Độc Sủng Manh Phi

Chương 86: Mang oa ra trận



Edit: Skye

Chống lại ánh mắt âm u của Tiêu Diệc Nhiên, Tử Lạc Vũ đột nhiên cảm thấy đầu óckhông xong rồi, nàng chưa từng thấy qua nét mặt như vậy của hắn, nàng vẫn cho rằng hắn cường giả không gì không làm được, hai chữ u ám tựa hồ không có khả năng xuất hiện trên mặt hắn, nhưng hôm nay thật sự khiến nàng khó mà tưởng tượng nổi.

hắn là sợ nàng rời khỏi hắn ư? Chỉ là nàng làm sao có thể cho hắn một cái đảm bảo đây? Chuyện của hắn nàng muốn làm, không có khả năng vĩnh viễn núp dưới cánh chim của hắn, nhưng cho dù thế nào, thì hắn vẫn là người quan trọng nhất trong cuộc sống của nàng, dù mỏi mệt bao nhiêu nhưng sau khi nàng hoàn thành chuyện của mình, cũng sẽ trở về bên cạnh hắn.

Lông hồ ly mềm như nhung dưới bàn tay hắn đang vuốt ve, miệng nhọn kêu ‘xèo xèo’, cái đuôi đong đưa lấy lòng.

Nhìn thấy tiểu hồ ly hạ mình, Tiêu Diệc Nhiên thở dài, chung quy vẫn là hắn không thể tức giận với nàng.

“Ngày này ngoan ngoãn đi theo phụ thân, mấy ngày nữa ta phái người đưa ngươi hồi phủ.” hắn sờ đầu nó, nói.

Tử Lạc Vũ vốn muốn phản kháng nhưng nhìn thấy đôi mắt đầy tơ máu của Tiêu Diệc Nhiên, phản kháng liền bị nàng nuốt trở lại, mỹ nam vương gia mấy ngày nay có vẻ như không được ngủ ngon.

Làm ổ trong ngực hắn, hắn yên lặng ôm nó lên, thấy hắn nghiêng người nằm xuống, mỗ tiểu hồ ly vội vàng ôm lấy ‘gối ôm’ quen thuộc, ngửi mùi thân quen trên người hắn, đầu nó chôn trong lòng hắn, nhắm mắt mà ngủ.

Tiêu Diệc Nhiên nhìn tiểu hồ ly, thấy nó tựa hồ béo hơn so với lúc trước, môi hắn hiệný cười, thật sự là vật nhỏ không để tâm, bổn vương nhớ ngươi đêm đêm khó ngủ, trái lại ngươi còn ăn uống no đủ, thịt béo thật nhiều.

Có tiểu hồ ly bên người làm bạn, một đêm này hắn đi vào giấc ngủ rất nhanh, cũng sâu, mãi đến ngày thứ hai tỉnh lại, tơ máu trong mắt hắn đã bớt, tinh thần đặc biệt tốt.

“Báo.” Tiếng một binh sĩ khẩn cấp truyền đến.

Tiêu Diệc Nhiên toàn thân quân trang, trong veo lạnh lùng, dung mạo tuất dật, tuy đẹp đến vô cùng nhưng cũng băng lãnh vô cùng, khiến người ta không dám nhìn thẳng.

hắn ngoái đầu nhìn thoáng qua tiểu hồ ly đang ngủ say trên giường, đôi con ngươi chợt léo ôn nhu, lập tức, tư thế oai hùng tiêu sái ra lều trại.

Tiêu Diệc Nhiên chân trước vừa đi, tiểu hồ ly liền tỉnh lại, tiếng vang dội kêu “báo” kia vang lên, nó muốn ngủ cũng ngủ không được.

Nhảy xuống giường, mỗ tiểu hồ ly mắt sắc nhìn điểm tâm bày trên án kỷ, miệng nó khẽ nhếch, liền lủi ra ngoài, ai ngờ bên ngoài lều trại lại có một môn thần ngăn cản đường nó đi.

Mỗ tiểu hồ ly ngẩng đầu vừa thấy, mẹ nó! Thẳng nhỏ Nguyệt Sắc, tại sao ngươi lại ở đây chứ?

Khuôn mặt của bạn nhỏ Nguyệt Sắc đen sì, ôm kiếm trong lòng run mấy cái, thậtmuốn đem mỗ tiểu hồ đánh hôn mê ném trở về.

Mỗ tiểu hồ ly vừa thấy sắc mặt Nguyệt Sắc có vẻ không tốt, vốn định nhanh chân bỏ chạy, ai ngờ! Nguyệt Sắc rút kiếm, đặt trước mặt tiểu hồ ly, hắn lập tức ngã trên mặt đất, một bộ dáng anh dũng hy sinh.

“Hôm nay ngài muốn ra ngoài, liền đạp lên thi thể của Nguyệt Sắc mà đi thôi!” 

Tiểu hồ ly nghĩ nhiều, một móng đạp trên mặt hắn, tên ‘gian tế’ này thật sự quá chán ghét, rõ ràng biết rõ nàng quyết định sống chết của hắn mà vẫn còn giúp đỡ Tiêu Diệc Nhiên tới giám sát nàng, đây là loại người gì thế?

Thở phì phì xoay người, tiểu hồ ly trở về lều trại, nâng điểm tâm bắt đầu ăn, nghe nóikhi tức giận, ăn nhiều đồ ăn vặt có thể giảm bớt tức giận, cho nên, nó ăn điểm tâm tuyệt đối không bởi vì nó thèm ăn…

Điểm tâm vơi dần đến đáy, nó nhàm chán chơi đùa móng vuốt, cơm trưa Nguyệt Sắc mang tới, vẫn là chân gà nó thích ăn, sau giờ ngọ, nó ra không được, cũng chỉ có thể nhảy nhót trong lều trại.

Sau khi đêm đen buông xuống, Tiêu Diệc Nhiên cũng không về trại, trời càng muộn, tiểu hồ ly kìm nén không được, nó nhảy lên, nhanh chóng muốn thoát ra khỏi lều, ai ngờ va vào một ‘bức tường’ băng lãnh.

“Nhảy loạn lên làm gì?” Tiêu Diệc Nhiên đưa tay đỡ tiểu hồ ly vào trong ngực, xem chân trước của nó đang vuốt cái mũi nó, hắn quan tâm hỏi: “Có đau không?”

Tiểu hồ ly gật đầu mạnh, rất đau, quân trang trên người hắn bằng bạc thật cứng, thiếu chút nữa bắt cái mũi nó nghiêng sang một bên đấy.

