Độc Sủng Chị Dâu

Chương 116



Emily giật mình nhìn anh trai, không dám tin nói: “Anh hai, hiện tại thân thể anh còn rất yếu, anh không thể tùy tiện rời đi!”

“Anh phải lập tức trở lại đại lục!”

Emily khó hiểu: “Có việc gì gấp sao?”

Vẻ mặt Âu Dương Tịch bình thản: “Emily, có chút việc anh chưa thể nói rõ ràng với em, nhưng hiện tại anh thật sự phải đi về, bằng không anh sẽ hối hận cả đời!”

Đôi mắt xanh của Emily mở to vì kinh ngạc: “Nghiêm trọng như vậy?”

“Đúng!”

Emily có chút do dự, ngây ngô nói: “Nhưng mà...... Baba......”

“Không phải em nói baba đã rời khỏi... sao? Trước khi baba trở về, em hãy tranh thủ thời gian đặt vé máy bay cho anh! Anh muốn đi ngay!”

“Cho dù đặt vé máy bay rồi thì anh cũng không thể lập tức rời đi!”

Vẻ mặt Âu Dương Tịch thận trọng: “Bất kể như thế nào, anh đều phải rời khỏi căn nhà này trước!”

“Anh hai......” Emily không khỏi ưu thương: “Vì sao anh lại giống như đang sống trong địa ngục vậy. Đây là nhà anh mà, không phải địa ngục.”

Trong mắt Âu Dương Tịch hiện lên một vòng bóng tối, hóa lạnh nhạt, nói: “Em không hiểu đâu.”

Emily chu môi môi nói: “Đúng, đúng là em không hiểu, vì sao anh đối với baba như thế...... Dù nói thế nào, đó cũng là ba của anh mà......”

Âu Dương Tịch liếc cô: “Emily trưởng thành rồi? Muốn giáo huấn anh hai sao?”

Emily hoảng hốt: “Không phải ạ!”

Cuối cùng, Emily rất là ảo não, gãi gãi đầu, nói: “Em cũng muốn làm giúp anh nhưng mà cha sẽ mắng em chết, lúc baba ra đi còn bảo em phải chăm sóc anh thật tốt.”

“Vậy em cứ nói là anh đã bỏ trốn đi không được sao.” Âu Dương Tịch hô hơi thở: “Thôi, để tự anh làm vậy!”

Âu Dương Tịch nhìn chung quanh một chút, cuối cùng nhìn Emily: “Cho anh mượn điện thoại của em.”

Emily nhìn anh trai băn khoăn, bàn tay đút vào trong túi áo, không biết là nên đưa hay không.

Âu Dương Tịch không khỏi cường điệu: “Thật sự anh có chuyện quan trọng!”

“Chuyện gì...... So với thân thể của anh còn quan trọng hơn sao?”

Âu Dương Tịch nói: “So với tánh mạng của anh còn quan trọng hơn nhiều, hiểu chưa?”

Trong nội tâm Emily chấn động, thở mạnh, sau đó đưa điện thoại di động cho hắn, sững sờ nhìn hắn nhấn từng số.

Nhưng mà không phải hắn đặt vé máy bay, mà là gọi điện thoại quốc tế đường dài, chờ hồi lâu, cuối cùng chuyển được: “Ân Khả!”

Bên kia truyền đến thanh âm chút vô lực: “Tịch......”

Âu Dương Tịch cảnh giác nói: “Cậu sao vậy?”

Ân Khả hắng giọng một cái, nói: “Không có việc gì, tình hình cậu ở đó thế nào? Thân thể có được khỏe không?”

Âu Dương Tịch nhíu lông mày thật sâu: “Tôi còn chưa tính sổ với cậu! Cậu rốt cuộc đã làm những gì? Làm sao tôi có thể ngủ lâu như vậy, cậu còn dám để cho ông ta đến đưa tôi về đây?”

“Tịch......” thanh âm Ân Khả trầm thấp: “Bất đắc dĩ mình mới phải làm cậu hôn mê, đó là cha của cậu, tôi hoàn toàn không có bất luận quyền lợi gì để ngăn cản......”

Sắc mặt Âu Dương Tịch rất nặng, ngữ khí lại biến đổi: “Tôi biết...... hiện tại tôi lập tức đặt vé máy bay! Sẽ trở về nhanh nhất!”

“Không cần!” Ân Khả ngăn cản: “Cậu không cần trở về!”

“Sao lại gấp gáp cản trở tôi như vậy?” Âu Dương Tịch sinh lòng nghi hoặc: “Có phải là đã xảy ra chuyện gì?”

