo của nàng.

Âu Dương Dật ăn vào giảidược, vẻ mặt ảo não nhìn Phượng Lan Dạ.

"Còn tiểu nha đầukia? Ngươi có để cho nàng rời đi hay không."

"Ta sẽ hỏi nàng sau,ngươi còn không mau đi, nàng sẽ xuất hiện đó."

Phượng Lan Dạ hù dọa mộttiếng, kia Âu Dương Dật thân hình bay lên, tránh né, so với thỏ con còn nhanhhơn, nháy mắt đã không thấy bóng dáng rồi, trong lòng tính toán, nếu độc đãđược giải, như vậy hắn lập tức đi từ biệt Hạo Vân Đế, trở về Lâm Phong quốc,hắn không tin nha đầu chết tiệt kia còn có thể đuổi kịp đến Lâm Phong quốc.

Âu Dương Dật vừa nghĩxong, liền bay đến trước hoàng cung, ra mắt Hạo Vân Đế, lập tức từ giả Hạo VânĐế.

Hạo Vân Đế giả vờ giữ hắnlại, nam nhân này đời nào nguyện ý lưu lại, cứ kiên trì muốn đi, Hạo Vân Đếliền phái người dâng lễ vật lên hoàng đế Lâm Phong quốc, lập tức ra lệnh choThụy Vương tiễn Dật thái tử cùng sứ thần rời đi.

Trong Tô phủ, rất là náonhiệt.

Tại Thược Dược Hiên tiếngcười không ngừng.

Ở trong khách sảnh, chẳngnhững có Phượng Lan Dạ cùng Vụ Tiễn, còn có Thủy Ninh, và một người khác khôngngờ tới, chính là Văn Tường công chúa.

Bốn nữ nhân tuổi táckhông kém bao nhiêu đang ngồi ngay ngắn bên trong phòng khách, chỉ thấy ThủyNinh đang kể chuyện mình như thế nào sửa trị Âu Dương Dật, với vẻ mặt sáng rỡ,mọi người vừa nghe xong cười lăn cười bò, nha đầu này là một kẻ dở hơi, thật làquá đáng yêu.

Phượng Lan Dạ mím môicười nhìn nàng, may là có tiểu nha đầu này mới có thể khiến cho Âu Dương Dậtbiết điều một chút rời khỏi Thiên Vận hoàng triều.

Mới vừa rồi nàng đã đượcnghe tin tức, Dật thái tử đã rời khỏi Thiên Vận hoàng triều, trở về nước.

Trong khách sảnh, ngườicười vui vẻ nhất chính là Văn Tường rồi, Vụ Tiễn nghe Phượng Lan Dạ nói. Chonên đỡ hơn một chút, nhưng Văn tường kia từ đó đến giờ chưa nghe qua chuyện thúvị như thế, nên cười muốn vỡ bụng, sau đó liền ngoắc Thủy Ninh đến, lôi kéo taycủa nàng đánh giá.

Thấy trên mặt Thủy Trữ cóchấm đỏ, cũng không ghét bỏ, vỗ tay nàng.

"Thanh Nhã, ngươiquen biết muội muội này thật thú vị, hay để cho nàng ta theo ta vào cung đi."

"Muốn nhìn thấy sựthú vị của Thủy nhi."

Phượng Lan Dạ cũng khôngcự tuyệt, hiện tại Văn Tường đã trưởng thành rất nhiều, so với sự nuông chiềutrước kia không giống nhau, cho nên chỉ cần Thủy nhi tình nguyện tiến cung,nàng tự nhiên đồng ý.

Thủy Ninh thấy Văn Tườngthích nàng, đã sớm cười gật đầu, nàng không nghĩ tới nhiều người thích nàng nhưvậy, nên rất vui vẻ.

"Ừ, nếu công chúanghĩ tới ta, ta liền đi cùng ngươi."

Nàng hữu hảo vươn tay vỗvai Văn Tường, cũng không cho là cái gì không ổn, cũng không cho là mình và VănTường có cái gì khác biệt.

Văn Tường cũng khôngtrách nàng, nhớ tới ngày mai là ngày đại hôn của Phượng Lan Dạ, lập tức tươicười mở miệng.

"Thanh Nhã, khôngngờ ngươi thật gả cho Thất hoàng huynh rồi, thật sự là quá tốt, hôm nay ta tớiđây là muốn đưa ngươi một ít lễ vật."

Văn Tường nói xong liềnnhìn ra cửa kêu một tiếng: "Người đâu, đem lễ vật trình lên."

Lập tức có tiểu cung nữđi vào, dâng lên một hộp gấm, khi mở ra, chỉ thấy bên trong phần lớn là đồtrang sức đeo tay, bất quá nhìn thấy là biết giá trị không rẻ, Phượng Lan Dạnhìn Văn Tường, không biết nói cái gì cho phải? Trước kia mình rất chán ghétnàng ta, hiện tại thay đổi dung mạo đối với nàng cũng là việc tốt, chẳng qua lànàng tựa hồ như có chút hổ thẹn, nếu để cho nàng ấy biết, nàng vốn là PhượngLan Dạ chân chính thì lúc đó nàng ta sẽ nghĩ như thế nào đây? Phượng Lan Dạ nhủthầm.