“Lần sau xem người còn dám xông ra ngoài lung tung nữa hay không.” Ngoài miệng tuy nói như vậy nhưng ngón tay hắn vẫn đau lòng giúp nó xoa cái mũi.

“Xèo xèo xèo xèo chi.” Ngân gia lo lắng ngươi.

Đầu tiểu hồ ly lông mềm như nhưng, trong đôi mắt lưu ly hàm chứa lo lắng.

Tâm Tiêu Diệc Nhiên băng lãnh như được rót vào một dòng nước ấm, bàn tay to mò mẫm đám lông mềm trên đầu nó.

“Yên tâm đi! Vì ngươi, ta sẽ không gặp chuyện không may, chỉ là một lũ man di mà thôi, ba tháng là đủ để diệt.”

Tiểu hồ ly hưng phấn, đó chính là nói, ba tháng sau mỹ nam vương gia có thể về phủ?

Thấy nó vui vẻ khua móng vuốt, tâm tình của hắn cũng tốt theo, nếu không sợ nó bị thương tổn, hắn thật muốn mang theo nó bên người.

Đem tiểu hồ ly trước thả lên giường, hắn thay toàn thân quân trang bằng một bộ áo đơn giản.

Tiểu hồ ly biết Tiêu Diệc Nhiên mệt mỏi, cho nên cũng không đi quấy rầy hắn, ôm cánh tay hắn, nhu thuận khép mắt ngủ.

Tiêu Diệc Nhiên thấy nó nhu thuận, ngón tay vuốt ve trên khuôn mặt nó một lát, đôi con ngươi lo lắng, nếu nó luôn nghe lời như vậy, hắn cũng bớt chút ưu phiền.

Thu tay, hắn khép mắt, có nó bên người, hắn tựa hồ đặc biệt dễ dàng đi vào giấc ngủ.

Liên tiếp mấy ngày, tiểu hồ ly đều ở trong trại, ngoài trại có môn thần Nguyệt Sắc canh giữ nghiêm túc. Chỉ cần nó vừa ra ngoài, hắn liền quỳ trên mặt đất rồi nói với nó giẫm trên thi thể hắn mà bước qua.

Lần thứ nhất, nó không đành lòng.

Lần thứ hai, nó do dự.

Lần thứ ba, nó thật muốn giết hắn.

Thời gian tựa thoi đưa lặng lẽ trôi qua, tiểu hồ ly ở trong lều bị thời gian nhàm chán hành hạ sắp phát điên rồi, cho nên, đến sáng sớm ngày thứ năm, nó liền thức dậy sớm hơn Tiêu Diệc Nhiên.

Sau khi hắn thay quân trang, nó vẫn bám trên cánh tay hắn, không chịu buông chân trước.

“Xèo xèo xèo xèo chi.” Phụ thân, mang Vũ nhi đi.

Đuôi buông thẳng xuống, như miếng bông trắng đung đưa theo thân thể.

“Chiến trường quá nguy hiểm, ngoan, đi xuống.” hắn sờ đầu nó, ôn nhu dỗ dành nói.

Tiểu hồ ly lắc đầu như trống bỏi, không cần, không cần, hôm nay nó nhất định phải đixem xét.

“Lại không ngoan phải không?” Ôn nhu không được, thanh âm hắn biến lạnh.

Tiểu hồ ly gật đầu rồi lắc đầu, nó chỉ muốn cùng đi với hắn, tốc độ chạy trốn của nóhiện tại nhanh hơn rất nhiều so với trước, nhất định sẽ không liên lụy đến mỹ nam vương gia.

Tiêu Diệc Nhiên thấy nó quyết tâm muốn đi theo hắn, thở dài một tiếng, ôm nó ở trong lòng, đi ra khỏi lều, binh lính bên ngoài đã chờ xuất phát, hắn lại không có nhiều thời gian để khuyên Vũ nhi đừng đi.

Thôi thôi, Vũ nhi ở trong ngực hắn, còn có thể bị thương sao?

Nguyệt Sắc thấy bộ dáng tiểu hồ ly, theo bản năng nằm trên mặt đất, vừa mới nằm xuống, hắn liền hối hận.

“Cút ngay.” Tiêu Diệc Nhiên quát lạnh một tiếng, đối với động tác mạc danh kỳ diệu của Nguyệt Sắc thì hơi chút tức giận.

Nguyên Sắc bị giáo huấn, sắc mặt ngây ngô, quẫn bách từ trên mặt đất bò lên, hắnnhư thế nào lại không nhìn đến chủ tử phía trước, mà lại chỉ nhìn thấy tiểu hồ ly a?

Tam quân chờ xuất phát, ánh nắng ấm áp chiếu lên 5000 lưỡi mác cùng áo giáp, phiếm hàn quang dày đặc.

Tiêu Diệc Nhiên ôm tiểu hồ ly đi đến trước chiến mã của hắn, dung nhan lạnh lùngkhông giận mà uy, trong ngực hắn lại có thêm một tiểu hồ ly đáng yêu kháu khỉnh, tam quân chiến sĩ cũng không dám cười bậy, uy thế của Đại tướng quân vương tồn tại thâm căn cố đế trong lòng bọn hắn.

Xoay người nhảy lên chiến mã, hắn quát cao một tiếng: “Xuất phát.”

Tiếng vó ngựa của chúng tướng sĩ đi theo phía sau Đại tướng quân vương, bụi đất tung bay, tiếng vó ngựa táp đạp…

Biên cảnh

Đây là lần đầu tiên Tử Lạc Vũ nhìn thấy quân địch thật, không khác mấy so với trên ti vi, nhưng tốt hơn nhiều, người trên ti vi đều là chắp vá, quần chúng diễn viên cũngkhông chuyên nghiệp.

Mà nơi này, nhân mã quân địch ước chừng có vài chục vạn người, dồn thành mộtmảnh, khát máu hiện trên mặt bọn hắn, lộ ra nét mặt lạnh cứng khiến người ta sợ hãi, chinh chiến từ xưa mấy người trở về? Bọn họ đại khái cũng đã nghĩ đến kết quả tệ nhất.

Tướng quân Tắc Vân là một người có râu quai nón, lông mi thô đen lẫn lộn, mặt đen thui cực dễ bị trông thấy.

“Tiêu Diệc Nhiên, hôm nay xem ngươi đánh đuổi ông đây thế nào?” Đại tướng quân râu quai nón to tiếng nói.

