Độc Gia Sủng Hôn

Chương 230: Nghi vấn



Giang Tâm Đóa đưa ba đứa nhóc vào trong phòng khách chơi.

Giang Phẩm Huyên tính tình sáng sủa hoạt bát, rất nhanh đã quen thân với Đường Tâm cùng nhau chơi đùa còn Phạm Dật Triển thì lại ngồi ở một bên nhìn hai cô bé vừa chơi Hello Kitty vừa nhỏ giọng trò chuyện.

Phạm Dật Triển đối với những thứ vụn vặt của các cô bé không hào hứng cho mấy, thấy mẹ ngồi một mình ở đó thì chạy đến.

'Tiểu Dật, con không thích chơi với hai chị em sao?' Giang Tâm Đóa chống cằm cười.

'Những món của con gái ấy con không thích.'

'Vậy con thích chơi cái gì?'

'Mẹ, con dạy mẹ chơi một trò chơi được không?' Phạm Dật Triển lấy Ipad trong cặp ra, mở lên.

'Trò chơi gì?' Cô đối với trò chơi các loại quả thực hơi kém, bất kể là chơi trò gì đều không thắng được Bối Bối chỉ mới 5 tuổi nhà cô, giờ chơi với con trai không biết thế nào đây.

'Trò này chơi rất vui.'

Thế là Giang Phẩm Huyên và Đường Tâm thành một nhóm còn Giang Tâm Đóa với con trai cũng thành một nhóm chơi chung.

Không biết tại sao, hai cô bé vốn đang chơi rất vui vẻ thì Đường Tâm đột nhiên lại rơi nước mắt khiến cho Giang Phẩm Huyên vừa bối rối giúp cô bé lau nước mắt vừa quay lại cầu cứu mẹ, 'Mẹ, Tâm Tâm khóc rồi.'

Nghe tiếng kêu của con gái, Giang Tâm Đóa hốt hoảng vội đặt Ipad xuống bước đến ngồi xuống trước mặt hai cô bé, nhìn Đường Tâm đang lặng lẽ khóc mà lòng như thắt lại, vội rút khăn giấy ra cẩn thận lau những giọt nước mắt khiến người ta đau lòng kia, xót xa hỏi, 'Tâm Tâm, sao lại khóc, nói cho dì nghe được không?'

Nhưng cô bé Đường Tâm vẫn một mực rơi lệ, lắc đầu không nói tiếng nào dù vẫn ôm chặt chú mèo Hello Kitty vào lòng.

'Cục cưng, cho dì ôm một chút, được không?' Đau lòng khi thấy một cô bé đáng yêu như Đường Tâm lặng lẽ rơi lệ, Giang Tâm Đóa đưa tay ôm cô bé vào lòng, cũng may là cô bé không cự tuyệt, ngoan ngoãn rúc vào lòng cho cô ôm.

Nhẹ nhàng vỗ vai Đường Tâm, Giang Tâm Đóa nhìn vẻ bối rối của con gái, dịu giọng hỏi, 'Bối Bối, xảy ra chuyện gì vậy? Chị Tâm Tâm sao lại khóc?'

'Mẹ...' Giọng Bối Bối có chút ủy khuất, 'Con cũng không biết tại sao chị ấy khóc nữa.' Rõ ràng là hai người đang chơi rất vui vẻ kia mà.

'Vậy vừa nãy hai đứa nói những chuyện gì?'

Tuy rằng cô đang chơi với con trai nhưng vẫn luôn lưu ý đến hai cô bé, hình như nói chuyện rất vui vẻ kia mà, nào có nghe tiếng cãi cọ gì đâu?

'Con chỉ nói với chị ấy về những người trong nhà, còn có con với mẹ cùng nhau tắm, cùng nhau làm bánh ngọt, cùng nhau đi ngủ, nhưng nói một hồi thì chị Tâm Tâm khóc lên...'

Kể đến đây, vành mắt của Bối Bối cũng đỏ ửng, cô bé ủy khuất mím môi.

'Em gái, em đừng khóc, anh ôm em.' Thấy em gái buồn đến phát khóc, Phạm Dật Triển bước đến ôm cô bé vào lòng.

'Anh...' Giang Phẩm Huyên vùi mặt vào lòng anh trai.

'Tâm Tâm, đừng khóc nữa, dì dắt con đi tìm ba, được không?' Giang Tâm Đóa nghe con gái nói vậy, đại khái đã đoán ra vì sao cô bé hay xấu hổ Đường Tâm lại khóc rồi.

