Độc Sủng Nhất Thê

Chương 8:Chap 8



Đi về phòng ngủ, đứng trước giường, cô nghiêm nghị nói: “Mời anh nói xin lỗi!”

Anh mắt lạnh liếc cô.

Cô ưỡn ngực, nhìn anh chằm chằm: “Mời anh nói xin lỗi vì vừa rồi đã làm chuyện có lỗi!”

Anh nhìn mặt cô chằm chằm, ánh mắt từ từ hướng xuống, tầm mắt lạnh như băng rơi vào trên bộ ngực đầy đặn của cô… Xúc cảm vừa lớn vừa mềm quanh quẩn đầu ngón tay.

Mặt cô đỏ bừng. Anh nhướng mày, biết cô muốn nói tới việc vừa rồi mình vô lễ. Nhưng khi đó anh cũng không tỉnh táo.

“Tôi chưa bao giờ nói xin lỗi.” Huống chi, đó cũng không phải ý chí chân thực của anh quyết định.

“Ha, chưa bao giờ xin lỗi?” Cô hừ lạnh: “Đó là vì trước kia anh không gặp tôi!”

Anh ngước đôi mắt đen lên, nhìn chăm chú vào mắt cô.

Trong đôi mắt óng ánh của cô lộ ra tia kiến nghị. Tựa như không được nghe nói xin lỗi, thì chuyện này không kết thúc.

Tầm mắt hai người giao nhau, ai cũng không lùi bước.

Cô từ từ nheo cặp mắt sáng ngời lại: “Tôi mặc kệ anh có phải là thần chí không rõ hay không, anh đã làm, chính là sai! Hoặc anh cho rằng ngực phụ nữ có thể tùy tiện cho đàn ông sờ?”

Anh âm lãnh nhìn cô, hừ một tiếng, nói: “Xin lỗi!”

“Không đủ thành ý.”

Sắc mặt anh trong nháy mắt biến đen: “Cô đừng có được voi đòi tiên! Cô không sợ tôi giết chết cô?”

“Sợ anh? Không cần phải sợ, bây giờ anh cần tôi, anh nên sợ tôi mới đúng. Đại trượng phu dám làm dám chịu, chỉ có kẻ hèn yếu mới không dám nhìn thẳng vào sai lầm của mình!”

Cô nhìn thẳng anh, ánh mắt trong suốt, không có chút sợ hãi nào!

Thấy tròng mắt anh dần u tối, cô ưỡn thẳng lưng.

“XIN, LỖI!”

“Ừ.” Cô tiếp nhận.

Nằm xuống bên cạnh anh, hai người đưa lưng về nhau, mỗi người chiếm một bên, Lăng Vi nói: “Sau này anh còn lấy súng uy hiếp tôi, tôi liền thấy dao thái chém chết anh. Dù sao cũng chết, mạng anh đáng tiền hơn tôi, cũng coi như tôi kiếm được lời.”

“Hừ!” Anh khẽ hừ một tiếng, nhưng nghe vào càng giống như đang cười lạnh.

Lăng Vi xoay người, đối mặt với anh, đột nhiên hỏi: “Đúng rồi, anh tên gì?”

Anh không suy tính, nói thẳng: “Diệp Đình.”

“Đình của cái đình? Đình của đình viện \(sân nhà\)? Hay là… Đình của đình hạ \(dừng lại\)?”

Anh sầm mặt, âm trầm nói: “Đình của lôi đình \(sấm sét\)!”

“Ha ha…”

Diệp Đình…

Đình của lôi đình, Lăng Vi cười ha ha, cái tên này thật đúng với mặt anh… nhanh như sấm sét, mặt lạnh la sát, không có tên nào thích hợp với anh hơn tên này.

Dù sao chỉ là một cái tên để gọi, cô cũng không để ý anh có bịa chuyện hay không. Nếu anh ở đây, cũng không thể luôn kêu là “Này, ê”.

“Tôi tên Lăng Vi, Lăng của lăng vân \(hiên ngang\), Vi của tường vi.”

Diệp Đình cũng cười ha ha: “Tường Vi… Khó trách nhiều gai như vậy.”

Lăng Vi trừng anh, nói: “Anh muốn ở lại chỗ tôi, chúng ta phải quy ước ba điều. Bây giờ anh ăn của tôi, ở của tôi, anh phải nghe theo tôi. Hơn nữa, anh phải trả tiền thuê phòng. Học phí của tôi cũng dựa vào bản thân kiếm được, không có dư tiền nuôi anh. Mấy ngày nay tôi có thể mượn bạn học, sau này anh phải trả cho tôi.”

“…”

Anh hừ lạnh: “Một ngày 50 ngàn, đủ chưa?”

Lăng Vi sửng sốt: “Tạm được…”

Anh nhếch môi, giống như muốn cười.

Nhắm mắt lại, nằm ngang không nhìn cô nữa. Quả thực quá mệt mỏi, lười nói nhảm với cô.

Nếu không bị thương, anh cũng không có tính nhẫn nại này!

Lăng Vi cũng không nói gì thêm, ném một cái áo thun siêu lớn cho anh. Áo anh bị xé rách, quần bị anh ném xuống đất, quần ngắn dài rộng anh đang mặc kia… cũng không biết anh lục từ đâu…

Lăng Vi cảm thấy không được tự nhiên, một người đàn ông mặc quần áo cô… Nghĩ thế nào… tim cũng đập rộn!

Người đàn ông kia còn mặt đầy biểu tình: “Trên quần áo cô đều là vi khuẩn, thật đáng ghét! Thiếu đánh!”

Không muốn nhìn anh nữa, Lăng Vi cầm chăn đắp qua đầu ngủ, trong tay cầm một cây dao, nếu anh dám vượt qua ranh giới một bước, cô liền đâm tiểu huynh đệ của anh!

Ngủ đến nửa đêm, anh đột nhiên đưa tay ôm cô vào ngực. Chân dài, cánh tay dài trong nháy mắt ôm chặt cô. Giống như khát vọng thuốc giải, mò tìm cái miệng nhỏ nhắn của cô.