Độc Gia Sủng Hôn

Chương 258: Sự trả thù của hắn (1)



Tập đoàn Phạm thị, tầng trên cùng, văn phòng tổng tài.

'Boss, đã sắp xếp xong cả rồi.' James bước vào, đứng sau lưng Phạm Trọng Nam báo cáo.

'Ừm.' Phạm Trọng Nam chỉ nhẹ nhàng đáp một tiếng, vẫn quay lưng về phía cửa tiếp tục hút thuốc.

Từ khi Đóa Đóa quay lại bên cạnh hắn, khoảng thời gian này hắn căn bản là hút rất ít nhưng mấy ngày nay, công việc bận bịu, căng thẳng cộng thêm oán khí từ chuyện bị người khác hãm hại khiến hắn không thể không nhờ chất nicotine để làm dịu ngọn lửa trong lòng mình.

Giải quyết xong công sự, chuyện đầu tiên hắn muốn làm chính là xử lý cô gái kia.

Ngay cả hắn cũng dám bỏ thuốc! Hơn nữa còn dùng loại thuốc mạnh đến nỗi khiến hắn không còn chút lý trí nào, nếu như không phải có Đóa Đóa trùng hợp ở đó, hiện giờ xảy ra chuyện gì, hắn căn bản là không cách nào tưởng tượng nổi.

Vừa nghĩ đến chuyện cô gái ghê tởm kia mang một gương mặt giống y như đúc với cô gái nhỏ của hắn bóc hết quần áo trên người hắn, thậm chí còn ngồi trên người hắn thì Phạm Trọng Nam hận đến nỗi chỉ muốn chính tay giết chết cô ta.

Nếu như đã dám đùa với hắn, vậy thì phải có can đảm chấp nhận phải trả cái giá tương đương. Hắn nhìn bầu trời đêm đen thẳm ngoài kia, lạnh lùng cười.

James ngây ngẩn nhìn bóng lưng của boss mình, không biết vì sao anh ta bỗng dưng cảm thấy một cơn ớn lạnh lan tràn khắp toàn thân.

'Không có bất kỳ điều gì ngoài ý muốn chứ?' Phạm Trọng Nam hút xong điếu thuốc trên tay, rốt cuộc xoay người lại.

Vẻ mặt hắn thật lạnh, trong mắt loáng thoáng lộ ra một tia hận ý khiến người ta vừa nhìn đã thấy rùng mình.

'Vậy tôi phải đi nghiệm thu thành quả mới được.'

Hắn nói rồi cất bước đi về phía cửa.

***

Từ khi rời khỏi trung tâm thành phố Luân Đôn, Tạ Lệ Á luôn cảm thấy có một điều gì đó rất đáng sợ sắp xảy ra với mình, toàn thân bà ớn lạnh, gai ốc nổi khắp người, mồ hôi lạnh không hiểu vì sao tuôn ra ướt đầm cả lưng áo. Bà không ngừng chỉnh bàn tay đang đặt trên vô lăng, rõ ràng bản thân đang ở trong xe, trong một không gian hoàn toàn đóng kín nhưng cảm giác nguy hiểm đó cứ mãi cuộn lên trong lòng bà.

Còn Giang Tịnh Văn ngồi ở ghế phụ lái cũng khẩn trương vo cùng. Hôm đó từ văn phòng của Phạm Trọng Nam bị bắt giải xuống dưới, họ chẳng những không đưa cô đến cục cảnh sát, cũng không có bất kỳ hành động hành hung nào.

Họ không làm gì cả, chỉ nhốt cô lại, thậm chí còn tìm bác sĩ đến khám những vết thương trên người cô.

Cô đoán rằng Phạm Trọng Nam đại khái là không đành lòng hủy đi gương mặt này của cô, bằng không vì sao chiều hôm nay lại thả cô ra, hơn nữa còn đưa cô về lại chỗ của mẹ mình chứ?

Hai tay run rẩy đưa lên xoa nhẹ gương mặt đã hồi phục gần như cũ của mình nhưng bằng vào trực giác của phụ nữ, Giang Tịnh Văn cảm thấy lòng bàn tay đang không ngừng tươm mồ hôi lạnh.

