Độc Gia Sủng Hôn

Chương 296: Người có tình cuối cùng sẽ trở thành quyến thuộc (4)



Về nhà ở mấy ngày nay Dung Dung đã mẫn cảm nhìn ra được quan hệ giữa ba với Ngụy Cẩn Nhan người kẹ kế này dường như trở nên có chút lạnh nhạt, tuy rằng vẫn còn chưa đến mức phải phân chia phòng ngủ nhưng hoàn toàn đã không có vẻ thân mật khắng khít như trước đây nữa.

Thực ra sở dĩ cô đồng ý với ba mình quay về nhà ở, ngoại trừ muốn làm kiêu một chút cho ba mẹ Lý Triết thấy ra, một nguyên nhân khác là muốn quan sát xem quan hệ giữa ba mình với Ngụy Cẩn Nhan lúc này thế nào.

Nếu theo lời Ngụy Vũ Hà lúc nãy vô tình tiết lộ ra mà suy nghĩ, hai mẹ con họ Ngụy thực sự là có mục đích khác, hơn nữa tham vọng không nhỏ, vậy cô muốn nhìn thử xem, rốt cuộc hai mẹ con có bao nhiêu bản lĩnh có thể thể hiện ra.

'Bạn bụng mang dạ chửa còn muốn đi công ty làm gì? Lại muốn suốt ngày bận rộn đến nỗi ăn cơm cũng không có thời gian sao? Không cần đâu, bạn bảo Lý Triết giúp bạn trông chừng một chút là được chứ gì?' Giang Tâm Đóa đương nhiên không đồng tình với suy nghĩ của bạn mình.

'Không được, vấn đề này rất nghiêm trọng, mình phải suy xét kỹ lưỡng mới được.' Dương Dung Dung điềm nhiên nói.

'Đừng suy nghĩ nhiều quá, cho dù hai mẹ con Ngụy Vũ Hà có muốn nuốt chửng Dương thị của nhà bạn, trên tay bạn không phải vẫn còn số cổ quyền mà mẹ bạn để lại hay sao? Họ không đẩy được bạn ra đâu.'

'Nhưng trên tay mình chỉ có 15% cổ phần thôi, bạn nói xem mình có cách nào thuyết phục ba mình chuyển bớt số cổ phần sang cho mình trước không nhỉ?'

'Trừ phi cục thịt trong bụng bạn cũng mang họ Dương, như vậy thì ba bạn chắc sẽ cưng chiều tới trời luôn.' Giang Tâm Đóa sờ vùng bụng tròn tròn của bạn, cười trêu.

Nhưng một lời vô tình này của cô, Dương Dung Dung lại cảm thấy rất được, 'Ý kiến này của bạn không tệ, đáng để thử lắm.'

'Mình tùy tiện nói một câu thôi, bạn tưởng là thật sao? Lý Triết nhà bạn có đồng ý hay không?'

'Vấn đề này mình sẽ xử lý.' Dương Dung Dung gật nhẹ đầu sau đó quay sang bạn tốt, một tay nâng chiếc cằm hơi gầy của bạn mình lên, quan sát một lượt, 'Đừng cứ nói chuyện của mình nữa, bạn sao rồi? Tại sao một thân một mình chạy về Singapore vậy? Phạm tiên sinh với hai đứa nhỏ đâu? Bạn nhìn gầy hơn nhiều so với lúc ở Melbourne, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?'

Một loạt câu hỏi như pháo từ miệng Dương Dung Dung khiến Giang Tâm Đóa bật cười, cô kéo tay bạn mình xuống, 'Hỏi nhiều câu hỏi như vậy, bạn muốn mình trả lời câu nào trước?'

'Từng câu từng câu một, không được phép qua loa tắc trách.'

'Có rất nhiều chuyện đã xảy ra, mình cũng không biết nên nói từ đâu nữa.' Giang Tâm Đóa chống cằm, đáy mắt lóe lên một tia ảm đạm.

'Không sao cả, kể bắt đầu từ chuyện vì sao bạn một mình quay về Singapore đi. Mình có thời gian mà, dì Trương, cắt thêm một dĩa trái cây lên đây!'

Dương Dung Dung vừa nói với bạn vừa hướng về phía phòng bếp gọi dì Trương người làm đang bận rộn trong bếp một tiếng.

