Độc Sủng Nhất Thê

Chương 7:Chap 7



Những người này là người thường múa dao lộng súng, một khi trong không khí có mùi máu tươi nhất định bọn họ sẽ ngửi ra được.

Nhưng cô tự chế tủ quần áo bịt kín, hợp thành một thể với vách tường, căn bản mùi hương bên trong không thể truyền ra. Hơn nữa bên trong tủ quần áo để nhiều long não, hoàn toàn có thể che đi mùi máu tươi.

Người đàn bà quyến rũ kia lật chăn lên, lại lật khăn trải giường, không phát hiện gì mới nói: “Lật lại hết đi.”

Cô ta đứng yên giữa phòng, như đang tự hỏi chuyện gì đó, Lăng Vi sợ cô ta nghĩ đến trong phòng của cô không có tủ quần áo. Ánh mắt người đàn bà kia làm cho cô sợ hãi.

Nhất định phải nghĩ cách.

Đôi mắt Lăng Vi lóe lên sự tinh ranh, đột nhiên vẻ mặt nhăn lại cong cả lưng: “Ôi chao...” kêu thảm một tiếng liền cất bước chạy đi.

Người đàn bà có tính cảnh giác rất cao. Nghe thấy phòng khách truyền đến tiếng hé, lập tức từ trong phòng lao ra, thấy cô gái nhỏ cong eo vọt vào nhà vệ sinh.

“Làm cái quỷ gì vậy?” người đàn bà kia nhìn chăm chằm cửa phòng vệ sinh, chỉ một lát sau Lăng Vi mở cửa, ôm bụng, mặt nạ trên mặt cũng rơi ra, trên trán đều là mồ hôi hột: “Cái đó… hình như tôi bị tiêu chảy… các người có thể rời đi chưa?” Nói xong có phe phẩy trước mũi.

Người đàn bà kia chán ghét nhíu mày, vẫy tay với người đằng sau: “Đi thôi, qua nhà khác.”

Bảo vệ chạy theo phía sau bọn họ rời đi: “Lăng tiểu thư, quấy rầy cô rồi, mời nghỉ ngơi ạ.”

Lăng Vi không kiên nhẫn phất tay.

“Sập…” Lăng Vi oán giận đóng sập cửa, cửa đóng lại ngăn cách cô và đám người đó, Lăng Vi như bị rút hết sức lực dựa vào cửa rồi trượt xuống đất, thật là đáng sợ.

May mà cô còn chuẩn bị tốt, quạt và nước hoa đã phát huy tác dụng, mùi máu tươi hoàn toàn bị che dấu.

Còn có nửa quần áo bên ngoài, buồng vệ sinh khô ráo, đồ làm bếp lạnh lẽo… đủ loại chi tiết, chỉ cần có chút sơ sẩy thì đêm nay cô xong rồi.

Lăng Vi không lập tức gọi người đàn ông kia ra, sợ đối phương có chiêu sau.

Cô lẳng lặng ngủ trên giường.

Quả nhiên không tới vài phút, mái nhà đối diện có người dùng đèn Fa chiếu vào nhà cô.

Cô không kiên nhẫn lấy chăn che đầu, hơn 20s sau không thấy ánh sáng nữa.

Những người này là thật sự đi rồi.

Lăng Vi nhanh chóng kéo chặt rèm cửa, ho hẹ hai tiếng: “Khụ, khụ.” Người đàn ông nhận được tín hiệu liền kéo cửa ra.

Anh ta che miệng vết thương, đôi mắt đen nhanh như mực nhìn chằm chằm khuôn mặt cô. Khuôn mặt cô buông lỏng, hiển nhiên vừa nãy rất khẩn trương. Nhưng dù có khẩn trương muốn chết vẫn hiểu hiện cực kì bình tĩnh.

Anh ta nhìn cô thật kĩ: “Cô thích hợp làm trinh thám lắm.”

Trinh thám sao? Lăng Vi cười haha, chỉ là từ bé cô ở một chỗ độc lập, không có cha mẹ chăm sóc, chuyện gì cũng tự mình làm, không cẩn thận một chút thì sao mà trưởng thành đến giờ.

Cô không để ý tới mà lạnh giọng hỏi: “Bọn họ đi rồi, hiện tại anh tới bệnh viện hay là đi tìm người giúp đỡ?”

Người đàn ông lắc đầu: “Tôi ở lại đây.”

“Cái gì? Anh ở lại chỗ tôi? Anh không bị điên chứ?”

“Không được! Anh không thể ở chỗ tôi!” Lăng Vi nhảy cỡn lên, ném điện thoại cho anh.

“Tranh thủ thời gian gọi người tới đón anh đi! Tôi còn trẻ, anh đừng hại tôi!”

Người đàn ông lãnh đạm liếc cô. Trầm giọng nói: “Không đi được, trong vòng ba ngày, tất cả các cửa ra hai tòa nhà này đều sẽ có người canh giữ. Nếu cô không muốn chết, hãy để cho tôi ở đây, nấu cơm cho tôi, giặt quần áo cho tôi, thay thuốc cho tôi.”

“Tôi mắc nợ anh à?! Anh còn coi mình là Hoàng thượng nữa!”

Cô chỉ điện thoại: “Tranh thủ thời gian gọi người tới đón anh, không phải anh có bản lĩnh sao? Anh tung hoành toàn thế giới mà ngay cả một tâm phúc cũng không có?”

“Ha, chỉ số thông minh của cô đâu rồi? Cho chó ăn?” Anh liếc cô, lạnh lùng cười giễu: “Cô cho là bọn họ ăn chay? Tất cả điện thoại trong tòa nhà này đều sẽ bị nghe lén, bây giờ tôi bị thương, không muốn mạo hiểm nữa. Cô nghe tôi, không có việc gì.”

Em gái anh! Ai muốn giữ anh lại, ai muốn nghe lời anh?

Lúc này, anh che vết thương đi tới mép giường, nằm xuống bên cạnh cô.

Đưa tay kéo gối cô… Sau đó, lại kéo chăn trên chân cô, đắp lên người mình.

Anh vừa đắp vừa ghét bỏ bĩu môi.

A! Tôi siết chết anh!

“Ai cho anh lên giường? Lăn xuống!” Thật sự chưa từng thấy ai như vậy! Xem là nhà mình à? Cướp gối và chăn của cô cũng được đi, mẹ nó, anh còn dám ghét bỏ!

Người đàn ông nhắm mắt lại, làm như không nghe thấy. Cây súng lục màu đen trong tay nhẹ nhàng điểm một cái.

Lăng Vi hết ý kiến. Tính tình cô cứng rắn đi nữa cũng không cứng qua đạn.

“Nằm xuống! Bớt nói nhảm, tôi cần nghỉ ngơi!”

Lăng Vi xuống giường, đi lại tủ quần áo tìm chăn và gối, định ra sofa phòng khách ngủ, lại đột nhiên nghe anh trầm giọng nói: “Không muốn chết thì ngủ ở đây.”

“…” Lăng Vi đạp chân, không dám đi tới trước. Cô nhìn ra ngoài, hình như lầu đối diện có bóng người loáng thoáng…

Kệ đi, không cần mạo hiểm như vậy. Với kinh nghiệm giang hồ của người này, tin anh một lần hẳn không sai.