“Làm càn, man di thô kệch, dám bất kính với Đại tướng quân vương! Hôm nay ta sẽgiết chết bọn man di thô kệch các ngươi?” Thành tướng quân tiếng như chuông lớn, lạnh lẽo vung đại đao, hắn uy phong lẫm liệt cưỡi chiến mã xông ra ngoài.

Vừa vặn, quân địch cũng phái ra một mãnh tướng thân cao tráng kiện, tiếng đao kiếm vang lên mấy tiếng, mấy hiệp qua đi, vẫn bất phân thắng bại.

Tử Lạc Vũ ghé vào trong lòng Tiêu Diệc Nhiên xem bọn họ hai bên đối chiến, tuy Tiêu Diệc Nhiên không nói cho nàng biết tình thế bây giờ, nàng ước chừng cũng có thể đoán được.

5000 kị binh đối chiến mười vạn man di, dường như khả năng thành công rất nhỏ, nhưng nếu dưới sự chỉ huy của mỹ nam vương gia, luôn luôn sẽ phát sinh kỳ tích, mười vạn địch quân cũng không dễ dàng chém giết 5000 kị binh quy mô nhỏ của Tiêu Diệc Nhiên, có thể nhìn ra bọn họ là kiêng kị Tiêu Diệc Nhiên.

Mỹ nam vương gia để rất nhiều tướng sĩ ở lại kinh thành, đoán chừng là sợ hắn trong lúc không có ở kinh thành, quân địch sẽ xâm phạm! Khó trách yêu nghiệt muốn binh phù tam quân của hắn, mất đi binh phù, Tiêu Diệc Nhiên dù có lợi hại thế nào, bất quá cũng chỉ là một người độc chiếm, không đáng sợ.

yêu nghiệt hẳn không phải người Đông Phong quốc, có lẽ nàng ta là người của Nam Việt hoặc Tây Sở phái tới, nói, ai có thể khiến yêu nghiệt kia cam tâm tình nguyện giúpđi lấy tam quân binh phù nha?

Là thái tử Tây Sở? Hay là hoàng thượng Nam Việt quốc? thật sự là quá nhiều bí ẩn.

“Hô hô, bọn man di thô kệch, không chịu nổi một đòn.” Tướng quân chiến thẳng trở về nhướng mày cười to.

Phía sau, toàn bộ tướng sĩ Đông Phong quốc đều cất tiếng cười nhạo, rung động hiệntrường, chỉ có Tiêu Diệc Nhiên phong vân bất biến trên mặt vẫn lạnh lùng như cũ,không vui không giận.

“Để lão tử tiếp ngươi.” Râu quai nón dương đại đạo trong tay như Quan Công giục ngựa chạy tới.

Vẻ mặt Thành tướng quân nghiêm trang, cổ tay chuyển động, nghênh liễu đòn đánh tới.

Tử Lạc Vũ lẳng lặng nhìn bọn họ so chiêu thức, không biết vì sao, nàng tổng thể có thể nhìn ra nhược điểm cùng chỗ thiếu hụt trong mỗi chiêu của bọn họ, nếu nàng có thể cầm kiếm, rất nhanh có thể đưa bọn họ vào chỗ chết.

Thành tướng quân từ trên lưng ngựa ngã xuống, cánh tay bắn ra một cột máu.

“Chó rơi xuống đất, hô hô.” Râu quai nón cuồng vọng cười to.

“Để ta tới.” một tướng sĩ Đông Phong quốc cưỡi ngựa vung đao đến.

Tử Lạc Vũ vẫn không nhúc nhích, lẳng lặng nhìn, lần thứ hai xem râu quai nón ra chiêu pháp. Nàng đã có thể chỉ nhìn một chiêu của hắn cũng đoán được chiêu tiếp theo là gì, trí nhớ tốt, liền được lợi vô cùng nha!

không ngoài ý muốn, tướng sĩ Đông Phong quốc kia không phải đối thủ của râu quai nón, sau một phen tranh đấu, chỉ có thể lấy thất bại mà chấm dứt.

Sắc trời dần tàn, râu quai nón cưỡi ngựa chạy, tiếng cười cuồng vọng nổ vang như sấm.

Tử Lạc Vũ cuối cùng cũng biết cái gì gọi là hai quân đối chọi, bất quá coi như cũng tốt, hôm nay hai quân không phát sinh một hồi ác chiến hỗn loạn, tuy không lâu nhữa, nhất định sẽ lấy một trận ác chiến để kết thúc.

Tiêu Diệc Nhiên sắc mặt vẫn băng lãnh, con ngươi đen sâu thẳm không biết đang tự hỏi cái gì.

Khi trở về quân doanh, Thành tướng quân cùng tướng sĩ bại trận kia song song quỳ xuống.

“Thuộc hạ vô dụng, khiến Đông Phong quốc mất mặt, thỉnh Đại tướng quân vương trừng phạt.”

Tiêu Diệc Nhiên lạnh lùng đảo qua bọn hắn, nói: “Dưỡng thân thể cho tốt, nếu ngày sau còn bại, trừng phạt gấp bội.”

nói xong, hắn liền ôm tiểu hồ ly vào lều trại.

Thành tướng quân cùng người tướng sĩ kia liếc mắt nhìn nhau, Đại tướng quân vương khi nào thì nhân từ rồi hả?

Giữa đêm khuya, Tử Lạc Vũ mơ thấy Băng Thanh trì, nước huyễn hình, xem xét còn thừa không nhiều nước, nàng nhàn nhạt ưu thương.

Lướt qua mấy ngụm nước, nó nằm trên cánh sen lớn chờ thức dậy.

không ngoài ý muốn của hồ, ngày thứ hai tỉnh lại, nàng đã không còn là tiểu hồ ly.

Tiêu Diệc Nhiên sớm đã dặn Nguyệt Sắc chuẩn bị y phục đưa tới cho Tử Lạc Vũ, lẳng lặng xoay người sang chỗ khác, không nhìn nàng mặc quần áo.

Tử Lạc Vũ thần tốc khoác y phục, nịnh nọt chạy tới, đung đưa cánh tay Tiêu Diệc Nhiên nói: “Phụ thân, hôm nay Ngân gia còn muốn đi.”

“Hồ nháo, hôm qua đã theo ý ngươi, hôm nay, người chắc chắn phải ở lại quân doanh.” Tiêu Diệc không cần nghĩ, trực tiếp cự tuyệt nàng.

“Phụ thân, người nghe Vũ nhi nói a! Vũ nhi hôm qua xem đại hồ tử kia múa đao, có vẻ như có thể nhìn ra nhiều sơ hở của hắn, cho nên phụ thân à, người không cần lo lắng cho Vũ nhi đâu.” Nàng túm cánh tay hắn, bò lên trên, đến trong ngực hắn, hai cẳng chân treo trên eo hắn, tay nhỏ ôm quân trang băng lãnh.