Không lâu sau, một đĩa với đủ loại trái cây đã được cắt chỉnh tề được bày lên trên bàn. Dương Dung Dung vừa ăn vừa nghe bạn mình kể chuyện, nghe đến cuối cùng, miếng táo đang ăn dở dang trên tay trực tiếp rơi xuống đất...

'Cũn không phải là con nít, ăn chút xíu đồ mà cũng để rớt.' Giang Tâm Đóa nói xong cũng khát nước, mắng yêu bạn một câu xong rồi lấy ly trà hoa hồng trên bàn uống một hơi hết sạch.

Nhìn Phạm phu nhân trấn định uống trà, hai tay Dương Dung Dung chống cằm, nhìn bạn có chút nghiền ngẫm, chuyện của nhà họ Giang và nhà họ Phạm cho dù có chút rối rắm nhưng tạm thời có thể bỏ qua được, điều khiến cô cảm thán vô cùng chính là Phạm tiên sinh.

Thật sự không thể ngờ được là, đường đường đầu não của tập đoàn Phạm thị, trong tay nắm quyền đủ để khuynh đảo giới tài chính mà lại vì kết hôn mới một cô gái lại bất chấp mặt mũi làm ra chuyện khiến người ta khó tin như vậy.

Mấy câu nói dối này, không khỏi cũng quá ngây thơ rồi.

Nhưng chuyện Phạm tiên sinh chặn lại cả một chuyến bay chỉ để tìm lại bạn tốt của cô, khí thế này, tâm tư này cũng khiến người ta cảm động vô cùng.

'Bạn cứ vậy mặc kệ anh ta trở về đây? Quyết định sẽ không tha thứ sao?' Dương Dung Dung có lúc cảm thấy Phạm tiên sinh thực ra cũng rất đáng thương.

Theo đuổi một cô gái mà theo đuổi đến thế này, làm cho trời long đất lở, kinh thiên động địa, kết quả là người trong cuộc chẳng những không cảm động mà còn chê bai.

'Mình cũng không biết nữa.' Giang Tâm Đóa nhún vai, 'Giữa bọn mình chủ yếu là do thiếu sự chia sẻ và tin tưởng. Hoặc là nói một cách khác, mình muốn anh ấy luôn thẳng thắn với mình nhưng Phạm Trọng Nam thì lại không có cùng quan điểm. Tạm thời hai người bình tĩnh lại một khoảng thời gian trước rồi nói sau.'

'Tuyệt đối đừng, không cần mỗi người phải tự bình tĩnh, như vậy chẳng khác nào tạo cơ hội cho người khác xen vào, đàn ông mà, có đôi khi rất dễ xao lòng.' Dương Dung Dung nói một cách hùng hồn.

'Xiêu lòng? Nếu hắn thực sự có mối tình nào ngoài luồng, tin rằng đối tượng chắc chắn là công việc chứ không có gì khác.' Điểm này Giang Tâm Đóa ngược lại rất có lòng tin nhưng nói đến công việc, cô mới nhớ ra tối hôm qua lúc nói chuyện điện thoại với hai đứa nhỏ, các con nói là ngày mà cô rời đi đó, hắn lại đi công tác.

Quả nhiên là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, sức khỏe của hắn, hắn còn không quan tâm, cô cần gì phải vì hắn mà lo nghĩ đêm ngày chứ?

'Nói thật lòng, mình cảm thấy bạn đang dỗi hờn vu vơ với Phạm tiên sinh thôi.'

'Cái gì mà giận hờn vu vơ chứ?' Giang Tâm Đóa ngạc nhiên phản bác lại.

'Bạn ngẫm lại thử xem, Phạm tiên sinh từ nhỏ đến lớn trưởng thành trong hoàn cảnh rất tốt, trên thương trường thì khỏi phải nói, hô mưa gọi gió bao nhiêu năm nay, tính cách đương nhiên rất bá đạo, làm chuyện gì cũng quả quyết dứt khoát, điều này cũng dễ hiểu thôi. Hơn nữa, một người đàn ông cao ngạo như anh ta cần gì phải bắt buộc bản thân nói dối, mục đích còn không phải là vì muốn kết hôn với hạn sao? Anh ta như vậy chứng tỏ đã quan tâm quá mức về bạn rồi cho nên đầu óc mới mất đi sự bình tĩnh và sức phán đoán thường ngày.'