Chắc là con bé muốn có mẹ rồi. Nhưng rốt cuộc mẹ của Tâm Tâm ở đâu nhỉ?

Đường Tâm vẫn không lên tiếng nhưng chiếc đầu nhỏ rúc trong ngực cô khẽ gật một cái.

Giang Tâm Đóa ôm Đường Tâm đang định đi ra ngoài thì đã thấy Đường Nhĩ Ngôn và Phạm Trọng Nam nối bước nhau vào.

Thấy Giang Tâm Đóa ôm Đường Tâm, cả hai người đàn ông đều có chút kinh ngạc.

'Sao vậy?' Đường Nhĩ Ngôn bước nhanh qua, lo lắng hỏi.

Nghe tiếng ba mình, Đường Tâm lúc này mới ngước mặt lên, vươn hai tay về phía ba mình, 'Ba...'

'Mới rời đi ba có một lát thôi đã khóc nhè rồi?' Đường Nhĩ Ngôn đón con gái từ tay Giang Tâm Đóa, đau lòng hỏi.

'Ba...' Đường Tâm giấu mặt vào vùng cổ ấm áp của ba mình, vẫn không ngừng thút thít khóc.

'Nói ba nghe xem đã xảy ra chuyện gì?' Đường Nhĩ Ngôn dịu giọng vỗ về con gái nhưng cô bécô bé vẫn một mực lắc đầu.

Giang Tâm Đóa đi đến bên cạnh Phạm Trọng Nam khẽ khàng giật tay áo hắn. Phạm Trọng Nam cúi xuống, tầm mắt của hai người lặng lẽ giao nhau.

Mẹ cô bé đâu? Giang Tâm Đóa dùng mắt hỏi.

Phạm Trọng Nam lắc đầu tỏ vẻ không biết.

'Xin lỗi, tôi đưa con bé lên lầu trước.' Xem ra nhất thời sẽ không hỏi ra được gì, Đường Nhĩ Ngôn quyết định ôm con gái lên lầu.

'Ba, mẹ, không phải con cố ý làm chị Tâm Tâm khóc.' Thấy Đường Tâm được ba mình bế lên lầu, tuy rằng không ai trách cô bé nhưng Bối Bối vẫn cảm thấy là mình khiến cho Đường Tâm khóc nên ủy khuất chạy đến trước mặt mẹ, nước mắt cũng lách cách rơi xuống.

'Bối Bối, đâu có ai trách con. Để mẹ ôm nào.' Giang Tâm Đóa khuỵu gối ôm lấy con gái vào lòng.

Nào ngờ đâu vừa mới được ba mình bế lên mấy bậc thang, Đường Tâm nhìn thấy Bối Bối được mẹ ôm vào lòng dỗ dàng, nước mắt rơi càng hung, ôm lấy cổ ba mình khóc lớn, 'Ba, con cũng muốn có mẹ, có anh trai...'

Thì ra là như vậy...

Bước chân Đường Nhĩ Ngôn khựng lại.

Thì ra cục cưng của hắn hâm mộ Bối Bối có ba mẹ, có anh trai. Mẹ thì hắn có thể tìm về cho con gái nhưng còn anh trai, đời này chắc là không có khả năng rồi.

Mà một nhà họ Phạm bốn người nghe tiếng nức nở của Đường Tâm, rõ ràng là ngẩn ra, chỉ có Bối Bối phản ứng nhanh nhất, cô bé rời khỏi lòng mẹ, vừa lau nước mắt vừa chạy về phía Đường Tâm.

Lúc chạy đến chân cầu thang, Bối Bối ngước mặt lên nhìn cô bé nói, 'Chị Tâm Tâm, chị đừng khóc nữa. Mẹ em em nhường cho chị gọi, được không? Còn anh trai nữa, cũng nhường cho chị gọi. Ở nhà em còn có một anh trai, em nhường cho chị gọi hết.'

'Được thật không?' Cũng vừa khóc vừa lau nước mắt, Đường Tâm nức nở hỏi lại.

'Đương nhiên là được rồi.'

'Ba, được không?' Đường Nhĩ Ngôn bước xuống thang, đặt con gái xuống, 'Được.'

'Phạm Trọng Nam, em muốn làm mẹ nuôi, được không?'

Phạm Trọng Nam âu yếm vuốt tóc cô, nhẹ hôn một cái, 'Tối về chúng ta lại sinh thêm một đứa của mình.'