Bất quá lễ vật cũng đãđưa tới, vốn không thể trả về, cùng lắm thì sau này lúc đám cưới nàng ấy, sẽtặng lại lễ vật a, nghĩ xong nàng liền thích thú đứng dậy: "Cám ơn côngchúa."

"Đừng khách khí nhưvậy, sau này ngươi là Thất hoàng tẩu rồi, ta không có bằng hữu, tự nhiên sẽxem ngươi là bằng hữu a."

Văn Tường nói xong, trongphòng lập tức trở nên ấm áp, tràn ngập tiếng cười, Vụ Tiễn nhìn sang Văn Tường,rồi nhìn sang Thủy Trữ, có bọn họ bên cạnh Lan Nhi, nàng coi như là yên tâmrồi, xem ra nàng nên cùng Nam Cung Quân rời đi, nghĩ đến đây sắc mặc khôngkhỏi ửng hồng.

Bởi vì ngày thứ hai chínhlà đám cưới, cho nên Phượng Lan Dạ có rất nhiều đồ phải chuẩn bị, mũ phượng độiđầu, tất cả lễ vật do hoàng đế ban thưởng cũng đã đưa tới, lễ vật của Tề vươngtặng cũng được đưa tới.

Tô lão gia cùng Tô phunhân cũng hết sức tận lực, chuẩn bị cho nàng rất nhiều đồ cưới, trong lúc nhấtthời Thược Dược hiên lại trở thành gian phòng chứa đầy vàng ngọc.

Buổi tối, Tô phu nhân đivào phòng con gái cẩn thận dặn dò Phượng Lan Dạ chuyện của người thê tử nênlàm, còn dặn dò chi tiết lúc động phòng.

Phụ mẫu hai người thìthầm to nhỏ suốt nửa ngày, Vụ Tiễn lặng lẽ lui ra ngoài. An Vương Nam Cung Quântrong lòng rối như tơ vò, lúc nàng rời khỏi Vương Phủ, bao nhiêu ngày không gặpnàng, hắn thật nhớ nàng, nên đã cùng nàng thương lượng lúc nào rời khỏi Giángthành, nhưng nghe xong những lời Ngũ hoàng huynh nói, trong lòng hắn rất bấtan, không muốn rời khỏi kinh thành.

Hai người một đường tránhkhỏi mọi người, trở về An vương phủ, lại không ngờ rằng Thụy Vương đang ở trongAn vương phủ chờ hắn, Nam Cung Quân để cho Vụ Tiễn vào phòng trước, hắn đi chàohỏi Ngũ hoàng huynh.

Nam Cung Quân đi vào sân,trong khách sảnh, hai huynh đệ cùng ngồi xuống.

"Ngũ hoàng huynh trễnhư thế còn tới đây?"

Nam Cung Quân nhìn ThụyVương Nam Cung Duệ, ngày mai là ngày vui của Thất hoàng đệ, bọn họ tự nhiên làbiết, không biết hắn trễ như thế còn tới đây làm gì?

Nam Cung Duệ cười nhìnNam Cung Quân.

"Muốn tới đây cùngngươi nói chuyện một chút."

Nam Cung Duệ ánh mắt thâmthúy, tựa hồ còn che giấu việc gì, Nam Cung Quân không nhịn được hỏi thăm:"Ngũ hoàng huynh, ngươi nói, có phải là có chuyện gì giấu diếm chúng takhông, chỉ cần ngươi nói ra, chúng ta nhất định sẽ giúp ngươi."

"Không có chuyện gì,Lục hoàng đệ, nhiều năm qua ngươi vì hoàng huynh làm rất nhiều chuyện, ta cũngbiết, cám ơn ngươi."

Nam Cung Duệ tối nay tựahồ có chút đa sầu đa cảm, không biết là bởi vì Thất hoàng đệ đám cưới mang đếncho hắn cảm xúc, hay là thật cóchuyện gì, Nam Cung Quân không nói gì, chỉ chớp mắt nhìn hắn.

"Không có chuyện gì,giữa huynh đệ chúng ta đừng nói những thứ này."

Nếu không có nương hắn làHoàng quý phi ban đầu giúp đỡ, mình và mẫu phi đã không tồn tại rồi, cho nêncũng là do quan hệ nhân quả tuần hoàn, thật ra thì có đôi khi mình cũng oántrách hắn, cũng hận hắn, sau đó nghĩ lại thì thấy thông suốt hơn.

"Tađã cùng phụ hoàng nói sẽ lập ngươi làm thái tử?"

Nam Cung Duệ nói thẳngvấn đề, đây là mục đích tối nay hắn tới đây, vì muốn khuyên Nam Cung Quân tiếpnhận chuyện này, hắn biết nếu muốn Nam Cung Quân tiếp nhận chuyện này khôngphải là chuyện một ngày một bữa, bất quá hắn nhất định sẽ khuyên hắn ta tiếpnhận chuyện này, bằng không thì Nhị hoàng huynh và Tứ hoàng huynh rồi, Thấthoàng đệ thì dù bất luận như thế nào không thể nào trèo lên ngôi vị hoàng đế,trong lòng hắn và phụ hoàng có khúc mắc, chỉ sợ phụ hoàng cũng không yên tâm đểcho hắn kế vị.

"Cái gì? Ngũ hoànghuynh, ta?"

