Độc Chiếm Quân Sủng, Hoàng Hậu Không Dễ Chọc

Chương 90



"Tham kiến hoàng thượng.” Hoa Lăng Duỵệt vừa thấy Triệu Khải Hâm trong phòng, vẻ mặt không vẻ gì hành lễ.

"Hoàng hậu hôm nay vì sao lại tới? Không phải nói muốn chăm sóc đứa bé thật tốt sao?” Triệu Khải Hâm nghi hoặc hỏi, Đại hoàng tử nói thế nào cũng là con trai của hắn, hắn không thể nào không quan tâm, nhưng thời gian gần đây hắn thường tới Thúy Trúc viện. Trên người ít nhiều cũng sẽ mang theo một chút bệnh dịch gì đó, mà thân thể Đại hoàng tử quá kém.

"Hoàng thượng, thiếp tới là tìm Trương muội muội”, hoàng hậu nhìn Triệu Khải Hâm nói.

"Ta?” Trương Vân Nguyệt kinh ngạc nhìn hoàng hậu, hoàn toàn không hiểu hoàng hậu tại sao lại muốn tới tìm mình.

"Ta nghe nói thời gian gần đây Trương muội muội vì mải chăm sóc cho nhị hoàng tử nên không có nghỉ ngơi thật tốt, ta tới tìm Trương muội muội, dù sao bệnh dịch này sẽ lây lan, Trương muội muội mỗi ngày chăm sóc nhị hoàng tử, nếu chính bản thân gục ngã, đến lúc đó chỉ sợ rất khó mà không bị nhiễm bệnh dịch”

Trương Vân Nguyệt nghe hoàng hậu nói khóe miệng co quắp, "Cận thân có thể nghĩ đến hoàng hậu đây là đang nguyền rủa sao?” nói đến đây, gương mặt Trương Vân Nguyệt trầm xuống, hiện tại bởi vì cả cung Tiên Lâm khắp nơi đều có thể còn có bệnh dịch truyền nhiễm, cho nên Thúy Trúc Viện này cũng không có cách ly.

Nhưng là, bên ngoài xem như đã hủy bỏ cách ly, nhưng mỗi người ở bên trong Thúy Trúc viện chăm sóc không có ra cửa, mà hiện tại những người bên ngoài Thúy Trúc viện, không có việc gì đi về phía Thúy Trúc cũng sẽ đi đường vòng, khoảng thời gian này nàng không có ở trước mặt hoàng hậu lắc lư chọc hoàng hậu mất hứng? Người ta lại vội vàng tới trong Thúy Trúc viện này nguyền rủa nàng là chuyện gì xảy ra?

"Trương muội muội đừng nghĩ nhiều, ta không có ý tứ nguyền rủa Trương muội muội, chỉ là muốn khuyên Trương muội muội nghỉ ngơi thật nhiều, như vậy đối với bản thân tốt, đối với nhị hoàng tử cũng tốt.”

"Mẫu thân? Không ngủ?” trên giường anh bạn nhỏ Triệu Thiên Sâm bởi vì hai người Triệu Khải Hâm và Trương Vân Nguyệt chắn ở phía trước, hoàng hậu cũng không có cách nào nhìn thấy, vốn cho là còn hôn mê, lại không nghĩ rằng đột nhiên nghe được hắn lên tiếng.

"Nhị hoàng tử đã tỉnh rồi hả? Thật là đáng mừng.” hoàng hậu nghe được tiếng đứa bé thì ngẩn người, thái độ rất nhanh biến chuyển thành vẻ mặt mừng rỡ.

"Là nhờ hoàng thượng ban phúc” Trương Vân Nguyệt nhìn hoàng hậu nói, trên mặt mang vẻ rất là chân thành.

"Hoàng thượng, thiếp tới là muốn hỏi một chút, bên ngoài cung Tiên Lâm này xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao có rất nhiều người vây bọc lấy cung Tiên Lâm?” Hoa Lăng Duyệt đối với người bên ngoài cung Tiên Lâm đến cùng có phải người của Hoàng đế hay không vẫn còn chưa chắc chắn, chỉ là nàng tin tưởng Hoàng đế nhất định biết người bên ngoài kia là có chuyện gì xảy ra.

"Bên phía ngoài cung Tiên Lâm, là trẫm để cho bọn họ canh giữ ở phía ngoài.” Ánh mắt Triệu Khải Hâm chợt lóe, thản nhiên nói, những người ngoài kia là người của hắn, nếu không phải là như thế hắn làm sao sẽ yên tâm mà tiến vào trong cung Tiên Lâm này.