Không thèm để ý đến câu trêu chọc của người đàn ông, Giang Tâm Đóa đi về phía hai cô bé, ôm cả hai vào lòng, 'Vậy là mẹ có hai đứa con gái nha.'

'Con thực sự có thể gọi mẹ sao?'

Sau khi được Giang Tâm Đóa đặt ngồi ở sofa, Đường Tâm ngước đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm gương mặt xinh đẹp của cô không chớp, nơm nớp hỏi.

'Đương nhiên là được.'

'Vậy sau này có phải dì cũng sẽ cùng con tắm, cùng con ngủ, cùng con làm bánh ngọt không?'

'Vậy Tâm Tâm có muốn ở cùng dì với em gái không?' Giang Tâm Đóa ngẩn người một lúc mới vừa cười vừa hỏi.

'Phải rời khỏi ba sao?' Tuy rằng cô bé rất muốn có mẹ, nhưng nếu phải xa ba, thật sự là không nỡ nha.

'Tâm Tâm không muốn xa ba có phải không?'

Đường Tâm nhẹ lắc đầu, 'Con biết dì không phải là mẹ ruột của con. Mẹ con không muốn con, nhưng con vẫn muốn có mẹ.'

Thì ra cái gì cô bé cũng biết! Giang Tâm Đóa nhẹ vuốt gương mặt nhỏ xinh của Đường Tâm, 'Tin tưởng dì, trên đời này người mẹ nào cũng rất thương con mình. Mẹ con không ở bên cạnh con không có nghĩa là mẹ không cần con. Nhất định là vì mẹ có nỗi khổ nào đó. Con phải kiên nhẫn chờ, mẹ nhất định sẽ quay về tìm con.'

Nếu như mẹ của cô bé không phải Sở Tư Nhan thì là ai chứ? Tại sao lại bỏ lại con mình không lo.

Nhưng mặt mũi cô bé lại giống Tư Nhan đến vậy...

Giang Tâm Đóa mờ mịt vô cùng.

***

Ở nhà họ Đường ăn cơm tối xong Đường Tâm mới lưu luyến không đành rươm rướm nước mắt tạm biệt mọi người.

Trời đã tối, bên ngoài đường phố đã lên đèn còn trong xe thì thật an tĩnh bởi vì hai đứa nhỏ đã bắt đầu ngủ gà ngủ gật.

'Phạm Trọng Nam...' Giang Tâm Đóa vẫn canh cánh bên lòng chuyện của Đường Tâm.

'Gì?'

'Mẹ của Đường Tâm đi đâu vậy?'

'Không biết.'

'Anh nghĩ xem liệu có phải mẹ của Đường Tâm là Tư Nhan không?' Giang Tâm Đóa chau mày suy nghĩ rồi lập tức phủ định suy nghĩ của mình, 'Chắc không thể nào đâu, lúc đó Tư Nhan có nói với em bạn ấy không có khả năng mang thai sinh con. Lúc ở Moscow, Tư Nhan cũng không có thai. Mẹ của Đường Tâm không thể nào là Tư Nhan. Nhưng sao con bé lại giống bạn ấy đến thế...'

'Em cũng biết nhiều chuyện của cô ấy quá nhỉ.'

'Em chỉ muốn biết mẹ của Đường Tâm là ai thôi. Đường Nhĩ Ngôn tại sao lại không ở cùng cô ấy?'

'Chuyện này chỉ sợ chỉ có mỗi Nhĩ Ngôn là hiểu rõ mà thôi. Nhưng những năm qua cậu ấy vẫn không ngừng tìm kiếm cô ấy.'

'Phạm Trọng Nam...' Giang Tâm Đóa cắn môi, đăm đắm nhìn người đàn ông bên cạnh, 'Anh nói người mà Đường Nhĩ Ngôn vẫn không ngừng tìm kiếm là mẹ của Đường Tâm hay là Sở Tư Nhan?'

Cô không biết liệu hai người có quan hệ gì không nhưng cô rất muốn giúp cô bé tìm lại mẹ mình.

'Anh không biết mẹ của Đường Tâm là ai, nhưng người mà Đường Nhĩ Ngôn vẫn luôn tìm kiếm mấy năm qua là Sở Tư Nhan.'

'Em...' Giang Tâm Đóa ngập ngừng một lúc, cuối cùng vẫn quyết định nói ra, 'Em đã từng gặp Tư Nhan, ở Melbourne.'

Nghe Giang Tâm Đóa nói vậy, Phạm Trọng Nam lập tức đạp mạnh chân thắng.

***