Cô không ngừng nhìn vào kính chiếu hậu, trong đêm tối, loáng thoáng có thể thấy có vài chiếc xe màu đen đang hòa vào màn đêm, từ đầu đến cuối vẫn giữ một khoảng cách nhất định, theo sau chiếc xe của họ.

Trong mấy ngày mà con gái mất tích đó, Tạ Lệ Á cũng đã lo lắng và hoảng sợ vô cùng, tuy nhiên, có lẽ vì tập đoàn Phạm thị đang lâm vào nguy cơ nghiêm trọng trước giờ chưa từng có nên chưa có ai đến tìm bà gây phiền phức, nhưng đây cũng là điều khiến bà khẩn trương và bất an nhất, còn người đàn ông nhát gan Phạm Bác Văn kia thì sớm đã biến mất tăm mất dạng, điều này càng khiến lòng bà chán nản, vốn còn định lợi dụng Giang Viễn Hàng tuổi còn nhỏ, cộng thêm đã oán hận nhà họ Phạm từ lâu, khiến cho hai chị em tươn tàn nhưng hiện giờ bà đã loáng thoáng nhận ra, dường như người bị cài bẫy là hai mẹ con bà thì đúng hơn.

Giang Viễn Hàng dường như không có việc gì còn sự quan tâm mà Phạm Trọng Nam dành cho Giang Tâm Đóa đã vượt xa dự liệu của hai mẹ con bà.

Mà bà lúc này thì cũng chẳng còn bao nhiêu sức lực suy nghĩ xem vì sao họ lại đưa Giang Tịnh Văn trở lại, giờ điều duy nhất mà bà nghĩ đến chính là rời khỏi Luân Đôn, rời khỏi nhà họ Phạm, rời đi thật xa thật xa.

Bà nhấn mạnh chân ga, tăng tốc vượt lên phái trước.

Lúc đi qua một ngã tư, vốn suốt trên quãng đường thanh vắng thi thoảng vọng đến tiếng động cơ xe, tiếng bóp còi thưa thớt thì đột nhiên xảy ra tình huống ngoài ý muốn.

'Mẹ, phía sau xảy ra chuyện gì vậy?'

Giang Tịnh Văn mở to mắt, từ trong kiếng chiếu hậu nhìn thấy bốn chiếc xe từ đầu theo đuôi họ giờ đã lấy họ làm mục tiêu, dần dần áp sát lại.

Tạ Lệ Á đương nhiên cũng nhìn thấy tình huống này, bà đạp chân ga càng mạnh hơn, nỗi khiếp sợ không ngừng dâng lên trong lòng khiến cả hai mẹ con chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ này, thoát khỏi mối nguy hiểm đang chực chờ vồ lấy họ nhưng bất kể là xe của hai mẹ con tăng tốc nhanh đến đâu thì những chiếc xe phía sau cũng dễ dàng bám sát phía sau, hơn nữa ngày càng ép tới.

Nhất thời, trên con đường quốc lộ thanh vắng chỉ còn lại tiếng động cơ rì rầm, tiếng thắng xe, tiếng bóp còi, không lâu sau đó, chiếc xe phía trước đã bị bốn chiếc xe đang đuổi theo sát phía sau ép đến mức không thể tiếp tục đi theo lộ tuyến đã định sẵn mà phải ngoặt vào một một hẻm núi vắng, sau đó tiếp tục bị ép phải chạy thẳng lên núi.

Nửa tiếng sau, một chiếc xe việt dã màu đen lặng lẽ xuất hiện trên con đường núi vắng vẻ, thưa thớt xe cộ kia.

Tiếng chuông điện thoại bỗng dưng vang lên phá vỡ bầu không khí trầm mặc vốn có trong khoang xe.

'Thế nào rồi?' Người đàn ông ngồi trong xe ấn phím nhận điện.

'Đã tiến hành đúng theo kế hoạch đã định.' Đầu bên kia đối phương báo cáo thật ngắn gọn.

'Tốt lắm. Có thể bắt đầu rồi, không cần đợi tôi.' Điện thoại rất nhanh đã ngắt mất.

Chiếc xe việt dã màu đen mang theo hơi lạnh lẽo của đêm khuya, bằng tốc độ điên cuồng khiến người ta sợ hãi lướt gió lao đi trong đêm.