Nam Cung Quân vội vàngđứng lên, hắn không phải đã nói qua là sẽ không kế vị sao, nhiều năm nay hắnlàm nhiều chuyện như vậy, trải qua biết bao nhiêu khó khăn là vì ai chứ?

Nam Cung Duệ kéo hắn ngồixuống: "Đừng nóng vội, ngươi hãy suy nghĩ rõ ràng, nếu như ngươi khônglàm, ngôi vị hoàng đế sẽ rơi vào tay Nhị hoàng huynh cùng Tứ hoàng huynh, ngươinhẫn tâm nhìn giang sơn của phụ hoàng khó khăn mới có được bị hủy hoạisao?"

Nam Cung Quân không hiểu,tại sao Ngũ hoàng huynh không làm, hắn ảo não đứng lên: "Còn ngươi? Đó làvị trí của người, đâu có quan hệ gì đến ta?"

"Tốt lắm, ngươi hãycẩn thận suy nghĩ thử xem, đến lúc ta sắp rời đi, ta sẽ nói cho ngươi tại saolại muốn ngươi kế vị?"

Nam Cung Duệ đứng lên đira ngoài, hắn quay đầu thấy Nam Cung Quân vẫn không nhúc nhích ngồi yên ở trênghế, thì thở dài một hơi, bước ra bên ngoài, rất nhanh biến mất trong bóng đêm.

Trong khách sảnh, sắc mặtNam Cung Quân âm u, rất khó coi, cho tới bây giờ hắn không nghĩ tới một ngàynào đó mình sẽ trở thành thái tử, thậm chí tương lai sẽ trở thành vua của mộtnước, chuyện này Vụ Tiễn cũng có đề cập tới? Nghĩ đến Vụ Tiễn, Nam Cung Quânrùng mình, thật nhanh lắc mình phóng ra bên ngoài, nếu như Vụ Tiễn biết đượcNgũ hoàng huynh vì muốn hắn làm thái tử, chỉ sợ nàng sẽ rời đi.

Nam Cung Quân chạy tớiphòng, trong phòng không một bóng người, nên vội vàng gọi nha hoàn tới đây hỏithăm, lại nghe nói không có ai tới đây.

Hắn không khỏi ngây ngẩncả người, lẽ nào Vụ Tiễn đã nghe được bọn họ nói chuyện, trong lòng hắn thoángluống cuống, Vụ Tiễn, ta không nghĩ tới những thứ này, đây là ý của Ngũ hoànghuynh, Nam Cung Quân quýnh lên, dẫn thủ hạ rời khỏi An vương phủ, đi Tô phủ mộtchuyến, kết quả cũng không tìm được tung tích của Vụ Tiễn, cuối cùng chỉ có thểđau khổ mà quay về.

Ngày mai chính là ngàyđại hôn của Tô Thanh Nhã, nàng ấy nhất định sẽ không rời đi , hắn nhất địnhphải tìm được nàng, nói cho nàng biết đây không phải là ý của hắn?

Nam Cung Quân về An vươngphủ, nhưng cả đêm không ngủ được.

Mười sáu tháng ba, chínhlà ngày đại hôn của Tề vương cùng Tô phủ Nhị tiểu thư Tô Thanh Nhã.

Trời trong xanh, mây lãngđãng bay.

Sáng sớm, Tô phủ liền náonhiệt, Tô phu nhân dẫn mấy tiểu nha hoàn vào Thược Dược Hiên chuẩn bị mọi thứ.

Khiên của hồi môn, thuthập danh mục quà tặng, còn hầu hạ tiểu thư, đủ mọi thứ nên mọi người vô cùngbận rộn.

Đám cưới lần này khônggiống với lần trước, trong lòng Phượng Lan Dạ ngọtngào hân hoan, cho nên tự giácrời khỏi giường, biết điều một chút ngồi ở trước gương cho người ta trang điểm.

Gương mặt đẹp tựa phùdung, tươi đẹp sáng lạng, thoa thêm một lớp phấn mỏng, càng hiện ra dung mạonghiêng nước nghiêng thành.

Thấy vậy tất cả mọi ngườiđều ngây người, bình thường không son phấn thì tiểu thư cũng đã xinh đẹp độnglòng người rồi, giờ phút này trang điểm thêm một chút phấn hồng, quả nhiên làđại mỹ nhân, kiều diễm không gì sánh được.

Mặc thêm giá y đỏ thẫm,thêu hình Phượng Hoàng giương cánh, mũ phượng chưa đội, nhưng trên tóc đã càikim quang trâm phượng, ở phía sau đỉnh đầu, trâm phượng linh động, cùng khănđội đầu đỏ tươi, làm nổi bật được làn da trắng như tuyết, lông mày nhỏ tựa nguyệt,đôi mắt đen láy giống như màu tím trân châu, sinh động và phát sáng, lỗ mũithon nhỏ nhếch lên với vẻ tự hào, còn đôi môi thì đỏ mọng tựa như đóa anh đào,diễm lệ ướt át.

Thật là làm cho người takhông thể dời tầm mắt, bọn nha đầu vừa cười vừa cảm thán:

"Tiểu thư thật xinhđẹp a."

"Thiên tiên quốcsắc."

