Độc Gia Sủng Hôn

Chương 232: Tên hacker bí ẩn (2)



'Tống đại ca...' Không ngờ anh ta lại đến nhanh như thế.

'Hi, Đoá Đoá, Đã lâu không gặp.' Trên gương mặt rám nắng của Tống Cẩn Hành lộ ra nụ cười tươi tắn thường thấy. Lúc nhìn thấy Bối Bối đang đứng bên cạnh cô thì hắn giang cả hai tay, 'Công chúa nhỏ, cho chú ôm một cái có được không?'

Tuy rằng sớm đã biết đến sự tồn tại của cô công chúa nhỏ nhưng đây vẫn là lần đầu tiên hai người gặp mặt.

'Bối Bối, Đây là chú Tống.' Giang Tâm Đóa đứng bên cạnh giới thiệu.

'Chú cởi nó xuống đi!' Cô bé Bối Bối không chút sợ sệt đi đến trước mặt hắn, ngón tay trắng trẻo mập mạp chỉ về phía chiếc kính râm trên mặt Tống Cẩn Hành.

Tống Cẩn Hành rất nghe lời cởi chiếc kính râm trên mặt xuống để lộ ra đôi mắt sáng quắc tràn đầy ý cười, 'Thế nào?'

'Cũng khá là đẹp trai!'

'So với ba con thì ai đẹp trai hơn?'

'Đương nhiên là ba con rồi!' Cô công chúa hất chiếc cằm nhỏ thật cao, 'Chú đen quá!'

Trời ạ!!!

'OK. Ba con đẹp trai hơn.' Tống Cẩn Hành gật gật đầu, 'Nha đầu, con rốt cuộc có biết thưởng thức thế nào là bản sắc đàn ông, thế nào mới gọi là mạnh mẽ hay không?' Hừm, lại còn dám chê hắn đen nữa chứ! Ba con có khác gì thư sinh đâu! Con còn không biết có bao nhiêu cô gái chết mê chết mệt với làn da rám nắng của chú đấy chứ!

'Đương nhiên là ba con đẹp trai hơn rồi. Với cả chú Đường ngày hôm qua con gặp cũng đẹp trai hơn chú.'

Chú Đường? Chắc là Đường Nhĩ Ngôn rồi! Tống Cẩn Hành rất muốn ngất xỉu. Chẳng lẽ cô công chúa nhỏ này thích loại công tử thư sinh thật hay sao? Nếu như để cô nhóc gặp được người đàn ông vẻ ngoài còn đẹp hơn cả phụ nữ như Bách Thiếu Khuynh, không biết liệu cô nhóc có bổ nhào lên hôn hắn ta không nhỉ?

'Vậy nếu như chú không đẹp trai như ba con, cũng không bằng chú Đường của con, vậy có thể ôm con được không?'

'Được.'

Haizz, rốt cuộc cũng được ôm người đẹp như ước nguyện rồi!

'Hai chú cháu xong rồi chưa? Mau vào nhà đi!' Giang Tâm Đoá cười đến cả gương mặt nhỏ nhắn đều đỏ lên.

***

Khi họ cùng đi vào gian phòng nhỏ của Giang Tâm Đoá thì lập tức bị cảnh tượng trước mắt làm cho ngơ ngẩn.

Tên hacker vẫn luôn một mực lẩn tránh lúc này đã bắt đầu thử xâm nhập vào hệ thống tường lửa lại!

Còn Quan Cảnh Duệ nãy giờ vẫn luôn canh giữ chiếc máy tính lập tức chộp được hắn!

'Giỏi thật!' Cậu nhóc gửi sang một câu đầy khiêu khích.

'Bạn cũng giỏi lắm.'

Dưới tình huống thông thường, khi đối phương phát hiện có người xâm nhập nhất định sẽ gia tăng sức mạnh của tường lửa nhưng đối phương lại cố ý sửa chữa để tường lửa lộ ra lỗ hổng, rõ ràng là chờ để bắt hắn.

'Có thể hỏi thân phận của bạn không?' Đối phương rất khách sáo hỏi.

'Không được.' Quan Cảnh Duệ trực tiếp cự tuyệt.

'Tôi không có ác ý. Làm bạn, được không?'

Quan Cảnh Duệ hơi khựng lại, 'Tôi không làm bạn với người xấu.'

'Hôm nay bạn cố tình chờ tôi sao?'

'Đúng vậy. Anh đã mấy lần muốn xâm nhập chiếc máy tính này, mục đích là gì?'

'Rảnh rỗi, đùa một chút thôi. Bạn là chủ chiếc máy tính này sao?'

'Phải thì thế nào? Không phải thì thế nào?'

'Không phải thì chúng ta làm bạn.'

'Anh với chủ chiếc máy này có thù sao?'

'Không.'

'Ba lần bốn lượt muốn xâm nhập vào máy tính của người ta chỉ vì rãnh rỗi thôi sao?'

