Độc Sủng Băng Phi

Chương 31: Ảo thuật



“Ảo thuật? Ảo thuật là cái gì? Hoàng tẩu, người nói nhanh đi, muội muốn biết đó là gì!”

“Đúng vậy, Nguyệt nhi, con mau nói đi, ai gia cũng không biết nữa!” lần nàykhông chỉ có Yên nhi nghe được, mà ngay cả hoàng tổ mẫu cũng hoài nghihỏi

“Bẩm hoàng tổ mẫu cùng mẫu hậu, đó là cái tên do trước kiaNguyệt nhi cùng bằng hữu đã nghĩ ra. Hoàng tổ mẫu đợi Nguyệt nhi biểudiễn xong, người sẽ hiểu thôi!” tôi lau mồ hôi đang đổ trên trán, nghĩcách chuyển sự chú ý của họ sang việc khác

Tôi quyết định khôngnói gì nữa, khẳng định bản thân không thể giải thích rõ được, càng giảithích sẽ càng lộ ra nhiều sơ hở mà thôi.

Tôi không chú ý đến từkhi bắt đầu diễn tấu, Hoàng thượng vẫn nhìn tôi chăm chú không rời mắt,giống như đang tìm thứ gì trên mặt tôi vậy… (sắc lang mà tỷ)

Bảongười lấy cho tôi một tờ giấy viết dày, tôi cầm lấy một cái lưu ly bôitrống rỗng “Mọi người nhìn cho kỹ!” vẻ mặt tôi tươi cười, đi đến chínhgiữa mọi người, mạnh mẽ trấn tĩnh bản thân, nhìn mọi người cũng khôngcòn chú tâm đến những lời vừa rồi tôi thả lỏng tâm trạng một chút, xemnhững người trước mặt như là tàng hình.

“Mọi người nhìn kỹ rồichứ, ta bắt đầu đây!” đưa cái ly đi vòng một lượt trước mặt bọn họ, sauđó tôi đem cái ly đặt lên trên bàn. Tôi cũng ngồi xuống, sau đó tôi đểcái ly nằm xuống trong tờ giấy “Ta bây giờ sẽ dùng tờ giấy này để bọclấy cái tách!” vừa nói tôi vừa cuộn tờ giấy lại, cái ly đang ở trong tờgiấy …

“Mọi người xem đây!” tôi cầm cái ly đang được bọc trong tờ giấy lên không trung cho họ nhìn “Mọi người đã nhìn rõ, cái bôi cònđang ở đây có đúng không?” tôi cười nói

“Đương nhiên là ở đó, thật sự là đồ ngốc!” Mai phi không đồng tình lên tiếng, nhưng cũng không có chút gì ảnh hưởng đến tôi.

Ta cầm cái ly để lại trên bàn “Mọi người nhìn cho tốt, bây giờ ta sẽ làmcái bôi biến mất!” nói xong tôi ra vẻ huyền bí thổi vài vào cái lytrước mặt, sau đó cầm nó lên trên tay, nhẹ nhàng mở tờ giấy ra, nhưngchỉ còn lại tờ giấy trắng còn cái ly thì đã biến mất…

“Hả? Cáibôi đâu rồi? Hoàng tẩu?” Yên nhi là người đầu tiên kêu lên vẻ mặtkhông tin, điều này càng làm cho tôi thêm phần tự tin. Thật không ngờ,kỹ thuật của tôi còn có thể bảo trì thuần thục đến vậy. Nhưng Hoàngthượng là người hiểu biết võ công nhất định không dễ qua mắt rồi.

“Ở chỗ này đây!” tôi cười, lấy cái ly vừa giấu dưới bàn ra

“Hả?”

“Đây là ảo thuật mà ta đã nói, vốn là thông qua một số kỹ xảo nhất định làmđồ vật biến mất. Nhưng chỉ là dùng thuật che mắt mà thôi, ta thừa dịplúc mọi người không chú ý, lén đem cái bôi giấu dưới bàn!” tôi cười ngồi lại vào vị trí của mình

“Hoàng tẩu, muội cũng muốn học!” vẻ mặt Yên nhi thật là đáng yêu

“Được được, ta sẽ dạy cho muội!”

Xoay người lại cười nhẹ với mọi người, cúi người hành lễ dùng ánh mắt khôngchút sợ hãi tôi nhìn Hoàng thượng nói “Thần thiếp đã bêu xấu!”

“Băng phi miễn lễ, đêm nay nàng thật đã giúp mọi người được mở rộng tầm mắt!” tiếng nói thản nhiên vang lên, thật nghe không ra là vui hay là buồn

“Nguyệt nhi, sau này có cái gì hay như vậy nhất định phải biểu diễn cho ai giacùng mẫu hậu con xem nữa đó!” hoàng tổ mẫu vui thích kéo lấy tay tôicười nói

“Dạ, hoàng tổ mẫu!”

Xem biểu diễn này nọ thêmđược một hồi, cảm giác nhàm chán cũng nổi lên trong tôi, hơn nữa tôicũng rất ít khi thức khuya như vậy.

Cuối cùng hoàng tổ mẫu trôngcó chút mệt mỏi, cùng mẫu hậu đứng lên “Hoàng thượng, các con tiếp tụcxem đi, ai gia cùng mẫu hậu của con đi về trước!”

“Dạ, cung tiễn hoàng tổ mẫu cùng mẫu hậu!”

“Hoàng tổ mẫu, cho phép Nguyệt nhi tiễn người về!” tôi vội vàng đứng dậy. Nói thật, tôi cũng đã rất mệt, không còn sức để chú ý đến những ánh mắtxung quanh đang nhìn tôi

“Nguyệt nhi, con cứ ở lại bên Hoàngthượng xem ca vũ đi. Ai gia cùng mẫu hậu của con đi về trước!” khôngnghĩ rằng người lại cự tuyệt tôi như vậy

“Dạ, cung tiễn hoàng tổ mẫu cùng mẫu hậu!”