Phượng Lan Dạ nhìn hìnhảnh của mình trong gương, vui sướng nhướng đuôi lông mày một cái, trong đáy mắtẩn chứa tình ý dạt dào, tâm tư của nữ nhi thấp thoáng ẩn hiện trong ánh mắt,lần này là nàng thật tâm thật ý muốn gả cho một nam nhân, vì nam nhân mình yêumến mới lên kiệu hoa.

Lần này nàng chân chínhtrở thành nữ nhân của nam nhân mình yêu mến, hai người có thể cùng nhau nắm taycùng nhau đi suốt cuộc đời này, cùng nhau sống đến bạc đầu giai lão.

Phía sau Vụ Tiễn cùngThủy Ninh đã đi tới, mỗi người ở một bên rồi đưa tay ôm nàng.

"Tỷ tỷ, thật xinhđẹp."

Thủy Ninh vui vẻ lêntiếng, người tốt có tốt báo, tỷ tỷ chẳng những xinh đẹp, hơn nữa tâm địa cònrất thiện lương, nhất định sẽ rất hạnh phúc.

Vụ Tiễn ở một bên cũngtiếp lời, gật đầu đồng ý: "Đúng vậy a, thật xinh đẹp, ta chưa từng nhìnthấy qua cô dâu nào xinh đẹp như vậy."

Trong phòng mọi người vừacó tâm trạng vui sướng của ngày đại hôn, vừa có nỗi buồn của sự ly biệt, tuynói là nàng gả đi cũng gần, nhưng là vừa nghĩ tới nàng sắp gả đi, trong lòng cóchút ê ẩm, tuy nhiên họ cũng thật cao hứng.

Tô phu nhân dẫn người từbên ngoài đi vào, vừa nhìn thấy Phượng Lan Dạ thu thập xong, liền đi tới đánhgiá mấy lần, rồi hài lòng gật đầu, cuối cùng phát hiện Phượng Lan Dạ đem khănche đầu vén lên mũ phượng, làm thế căn bản không có che kín mặt, nên không khỏikinh ngạc.

"Nhã Nhi a, đây làkhăn che mặt, ngươi lại vén lên, như vậy sao được a."

"Không có chuyện gì,nương, ta xem Nhã Nhi đẹp như vậy, phải để cho người trong thiên hạ nhìn mộtchút, muội muội của ta xứng đáng làm vương phi của Tề vương, hai người bọn họlà trời sinh một đôi a."

Trong lời nói của Vụ Tiễnmang theo chút tự hào, Tô phu nhân suy nghĩ một chút rồi cũng đồng ý, nghĩ đếntừ nay về sau Thanh Nhã đã là người của nhà người ta rồi, nước mắt liền khôngnhịn được chảy xuống, tuy nói nàng không phải là do mình sinh, nhưng lại khiếncho người ta đau lòng, thời gian này sống chung với nhau, tình cảm thật tốt.

"Nhã Nhi, ngươi nhấtđịnh phải hạnh phúc."

Tô phu nhân ôm thân thểPhượng Lan Dạ, bên cạnh Thủy Ninh cùng Vụ Tiễn cũng đồng thời gật đầu.

Phượng Lan Dạ cười nhìnngười thân và bằng hữu trước mắt, cuộc đời này nàng đã không có gì hối tiếcnữa.

Lúc này bên ngoài thanhâm của bà mối vang lên: "Phu nhân, kiệu hoa của Tề vương phủ đã tới. Ngườimau ra đây xem thử, kiệu hoa tám người khiêng thật xinh đẹp a, thật là độc nhấtvô nhị a."

Tô phu nhân vừa nghe lậptức cao hứng trở lại, điều này nói rõ Tề vương thật sự rất yêu Nhã Nhi, sau nàynàng sẽ rất hạnh phúc, nên nhanh chóng hưởng ứng đi ra ngoài.

Trong phòng, Thủy Ninhcùng Vụ Tiễn cao hứng phụng bồi Lan Dạ nói chuyện.

Hôm nay Tề vương đámcưới, cả An Giáng thành đều bị kinh động, hơn nữa Tô phủ cách Tề vương phủ cómười dặm đường phố, trên con đường mười dặm này đều được lót bằng thảm đỏ, trênmặt thảm rải thì đầy những đóa hoa đỏ thắm.

Cả con đường đều mang mùihương nồng đậm, hai bên đường phố Thụy vương đã phái binh mã đi duy trì trậttự, người xem náo nhiệt, người đi tấp nập, thỉnh thoảng quay đầu nhìn nhiềuhướng.

Chỉ thấy Tề vương mặc mộtbộ hỉ phục màu tím, ngồi trên ngựa cao, tóc được buộc lại bằng sợi tơ lụa màuthiên thanh, những tia sáng mặt trời chiếu rọi và bao phủ cá người hắn, tuy hắnluôn duy trì thói quen lãnh mạc như băng, nhưng giờ phút này lại tựa như tríchtiên, ngồi trên con ngựa cao, thân thể ưu nhã, phong trần như ngọc, trước ngựccòn buộc một đóa tú cầu đỏ thẫm, đi phía trước là đội quân danh dự, phía sauđội quân danh dự là hai hàng mười mấy tên tiểu Đồng Tử, nam nữ xếp thành hàngdài, người nào cũng tròn trịa khả ái, thật giống như Kim Đồng Ngọc Nữ ở bêncạnh Bồ Tát, trong tay chúng cầm lẵng hoa, thỉnh thoảng tung hoa lên khôngtrung, cánh hoa bay bồng bềnh trên không, mùi thơm càng lúc càng đậm, mà phíasau hắn là hàng thị vệ chỉnh tề của Tề vương phủ, theo sát phía sau đội thị vệchính là xe ngựa, trên xe không biết là vật gì.