'Một câu thôi, có muốn kết bạn hay không?'

'Không muốn.'

Tưởng là ai cũng có thể kết bạn với Quan Cảnh Duệ hắn sao?

Sau khi Quan Cảnh Duệ gửi sang câu kia, đối phương đã lẩn mất.

'Truy được nguồn của kẻ xâm nhập chưa?' Hai tay Tống Cẩn Hành vòng trước ngực, kinh ngạc nhìn cậu nhóc trước mặt.

Trong thời gian mấy phút ngắn ngủi chat mấy câu với tay hacker, cậu nhóc đã vừa chat vừa lần theo dấu tích lổ hổng trên tường lửa của đối phương, chỉ tiếc là đối phương cũng quá thông minh, rất nhanh đã nhận ra điều đó nên lập tức lẩn mất, chắc lúc này đang bận củng cố lại hệ thống tường lửa của mình.

Quả nhiên sông Trường Giang sóng sau đè sóng trước!

Nhưng cậu nhóc này rốt cuộc là ai?

'Nếu như cháu không nhầm, địa chỉ IP này là đến từ một máy chủ tư nhân đặt ở Luân Đôn.'

'Frank, cậu ở Luân Đôn có kẻ thù sao? Nhưng nếu như thật sự có kẻ thù thì chắc cũng phải xâm nhập máy chủ của tập đoàn Phạm thị mới đúng chứ? Xem ra là thù riêng rồi! Cậu với ai có thù riêng chứ?'

'Không biết nữa.' Phạm Trọng Nam trầm ngâm đáp.

'Hello, cậu nhóc, chú là Tống Cẩn Hành, có thể làm quen cháu không?' Tống Cẩn Hành chủ động đưa tay.

'Cháu là Quan Cảnh Duệ.' Cậu nhóc nhảy xuống ghế, đường hoàng bắt tay, tiếp nhận thiện ý của đối phương, 'Hệ thống tường lửa của chiếc máy tính này là chú viết sao?'

'Đúng vậy, nhưng cháu rất lợi hại.' Còn có thể tìm được lỗ hổng mà ngay cả hắn cũng không phát hiện ra sau đó còn sửa chữa lại.

'Chú cũng rất lợi hại.' Cậu nhóc cũng phải tốn hơn hai giờ mới tìm được lỗ hổng đó.

'Tàm tạm thôi.' Tống Cẩn Hành mỉm cười.

Tình bạn chỉ hận gặp nhau quá muộn của hai người một lớn một nhỏ lúc này lập tức hình thành.

***

'Cậu tìm cậu nhóc kia ở đâu vậy?'

Tống Cẩn Hành và Phạm Trọng Nam đứng ở ban công nhìn xuống mấy đứa nhỏ đang chơi cực vui vẻ trong vườn hoa, tầm mắt vẫn không rời khỏi Quan Cảnh Duệ.

'Không cảm thấy cậu bé quen mắt sao?' Phạm Trọng Nam nhàn nhạt hỏi.

'Quen mắt?' Tống Cẩn Hành nhướng mày, 'Chắc không phải con riêng của cậu ở bên ngoài đấy chứ?'

Phạm Trọng Nam lắc đầu cười nhẹ, 'Cậu cảm thấy điều đó có thể xảy ra không?'

'Vậy rốt cuộc là con riêng của ai?' Tống Cẩn Hành sờ cằm, nghiền ngẫm một lúc rồi hỏi.

Cậu bé kia bộ dáng giống ai đây chứ?

'Cậu chắc chắn cậu nhóc là con riêng đến vậy sao?'

'Chẳng lẽ cũng giống cậu, kết hôn sinh con sau đó li hôn, một đứa theo ba, một đứa theo mẹ sao?'

'Tôi biết cậu muốn chê cười tôi, không sao cả.' Phạm Trọng Nam thờ ơ nhún vai, giữa hắn với cô ngoại trừ không có tờ giấy hôn thú kia thôi, còn lại chẳng có gì khác một đôi vợ chồng cả.

'Này, vậy cậu nói nghe xem cậu nhóc kia giống ai chứ?' Tống Cẩn Hành lúc này muốn nhất là biết xem ba của cậu nhóc kia rốt cuộc là ai.

'Không cảm thấy giống Chí Quyền sao?'

'Chí Quyền?' Tống Cẩn Hành có chút không thể tin nổi.

'Cũng có thể là Sầm Chí Tề.'

Năm đó tin tức Sầm Chí Quyền, người thừa kế đế quốc Sầm thị thương nghiệp chuẩn bị kết hôn thì bị cô dâu tương lai cho leo cây đã náo động một thời, hơn nữa cho đến bây giờ Sầm Chí Quyền vẫn một thân một mình.

Nếu như đứa con này là của cậu ta, vậy mẹ của đứa bé có phải là cô gái đã cho Chí Quyền leo cây năm ấy không?