“Ngươi có thể nhìn ra sơ hở của hắn sao?” Tiêu Diệc Nhiên hơi chút chấn kinh, bàn tay to kéo mông nàng, sợ nàng trượt tay ngã xuống.

Tử Lạc Vũ gật đầu, ngọt ngào nói: “Đúng vậy a! Phụ thân mang Vũ nhi đi thôi! khôngmang theo, ta liền không xuống.”

“Vũ nhi, thả chân ra nào, đừng treo trên người phụ thân như vậy.” Tay hắn vỗ vỗ chân nàng đang treo trên eo mình, nói.

“Loại tư thế này có gì không tốt sao?” Nàng cúi đầu nhìn, không cảm thấy có gì khôngổn nha!

“Ngươi như vậy, để bổn vương như thế nào ôm ngươi đi đánh giặc?” hắn dùng ‘bổn vương’ mà không phải phụ thân, là nói cho nàng biết, bên ngoài có rất nhiều tướng sĩ nhìn đến, không nên làm động tác khiến người nghĩ xa xôi.

Tử Lạc Vũ nghiêng đầu, cười hì hì, hai chân thành thật buông xuống, để hắn ôm ra ngoài lều.

Chúng tướng sĩ hôm qua nhìn thấy Đại tướng quân vương ôm một con hồ ly đi đánh giặc, hôm nay lại nhìn thấy Đại tướng quân vương ôm Tiểu quận chúa, vẫn cực kỳ bình tĩnh, bọn họ đã sớm biết Tiểu quận chúa cũng đến đây, chỉ là không có cơ hội trông thấy, hôm nay nhìn đến, tránh không được một phen tò mò.

Tiêu Diệc Nhiên thờ ơ đảo qua mấy nam nhân tận lực nhìn Tử Lạc Vũ rồi nhảy lên lưng ngưa, dẫn đầu đại quân.

Hai quân đối chọi.

Đại tướng quân râu quai nón vừa thấy Tiêu Diệc Nhiên ôm một tiểu nữ oa nhi trong lòng, liền sinh ra xem thường với Đại tướng quân vương Tiêu Diệc Nhiên này.

“Tiêu Diệc Nhiên, hôm qua ngươi mang tiểu hồ ly tới đối chiến cùng ông nội ngươi, hôm nay ngươi lại mang một đứa bé gái chưa dứt sữa, ngươi rõ ràng nên về đút sữa cho nó thôi, đừng cùng ông đây đánh trận nữa! Ha ha.” nói xong, hắn cười to như sấm, cực kỳ hung hăng ngang ngược.

Ngày hôm qua Tử Lạc Vũ đã chướng mắt tên râu quai nón này, tiếng cười rộ tuyệt đốikhông lịch sự, còn có một vòng lông màu đen trên miệng kia, run rẩy a run rẩy! đã có người nào từng nói qua cho ngươi, “cỏ dại” trên mặt kia thật giống nhà xí chưa?

Mỗ nữ oa vặn vẹo tay chân ngắn ngủn, bò lên cưỡi lên trên vai Tiêu Diệc Nhiên, ngón tay nhỏ chỏ vào tên râu quai nón, ngọt ngào ngây thơ nói: “Dám mắng phụ thân của bà cô nhỏ nhà ngươi? Quy tôn tử(đứa cháu trai) bất hiếu nhà ngươi, bà cô nhỏ nuôi ngươi lớn như vậy, đẻ không ra trứng còn chưa tính, hiện tại lá gan vỗ béo rồi, dám kêu gào với bà cô nhỏ nhà ngươi, phụ thân, con cho ngài đặc quyền, giết chết thằng quy tôn tử này.”

Râu quai nón giận tái mặt ngay tại chỗ, hắn chưa từng bị người nói như vậy? Rốt cuộc là ai lộ ra chuyện hắn không sinh được trứng?

Đến nay không có con nối dòng là vết sẹo lớn nhất đời hắn, hiện giờ bị một tiểu nữ oa chết tiệt tuôn ra, chẳng phải là xát muối vào miệng vết thương của hắn hay sao?

“Oắt con chưa mọc răng, chớ nói hưu nói vượn, ngươi mắng người nào là quy tôn tử? Lão tử muốn giết chết tên ranh con nhà ngươi.” Râu quai nón tức đỏ mắt, cũng khôngđể ý nàng còn ở trong lòng Tiêu Diệc Nhiên hay không, cầm đại đao xông lên.

“Phụ thân, cho ta mượn một thanh kiếm, đối phó với tên quy tôn tử này, chỉ cần mộtmình Vũ nhi là được.” Tử Lạc Vũ thanh thúy nói.

“Ha ha…” Quân địch cười ha hả, cười đứa bé gái này không biết tự lượng sức mình, cười đứa bé gái này sẽ chết dưới đao của đại tướng quân bọn hắn.

Tiêu Diệc Nhiên ra lệnh cho Nguyệt Sắc đưa Phá Băng Kiếm cho nàng rồi dặn dò: “Cẩn thận.”

“Phụ thân, yên tâm,” Nàng cho hắn một ánh mắt an tâm.

“Tắc Vân cũng xứng làm đối thủ của Đông Phong ta sao? Quy tôn tử tiếp chiêu.” Tiếng trẻ thơ hàm chứa vài phần sắc bén.

Nàng cầm kiếm một tay, đón đại đao đang múa may trong tay râu quai nón, nàng tuynhỏ nhưng ngựa cưỡi lại nghe lời thần kỳ, không cần nàng chỉ huy, liền biết di chuyển như thế nào để nàng cùng râu quai nón chiến đấu kịch liệt, thật sự là một con ngựa tốt nha!

Tiêu Diệc Nhiên khoanh tay sau người, nhìn thấy Vũ nhi ứng đối chiêu thức của Trịnh Trình, lo lắng trong tâm hắn vơi bớt không ít.

không nghĩ tới đứa nhỏ này võ công lại có tiến bộ, trước kia là hắn quá mức lo lắng nàng, bất tri bất giác, nàng đã có thể xử lý nhiều chuyện hắn không tưởng được.

Mấy chục chiêu qua đi, cổ tay Tử Lạc Vũ vừa chuyển, một kiếm chém xuống, Trịnh Trình cả kinh, vội vàng dùng đao chắn đỡ, ai ngờ đây là chiêu ảo, đợi hắn hô to mắc mưu, kiếm trong tay nàng đã đâm vào bả vai hắn.