Một đội quân ùn ùn đithẳng đến Tô phủ.

Trước cửa Tô phủ, kháchđông như kiến, lúc này do Tô lão gia dẫn đầu, tất cả đều chen chúc ở trước đạimôn, chờ đón kiệu hoa của Tề vương phủ.

Nghe nói Tề vương tự mìnhnghênh đón dâu, đây là vinh dự không biết bao nhiêu a.

Chẳng những là khách ở Tôphủ, ngay cả dân chúng của Thiên Vận hoàng triều, cũng đều tâm tình sục sôi, từxưa đến nay hoàng gia cưới gả, chẳng có đội hình chính thức đưa rước như vậy,mới thấy rõ Tề vương phủ coi trọng hôn lễ này bao nhiêu a, hơn nữa Tề vương phủmười dặm khắp nơi đều trải thảm đỏ, hoa thơm bay lả tả, thật sự là chưa từngđược thấy qua a, có thể thấy được Tề vương rất thích tân nương xinh đẹp này.

Thấy hôn lễ nhiệt liệtlong trọng lần này, làm mọi người không khỏi nhớ tới lần đại hôn trước của Tềvương, hắn đã để cho tân vương phi cùng con gà trống bái đường, quan khách đãtừng đến tham dự hôn lễ lần trước cũng nhìn thấy được lần này so với lần trướclà bất đồng a, bởi vậy họ càng thêm khẳngđịnh, Tô nhị tiểu thư này rất được lòng của Tề vương.

Kiệu hoa Tề vương phủ vừađến, tất cả khách mời của Tô phủ đều ra nghênh đón.

Tề vương Nam Cung Diệplập tức tung mình nhảy xuống, Tô Diễn cùng tất cả quan khách vừa muốn hành lễ,lại bị Nam Cung Diệp một tay nâng dậy, cung kính mở miệng: "Nhạc phụđại nhân tại thượng, xin nhận tiểu tế một lạy."

Nói xong thì liền quỳxuống, Tô Diễn vội vàng đỡ lấy hắn.

Thật ra một lạy này làNam Cung Diệp muốn tạ ơn Tô Diễn đã cứu Lan Nhi, làm cho nàng có thể còn sốngtrở lại bên cạnh mình.

Hai hàng quan khách đứnghai bên nhìn thấy Tề vương cung kính với Tô Diễn như vậy, trong lòng đều có suynghĩ riêng, trong lúc nhất thời náo nhiệt không dứt.

Tô Diễn đón Nam Cung Diệpvào cửa chính của Tô phủ, cũng được trải thảm đỏ thẫm, họ một đường đi vàotrong, còn đội danh dự thì ở ngoài cửa phủ thổi khúc nhạc vui mừng, mười mấytên Tiểu đồng tử đi thẳng về hướng Thược Dược Hiên.

Trước cửa Thược DượcHiên, tiểu Hoàn chạy vội vào, một đường vừa chạy vừa kêu: "Tiểu thư, tiểuthư, Tề vương tới."

Trong lúc nhất thời tấtcả nô tỳ ở Thược Dược Hiên chạy vọt ra, tách thành hai bên, trong phòng Vụ Tiễncùng Thủy Ninh kéo tay của Phượng Lan Dạ, nói lời chúc mừng.

"Chúc tỷ tỷ cùng Tềvương vĩnh kết đồng tâm, trăm năm hảo hợp."

"Chúc muội muội cùngTề vương ân ái bạc đầu."

Phượng Lan Dạ đứng lên,ôm bên này rồi ôm bên kia, sau đó nhướng mày cười mở miệng: "Cám ơn Thủynhi, cám ơn Vụ Tiễn."

Lúc này ngoài cửa vanglên tiếng bước chân, âm thanh từ ái của Tô phu nhân vang lên: "Tốt lắm,tốt lắm, giờ lành đến rồi, Nhã Nhi, Tề vương tới. Tề vương tới."

Bên trong gian phòng bangười cùng ngẩng đầu lên, nhìn thấy người đang đứng phía sau Tô phu nhân khôngphải là Tề vương, thì là người phương nào.

Hắn tuấn lãng như ngọc,phong nhã bức người giống như trích tiên vậy, một thân áo tím tựa như những đámmây trên trời, lộ ra thần thái vô cùng mê hoặc, đôi đồng tử thâm thúy kia chỉcó hình ảnh của Phượng Lan Dạ, không có người thứ hai.

Hắn si ngốc nhìn nàng,khóe môi nở nụ cười ôn nhuận như nước.

Tô phu nhân vẫy tay mộtcái, Thủy Ninh cùng Vụ Tiễn lặng lẽ lui ra ngoài.

Bên trong gian phòng, NamCung Diệp chậm rãi bước gần tới một bước, tim hắn đập rất nhanh, khóe môi nở ranụ cười mê người, ánh mắt thì nhìn chằm chằm người trước mặt không nháy mắt.

