Độc Gia Sủng Hôn

Chương 461: Cái giá lớn đến đâu, cũng không bì được với cô ấy (2)



P2 –

Vẻ bi thương và đau khổ bỗng dưng hiện rõ trên gương mặt xinh đẹp của cô khiến Abidal nhất thời sững người sau đó vội vàng giải thích, 'Tuy rằng anh thích em nhưng em là một người ngoại tộc, không thể làm vương phi được nhưng làm đệ nhất thứ phi thì không thành vấn đề. Tuy rằng anh có thể có đến bốn thứ phi nhưng em cứ yên tâm, em tuyệt đối là đệ nhất thứ phi.'

Lại còn đệ nhất thứ phi nữa chứ! Sở Tư Nhan thật sự muốn khóc không được muốn cười không xong.

'Đừng lo lắng nhiều như vậy, đợi lát nữa ngoan ngoãn theo anh lên máy bay là được rồi.'

Nghe câu này sắc mặt Sở Tư Nhan càng thêm tái nhợt, hết lời để nói chỉ trơ mắt nhìn người đàn ông không nói lý lẽ bên cạnh, nếu như...hắn thật sự muốn bắt cóc cô đưa tới nước Z...

Đến sân bay, máy bay tư nhân của “Hắc vương tử” đã chuẩn bị sẵn sàng ở đó đợi lệnh, Sở Tư Nhan bị hai người vệ sĩ vóc người cao lớn áp tải đi vào lối đi chuyên dụng dành cho khách VIP để đến chỗ máy bay tư nhân của Abidal.

'Này, anh điên thật rồi hả? Anh không được làm như vậy. Làm vậy là bắt cóc, là phạm pháp.' Sở Tư Nhan cuống quýt kêu lớn, thật đúng là xui xẻo, mới tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa! Xem ra trừ phi cô chết, bằng không chắc là cái tên điên da đen kia thật sự muốn áp tải cô về châu Phi làm vợ của hắn rồi.

'Không được thì tôi cũng đã làm rồi đấy.' Hắn đắc ý nói sau đó nhìn hai người phụ nữ trong máy bay nói với họ bằng thứ tiếng gì đó mà cô nghe không hiểu, hai người phụ nữ có vẻ như là người hầu lập tức bước tới, cứng rắn lôi cô vào trong một ca bin, cứng rắn ép cô thay vào bộ quần áo truyền thống của đất nước họ, lại dùng một tấm voan trắng che mặt cô lại sau đó lại lôi cô trở ra khoang ngoài.

Mặc dù mặt đã bị tấm voan trắng che lấp hơn một nửa nhưng bộ quần áo truyền thống của một đất nước khác khiến cho Sở Tư Nhan thoạt nhìn xinh đẹp theo một phong cách hoàn toàn khác khiến Abidal nhìn mà ngây ngẩn cả người trước vẻ đẹp của cô, vừa đi đến hai tay vừa giang ra định ôm cô vào lòng thì Sở Tư Nhan nhanh nhẹn lách mình né tránh sau đó liên tiếp thoái lui về sau mấy bước.

'Em không cần khẩn trương như vậy đâu. Ở nước của anh những cô gái được gả vào hoàng thất đều phải giữ gìn trinh tiết, bây giờ anh sẽ không làm gì em cả đâu.'

Nghe hắn nói như vậy, Sở Tư Nhan ngược lại không quá khẩn trương nữa, hai bàn tay đang thả bên sườn âm thầm siết chặt, chăm chú nhìn hắn cẩn thận hỏi từng chữ một, 'Vương tử, cực kỳ cảm ơn ngài đã nói cho tôi biết chuyện đó, thứ “trinh tiết” mà ngài nói đó ngài không thể tìm được trên người tôi đâu, tôi sớm đã không còn là xử nữ.'

Nói đến nước này rồi, chắc là hắn sẽ không ép buộc cô phải đi theo mình nữa chứ?

Quả nhiên, nghe thấy câu này, sắc mặt Abidal thay đổi hẳn, 'Không thể nào, em còn nhỏ tuổi như vậy.'

Cô gái này thoạt nhìn tuổi còn nhỏ như vậy, toàn thân lại toát ra một vẻ thanh tân và trong sáng của một thiếu nữ, chính là vì muốn gạt hắn nên cô mới phải nói ra những lời như vậy sao? Nghĩ tới điều này, sắc mặt Abidal lại khôi phục lại như thường, 'Máy bay rất nhanh sẽ cất cánh, em không cần phải dùng cách này để gạt anh đâu, ái phi của anh.'

Thấy hắn không tin, lại không thể để hắn kiểm nghiệm, Sở Tư Nhan liền mượn cớ đi nhà vệ sinh một chuyến, tranh thủ lúc này không có ai canh gác, đập vỡ một cái ly thủy tinh, giấu kỹ nó trong lòng bàn tay mình, nếu như thật sự không thể chạy thoát, cô thà chết cũng không có khả năng làm vương phi, thứ phi gì đó của hắn.

Trong lúc hai người giằng co nhau trong khoang máy bay thì ở bên ngoài, mấy chiếc xe thương vụ màu đen phóng như bay vào sân bay rồi dừng lại trước một chiếc máy bay tư nhân, Đường Nhĩ Ngôn dưới sự dẫn đường của một số cảnh sát, đi đến gần chiếc máy bay xa hoa kia nhưng còn cách mấy bước thì lại bị một số vệ sĩ mặt không chút biểu tình xông ra ngăn lại.

