Độc Bộ

Chương 230: Mai gia!



"Này, Mã tông chủ, ngươi đang mang ta đến chỗ nào đấy?" Bộ Tranh nghi hoặc hỏi.

"Tới rồi ngươi sẽ biết!" Mã tông chủ thản nhiên nói, bộ dáng không nhanh không chậm.

"Mấy lời này ngươi hoài mấy ngày rồi, không lẽ ngươi không thể hé lộ trước một chút sao, tình huống này là sao chứ, từ khi nào mà Lăng Vân tông các ngươi khuếch trương đến như thế, một đường từ Thất Tinh quốc đến chỗ này, không biết có biết bao nhiêu thế lực, hơn nữa đều lợi hại hơn Lăng Vân tông các ngươi rất nhiều." Thật Bộ Tranh cũng không gấp lắm, nhưng những gì hắn chứng kiến đã ra ngoài dự liệu của hắn, hơn nữa ngồi trên huyền không thuyền đã ba ngày rồi mà vẫn chưa tới.

Nếu không ra khỏi Thất Tinh quốc thì Bộ Tranh trái lại cảm thấy được chuyện Lăng Vân tông khuếch trương không có gì đáng ngạc nhiên, nhưng nếu đã ra khỏi Thất Tinh quốc thì hắn liền càm thấy tình hình này có vẻ không ổn, dựa vào thực lực của Lăng Vân tông, làm sao có khả năng vượt ra khỏi Thất Tinh quốc, hơn nữa thế lực bên ngoài Thất Tinh quốc còn cường đại hơn nhiều.

Chuyện này chỉ ra một điều rằng, bọn hắn đã đu bám vào được một thế lực cường đại, có lẽ, hiện giờ mình đang được mang tới địa bàn của thế lực kia, mà đám người Tú Anh khả năng cao là được bọn hắn chuyển qua bên đó.

Thật sự là kỳ quái, có cần thiết phải chuyển qua bên đó không? Đúng rồi, Tú Anh thì không cần, nhưng nếu bắt giữ người của Linh Bảo tông thì nó nằm ngoài khả năng của bọn hắn, tự nhiên phải tìm người cường đại hỗ trợ.

"Điều này thật sự kỳ quái sao? Tiểu nhân vật nhà người có thể đáp lên Linh Bảo tông thì đương nhiên chúng ta cũng có thể đáp lên thế lực cường đại hơn, ở trước mặt bọn họ, Linh Bảo tông cũng phải cúi đầu, tình cảnh thật giống như khi Linh Bảo tông đối phó chúng ta lúc trước." Mã tông chủ có chút oán hận nói.

"Cái gì? Linh Bảo tông đối phó các ngươi?" Bộ Tranh kinh ngạc, hắn hoàn toàn không biết gì về chuyện này.

"Chuyện này đến lúc đó ngươi sẽ biết." Mã tông chủ lại thản nhiên nói, tựa hồ không muốn nhiều lời với một tiểu nhân vật như Bộ Tranh.

Bộ Tranh rất muốn làm ra một thủ thế cực kỳ kính trọng với Mã tông chủ, tỏ thái độ với cách nói chuyện luôn thừa nước đục thả câu của hắn.

Quên đi, trước nhìn tình huống đã, nếu phát hiện ra thế lực kia quá mạnh không thể ứng phó được thì dứt khoát chạy thẳng, dù sao thứ này cũng không khóa được ta, ít nhất là biết được vị trí của bọn họ ở đâu.

Đây là tính toán trong lòng Bộ Tranh, sẽ không bởi vì có người bị bắt giữ mà hắn sẽ đi chịu chết, bởi vì hắn hiểu được, coi như mình đi chịu chết thì cũng chỉ gia tăng thêm số người chết chứ không giải quyết được vấn đề gì, còn lãng phí đi một mạng quý giá của mình.

Chỉ có lưu lại tính mạng mới có thể giải quyết được vấn đề này, giữ được núi xanh không lo không có củi đốt!

