Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 3831: Ban nãy Lâm Nhất



Tiếng kiếm ngân vang lên, kiếm ý Thông Thiên trên người hắn lập tức ầm ầm bùng nổ, một luồng kiếm uy Thương Long ngang ngửa với thánh linh chợt tỏa ra từ Lâm Nhất. Tốc độ của năm thánh linh bị sức mạnh ấy ngăn cản, thoáng chốc chậm lại.

Đám người Ngự Phong lập tức biến sắc, sao có thể thế được?

Ban nãy Lâm Nhất hãy còn ma niệm rợp trời, đau đớn khó nhịn, vậy mà thoáng chốc đã khôi phục bình thường.

"Ta dám loại bỏ ma niệm trước mặt các ngươi thì đương nhiên đã suy nghĩ kỹ lưỡng rồi. Mấy người các ngươi đúng là dám ra tay với ta thật luôn!"

Sắc mặt Lâm Nhất lạnh lão, lạnh lùng nhìn đám người kia. "Thì sao? Trước đó có thể trấn áp ngươi thì giờ cũng có thể!"

Trong mắt Ngự Phong toát ra sát khí, chân nguyên trong người cuồn cuộn, huyết khí sôi sùng sục khiến uy áp của thánh linh càng trở nên khủng bố. Đã đâm lao phải theo lao, năm người đã đi đến nước này rồi, cũng không muốn quay đầu lại nữa.

Huống chị, dù là Đế Vũ cũng không dám cứng đối cứng với đòn mạnh nhất của năm thánh Linh. Ban nãy Lâm Nhất đã đánh một trận nên chắc hản đã tiêu hao rất nhiều.

Vì vậy, phần thăng của năm người họ là khá lớn. "Tới đúng lúc lắm!"

Lâm Nhất mở hai tay ra, đứng sừng sững giữa không trung, hoa Diên Vĩ nở rộ dưới chân, trong người bay ra vô số bóng kiếm. Thoáng chốc, chúng đã hình thành một kiếm trận khổng lồ.

Kiếm Trận Tử Diên, không gì sánh nổi!

Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, kiếm trận bắt đầu chuyển động, tiếng leng keng không ngớt bên tai. Ngay khi nó chuyển động, kiếm ý Thông Thiên đại viên mãn của hẳn cũng bày ra sức mạnh khủng bố chưa bao giờ có.

Mười tám luồng long văn tử kim hóa thành vô số long ảnh dung hợp một cách hoàn mỹ với kiếm trận. Thoáng chốc, kiếm quang và long ảnh đan xen khiến mảnh không gian này trở nên kiên cố không gì phá nổi, mặc kệ năm thánh linh đồng loạt đánh tới cũng chẳng làm ăn được gì.

Giữa tiếng nổ rung trời, năm thánh linh lần lượt đánh tới, uy áp vừa chui vào đã bị kiếm trận xoắn nát.

Lâm Nhất đứng giữa kiếm trận, xung quanh hoa Diễn Vỹ bay phấp phới như từng bông hoa tuyết, khiến hắn trông giống như bông sen thanh khiết, thoát tục, không dính chút bụi trần.

"Điều này... sao có thể thế được?"

Giới tử Ngự Phong trợn to mắt, năm thánh linh đồng loạt tấn công vậy mà lại không phá nổi một kiếm trận nhỏ nhoi.

Phá!

Lâm Nhất không cho họ thời gian ngẩn người, quát to một tiếng, quần áo tóc tai trên người lập tức bay phần phật, tiếng chấn động phảng phất một khúc ca tuyệt diệu. 360 luồng kiếm quang và 18 long ảnh phá tan lực cản không gian điền cuồng nghịch chuyển, bóng Băng Phượng màu tím khổng lồ hót vang một tiếng.

Cửu chuyển quy nhất, phượng minh triêu dương!

Ánh sáng Mặt Trời chói mắt kết hợp với bóng Phượng bay tít lên cao khiến đôi mắt năm giới tử thoáng chốc bị đâm chảy máu. Ánh Mặt Trời tỏa sáng trong trận vượt xa những dị tượng mà trước đây Lâm Nhất đã thi triển, đánh tan xiềng xích trói buộc Thiên Phách tầng năm, tầng sáu, tầng bảy xông thẳng lên Tỉnh Quân.

"Đôi mắt của tai" Hai mắt năm giới tử đều mù, họ hét lên thảm thiết, vội vàng chạy trốn.

Áo bào trên người Lâm Nhất bay phần phật, khuôn mặt anh tuấn của hắn như kết băng, hai ngón tay khép lại vạch một cái.

Phụt!