Hiện tại cung Tiên Lâm an toàn so với hoàng cung cũng không có gì khác biệt, chỉ là hiện tại bên trong cung Tiên Lâm bệnh dịch còn chưa hoàn toàn trừ bỏ hết, hắn cũng không tiện đi ra ngoài, nếu là mang theo dịch bệnh ra bên ngoài, chỉ sợ đến lúc đó niềm tin của dân chúng đối với vị hoàng đế là hắn đã rớt sạch rồi.

Hơn nữa cho dù hắn từ nơi này đi ra không có mang theo vật bẩn gì, nhưng không bảo đảm sau khi bọn hắn rời đi người của An vương sẽ không có động tác gì, nếu là người của An vương đem nguồn bệnh dịch này thả vào dân chúng, tình huống kia rất có thể không kiểm soát được.

Đến lúc đó lời đàm tếu lại trở lại, vị hoàng đế Triệu Khải Hâm này tuyệt đối sẽ không có kết quả tốt.

Chỉ là người của An vương hình như cũng không muốn trong lúc này lãng phí thời gian vào cái vấn đề này, cho nên đã cho thiết lập các trạm kiểm soát trên đường đi, nhưng là chung quanh vườn không có ai, hiển nhiên là có sắp đặt.

"Nếu là người của hoàng thượng, vậy thiếp an tâm rồi, người của An vương trà trộn vào trong biệt viện không biết hoàng thượng đã tìm được chưa?” Hoa Lăng Duyệt từ sau khi sự việc xảy ra chưa từng thấy qua Triệu Khải Hâm, nàng muốn biết chút gì cũng phải kêu người bên cạnh đi hỏi, nhưng là chuyện lần này khiến Triệu Khải Hâm đối với người trong biệt viện này không yên tâm, hắn sao có thể để tin tức truyền đi?

Người bên cạnh Hoa Lăng Duyệt dĩ nhiên là cái gì cũng hỏi không ra, vốn là Hoa Lăng Duyệt còn muốn ở trong viện của mình chờ tin tức, nghĩ rằng Triệu Khải Hâm thế nào cũng sẽ cho vị hoàng hậu là nàng biết một chút tiến triển của chuyện này, kết quả lại là nàng đợi mấy ngày nhưng không có được tin tức mong muốn, chỉ có thể tự mình ra khỏi viện để hỏi thôi, lại không nghĩ rằng Triệu Khải Hâm vào thời điểm này lại không có xử lý việc công mà lại đang ở bên trong Thúy Trúc viện.

Điều này làm cho trong lòng Hoa Lăng Duyệt rất không thoải mái, người nói bên trong Thúy Trúc viện đang có một bệnh nhân bị dịch bệnh, một vị Hoàng đế là Triệu Khải Hâm liền cứ như vậy thường chạy tới đây là có chuyện gì?

"Hoàng hậu có chuyện gì sao?” bây giờ bởi vì chuyện độc dược Triệu Khải Hâm đối với hoàng hậu và người bên cạnh nàng cũng là không tin tưởng, coi như hoàng hậu không muốn động thủ nhưng là không bảo đảm người bên cạnh hoàng hậu cũng có loại ý nghĩ này.

Lời của Triệu Khải Hâm hoàn toàn không nằm trong dự liệu của Hoa Lăng Duyệt, Hoa Lăng Duyệt ngây ngẩn cả người, hoàng hậu là nàng muốn biết một chút tiến triển của sự việc lần này lại vẫn cần nguyên nhân sao?

"Hoàng thượng?” Hoa Lăng Duyệt có chút không dám tin nhìn Triệu Khải hâm.

Triệu Khải hâm nhíu nhíu mày, nghĩ tới chuyện An vương với Hoa Lăng Duyệt khẳng định là không có quan hệ, hắn nói cho nàng biết cũng không sao, nhưng là hiện tại người đi theo bên cạnh Hoa Lăng Duyệt là không thể biết.

"Hoàng hậu đi theo ta.”

"Hoàng thượng, nếu chuyện này ta không thể biết, vậy thì hoàng thượng cũng không cần nói.” Hoa Lăng Duyệt nhìn Triệu Khải Hâm, trong lòng không thoải mái, lại không thể biểu hiện ra, nàng là hoàng hậu.