Tốt xấu gì ta có thể báo thù cho bọn họ a!

Ta hại các ngươi thì ta sẽ có trách nhiệm báo thù cho các ngươi, tin tưởng các ngươi sẽ chết rất nhắm mắt... (A Mênh : dịch đến đây ta phải thốt lên rằng 'Bộ Tranh nhà ngươi quá vô sỉ a!')

Lại qua ba ngày, Bộ Tranh cảm giác dường như nồng độ linh khí trở nên khác biệt, nồng độ linh khí này so với Kinh Vân lâu đậm đặc hơn một chút, chắc là thế lực cấp huyền rồi.

Kỳ thật Kinh Vân lâu cũng chẳng khác nào thế lực cấp huyền cửu phẩm, nồng độ linh khí ở nơi này đậm đặc hơn thì nhất định là thế lực cấp huyền.

Nếu như là nơi này thì không cần quá lo lắng, tuy rằng có thể sẽ xuất hiện đối thủ nhưng đối thủ này hẳn không thể đánh chết mình được, chỉ hơi đáng tiếc là bản thân không thể quá kiêu ngạo.

Ai, thật sự là rất đáng tiếc, phải ngẫm lại xem nên khoa trương như thế nào cho hợp lý đây?

A, còn có thể tiếp tục khoa trương kiêu ngạo sao? Đây là tự nhiên, nhìn tình hình của nơi này thì kém hơn mấy cấp bậc so với Thần Kiếm vương triều, trừ phi trong thế lực này tồn tại lão bất tử bằng không thì không thể uy hiếp được hắn.

Chẳng qua không thể quá kiêu ngạo mà thôi, nhưng phải nói không thể khoa trương phách lối, trong phạm vi nhỏ thì vẫn có khả năng ngang tàng một phen!!

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết phải chính là chỗ này, không tiếp tục đi ngang qua nữa, nếu như tiếp tục tăng thêm ấp bậc thì cũng đành phải tìm viện binh, mời lão đầu kia đi theo, cùng lắm thì nhận lão làm sư phụ, hiếu kính lão cả đời.

Đây là dưới tình huống không có biện pháp, bất quá, lấy năng lực của Bộ Tranh, hiện tại muốn cứu người thì quả thật có rất nhiều biện pháp, cũng không nhất định phải cứng đối cứng với người ta.

"Sắp tới rồi." Mã tông chủ nói.

"Ừ!" Bộ Tranh tùy tiện ứng tiếng, lời này ngươi nói không biết bao nhiêu lần rồi, ta ngồi đả tọa nghỉ ngơi cho khỏe.

Tuy nhiên, lần này đây thật sự là sắp tới rồi, vào một canh giờ sau, rốt cục huyền không thuyền đáp xuống một bình đài, Mã tông chủ dẫn Bộ Tranh theo xuống.

"Nơi này là chỗ nào?" Bộ Tranh hỏi.

"Đến lúc đó ngươi sẽ biết!"

Mã tông chủ lại phun ra câu này, mà vào lúc này, Bộ Tranh cũng đồng thanh nhại theo, bởi vì hắn biết Mã tông chủ sẽ nói lại lời này.

"Sớm biết ngươi sẽ nói mấy câu này, ngươi nói tới nói lui cũng chỉ có một câu này, không thấy mỏi mồm sao?" Bộ Tranh hỏi.

"..." Mã tông chủ nhìn Bộ Tranh, trong mắt lộ vẻ nghi hoặc, nói: "Vì sao đến giờ ngươi không hề lo lắng chút nào cho tình cảnh của mình?" 

" Ta cho ngươi biết, chẳng những ta không lo lắng, ngược lại ta còn muốn đường đường chính chính cứu người trước mắt các ngươi, ngươi tin không?" Bộ Tranh cười.

"Ha ha, thú vị đấy, tiểu tử, chết đến nơi còn có thể vui tươi như vậy đích xác rất khó a, bất quá đến lúc đó còn có thời gian cho ngươi khóc nữa." Mã tông chủ lên tiếng mỉa mai, đối với lời nói của Bộ Tranh, hắn chỉ coi như là một sự hoang tưởng.