Mà thân phận của cô gái đó cũng cực kỳ mẫn cảm, trước đó cô là người bạn gái đã kết giao nhiều năm với em trai của Sầm Chí Quyền là Sầm Chí Tề, nào ngờ mấy ngày trước lễ đính hôn của họ, Sầm Chí Tề lại cho cô dâu tương lai leo cây.

Càng không ngờ hơn là, cô dâu tương lai bị cho leo cây một tháng sau lại cử hành hôn lễ với Chí Quyền, mà lần này, người bị cho leo cây lại là Chí Quyền.

Tin tức này lúc đó đã chấn động giới thương nghiệp Singapore một thời.

Không biết liệu đó có phải là sự trả thù của cô dâu đối với nhà họ Sầm không nhỉ? Hoặc là cô dâu cùng với vị hôn phu trước tình cũ còn chưa dứt cho nên lặng lẽ trốn đi... Dù sao thì, đủ các kiểu suy đoán, mọi người bàn tán xôn xao suốt một thời gian dài.

Ngay cả họ là bạn bè tương đối thân cận cxung không rõ chuyện này rốt cuộc là thế nào, Sầm Chí Quyền miệng kín như bưng, Sầm Dung Cần thì càng không chủ động bàn luận chuyện riêng của nhà họ Sầm.

Sau đó, thì không còn gì nữa...

'Mẹ của cậu bé đâu? Tôi nhớ năm đó khi nhận được thiệp mời của Chí Quyền, cô dâu tương lai hình như họ Quan.' Đầu óc Tống Cẩn Hành xoay chuyển không ngừng, lập tức nhớ lại không ít chuyện xưa.

'Có lẽ Quan Cảnh Duệ theo họ mẹ.' Phạm Trọng Nam cũng tiếp lời, chuyện này là hắn hỏi được từ miệng Đóa Đóa.

'Vậy rốt cuộc cậu nhóc có phải là con riêng của Chí Quyền không nhỉ? Có cần báo với Chí Quyền qua đây xem thử không?'

'Đừng.' Phạm Trọng Nam vội ngăn lại, 'Là của Chí Quyền hay em trai cậu ấy cũng rất khó nói, chuyện riêng của người khác, đừng tùy tiện xen vào.'

'Được rồi được rồi, mặc kệ cậu nhóc là con của ai tôi cũng chắc chắn phải kết giao với người bạn này rồi. Cậu ở đây, tôi đi tìm cậu nhóc bồi dưỡng tình cảm.'

Phạm Trọng Nam lắc đầu cười, một người đàn ông ba mươi mấy tuổi đi bồi dưỡng tình cảm gì với một cậu nhóc sáu tuổi chứ?

'Phạm Trọng Nam...' Giang Tâm Đóa đi vào, trên mặt là vẻ lo lắng trùng trùng.'

'Đang nghĩ gì vậy?' Hắn ôm cô vào lòng.

'Em đang nghĩ tên hacker ấy là ai? Liệu sẽ đối phó anh thế nào?'

'Ngốc à. Nếu như không phải cậu nhóc kia cố tình để lộ lỗ hổng, tên hacker kia làm sao có thể vào được máy tính của anh chứ? Yên tâm đi, có Tống Cẩn Hành, còn có cậu nhóc thiên tài kia ở đây, nhất định sẽ không sao.' Hắn đảm bảo với cô.

'Thật sao?'

'Thật. Tối nay anh có chút chuyện phải ra ngoài, không thể ăn cơm với mọi người được.' Hắn dịu giọng dặn dò.

'Chuyện công hay chuyện tư đây?'

'Thị trưởng thành phố muốn mời anh ăn cơm, em có muốn đi không?' Hắn nửa đùa nửa thật nói.

Hai người ở bên nhau bấy lâu, cô thực sự chưa một lần cùng hắn đến những buổi xã giao, nếu như có thể, hắn nên tranh thủ cơ hội này dẫn cô giới thiệu với mọi người mới phải.

Nhưng cuộc hẹn hôm nay với thị trưởng thành phố chắc là chỉ bàn chuyện công thôi, cô đi với hắn nghe một hồi nói không chừng sẽ ngủ gật.

'Thật sao?'

'Ừ. Tối nay bảy giờ. Nếu muốn đi thì bây giờ có thể chuẩn bị lễ phục rồi.' Nếu như cô không sợ buồn, hắn rất sẵn lòng đưa cô đi.

'Em không đi.' Cô không muốn làm phiền hắn bàn chuyện công.

'Vậy lần sau chúng ta cùng đi với nhau.'

Hắn bế cô từ ban công vào phòng.

'Đi đâu vậy?'

'Đưa em đi quen với vài người bạn của anh.'

'Không thân thì thôi đi.' Cô không muốn nói chuyện nhiều với những người xa lạ nhưng dù sao xã giao cũng không thể tránh khỏi.

'Ừ, không sao cả.'