Đây là Lan Nhi sao? Giờphút này nàng mang theo sự quyến rũ của nữ nhân, không biết từ lúc nào nàng đãthoát khỏi bộ dáng ngây ngô, trở thành một thiếu nữ đầy thùy mị và kiều diễm,giờ phút này toàn thân nàng như tỏa hào quang, tựa như ánh sáng của ngọc minhchâu, nhìn thấy vậy hô hấp của hắn trở nên dồn dập, miệng đắng lưỡi khô, bướcnhanh qua kéo nàng ôm vào lòng, hắn không áp chế được tình cảm đang dâng trào,liền cúi người hôn nàng một nụ hôn nóng bỏng triền miên.

Đầu tiên là triền miênmềm mại như gió xuân, kế tiếp là nóng bỏng khoắc khoải, hôn cho đến lúc PhượngLan Dạ thiếu chút nữa thở không nổi, thân thể mềm nhũn tựa vào trong ngực củahắn, không nhịn được phải nhẹ giọng lẩm bẩm.

"Diệp."

Nam Cung Diệp lúc này mớibuông nàng ra, đầu của hắn gác lên đầu nàng, hai tay thì siết chặt thânthể của nàng, âm thanh khàn khàn vang lên.

"Lan Nhi, ta tới đónnàng, lần này ta sẽ không bao giờ để nàng đơn độc một mình nữa, từ nay về sauta sẽ phụng bồi nàng, vĩnh viễn không rời xa nhau."

Phượng Lan Dạ gật đầu,mỉm cười ngọt ngào, nàng cảm giác được tim của mình sắp rớt ra ngoài, cảm giácnày thật ngọt.

Những khổ sở từ trước đếngiờ thật đáng giá a.

Ông trời vĩnh viễn luôncông bằng, hắn khiến cho người ta đau khổ, thì nhất định sẽ mang lại hạnh phúcđến cho người đó.

Nghĩ đến hôn lễ lần trướccủa bọn họ, sao mà khó coi như vậy, thật khiến cho người ta thống hận.

Nhưng bây giờ nàng cảmnhận được người nam nhân này yêu mình nồng đậm, hắn còn che chở cho nàng, luôn sủngnịch nàng.

"Cám ơn ngươi."

Phượng Lan Dạ mở miệng,bên ngoài phòng, thanh âm Tô phu nhân vang lên.

"Tốt lắm, tốt lắm,giờ lành đến, Đinh Đương, Vạn Tinh mau vào đỡ tiểu thư lên kiệu hoa."

"Dạ"

Đinh Đương cùng Vạn Tinhđáp một tiếng, đang chuẩn bị đi vào.

Trong phòng Nam Cung Diệpđưa tay lên khom lưng ôm lấy Phượng Lan Dạ, ghé sát lỗ tai của nàng, ôn nhunói"Nhắm mắt lại."

Phượng Lan Dạ hoàn toàntin tưởng dựa vào lòng ngực Nam Cung Diệp, cảm giác được hắn vững vàng tiêu sáiđi ra ngoài, bên ngoài lập tức truyền đến âm thanh kinh ngạc của bọn nha hoàn,sau đó lời nói của Thủy nhi: " Hình ảnh thật xinh đẹp a, thật đẹp a."

Tiểu nha đầu đứng ở cửalên tiếng phụ họa: "Đúng vậy a, thật đẹp."

Mười mấy tên tiểu ĐồngTử, đi ở phía trước, thỉnh thoảng rải hoa tươi, Tề vương Nam Cung Diệp tuyệt mỹvô song ôm tân nương xinh đẹp động lòng người từng bước từng bước đi ra cửachính của Tô phủ, trên đường đi hạ nhân Tô phủ nhìn ngây người, họ đẹp nhưtranh a, thật giống như nằm mơ, làm cho người ta không thể dời tầm mắt.

Quan khách đứng trước cửacũng nhìn ngây người, mọi người trong lòng cảm thán, thật sự là quá đẹp.

Tề vương cùng vị Tô nhịtiểu thư này, không, hiện tại là Tề vương phi rồi, hai người này thực sự làtrời sinh một đôi.

Hoa thơm bay lả tả, mộtđường đi thẳng đến cửa của Tô phủ.

Lúc này Nam Cung Diệp thìthầm bên tai Phượng Lan Dạ, ôn nhu mởmiệng: "Có thể mở mắt rồi."

Phượng Lan Dạ đột nhiênmở mắt, chỉ thấy giữa không trung hoa bay đầy trời, bồng bềnh rơi xuống, cánhhoa đỏ thắm bay lả tả, mà bọn họ thì giống như đang đứng ở khu rừng toàn mưahoa, phía trước có mười mấy tên tiểu đồng tử khả ái, mọi người phấn trang Ngọctriệt mở to đôi mắt, vừa nhìn thấy nàng mở mắt ra, khi đó tiểu đồng tử tay nânglẵng hoa làm thành một vòng, rất nhanh tạo thành hình dạng một chữ Tâm, tiểuđồng tử tròn trịa khả ái đồng thanh hô to.

"Chúc Tề vương cùngTề vương phi tương thân tương ái, bạc đầu giai lão."

Phượng Lan Dạ không khỏinở nụ cười, dung mạo nghiêng nước nghiêng thành, trong nháy mắt làm rung độngtrái tim của mọi người, hình ảnh đó giờ phúc này sẽ vĩnh viễn lưu lại tronglòng của họ.

