Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 3891: Đâu có ai có tên hiệu dài như thế!



Nhìn vẻ mặt ngơ ngác, khóe miệng giật giật của người áo xanh, Lâm Nhất cố nén cười, đoán chắc trong lòng ông ta đã chửi hắn tơi bời rồi.

Đâu có ai có tên hiệu dài như thế!

Đến khi người áo xanh bừng tỉnh lại, Lâm Nhất đã nhảy ra khỏi chỗ bên cạnh ông ta, lao xuống biển mây kia.

"Ha ha ha ha!" Trong biển mây, thân hình Lâm Nhất không ngừng rơi xuống, hắn nhìn thấy đỉnh núi Thánh Kiếm. Trong lòng bỗng hiểu ra, ba ngọn núi xanh ấy tương đương

với những không gian độc lập, sau khi vượt qua ba cửa này,

Mới thực sự đạt đến đỉnh núi Thánh Kiếm, cửa duy nhất lên đỉnh núi là từ trên trời, từ dưới núi thì không thể nào lên được.

"Ha ha ha hat" Tiểu Băng Phượng trong cái hộp kiếm Tử Diên cười ngất không ngớt, lúc cuối cùng Lâm Nhất đọc tên hiệu của nàng ta thực sự khiến nàng ta quá sung

sướng rồi.

Nhất là vẻ mặt sững sờ khó tin của người áo xanh kia, khiến nàng ta vui muốn nhảy dựng lên.

Nếu có thể bay, lúc này nàng ta nhất định sẽ bay lên tận trời, để mọi người đều nhìn thấy phong thái của nàng ta.

Lúc này, nàng ta càng đắc ý hơn, mở miệng nói: "Lâm Nhất, bản đế có uy phong không?”

"Uy phong lắm!"

Lâm Nhất nhìn đỉnh núi Thánh Kiếm từ trong đám mây, quan sát môi trường trên đỉnh núi, đáp một cách tùy ý.

"Bản đế lợi hại không?" "Lợi hại lắm."

Trên mặt Tiểu Băng Phượng lộ nụ cười hài lòng, khóe miệng nhếch lên, nói: "Vậy ngươi đọc lại tên hiệu của bản đế một lần nữa đi."

"Dài quá không đọc."

Lâm Nhất thấy nàng ta đắc ý như vậy, hơi không nỡ nói cho nàng ta biết, có lẽ người áo xanh căn bản không nhớ nổi.

"Hừ, bản đế không so đo đến ngươi đâu." Lúc này Tiểu Băng Phượng đang tự đắc lắm, một mình cười ngây ngất trong cái hộp kiếm Tử Diên.

Hùt

Lâm Nhất đang rơi xuống, khi xuyên qua biển mây, lập tức có lưồng gió lạnh thổi ập vào mặt.

"Lạnh quái!"

Lâm Nhất lập tức run lên một cái, luồng gió lạnh này không chỉ mang theo. cảm giác lạnh, mà còn vô số nỗi cô đơn và tang thương.

Thật ra đã rất lâu rồi không có ai lên đến đỉnh núi Thánh Kiếm này.

Một ngàn năm, hai ngàn năm, ba ngàn năm... hoặc thậm chí còn lâu hơn nữa.

Lâm Nhất giương hai cánh tay ra, nhẹ nhàng lơ lửng, ổn thỏa đáp xuống đỉnh núi. Bên vách núi, có một tấm bia đá đứng sừng sững, trên bia đá hẳn ghi lại kiếm thứ mười ba của Phù Vân Thập Tam Kiếm, cùng với đoạn kinh văn tổng quát cuối cùng của Phù Vân Kiếm Quyết.

'Thật không dễ dàng! Đi đến bước này thực sự không hề dễ dàng, may mà Phù Vân Thập Tam Kiếm và Phù Vân Kiếm Quyết cuối cùng đã được tập hợp đủ, nếu không chắc

chắn sẽ để lại rất nhiều hối tiếc.

Xạt xạt!

Bước đi trên đỉnh núi, tiếng bước chân Lâm Nhất giẫm lên đất vang lên khô khốc, trong cơn gió cuồng loạn, âm thanh ấy nghe thật tiêu điều.

Nơi này dường như đã hàng vạn năm không một bóng người đến.

Đi trên đây, có thể cảm nhận được rõ ràng không khí tang thương cổ xưa, Lâm Nhất nhìn chăm chú vào tấm bia đá, lẩm bẩm một mình: "Mây trôi chẳng theo ý ta, trong nháy mắt đã một vạn năm.”

Một vạn năm!