Người cảnh sát dẫn đầu nhóm lấy ra huy hiệu cảnh sát của mình, 'Có một công dân mất tích, chúng tôi nghi ngờ là bị người bắt cóc, hiện giờ chúng tôi yêu cầu lục soát chiếc máy bay này.'

Những vệ sĩ vẫn không chút dao động, giống những những bức tượng điêu khắc vậy, không hề nhúc nhích.

Giọng Đường Nhĩ Ngôn lạnh như băng, 'Lục soát!'

Một số cảnh sát trực tiếp xông lên động thủ giải quyết những vệ sĩ, số còn lại tiến thẳng đến máy bay cưỡng chế mở cửa ra.

'Ai cho phép các người lên máy bay của tôi?' Abidal nhìn thấy mấy người xông vào máy bay của mình thì tức giận quát lớn, 'Cút ra ngoài ngay cho tôi!'

Mà khi Sở Tư Nhan nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn kia, miếng thủy tinh thủ sẵn trong tay lặng lẽ rơi xuống đất.

Hắn đến rồi! Đường Nhĩ Ngôn đến rồi! Thật sự đã đến rồi!

Đường Nhĩ Ngôn đến, vậy tức là cô sẽ không bị đám người dã man kia áp tải đến tận châu Phi gì đó, nhưng quay về bên cạnh hắn, ngày tháng của cô liệu có tốt hơn so với bị người ta bắt cóc hay không?

Cô mấp máy môi thật lâu cuối cùng vẫn không thốt được một lời nhưng nước mắt mà cô cứ tưởng là đã khô cạn rồi kia lại không một tiếng động rơi xuống...

Hai người hầu nữ vẫn luôn canh giữ bên người cô thấy tình huống dị thường phát sinh, rất nhanh đưa tay kéo Sở Tư Nhan về phía mình rồi đẩy vào trong một ca bin ở phía sau.

Thấy cô bị hai người kia lôi đi, Đường Nhĩ Ngôn không suy nghĩ nhiều lập tức xông đến...

Hai người phụ nữ da đen thân hình vạm vỡ không thua kém gì đàn ông thấy vậy, một người buông tay ra khỏi người Sở Tư Nhan xông về phía hắn bắt đầu triển khai thế công. Trong quan niệm của Đường Nhĩ Ngôn cũng không có chuyện kiêng kỵ động thủ với phụ nữ gì cả, chỉ vài đường đơn giản là đã giải quyết xong người phụ nữ thân hình cao lớn như đàn ông kia.

Người còn lại thấy tình huống như thế cũng thả tay ra khỏi người cô định xông lên tham chiến. Sở Tư Nhan nhân cơ hội này lùi về sau mấy bước, rốt cuộc lên tiếng, 'Nhĩ Ngôn, cẩn thận!'

Nói cho cùng, cô vẫn không thể nào thờ ơ nhìn hắn xảy ra chuyện được.

Trong cuộc hỗn chiến này, những vệ sĩ của Abidal toàn bộ bị hạ gục, đến cuối cùng chỉ còn lại vị “Hắc vương tử” trẻ tuổi, ngạo mạn này nhưng rồi vẫn bị Đường Nhĩ Ngôn giải quyết gọn, cuối cùng bị đánh đến không dậy nổi, nằm vật trên sàn không ngừng kêu la thảm thiết.

Nếu như không phải vì cô gái của hắn tiến lên lôi kéo hắn lại, nói không chừng Đường Nhĩ Ngôn đã khiến cho Abidal nếm mùi thê thảm hơn.

Bị người từ phi cơ nhấc lên rồi đưa thẳng vào xe cứu thương, “Hắc vương tử” vẫn chưa chịu thôi, lớn giọng gào thét, 'Đám người ngu xuẩn các ngươi, tôi nhất định sẽ bắt các người trả giá thật lớn.'

Đường Nhĩ Ngôn sắc mặt u ám kéo cô gái trong bộ trang phục của nước Z nhét vào trong xe sau đó xe cuốn bụi rời đi.

Kịch vui đã xong, đương nhiên là đến lúc thu dọn hậu trường.

Vương tử của nước Z ở nước Úc bị người ta tấn công, người tấn công lại chính là Đường Nhĩ Ngôn, một trong những Hoa kiều giàu có nhất ở đất nước Kangaroo này.

Quan hệ ngoại giao của nước Z và Úc trước giờ đều luôn rất tốt đẹp, hiện giờ lại có động tĩnh lớn như vậy, đã tạo nên bất hòa ở cấp quốc tế.

Ngày hôm sau, đại vương tử của nước Z đã ngồi chuyên cơ đến nước Úc, yêu cầu chính thủ tướng và bộ trưởng bộ ngoại giao cho mình một lời giải thích hợp lý bằng không sẽ cắt đứt quan hệ ngoại giao với Úc.

Đương nhiên, trước khi có kết quả hiệp nghị giữa hai bên, những tin tức này toàn bộ đều bị áp chế không được tiết lộ cho giới truyền thông.

Buổi tối hôm đại vương tử đặt chân đến nước Úc, Đường Nhĩ Ngôn đã đến khách sạn nơi anh ta trú lại, cùng đại vương tử đóng cửa nói chuyện riêng, cuộc nói chuyện kéo dài đến hơn năm tiếng đồng hồ. Không ai biết nội dung hai người nói chuyện cụ thể là gì nhưng sáng hôm sau, đại vương tử đã đến bệnh viện đón Abidal, đứa em trai mới vừa được phẫu thuật nối xương của mình đưa đi.