Mà trong lòng Phượng LanDạ lúc này tràn ngập sự cảm động, nước mắt không nhịn được rơi tràn trong khóemắt, hắn thật sự tốn rất nhiều tâm tư để chuẩn bị cho hôn lễ này a.

Nàng có tài đức gì lạiđược hắn sủng ái nhiều như vậy, cám ơn ông trời đã cho nàng gặp được hắn.

Giờ phút này nàng một chữcũng nói không ra rồi, lời nói cảm ơn là dư thừa, nàng chỉ cần hưởng thụ sựyêu thương của hắn là được.

Lúc này Nam Cung Diệp vừagiơ tay, thanh âm náo nhiệt bốn phía đột nhiên ngừng lại, mọi người đồng loạtnhìn Tề vương tuấn mỹ vô song, không biết hắn muốn làm cái gì, tất cả mọi ngườiđều chú ý đến hắn, chỉ thấy con ngươi lãnh mị của Nam Cung Diệp quétmột vòng, cuối cùng thanh âm trong trẻo lạnh lùng vang lên.

"Hôm nay Bổn vương ởtrước mặt mọi người muốn tuyên bố một chuyện."

Tất cả mọi người tò mòchờ, Tề vương muốn tuyên bố chuyện gì chứ? Lại chọn thời điểm đám cưới để tuyênbố, càng làm cho người ta hiếu kỳ rồi, Phượng Lan Dạ mở to hai mắt nhìn hắn,không biết hắn muốn tuyên bố chuyện gì.

"Cuộc đời này củaBổn vương chỉ nạp một phi, tuyệt đối không cưới người thứ hai."

Bốn phía hoàn toàn yêntĩnh, không có một chút tiếng vang, ngay cả Phượng Lan Dạ cũng ngây người, nàngbiết hắn sẽ không cưới người khác, chẳng qua không nghĩ đến hắn ở trước mặtnhiều người như vậy mà nói ra, thật làm cho nàng nói không ra lời.

Sau khi yên tĩnh được mộtlúc, không biết người nào đó vỗ tay lên, sau đó là tiếng vỗ tay nhiệt liệt kéodài.

Tiếng thét chói tai khôngngừng, trầm trồ khen ngợi, bất quá ở nơi này không biết bao nhiêu người tan náttrái tim, vốn là thấy hôm nay Tề vương tình thâm ý trọng như thế, nhiều thiếunữ đã động tâm tư, chỉ mong được vào Tề vương phủ làm tiểu thiếp cũng được a,không nghĩ tới Tề vương lại ở trước mặt mọi người tuyên bố chuyện này.

Cuộc đời này chỉ nạp mộtphi, đó chính là Tô Thanh Nhã rồi, không có người thứ hai.

Tề vương thật si tình a,bao nhiêu người kích động muốn khóc.

Thủy Ninh cùng Vụ Tiễncũng khóc, mấy vị phu nhân có mặt tại Tô phủ cũng đang kích động đến rơi lệ,được làm thê tử của nam nhân này, có chết cũng đáng, đáng tiếc cuộc đời cácnàng đã không có gặp được.

Lan Dạ cũng khóc, cái gìcũng không nói được.

Quan lễ nghi đi tới, cungkính mở miệng: "Vươnggia, giờ lành đến, lên kiệu a, đừng để lỡ giờ lành."

Nam Cung Diệp gật đầu, ômPhượng Lan Dạ bước nhanh lên kiệu hoa tám người, kiệu hoa là dùng hoa tươi đểkết thành, xung quanh kiệu được trang trí bằng những bó hoa tươi, đợi đến khibọn họ lên kiệu hoa, mười mấy tên tiểu đồng tử nhanh chóng chạy vội tới trướckiệu hoa.

Lúc này người của Tềvương phủ mở cái thùng ở phía sau xe ngựa, trong xe là những chiếc lồng chứađầy chim bồ câu.

Chỉ nghe quan lễ nghi lêntiếng: " Khởi kiệu."

Kiệu hoa nhấc lên, chiếclồng được mở ra, vô số chim bồ câu bay ra đầy trời, tung cánh bay lên trờixanh, tự do tự tại bay lượn.

Đội ngũ nghênh đón của Tềvương phủ một đường đi thẳng về Tề vương phủ, phía trước có tiểu đồng tử thỉnhthoảng rải hoa tươi, những cánh hoa bay phiêu lãng trên không trung rồi rơixuống đỏ thẫm trên mặt thảm, quang cảnh thật hiếm thấy, những người dân đangxem náo nhiệt nghị luận rối rít, không biết Tề vương phủ như thế nào mà làmđược như vậy a.

Thật ra thì Phượng Lan Dạbiết là Thiên Bột Thần ẩn thân ở giữa không trung rắc những cánh hoa tươi này,mà một số đồng tử còn nhỏ, lẵng hoa trong tay lại rất lớn, bên trong bó hoatươi đầy đủ từ Tề vương phủ rải tới Tô phủ, sau khi đến Tô phủ lại đổi một cáigiỏ hoa khác, cho nên mới đủ để rải trên đường về.

Trên kiệu hoa, Nam CungDiệp ôm Phượng Lan Dạ, sủng nịch nhìn nàng.

"Lan Nhi, thíchkhông?"