Tử Lạc Vũ hai tay chuyển động đuôi kiếm, theo tiếng đinh đang thanh thúy, nàng lớn tiếng nói: “Quy tôn tử, lăn xuống đi.”

Trịnh Trình bả vai đau nhức, hàn kiếm đâm nhập vào xương vai hắn, nàng vừa động,hắn liền đau đớn kêu to một tiếng, lập tức lăn xuống ngựa.

Tất cả tướng sĩ Đông Phong quốc cười ha hả, đồng thời trong ánh mắt bọn họ nhìn Tử Lạc Vũ trở nên tôn kính, hổ phụ vô khuyển tử, một điểm cũng không sai, nữ nhi của Đại tướng quân vương, mới năm tuổi đã có thể đả bại Đại tướng quân Tắc Vân, bản lĩnh này khiến bọn họ thán phục hậu sinh khả úy.

Tử Lạc Vũ nâng cằm nhỏ, vênh mặt tiêu sái đến bên người Tiêu Diệc Nhiên, ngây thơnói: “Phụ thân, con đánh bại quy tôn tử rồi.”

Các tướng sĩ lại truyền đến từng tiếng cười to, cùng tiếng trầm trồ khen ngợi.

Tiêu Diệc Nhiên bế nàng vào trong lòng, mỉm cười tán dương. “Khá lắm”

Tuy nói võ công Trịnh Trình ngang ngược kia cũng bình thường, chỉ dựa vào thô bạo mà đánh bại Thành tướng quân của bọn họ, nhưng Vũ nhi tựa hồ hiểu cách hóa giải thô bạo của hắn, tìm đến sơ hở.

Kỳ thật, võ công cao hay thấp, so sánh không chỉ bằng trình độ võ học, mà còn so bằng nhãn lực, ai có thể nhìn thấu chiêu thức quân địch, dù quân địch võ công cao tới đâu thì đánh bại chúng không phải là không thể.

“Phụ thân, chiến trường chơi đùa thật vui…! Ngày mai Vũ nhi lại tới.” Mỗ tiểu nữ oa cười hì hì đề xuất yêu cầu.

Tiêu Diệc Nhiên nhăn mày, vạn nhất ngày mai ác chiến, thân thể nhỏ này của nàng, thủy chung vẫn là tình thế xấu.

Tướng quân Tắc Vân bị thương, đối tượng lại là một đứa nhỏ 5 tuổi, nhất thời, sắc mặt tất cả binh lính Tắc Vân đều rất khó coi, mặt mày xám tro như bị thương nặng.

Tướng quân bị thương, trận hôm nay cũng chỉ dừng đến đó.

Các tướng sĩ Đông Phong quốc lòng quân chấn động lớn, ưỡn ngực đi theo phía sau Tiểu quận chúa cùng Đại tướng quân vương, cưỡi ngựa trở về quân doanh.

Tiêu Diệc Nhiên ôm nàng vào lều trại, đặt nàng trên ghế nói: “Vũ nhi, ngày mai ngươi theo Nguyệt Sắc hồi phủ, biết không?”

Tử Lạc Vũ nhướng mày hỏi, “Vì sao?”

Ở trong này, nàng cũng sẽ không liên lụy hắn, vì cái lông gì bảo nàng hồi phủ? Nàngkhông muốn về.

“Người man di xưa nay giả dối, hôm nay ngươi đả thương Đại tướng quân bọn hắn, phụ thân sợ bọn họ sẽ gây bất lợi cho ngươi.” Mặc dù hắn muốn ở cùng nàng thêm mấy ngày, nhưng nghĩ đến nàng có thể sẽ gặp nguy hiểm, nên vẫn muốn để nàng sớm ngày hồi phủ cho an toàn một chút.

“Phụ thân, đến bây giờ người vẫn còn chưa tin Vũ nhi có thể tự bảo vệ mình sao? Người rõ ràng nhìn thấy, Vũ nhi không cần người khác bảo hộ, Vũ nhi có thể tự xử lý mọi việc.” Nàng chu môi nói, chán ghét Tiêu Diệc Nhiên, vì sao luôn coi nàng là đứanhỏ chứ? Nàng rõ ràng làm cực kỳ tốt cơ mà.

Tiêu Diệc Nhiên làm sao không biết những thứ này? hắn chỉ sợ hãi mà thôi, không biết vì sao, cứ gặp chuyện của nàng, hắn luôn luôn muốn cẩn thận không sai sót, tựa nhưhiện tại, hắn biết nàng có thể tự bảo vệ mình nhưng vẫn là lo lắng đủ kiểu.

“Vũ nhi, hai quân đối chiến cũng không giống ngươi nhìn thấy hôm nay, rất nhiều khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, làm người ta trở tay không kịp.”

“Có lẽ Vũ nhi có thể giúp phụ thân giải quyết hết chuyện hèn hạ cũng nên…!” Tay nhỏbắt lấy cánh tay hắn đong đưa.

Thấy Tiêu Diệc Nhiên thờ ơ, mỗ tiểu nữ oa túm cánh tay hắn không rời, bức nàng chơi xấu đúng không? Được, ngươi thắng rồi.

“Phụ thân, Ngân gia không cần hồi phủ, không cần hồi phủ.”

“Phụ thân, chẳng lẽ người không muốn Vũ nhi bồi người?”

“…”

Tiêu Diệc Nhiên thấy miệng nhỏ nói không ngừng, liền rót một chén trà cho nàng.

Tử Lạc Vũ quả thật rất khát, uống một hơi rồi lại tiếp tục nói.

“Phụ thân, người thật tàn nhẫn a! Đối xử với Vũ nhi như vậy.”

“Phụ thân, không phải là trong quân doanh của người có nữ nhân đấy chứ, cho nên mới vội vã đuổi Vũ nhi đi?”

Tiêu Diệc Nhiên càng nghe càng thấy nàng nói lung tung, ôm nàng trong lòng, ngồitrên ghế tựa, để mông nàng ngồi trên đùi hắn.

“Đừng nói bậy, trong quân doanh không cho phép nữ nhân tiến vào.”

“Phụ thân gạt người.” Tử Lạc Vũ oa oa kêu to.

“Ta chưa bao giờ lừa ngươi.” Quận đội của hắn nghiêm cấm nữ sắc.

“Vũ nhi là nữ cũng không vào được sao?” không chỉ có nàng, còn có Lưu Ly nha…!

Tiêu Diệc Nhiên vỗ trán, tiểu nha đầu này thật biết lý luận,lại có thể lấy chuyện nàng tiến vào để lý sự?