Làm sao hắn có thể tin được Bộ Tranh thật sự có được bổn sự này, cho dù Bộ Tranh liên tục gặp kỳ ngộ thì thời gian chưa đến ba năm, hắn có thể lớn mạnh tới trình độ nào chứ, coi như có khả năng đạt tới ngũ mạch giống như mình thì sao, ở nơi đây người có cảnh giới ngũ mạch đâu đâu cũng thấy, thậm chí còn có cao thủ tiếp cận lục mạch.

Tùy tiện dắt ra một người thôi là có thể chế trụ được hắn, còn muốn kiêu ngạo cứu người, đó không khác gì là người ngu nói ngơ.

"Dẫn đường, nhanh dẫn ta đi nhìn thử xem ta rốt cuộc có bao nhiêu bằng hữu." Bộ Tranh nhún nhún vai nói, đến hiện tại, hắn cũng không biết có bao nhiêu người bị bắt giữ, họ rốt cuộc là những ai, mà cái tên Mã tông chủ từ đầu đến giờ toàn trả lời một kiểu một, đến lúc đó ngươi sẽ biết.

Điều này khiến cho Bộ Tranh hơi muốn phát điện, hắn thầm quyết định trong lòng, chờ giải quyết xong sự việc, nhất định sẽ cho Mã tông chủ này chịu chút đau khổ, cụ thể như thế nào thì hắn chưa nghĩ ra, hoặc là nói chưa quyết định được.

Mã tông chủ dẫn Bộ Tranh lên một chiếc xe ngựa, tiếp tục đi về phía trước, tuy rằng tốc độ nhanh hơn, nhưng hắn là người có thân phận, còn phải đi gặp con gái của hắn, còn có con dâu...

"Mai gia?"

Sau khi xe ngựa đi tới điểm cần đến, Bộ Tranh xuống xe nhìn thấy một tòa đại trách, bên trên treo một tấm bảng, Mai gia.

Mà nhìn quy mô và hoa lệ của tọa đại trạch kết hợp với so sánh những căn nhà khác trên đường đi, Mai gia này hẳn là đại gia tộc hạng nhất hạng nhì ở nơi này.

Bất quá, nhìn một cách tổng thể thì đây là một thành thị yếu nhược, cho nên không có khả năng tồn tại thế lực quá mạnh, điều này khiến Bộ Tranh càng thêm.

"Mã lão gia hả, là tới gặp tam cô gia và Linh nhi tiểu thư a!"

Khi Mã tông chủ bước tới cửa, thị vệ canh cửa liền hành lễ với Mã lão gia, nhưng dường như bộ dạng không phải quá tôn trọng, chỉ khác khí mặt ngoài mà thôi.

Chuyện này ngẫm lại cũng đúng, Mã tông chủ chẳng qua là người của thế lực bất nhập lưu, cho dù là tông chủ một tông, nhưng đặt ở nơi này thì cũng chả là cái thá gì, nhưng nếu có thể khiến cho đám thị vệ khách khí thì cũng thuyết minh nhi nữa của Mã tông chủ ở đây tương đối có địa vị.

"Ta cô gia?" Khi Bộ Tranh nghe thấy xưng hô này liền đoán được, sở dĩ Mã tông chủ đu bám vào được Mai gia này, có khả năng là do con trai của hắn cưới tam tiểu thử của nhà này, mà Mã Linh Nhi phỏng chừng tiện thể tu hành ở đây luôn.

Quả thật Bộ Tranh không đoán sai, trên thực tế chính là như vậy.

Vốn Lăng Vân tông đã lâm vào tuyệt địa, nhưng không nghĩ tới nhi tử của Mã tông chủ lại gặp được tao ngộ, trở thành con rể của thế lực cấp huyền, sau đó Lăng Vân tông liền phản kích từ trong tuyệt địa, Linh Bảo tông cũng bị liên lụy.