“Tịch......”

“Nói!!”

“Công ty của chúng ta bị người phá đổ......”

Vẻ mặt Âu Dương Tịch cứng đờ, trong ánh mắt lộ vẻ không thể tin, sắc mặt trắng bệch, giật mình sững sờ hồi lâu, hắn bỗng nhiên cười, nụ cười tựa hồ như nghe được một chuyện cực kì buồn cười: “Cậu nói cái gì? Có phải là đang nói đùa với tôi không? Tôi van cậu, có muốn nói giỡn thì cũng phải kiếm việc tốt mà nói, một công ty lớn như vậy sao nói sụp liền sụp đổ được?”

“Nếu những tình huống nhỏ thì đương nhiên không suy sụp được.... Nhưng mà.....” Ân Khả muốn nói mà lại dừng.

“Nhưng mà cái gì?”

Ân Khả ấp a ấp úng càng khiêu chiến sự chịu đựng Âu Dương Tịch!

“Cha của cậu, ông ta liên thủ với người ngoài......”

Ân Khả nghiến răng nghiến lợi nặn ra từng chữ, cuối cùng không thể kể đầu đuôi nhưng tin tưởng Âu Dương Tịch cũng có thể minh bạch.

Thanh âm của Âu Dương Tịch lạnh nhạt, nói rất hời hợt: “Liên thủ đem Thiên Hoa phá đổ?”

“...... Đúng.”

Điện thoại két két rơi vào trên giường, trong điện thoại di động cũng không có vang lên tiếng la của Ân Khả bởi vì hắn biết Âu Dương Tịch sẽ làm như vậy, nên chẳng có gì kinh ngạc!

Sắc mặt Âu Dương Tịch cực kỳ kém, trong ánh mắt tập trung không biết bao nhiêu kích động, lại phân không rõ là ‘Giận dữ’ ‘Hận’‘Bi thống’‘Buồn bã’......

Emily khó hiểu nhìn hắn có chút sợ hãi: “Anh hai...... Anh làm sao vậy?”

Âu Dương Tịch lại rất bình tĩnh, bình tĩnh đến nỗi làm cho người ta có cảm giác ngột ngạt như sắp chết, chỉ thấy ngón tay thon dài tái nhợt của hắn khẽ rung rung nhẹ nhàng vén chăn lên, thân thể đờ đẫn, cứng còng như máy móc từ từ xuống giường, hắn bình tĩnh thay y phục của mình. Mỗi một động tác của hắn, mỗi một vẻ mặt thoạt nhìn tựa hồ đều rất bình thường, nhưng lại là loại bình thường đến quỷ dị, Emily nhất thời khẩn trương, tim đập như trống trận, cô không khỏi hoảng hốt: “Anh hai, anh......”

Âu Dương Tịch mặc quần áo tử tế, hướng phía cửa đi ra ngoài......

Đột nhiên, Emily dường như nhớ ra cái gì đó, vội vã nói: “Anh hai, vừa rồi em đã quên nói, cha đã cho bảo vệ canh giữ tại cửa rồi, anh cứ đi như vậy thì không ra ngoài được đâu.”

Quả nhiên Âu Dương Tịch nghe xong liền quay đầu, vẻ mặt ảm đạm như một ngày không có ánh mặt trời, hắn lạnh nhạt chú thị cô, “Em có ý gì?”

Emily khẽ khàng nói: “Nếu như anh hai thật sự phải đi ngay lúc này, em sẽ giúp anh dụ bọn họ đi khỏi đây.”

Hy vọng việc cô làm là đúng, Emily âm thầm cầu nguyện trong lòng. Dù thế thì cô cũng chỉ muốn giúp anh hai thôi!

“Emily, thật sự rất cám ơn em.”

Emily bỗng nhiên cười, nói: “Anh hai, em chỉ hy vọng mỗi ngày anh đều sống thật vui vẻ. Từ khi em còn bé anh đã luôn nói với em như vậy, hiện tại em cũng mong anh sẽ như vậy.”

Âu Dương Tịch không khỏi xoay người lại, ôm Emily, chân thành nói: “Emily, mặc kệ phát sinh chuyện gì, em vĩnh viễn là đứa em gái anh thương yêu nhất.”

Trên mặt Emily miễn cưỡng cười, nói: “Bác sĩ nói anh không thể chịu những kích thích quá mức, anh hai, nhất định anh phải chăm sóc thân thể của mình thật tót, bằng không, em cả đời cũng không tha thứ anh hai.”

Âu Dương Tịch ôm Emily, chỉ nói: “Người sống có số.”