“Vũ nhi, mặc kệ ngươi nguyện ý muốn hay không muốn, phụ thân cho ngươi tối đa 3 ngày, hết thời gian là ngươi phải trở về, đừng quên thân thể này của ngươi biến hóakhông ổn định.”

Tử Lạc Vũ nghe vậy thì sờ sờ cái mũi, không nói chuyện, nếu không đồng ý, nàng cũngkhông muốn vạn nhất ngày nào đó ở trên chiến trường biến thân, thân thể này đúng là quả bom hẹn giờ, mang đến cho nàng không ít bất tiện.

“Về thì về, vậy Vũ nhi về trước, phụ thân mang Vũ nhi đi đến chỗ hồ xinh đẹp lúc trước tắm rửa một cái đi!” Mỗ tiểu nữ oa đề xuất yêu cầu, mặt cười yếu ớt hiện má lúm.

Tiêu Diệc Nhiên run tay, hình ảnh bị hắn phong ấn sâu trong đầu đột nhiên nổi lên, hai mắt tối sầm, nói: “Vũ nhi, ngươi thích ta sao?”

hắn không nói ‘bổn vương’, cũng không nói ‘phụ thân’, mà chỉ nói một chữ ‘ta’, chính làkhông có bất kỳ thân phận nào trói buộc trên người hắn.

“Thích, đương nhiên là thích.” Mặc kệ hắn là phụ thân của nàng cũng được, khôngphải phụ thân cũng được, nàng thích hắn là không thể phủ nhận, chỉ cần là mỹ nam, nàng có vẻ như rất ít nói không thích…

trên môi mỏng đẹp của hắn quét ý cười, đôi con ngươi băng hàn bắt đầu hòa tan tuyết đọng, có những lời này nàng nói! hắn sẽ có nhiều thêm kiên nhẫn, chậm rãi chờ nàng lớn lên.

“Ta cũng thích Vũ nhi.” hắn nói.

Mỗ tiểu nữ oa vui vẻ, thân thể nhỏ cười nghiêng ngả, trên gò má hắn xuất hiện hai vệt hồng mờ…! Bộ dáng xấu hổ của mỹ nam vương gia thật đúng là đáng yêu dã man.

Nàng ôm cánh tay hắn, lớn tiếng tuyên bố: “Phụ thân là nam nhân Vũ nhi thích nhất.”

Đôi má đang nóng bừng của Tiêu Diệc Nhiên sau khi nghe được lời này, liền khôi phục sắc thường, lời này Vũ nhi nói khiến nghe có chút cảm giác là lạ, cụ thể kỳ quái ở đâu cũng không nói lên được.

Sau khi Tiêu Diệc Nhiên cùng nàng “thổ lộ”, phụ thân như một miếng thịt béo bở đối với mỗ tiểu nữ oa, tùy thời đều muốn hành động, khi buổi tối đi ngủ đến, thừa dịp Tiêu Diệc Nhiên không chú ý, bàn tay nàng tiến vào trong áo hắn mò mẫm, sau đó nhanh chóng rút ra.

Tiêu Diệc Nhiên quát lớn nàng, mỗ tiểu nữ oa sẽ rơi nước mắt mềm yếu nói: Phụ thân, người lừa gạt tình cảm của Vũ nhi.

Tiêu Diệc Nhiên một đầu mờ mịt hỏi: Vì sao lại nói thế?

Mỗ tiểu nữ oa cực kỳ vô sỉ nói lớn tiếng rằng chính hắn nói hắn thích mình cho hắnnghe, sau đó còn vô sỉ hơn hỏi: Cùng người mình thích làm chuyện khoái hoạt khôngđược sao?

Mỗ vương gia choáng váng ngây người, nàng mới mấy tuổi? Còn muốn làm chuyện khoái hoạt? Nàng khoái hoạt, còn hắn thì sao? Ai tới nói cho hắn biết, hắn làm sao mới có thể khoái hoạt đây?

Tiểu hồ ly này rõ ràng là muốn tạo khoái hoạt cho nàng dựa trên sự thống khổ củahắn mà.

Mỗ tiểu nữ oa thường xuyên cười trộm, nàng phát hiện…! Mỹ nam vương gia càng ngày càng mở ra nội tâm với nàng, một nam nhân thủ thân như ngọc như vậy, một khi đùa giỡn, thật đúng là vô cùng vui vẻ.

Thần y cốc.

Mùi thảo dược đắng chát tràn ngập trong căn nhà gỗ nhỏ, một thùng gỗ có thể chứa vừa một người đựng đầy nước thuốc màu đen sì, nhìn vào bên trong, mấy con rắn đủ màu đang bơi qua bơi lại.

Trước thùng gỗ, một nam tử áo bào trắng thanh nhã, lúc đứng lúc ngồi.

“Bá” một tiếng cây quạt mở ra, nam nhân cầm quạt đỏm dáng bắt đầu quạt chậm rì rì, nụ cười bên môi khi có khi không, Văn Nhân Khanh người này, vừa chính vừa tà, hắnlà thần y, cũng là độc y, chỉ cần chuyện hắn nguyện ý làm, mặc kệ là đúng hay sai,hắn sẽ làm tất cả, chỉ cần chuyện hắn không muốn, mặc kệ đúng hay sai, hắn đềukhông làm.

Ngồi trên xe lăn, thiếu niên không vương hạt bụi trần lẳng lặng ngồi ngay ngắn, đôi mắt trong suốt không có nửa điểm dao động, một thùng thuốc đen sì cùng mấy con rắn kia coi như không phải được chuẩn bị vì hắn.

Văn Nhân Khanh quét mắt nhìn nét mặt Hiên Viên Lưu Trần không thay đổi, gấp quạt lại, hỏi: “Ngươi không sợ sao?”

Hiên Viên Lưu Trần sóng mắt lưu chuyển, hơi ngẩng đầu, không nhìn Văn Nhân Khanh đối diện, thản nhiên nói: “Sợ sẽ không phải thí nghiệm sao?”

Văn Nhân Khanh sửng sốt, bỗng nhiên nở nụ cười, thiếu niên dũng cảm khá đấy, thái độ thản nhiên với độc dược thật đúng là hiếm có, hắn ta đã nói như vậy, thì hắn cũngkhông cần khách khí nữa rồi.

Nhấc Hiên Viên Lưu Trần lên, đặt hắn vào trong thùng gỗ.

“Tự mình cởi quần áo đi!” nói xong, hắn ngồi một bên uống trà, hai chân bắt chéo đợi kết quả.