Dưới một chỉ ấy, sức mạnh của kiếm trận thoáng chốc bùng nổ, đạo giáp trên người năm giới tử đang chạy trốn nổ tung. Kiếm ý xuyên thủng cơ thể, điên cuồng tàn phá khiến họ đau đớn hét lên thảm thiết, rên rỉ không dứt.

Đế Vũ vẫn chưa chết, sự sống vẫn chưa khô kiệt thấy vậy trong đầu lập tức nổ tung.

Là thật!

Trước đó, Lâm Nhất nói đánh bại hắn ta thì dễ thôi, chỉ là muốn giết chết hắn †a nên ban nãy mới rắc rối như vậy. Đế Vũ còn không tin, nhưng nhìn thấy tình trạng thê thảm hiện nay của năm giới tử thì không tin cũng phải tin.

Mọi lòng tin của hắn ta hoàn toàn sụp đổ, sức sống cũng nhanh chóng trôi đi.

Giờ phút này, Thánh Tuyền Linh Trì hoàn toàn là một đống đổ nát.

Cảnh tượng trước mắt quả thật chẳng thể diễn tả thành lời, Đế Vũ bị đào ra trái tim, Hoàng Đồ bị giết, năm giới tử bị chọc mù hai mắt sống không bằng chết.

Mà người làm nên tất cả chuyện này lại là Lâm Nhất.

Con ngựa ô đến từ Huyền Hoàng Giới, sau khi quét ngang tam đại chiến giới ở thành Phong Lăng, lại khiến ánh hào quang của mình tỏa sáng đến cực hạn ở trận chiến cuối cùng này.

"Ha ha, vị trị nhất bảng của trận chiến cuối cùng chắc hản là thuộc về Lâm Nhất rồi", trưởng lão sơn trang Lôi Hỏa tỏ vẻ nhìn trúng Lâm Nhất lúc trước nở nụ cười, xoa cằm nói.

May mà tình hình hiện nay cũng không phải không thể giải quyết.

Chỉ cần Lâm Nhất bằng lòng đến Lôi Hỏa Tông thì những điều trước đó cũng không coi là rắc rối gì lớn, tông môn siêu cấp có được của cải khổng lồ đến khó tin ở Hoang Cổ Vực. Dù thế gia Thánh Giả cũng chẳng thể so sánh với họ.

Nếu Lâm Nhất là đệ tử trung tâm của Lôi Hỏa Tông, đừng nói giết Hoàng Đồ, dù giết sạch mười đại giới tử thì những thế gia đứng sau các chiến giới kia cũng chẳng dám nói gì. Chút chuyện ấy Lôi Hỏa Tông vẫn giải quyết được.

Giờ vấn đề là cảnh giới của Lâm Nhất chỉ có Thiên Phách tầng năm, nhưng tiềm lực mà hắn bày ra lại đáng để họ phải suy nghĩ cho kỹ.

Nếu Lâm Nhất có lai lịch sánh ngang với chiến giới thì những trưởng lão kia đã chẳng băn khoăn rồi.

"Trận chiến cuối cùng này cũng coi như có thể tuyên bố kết thúc rồi, phong mang của Lâm Nhất quả thất có một không hai. Hào khí như vậy quả thật phù hợp với tính tình của sơn trang Phi Tuyết ta..., lại có ông lão khẽ cười nói.

Trước đó họ còn chần chờ, nhưng thấy Lâm Nhất dùng kiếm trận quét ngang năm giới tử xong thì đều đã đưa ra quyết định cho riêng mình.

Người này, không phải kẻ tầm thường!

Dù có lai lịch thấp kém, hơi có chút tỷ vết, nhưng khi đến với đại thế thì chắc chắn sẽ như chân long rời bến, tương lai đầy triển vọng.

"Mùi hoa còn chưa biến mất, giờ bàn đến chuyện kết thúc vẫn còn sớm lắm!" trưởng lão Kim Tuyệt của Huyền Thiên Tông vẻ mặt khó coi, hừ lạnh nói.

Mấy trưởng lão còn lại biết ông ta có dây mơ rễ má với chiến giới Thần U, nên ghét Lâm Nhất thì đều nở nụ cười không cãi cọ với ông ta làm gì.

Tuy Huyền Thiên Tông là bá chủ trong số các tông môn siêu cấp khiến họ có hơi kiêng ky, nhưng nơi này là con đường thông thiên có thánh minh quản lý. Dù ông ta muốn giết Lâm Nhất như thế nào, cũng chẳng thể ra tay với hắn trước mặt mọi người, cũng chẳng quản được việc Lâm Nhất gia nhập môn phái của ai.