Ai đều có thể gặp được kỳ ngộ, đây là sự công bình của ông trời đối với tất cả mọi người, bất quá, đối với điều này, Bộ Tranh về sau có chút không dám gật bừa, hắn chỉ có thể cảm thán, đôi khi cái sự công bình đó chẳng khác gì là xui xẻo.

"Ừm!" Mã tông chủ gật gật đầu, ra vẻ thượng vị giả, cũng không tươi cười với thị vệ, đây có lẽ cũng là vì thị vệ không tỏ ra tôn trọng hắn..

"Ta cô gia bồi tam tiểu thư ra ngoài dạo phố rồi, Linh nhi tiểu thư vẫn ở bên trong, lúc này, nếu tiểu thư không phải đang tu luyện thì là đang đùa bỡn với tù nhân." Thị vệ kia nói, mà khi nói đến đây thì trên mặt lộ ra một chút đáng thương đồng tình.

Ngay cả hắn còn cảm thương đồng tình, điều này nói lên sự độc ác của Mã Linh Nhi đối với tù nhân là cỡ nào, chỉ có điều là những kẻ tù tội này là ai đây? Tuy rằng Bộ Tranh không dám khẳng định nhưng cảm giác không được tốt cho lắm.

"Ừm!" Mã tông chủ lại lạnh lùng gật gật đầu, sau đó dẫn Bộ Tranh đi vào bên trong.

Sau khi Mã tông chủ đi rồi, thị vệ cười lạnh nói: "Giả bộ lớn lối cái gì, nếu không phải con của ngươi được tam tiểu thư nhìn trúng thì ngươi còn không bằng một hạ nhân ở đây!!"

"Huynh đệ, ngươi cũng đừng nóng giận, người ta cúng rất đáng thương a..." Vào lúc này, một thị vệ khác lên tiếng an ủi.

Thị vệ lên tiếng trước đó trầm mặc một hồi, sau đó nói: "Đúng vậy thật, quá đáng thương, nếu ta là hắn, ta thật sự sẽ không chịu nổi mà tự tử."

"Tam cô gia là một cường nhân, đáng để bội phục a." Thị vệ kia tiếp tục nói.

"Ừm!" Người thị vệ này gật gật đầu, rất thận trọng đồng ý với ý kiến này.

Bộ Tranh không nghe thấy lời nói của hai người này, bằng không hắn sẽ rất tò mò, cớ vì sao bọn hắn lại bội phục tam cô gia như vậy, có thể từ một thế lực bất nhập lưu lén tới thế lực mạnh như vậy, cũng đích thật là khiến cho người ta bội phục.

Tại nhà tù của Mai gia, đây là nhà tù tư nhân, đại gia tộc bình thường đều có nhà tù tư nhân như vậy, hơn nữa còn sẽ có nhà tù càng bí mật hơn, đắc tội với bọn họ, nếu như không bị giết chết thì cũng sẽ bị giày vò ở trong này.

Lần đầu tiên Bộ Tranh đến một nơi như thế này, cảm thấy nơi đây không giống như nhà tù mà giống một khu vực thi đấu hơn, một khu vực hình tròn, bên cạnh còn có thính phòng, phạm nhân đều bị giam ở phía dưới này, dường như tùy thời đều có thể đi ra biểu diễn.

Còn có một tác dụng nữa là trở thành vật bồi luyện, vật bồi luyện bi thảm, hắn có thể khẳng định tác dụng này, bởi vì hiện tại hắn đang nhìn thấy một vật thể tương tự như một cô gái, một tiểu cô nương đang bị hành hạ.

Hiện giờ xiêm y của tiểu cô nương rách rưới, hai tay hai chân đều bị cột bằng xích sắt, nàng đang tránh né màn quất đánh của cô gái trước mắt, mặc dù tiểu cô nương này biết mình không thể trốn tránh hết được, nhưng có thể tránh được thì tránh, bằng không nàng sẽ chịu hết thống khổ.