Hiên Viên Lưu Trần mới vừa vào thùng gỗ, mấy con rắn kia đã cắn lên thân thể hắn, nước thuốc sì theo miệng vết thương chảy vào thân thể hắn, có một chút đau đớn, bất quá trước mắt cũng không đáng lo ngại.

Ngón tay xinh đẹp cởi từng kiện áo trên người,cho đến chiếc áo cuối cùng, Hiên Viên Lưu Trần mới nhìn thấy da thịt vốn trắng nõn đã nhiễm đen, loại đen sì này là theo máu của hắn ngấm vào da thịt.

Chưa tới trong chốc lát, trong thùng gỗ Hiên Viên Lưu Trần bắt đầu cảm thấy toàn thân đau đớn khó nhịn, dần dần, xương cốt như bị cái gì đó cắn, đau đớn tận tủy xương khiến trán hắn ra một tầng mồ hôi, hắn cắn môi đẹp, không cho mình phát ra tiếng đau đớn làm phiền người thanh nhàn, tất cả đau đớn này, hắn nhận được, thân thể rách mướp này, còn có loại đau nào là không chịu được?

Văn Nhân Khanh nhấp chén trà bên miệng, tầm mắt chưa từng rời khỏi trên mặt Hiên Viên Lưu Trần, nếu như vừa rồi hắn ban đầu chỉ cảm thấy thiếu niên này rất dũng cảm, vậy bây giờ là hắn bội phục sức lực của thiếu niên này, một nửa môi đã cắn nát, máu chảy theo cằm nhỏ rơi xuống, hắn ta vẫn không chịu kêu đau một tiếng?

Trong nháy mắt, Văn Nhân Khanh liền sáng tỏ, khó trách thân thể hắn ta trúng kịch động lại có thể sống đến giờ, ý chí của thiếu niên kia chỉ sợ đã vượt qua người thường gấp trăm lần có thừa.

Lâu sau, thật sự có chút không đành lòng nhìn, Văn Nhân Khanh bưng chén trà, đi ra ngoài hít thở không khí, trong lòng mắng yêu nữ: “yêu nữ chết tiệt muốn đan dược gìkhông muốn, lại muốn độc dược độc như vậy, làm hại thiếu niên kia chịu thương tổn lớn…” Mỗ thần y tuyệt đối sẽ không thừa nhận người khiến Hiên Viên Lưu Trần chịu đau đớn là mình.

một canh giờ qua đi.

“Văn Nhân thần y, có thể vào rồi.” Bên trong truyền đến giọng nói bình tĩnh như cũ, dường như vừa rồi không có chuyện gì phát sinh.

Thời điểm Văn Nhân Khanh đi vào, nhìn thấy thiếu niên trong thùng dược đã mặc quần áo tử tế, ấn đường của hắn ta hiện lên ấn ký màu đen, là đặc thù của việc hắn ta trúng độc.

“Cảm giác như thế nào?” Văn Nhân Khanh nói xong, liền đưa hắn ra khỏi thùng dược đặt trên xe lăn.

“Vẫn tốt.” Hiên Viên Lưu Trần bình tĩnh đáp.

Văn Nhân Khanh nghe nói như thế, thiếu chút nữa té xỉu, thiếu niên này rốt ruộc có biết hay không, nếu hắn không chịu được, hiện tại nằm trong thùng dược chỉ là mộtkhối thi thể mà thôi?

“Độc này bắt đầu ba ngày phát một lần, sau ba ngày là một ngày phát ba lần, nếu ngươi không chịu được đến khi bản thần y nghiên cứu chế tạo ra giải dược thì…”hắnđã nhắc qua, câu nói kế tiếp không cần tự nói, hắn ta cũng nên biết rồi?

Thiếu niên à, tự cầu nhiều phúc đi! Hy vọng ngươi có thể chống đỡ được đến ngày bản thần y nghiên cứu chế tạo ra giải dược.

“Vâng, Lưu Trần sẽ chống được đến ngày thần y nghiên cứu chế tạo ra giải dược.” Đôi mắt hắn tràn ngập kiên nghị, hắn rất không dễ dàng mới đạt được sự đồng ý của Văn Nhân thần y, rất không dễ dàng để hai chân này sắp được trị liệu, hắn tuyệt đối khôngcho phép mình ngã xuống nửa đường.

Tiểu Vũ nhi của hắn còn đang chờ hắn trong kinh thành, cho dù thế nào, hắn đều phải trở về, nghĩ đến khuôn mặt nhỏ nhắn béo tròn của nàng, tươi cười đáng yêu, bên môi Hiên Viên Lưu Trần tươi cười nở rộ, nụ cười kia, có sủng nịnh, có bảo vệ, có tình ý.

Văn Nhân Khanh thật sự chịu không nổi tiểu tử ngốc này, bị thống khổ lớn như vậy,hắn không khóc, ngược lại còn cười?

Nếu đổi lại là mình thì đã sớm trốn một góc mà khóc rồi, còn có tâm tư nào mà cười chứ! Toàn thân rùng mình một cái, Văn Nhân Khanh chịu không nổi liền rời khỏi.

Trong quân doanh, mỗ tiểu nữ oa mơ màng mở to mắt, mỹ nam vương gia không ở bên người, hiện tại mới canh hai, Tiêu Diệc Nhiên đi đâu vậy?

Nàng biết tiểu môn thần Nguyệt Sắc có khả năng sẽ canh giữ ở lối ra lều trại, cho nên nàng tìm một góc để chui ra ngoài, chỉ cần là lều trại thì đều có khe hở chui ra, mà nàng ngày hôm qua đã phát hiện ra khe hở này, sau khi kéo ra vừa vặn đủ cho mộtthân thể nhỏ như nàng ra ngoài.

Trời đêm, trăng sáng sao thưa bao phủ lên mảnh đất chinh chiến, có chút khiến người ta sợ hãi, đặc biệt cách đó không xa còn truyền đến một tiếng gầm nhẹ đè nén.

Tử Lạc Vũ hướng về nơi có ngọn đèn dầu sáng nhất, nàng đi cực kỳ cẩn thận, bước chân linh động cùng bộ dáng xinh xắn, trong quân doanh cơ hồ không người có thể phát hiện.

Càng đến gần, nàng có thể nghe rõ ràng tiếng roi da quất, cùng tiếng gào thét như con thú khốn cùng, trong miệng người kia nhất định là bị nhét gì đó, chẳng thế thìtiếng của hắn sẽ không ngột ngạt như vậy, giống như gào thét mắc kẹt ở yết hầu.