Phượng Lan Dạ nhìn hếtthảy trước mắt, gật đầu.

Hôn lễ này chẳng nhữngvui mừng, còn bao gồm sự dụng tâm lương khổ của hắn, nàng làm sao mà khôngthích, thật rất ưa thích a, hết sức thích.

"Cám ơn ngươi."

Nam Cung Diệp vươn tayche miệng Phượng Lan Dạ lắc đầu: "Từ nay về sau, ta sẽ cưng chìu nàng,không cần tạ ơn, nàng chỉ cần nhớ, cưng chìu nàng là chuyện thiên kinh địanghĩa." (TT: có người chồng nào mà nóicưng chìu vợ là chuyện thiên kinh địa nghĩa ko? Haizz tiếp tục coi mấy cái sủngvăn này chắc ko ai lấy chồng được quá ^_^)

Lời nói bá đạo vừa đượcthốt ra từ trong miệng hắn, làm cho nàng nói không ra lời nào, mà nàng chỉ muốnlàm một chuyện, là yêu hắn, dùng hết cuộc đời còn lại của mình thật tâm yêuhắn.

Nàng không nói một lời,nằm ở trước ngực của hắn, lẳng lặng hưởng thụ tiếng hoan hô của mọi người ở haibên đường phố.

Kiệu hoa một đường đithẳng về Tề vương phủ.

Tề vương phủ, cửa lớn cửanhỏ, cờ trắng trước kia đã sớm thu hồi rồi, đổi lại là cờ hỉ màu đỏ chót,khắp nơi đều là âm thanh cười nói vui sướng.

Vương gia lần này đámcưới cao hứng cùng với vui sướng hơn so với những lần trước, bọn họ làm hạ nhântự nhiên cũng cao hứng.

Hắn có thể quên đi bóngma của Tiểu Vương phi, vốn là chuyện đáng để ăn mừng.

Tô Thanh Nhã tiểu thưcũng thật xuất sắc, làm sao mà không khiến cho người ta cao hứng a.

Quản gia của Tề vương phủdẫn tân khách ở trước cửa chờ, rất nhanh liền có người đi tới bẩm báo:"Mau, Vương gia trở lại, trở lại."

Lập tức tất cả mọi ngườiphân ra đứng ở hai bên, bỗng bên tai đã truyền đến tiếng nhạc trúc.

Kiệu hoa đến cửa, mọingười liền chạy ra đón, chỉ thấy con tuấn mã Vương gia cưỡi lúc trước trên lưngkhông thấy bóng dáng của tân lang, Vương gia đâu? Mọi người một phen tìm kiếm,thì nghe thanh âm của quan lễ nghi vang lên: "Dừng kiệu."

Kiệu hoa dừng lại, độiquân danh dự phân ra ở hai bên, âm thanh của tiếng nhạc trúc bên tai không dứt,mười mấy tên tiểu đồng tử nhanh chóng chạy như bay đến trước cửa thì dừng lại,cầm bó hoa tươi trong tay tung lên, lúc này chỉ thấy Nam Cung Diệp từ đại kiệutám người đi ra, trong tay ôm một người, giá y đỏ thẫm, dung nhan nghiêng nướcnghiêng thành, không phải là Tô nhị tiểu thư thì là người nào, giờ phút này vừanhìn vào hai người là biết trời sinh một đôi, làm cho người ta không thể rờitầm mắt.

Chỉ thấy Tề vương ôm tânnương từng bước đi vào, Tích quản gia ngây người mộtlúc vừa phản ứng lại thì nhanh chóng chạy tới, vội vàng dẫn người quỳ lạy:"Cung nghênh Vương gia, Vương Phi vào phủ."

Các vịtân khách cũng quỳ trên mặt đất, những người này là tân khách có thân phậnthấp, những vị trọng thần sớm đã được an bày ở đại sảnh, chờ xem lễ rồi, chonên giờ phút này mọi người an tĩnh quỳ xuống, cũng không có cái gì không ổn.

Bỗng nhiên trước cửa phủ,chỉ nghe có tiếng nổ vang lên.

Pháo mừng đã nổ vang lên,những cánh hoa tươi được rải ra, trên không trung một câu đối liễn đỏ thẫm từtừ rủ xuống.

« Thiên thành giaingẫu, Vàng ngọc lương duyên ».

Trong nháy mắt tất cả mọingười kinh ngạc thốt: "Kỳ lạ, kỳ lạ."

Những người này khôngbiết có Thiên Bột Thần, cho nên không biết Tề vương phủ như thế nào mà làm đượckỳ quái như thế, cho nên mới phải sợ hãi than.

Quan lễ nghi đi tới, cungkính mở miệng: "Xin Tềvương, Tề vương phi di giá đến đại sảnh hành lễ."

Những tên tiểu đồng tửkia lập tức chạy nhanh vào, ở phía trước dẫn đường, Nam Cung Diệp ôm Phượng LanDạ một đường đi về chính sảnh của Tề vương phủ, phía sau tất cả tân khách cũngđi theo vào.

Chính sảnh Tề vương phủ,Nam Cung Diệp để Phượng Lan Dạ xuống, hai người phân ra đứng ở hai bên, lúc nàylễ nghi quan hướng ngay giữa mà đứng, hắnggiọng mở miệng.

"Nghi lễ đám cưới bắt đầu."