'Dung Dung...' Giang Tâm Đóa thở dài một tiếng, 'Mình biết anh ấy quan tâm mình chứ nhưng cách mà anh ấy quan tâm có lúc khiến người ta thật sự khó mà tiếp nhận nổi...'

'Vậy bạn đợi đến lúc Phạm tiên sinh không quan tâm đến bạn ngày đó xem, xem bạn có khóc đến mù mắt hay không.' Dương Dung Dung đánh nhẹ lên vai bạn.

'Bạn muốn xem mình xấu mặt lắm hay sao?'

'Không phải vậy. Mình chỉ hy vọng thời gian bạn cần để bình tĩnh lại rút ngắn một chút xíu, sớm một chút trở về Luân Đôn.'

'Mình còn chưa muốn quay về đó sớm như vậy đâu. Mình muốn chờ bạn kết hôn.'

'Vậy sao? Vậy bạn cứ đợi đi.'

'Dung Dung, mình nói thật đó. Giờ bạn tranh thủ thời gian tổ chức đám cưới cũng tốt mà, áo cưới may lớn một chút là được rồi, bụng bạn còn chưa lộ rõ lắm đâu. Bạn đã đặt áo cưới chưa?'

'Còn chưa suy nghĩ đến chuyện đó.' Dương Dung Dung trả lời một cách tùy ý.

'Sao bạn không sốt ruột chút nào hết vậy?'

'Mình cũng không phải không gả ra ngoài được, sốt ruột làm gì chứ?'

Hai người bắt đầu vui vẻ nói chuyện phiếm, bởi vì quá nhập tâm nên cũng không để ý một buổi chiều cứ thế trôi qua rồi. Mãi đến khi người làm vào báo cáo, 'Tiểu thư, Lý lão tiên sinh và phu nhân lại đến rồi, nói họ đã nhờ người mang mấy hộp tổ yến từ Mã Lai về đây, mang sang để tiểu thư bồi bổ cơ thể.'

'Ờ.' Dương Dung Dung nghe người làm báo lại như vậy, chỉ đáp khẽ một tiếng rồi không nói gì thêm, người làm cũng không biết tiểu thư nhà mình là muốn nhận lễ vật của người ta hay là không nên chỉ đành đứng đó chờ ý kiến.

Hai vị khách lớn tuổi này người làm đều đã quen, là thông gia tương lai của tiên sinh, tuy nhiên, họ không được may mắn như cô gia tương lai.

Từ khi tiểu thư mang thai trở về nhà ở, hai vị khách này đã đến thăm nhiều lần rồi nhưng tiên sinh ở nhà đã quy định, không có sự đồng ý của ông thì không được cho họ vào nhà còn tiểu thư thì lần nào cũng tỏ vẻ không quá quan tâm.

Hiện giờ tiên sinh đang ở công ty còn chưa về, họ lại không dám tự tiện quyết định bảo người ta đi nhưng tiểu thư nhà họ thì lại chỉ “Ờ” một tiếng rồi không có dặn dò gì tiếp.

Lại tiếp tục đợi gần mười phút nữa, vẫn không có chỉ thị nào rõ ràng hơn, người làm quyết định đi gọi điện thoại cho tiên sinh xin ý kiến một chút thì tốt hơn.

'Ba mẹ chồng tương lai của bạn đã tìm đến tận nhà rồi, bạn còn không muốn gặp sao? Như vậy không khỏi thất lễ quá đi.' Giang Tâm Đóa lắc lắc cánh tay Dương Dung Dung, 'Có muốn làm kiêu thì cũng kiêu vừa thôi chứ.'

'Không phải mình muốn làm kiêu, là vì ba mình muốn lấy lại mặt mũi.' Dương Dung Dung đưa tay ghim thêm một miếng trái cây cho vào miệng.

Thực ra, đối với suy nghĩ và cách làm này của ba mình, cô biết là không tốt nhưng lại không có hành động ngăn cản gì thực tế, chứng tỏ thực ra cô vẫn còn rất để tâm về những ủy khuất mà trước đây cô phải chịu.

Không phải bởi vì lần trước phải quỳ ở phòng cấp cứu mà là bởi vì lần trước khi cô đến nhà họ Lý phải chịu không ít ủy khuất.