Bởi vì sợ Tiêu Diệc Nhiên bắt được, nàng trốn bên cạnh một lều trại, mượn màn đêm che đi bóng dáng nho nhỏ, đầu từ từ ngó ra dò xét, theo tiếng gầm nhẹ kia nhìn lại.

Vừa thấy, Tử Lạc Vũ liền che miệng mình, nam nhân kia, một đôi chân bị chặt đứt, nửa thân thể cột trên cọc gỗ chữ thập, dưới chân vẫn không ngừng chảy máu, nam nhân này nàng biết, xem như người lãnh đạo thứ hai trong quân địch, râu quai nón bị thương, nhiệm vụ dẫn dắt quân đội đại bộ phần đều rơi vào trong tay người này.

Mà ánh mắt nam nhân phẫn hận nhìn sang một bên, Tử Lạc Vũ còn cho rằng hắn nhìn mỹ nam vương gia, theo tầm mắt nhìn tới, càng khiến nàng kinh ngạc, trên bãi cỏ kia,một nữ tử khỏa thân ghé trên người một nam nhân cũng khỏa thân nằm trên đất tầm hoan, mà nam nhân trên mặt đất kia, rõ ràng đã chết.

Nàng kia không ngừng hôn môi mỗi tấc da thịt nam nhân đã chết kia, nụ cười hạnh phúc léo sáng trên khuôn mặt kiều diễm, miệng nhỏ hồng như cánh đào si tình nói: “Thừa Thừa, người yêu ngươi là ta, cho tới bây giờ vẫn là ngươi, mau đứng lên muốn ta đi! không phải ngươi thích nhất là thân hình mềm mại của Ngũ nương này sao?”

Nam nhân cột trên cọc gỗ trong mắt phẫn hận, rơi lệ, Tử Lạc Vũ rõ ràng nhìn thấy, nét mặt nam nhân kia đầy thống khổ muốn giết chết nữ nhân kia, ý tứ sâu bên trong chính là phản bội.

Nếu nàng đoán không sai, nữ nhân này hẳn là phu nhân của hắn, mà nam nhân chếttrên mặt đất kia, cùng hắn có đến bảy phần giống nhau, có lẽ là thân huynh đệ củahắn rồi.

Chị dâu cùng tiểu thúc léng phéng? Ở trước mặt hắn biểu đạt tình yêu, điều này khôngbiết đã làm cho nam nhân kia chấn kinh bao nhiêu? Thống khổ bao nhiêu?

“Nguyên tướng quân suy xét như thế nào? Bổn vương không có nhiều kiên nhẫn cùng ngươi hít gió đêm.” Tiêu Diệc Nhiên từ trong miệng nói ra, rét lạnh như băng.

Tử Lạc Vũ rụt cổ, mỹ nam vương gia quả nhiên ở đây nha!

Nữ tử khỏa thân kia nghe tiếng người nói chuyện, ngơ ngác ngẩng đầu lên, theo tiếngnói nhìn lại, vừa thấy, nàng ta hưng phấn nhảy dựng lên, miệng hô: “Nam tử tuấn mỹkhông giống phàm nhân, Ngũ nương thích, Ngũ nương thích.”

nói xong, nàng ta điên cuồng bổ nhào về phía Tiêu Diệc Nhiên.

“Dâm phụ.” Tiêu Diệc Nhiên lạnh lùng nói, trong tay đã cầm một cung tên tùy thời có thể bắn ra bất kỳ lúc nào.

“Ưm ưm ưm ưm ưm.” Nam nhân bị trói trên cọc gỗ liều mạng gật đầu, ánh mắt sợ hãi khẩn cầu nhìn Tiêu Diệc Nhiên.

Ngũ nương bị đánh, hắn một cước đá bay nàng đến bên chân nam nhân trên cọc gỗ.

Đứng dậy, hắn đi tới, đùa cợt nói: “Nguyên tướng quân, vì một dâm phụ như vậy, hy sinh tính mạng mấy vạn chiến sĩ Tắc Vân quốc, ngươi thật đúng là khiến bổn vương nhìn với cặp mắt xưa.”

Nam nhân tên Nguyên tướng quân kia trên mặt đầy nước mắt, thống khổ rõ ràng hiệntrên mặt, nghĩ đến, hắn là rất yêu người tên Ngũ nương kia?

“Nam nhân ngu xuẩn, ngươi cũng xứng làm tướng quân Tắc Vân ư?” Môi mỏng Tiêu Diệc Nhiên nói ra, cơ hồ đem thần trí Nguyên tướng quân tan vỡ.

Nhân được ý bảo của Đại tướng quân vương, một binh lính bên cạnh kéo miếng vải khối nhét trong miệng Nguyên tướng quân.

“Đại tướng quân vương, Nguyên mỗ thẹn với Tắc Vân, thẹn với thuộc hạ, thẹn với chiến hữu, để Nguyên mỗ lấy cái chết tạ tội, Nguyên mỗ có chết cũng không bồi đủ tội, nhưng Nguyên mỗ duy nhất không thẹn là tiện nữ nhân nằm trên đất này, takhông cách nào nhìn tiện nữ nhân này đi tìm chết, cười ta khờ cũng được, cười ta ngu cũng được, chỉ là, Đại tướng quân vương, ngài cho dù thống lĩnh tam quân, bách chiến bách thắng, sức mạnh vô địch, ngài có thử qua tư vị khi yêu một người chưa? Ha ha… Ngài vĩnh viễn sẽ không biết tư vị kia có bao nhiêu sung sướng, có bao nhiêu mê người.”

“Người tới, cắt đầu lưỡi hắn đi.” Tiêu Diệc Nhiên sắc mặt âm lãnh đáng sợ.

“Dạ, Đại tướng quân vương.” một tướng sĩ cầm dao ngắn sáng lạnh đi tới.

“Tiêu Diệc Nhiên, ngươi cho là cắt rơi đầu lưỡi của ta thì người đời không biết sao? Ngươi năm nay 22 tuổi, trong phủ của ngươi có được mấy thị thiếp? Ngươi đã sủng hạnh qua một nữ tử nào chưa? Ngươi căn bản chính là vô năng, ha ha…” Người nộ điên cuồng cười ha hả, hắn chết cũng muốn chọc giận Tiêu Diệc Nhiên, để hắn takhông dễ chịu, khiến lời đồn vô căn cứ chôn vùi hắn ta.

Tướng sĩ bóp miệng hắn, đem đầu lưỡi cắt xuống, Nguyên tướng quân tiếp tục cười, miệng chảy ra màu đỏ tươi đáng sợ, hắn cười âm trầm quỷ mị.