"Hoàng hậu nên biết, đi.” Triệu Khải hâm nói, đi trước dẫn đường.

Hai người Triệu Khải Hâm và Hoa Lăng Duyệt dưới sự cung tiễn của nhóm người Trương Vân Nguyệt rời khỏi Thúy Trúc Viện, Trương Vân Nguyệt thấy hai người đều đã đi xa lúc này mới trở về trong phòng.

"Bảo bảo lại đây với mẫu thân” Trương Vân Nguyệt ôm bảo bảo vào trong ngực, để bảo bảo điều chỉnh vị trí thoải mái. Quả nhiên bảo bảo vừa vào trong ngực mình thì chân mày cũng không có nhíu chặt như vậy nữa, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

"Hà Thái y ông nói xem tình hình tiếp bệnh dịch sẽ thế nào?” Trương Vân Nguyệt hoàn toàn không hiểu rõ về bệnh dịch này, hiện tại thứ duy nhất nàng có thể làm chính là hỏi thái y thêm nhiều chút.

"Này, cả người đau đớn là thân thể đang cùng bệnh dịch đối kháng, hiện tại phải làm chính là điều dưỡng, tận lực ôn hòa giúp nhị hoàng tử điện hạ điều trị thân thể, khiến thân thể nhị hoàng tử có thể chịu đựng được sự đối kháng của bệnh dịch và thân thể”.

"Hà Thái y ông nói thật cho ta biết, bệnh dịch này từ lúc xuất hiện tới nay thì người chết nhiều hơn hay người sống sót qua khỏi nhiều hơn?” Trương Vân Nguyệt nhìn Hà Thái y hỏi, trước mắt ngoại trừ dược vật hết sức thiếu ra, nàng cũng không có cảm nhận được nguy hiểm của bệnh dịch này.

Nhiều nhất chính là tính lây nhiễm của bệnh rất mạnh, nhưng là chỉ cần có thuốc bình thường cũng có thể gắng gượng qua được giai đoạn phát sốt, sau đó nếu là chỉ cần thân thể tốt là có thể gắng gượng qua khỏi đơn giản như vậy, sao có thể có người chết?

"Người chết nhiều hơn, chỉ là Thuần sung viện nương nương có điều không biết, bệnh dịch này mặc dù đơn giản, nhưng là mới bắt đầu gắng gượng qua được giai đoạn phát sốt thì mười người chỉ còn ba, mà lúc sau điều dưỡng thân thể, càng thêm khó khăn, dù sao dân chúng bình thường cũng không có nhiều điều kiện như vậy để điều dưỡng thân thể.

Bệnh dịch này chỉ cần có thân thể tốt là có thể gắng gượng qua được cơn sốt, bệnh dịch chỉ cần qua được sốt, giai đoạn sau liền nhất định phải điều dưỡng, không điều dưỡng là không cách nào qua khỏi” Hà Thái y nói thật.

Bệnh dịch này khó khăn cứu sống, chính là khó khăn ở khâu điều dưỡng sau cùng, bắt đầu phát sốt chỉ cần thân thể tốt, là có thể dựa vào sức đề kháng của bản thân vượt qua, nhưng là sau này cả người đau đớn giai đoạn điều dưỡng quả thật rất khó.

Điều dưỡng không tốt có thể mắc các chứng bệnh khác, cuối cùng đưa tới tử vong.

Trương Vân Nguyệt nghe xong Hà Thái y giải thích xong liền trầm mặc, chứng bệnh này làm sao nghe qua giống như là đặc biệt rớt xuống thân thể của người thiếu khả năng miễn dịch? (Tác giả: tiểu thuyết yêu cầu không nên tưởng thiệt.)

"Ta hiểu rõ rồi, chuyện điều tr làm phiền Hà Thái y rồi.” Trương Vân Nguyệt hiện tại cũng chỉ có thể tin tưởng vào mấy thái y trong Thái Y Viện có thể làm tốt chuyện của mình.

Tiếp sau đó, thân thể bảo bảo vẫn còn mỗi ngày mỗi giờ mỗi phút đều đang đau đớn, hắn căn bản cũng không có biện pháp ngủ ngon, chỉ có buồn ngủ tới cực điểm mới có thể ngủ một lúc. Trương Vân Nguyệt ở một bên rất là đau lòng, chỉ có thể mỗi ngày kể nhiều một chút chuyện xưa để cho hắn phân tâm.