***

Trong một khoảnh rừng thưa nằm ven con đường sơn đạo vắng vẻ loáng thoáng truyền đến tiếng rên rỉ cùng hơi thở dồn dập của một đám nam nữ, trong đêm vắng lạnh nghe càng thêm quỷ dị.

Nghe tiếng động cơ xe đang vun vút lao đến, người đàn ông đội chiếc mũ lưỡi trai vốn vẫn đang ngồi trong xe nhanh chóng đóng chiếc máy quay đang quay lại tình cảnh bên trong khoảnh rừng lại. Mà đồng thời lúc người đàn ông quả đoán tắt máy quay kia, cảnh cuối cùng đập vào mắt anh ta là ba nam một nữ đang vong tình quấn riết lấy nhau.

Người đàn ông cảnh giác bước xuống xe, nhìn kỹ về phía chiếc xe đang chạy đến, khi chiếc xe vừa xuất hiện trong tầm mắt, anh ta thở phào một tiếng yên lặng đứng một bên chờ.

'Sít!' một tiếng, chiếc xe việt dã màu đen thắng kít lại trước mặt người đàn ông.

'Thế nào?' Phạm Trọng Nam ấn hạ cửa kiếng xe, điềm nhiên nhìn Tống Cẩn Hành hỏi.

Tống Cẩn Hành ném một bao thuốc cho hắn, chính mình cũng đốt một điếu sau đó mới thong thả nói, 'Cô gái kia cũng chẳng ra làm sao! Chỉ mới một lúc thì đã gào khóc kêu đau rồi.'

'Vậy sao?' Mím chặt đôi môi với những đường nét rõ ràng, đôi mắt thâm thúy của Phạm Trọng Nam lóe lên một tia hận ý, hắn rít mạnh một hơi thuốc, 'Cô ta thèm muốn đàn ông như vậy, tôi để cho cô ta ăn đến ngán thì thôi.'

Ba mươi mấy năm sống trên đời chưa có một người nào dám tính kế hắn như thế, không đòi lại món nợ này trên người cô ta quả thực là có lỗi với bản thân.

Tống Cẩn Hành đích thân lựa chọn mấy người đàn ông cùng cô ta chơi trò chơi dã chiến này nhất định có thể khiến Giang Tịnh Văn biết thế nào là hối hận. Hắn vừa hút thuốc vừa cười lạnh.

'Có muốn qua đó xem không?' Tống Cẩn Hành vẻ mặt càn rỡ hỏi.

'Trước đó đã ghi hình lại hết chưa?'

'Rồi.'

Trước khi để những người đàn ông kia hưởng dụng cô ta, hắn đã dặn thuộc hạ cho họ uống thuốc trước, hắn thì không sao cả nhưng để tránh cho lưu lại bất kỳ dấu vết gì không cần thiết, vậy phải ra tay ác liệt một chút.

Cái Frank cần chính là một số bằng chứng chứng minh cô ta lăng loàn mà tình cảnh hiện trường vừa rồi chính là chứng cứ hữu hiệu nhất.

Có trách thì chỉ nên trách cô gái kia chọc ai không chọc lại cứ muốn chọc tới Phạm Trọng Nam, còn dùng cách hắn ghê tởm nhất, tất cả những hậu quả này, chỉ có thể coi như họ tự làm tự chịu.

Khóe môi Tống Cẩn Hành nhẹ câu lên một nụ cười lạnh lùng.

Đẩy cửa xe để gió khuya mang theo hơi lạnh ào ạt thổi vào, Phạm Trọng Nam nhếch môi, nụ cười lạnh như băng, 'Cùng vào đi. Không xem một chút kết cuộc của cô ta tôi làm sao có thể cảm thụ được khoái cảm được trả thù trong lòng mình chứ?'

Dụi tắt thuốc, dưới sự dẫn đường của Tống Cẩn Hành, hai người cùng đi dọc theo một con đường mòn xuyên qua những hàng cây âm u.

Theo từng bước chân đi sâu vào trong rừng, Phạm Trọng Nam đã có thể nghe được tiếng rên rỉ bởi vì bị chặn lại nên không thể khóc kêu thành tiếng của cô gái càng lúc càng rõ ràng trong đêm vắng.