Một vạn năm dài bao lâu, lâu đến mức trời hoang đất cũ. Một vạn năm dài cỡ nào, dài đến mức biển khơi biến thành nương dâu.

Thì ra là thết

Lâm Nhất cảm nhận được điều gì đó trong lòng, ngay từ lúc hắn nhìn thấy bài thơ ấy, đã được định sẵn phải lên đỉnh ngọn núi này.

Cho dù lần này không lên được đỉnh, lần sau chắc chắn sẽ lên, bởi vì nó quá cô đơn rồi. Người nhìn thấy bài thơ ấy quá ít, sự cô đơn tịch mịch của ngọn núi này, không ai có thể hiểu được.

Ta đã đến đây!

Khóe miệng Lâm Nhất nhếch lên một nụ cười, ta đã đến đây, may mắn có ta đến, núi không cô đơn nữa.

May mắn có ta đến, núi này không cô đơn nữa, đó là sự sắc sảo của hắn, cũng là sự ngông nghênh của hẳn, cũng là lý do khiến hắn nhìn thấy bài thơ ấy.

Vân ngoại thanh sơn, bích lạc tinh thần.

Hoa khai hoa lạc, giang sơn cố lí.

Thương hải quải trường phong, lương thần bạn ngọc tiêu. Phù vân phi ngã ý, đạn chỉ nhất vạn niên.

Ầm!

Lâm Nhất bước nhanh tới, vung tay đập mạnh lên tấm bia đá, làn bụi mờ trên bia đá cổ xưa bị quét sạch.

Ngay lập tức, một luồng thông tin hùng vĩ trào vào đầu Lâm Nhất, chính là kiếm thứ mười ba của Phù Vân Thập Tam Kiếm, tên kiếm này là Tại Thiên Chi Thượng.

"Tại Thiên Chỉ Thượng!”

Sắc mặt Lâm Nhất hơi ngẩn ngơ, môi mấp máy, lộ vẻ khó tin tột cùng.

Trong mơ hồ, chẳng lẽ thế gian này thực sự có vận mệnh không thành sao, mọi thứ đều đã được sắp xếp từ trước.

Thật trùng hợp quá, trên con đường Thông Thiên, hắn đã ngộ ra Trảm Thiên Tam Kiếm, Tại Thiên Chỉ Hạ, một kiếm trảm ra.

Kiếm thứ mười ba cuối cùng của Phù Vân Thập Tam Kiếm, lại đúng là Tại Thiên Chi Thượng.

Không đúng! Không phải trùng hợp!. ngôn tình sủng

Khóe miệng Lâm Nhất nhếch lên một nụ cười, đột nhiên tỉnh ngộ thông suốt. Đây không phải trùng hợp gì cả, mà là khi đạt đến một cảnh giới nhất định,

Dù ngươi đi theo con đường nào, cuối cùng cũng sẽ đạt đến bước này.

Giống như một ngọn núi, dù đi từ hướng nào, cuối cùng cũng sẽ lên đến đỉnh.

Giống như bất kể dòng sông nào, cuối cùng cũng sẽ chảy về biển cả, trăm sông đổ về một biển, đường lớn đều quy về một hướng.

Sau khi Thông Thiên, tự nhiên phải Tại Thiên Chi Thượng!

Trong lòng Lâm Nhất lập tức ngộ ra, đồng thời hiểu sâu sắc ý nghĩa "mây trôi chẳng theo ý ta, trong nháy mắt đã một vạn năm'.

Người thường ngửa mặt nhìn bầu trời, không thấy được trời, chỉ nhìn thấy mây trôi trên trời. Mây trôi cao đến đâu, cũng chỉ ngang tâm trời, bởi trong mắt

người thường, những đám mây trên trời đã là thứ không thể chạm tới.

Nhưng một vạn năm cũng chỉ là một cái nháy mắt của ta, cái gọi là mây trôi, ta nào có để tâm.

Ta có một kiếm, cao hơn cả mây trôi, cao hơn cả trời xanh. Vù vùi

Trên tấm bia đá, ánh sáng bừng lên, từng dòng chữ khắc hiện ra, chính là đoạn kinh văn tổng quát của Phù Vân Kiếm Quyết.

Lâm Nhất ngồi xếp bằng, mở đôi mắt ghi nhớ từng dòng chữ khắc, Phù Vân Kiếm Quyết hoàn chỉnh dần được bổ sung đầy đủ.

Âm ầm! Đột nhiên, toàn bộ ngọn núi rung chuyển dữ dội, vô số linh khí và kiếm quang

hóa thành luồng sáng lơ lửng, tụ lại về phía đỉnh núi. Từng đạo quang mang từ trên trời giáng xuống, giữa trời đất vang lên tiếng chuông.