Đoạt Xá Thành Thê

Chương 113



Edit: Voicoi08

“Chị không cần để ý đến vợ chồng em, chỉ cần có của mẹ em và con gái em là được.” Mã Ngọc Trân nhớ đến dáng vẻ thèm ăn của con gái, cô cười hì hì tiếp tục cán bột.

Tuy rằng lần trước vì cái bánh bao này mà trong nhà loạn cả lên, nhưng buổi tối lúc cô về nhà lại phát hiện cái bánh bao vô tội kia đã sớm vào bụng nhỏ của con gái cô, trước khi ngủ con mèo nhỏ thèm ăn đó còn lén nói với cô rằng sủi cảo ăn không ngon bằng bánh bao, hôm nay là bánh mới hấp, nhất định ăn rất ngon.

Một lát sau, bánh bao trong nồi đã chín, Trương Xảo Phương nhanh tay đưa bánh bao cho Mã Ngọc Trân đi hong khô, rồi lại thêm nước lạnh vào nồi hấp. cô gói xong bánh cũng hết nhân thịt nhưng vẫn còn một chút bột, cô nhanh nhẹn nặn thêm chút bánh bao con, rồi cho gọn hết vào nồi. sau đó cô lại lấy túi sạch đựng hết bánh bao vào túi cho Mã Ngọc Trân: “Được rồi, Hải Sơn cũng sắp về nhà rồi, chị cũng không giữ em nữa, em mau về nhà nấu cơm đi thôi.”

“Chị dâu, này quá nhiều, em lấy mấy cái là được rồi.” Một túi này cũng hai mươi cái, đủ cho cả nhà bọn họ ăn cơm chiều rồi.

“Nhiều thì em về nhà đỡ phải làm, khách sáo gì với chị? Đi nhanh đi, nếu không thì tí nữa lại tối mất.” Vất vả lắm mẹ Lưu mới hết ý kiến với Mã Ngọc Trân, cho nên thân làm con dâu vẫn nên tự giác một chút thì tốt hơn.

Mã Ngọc Trân cũng nghĩ như vậy, nhìn thời gian cũng đến giờ tan làm, cô cũng không khách sáo với Trương Xảo Phương, cầm bánh bao vào nhà chào cha mẹ Tống một tiếng rồi mới về nhà.

Tống Trường Lâm thấy Mã Ngọc Trân đã đi, anh cầm cái chén cùng chiếc đũa nói với vợ anh: “Ngày mai để Hải Sơn lái xe, anh đưa em vào huyện một chuyến.” Họ đã cầm tiền cọc của người ta đương nhiên phải làm cho người ta một bức tranh thêu cẩn thận rồi, nhanh chóng mua vải và chỉ thêu về nhà thôi.

“À, thật sự không cần phải về huyện đâu, trên tầng ba của trung tâm thương mại chỗ chúng ta cũng có bán loại vải này, cũng có một cửa hàng bán những vật dụng khác.” Chỉ là giá cao hơn nên cô thu lại được ít hơn chỗ của bà Lưu mà thôi, cho nên cô cũng thành thói quen đến nhà bà Lưu lấy đồ, rồi tiện thể cả mua và bán đồ luôn thể.

“Xảo Phương…” động tác cầm đũa của Tống Trường Lâm hơi dừng lại, bất đắc dĩ nhìn vợ anh: “Tự em đã tìm được đường đi rồi sao?” Này có phải giải thích rằng nếu bản thân anh không để ý thì vợ anh lại lén lút thêu đồ đúng không?

“Anh đừng vu oan cho em, chuyện này không phải năm nay em mới biết, mà ngay lúc mới đến đây em đã tìm hiểu rồi, nghĩ nếu thiếu gì thì cũng có chỗ mà mua, thật đó, em không lừa anh đâu.” Trương Xảo Phương bày ra vẻ mặt chân thành nhìn chồng cô, chuẩn bị tinh thần có đánh chết cũng không nói, quả thật là cô từng nghĩ tranh thủ mấy ngày nay thêu thêm một bộ bán hai ba nghìn trợ cấp thêm trong nhà.

Tống Trường Lâm luôn luôn tin tưởng vợ anh một cách tuyệt đối, anh kiếm được tiền thì giữ lại một chút còn lại thì nộp hết về nhà, đến cuối tháng cần phải trả tiền cho công nhân thì lại gọi vợ anh lấy, cho nên trong nhà mà thiếu hai ba nghìn đồng anh cũng không nhìn ra được.

“Ừ, anh không để em oan uổng.” Tống Trường Lâm gật đầu, trên mặt lại rõ ràng là không tin, anh quyết định chờ khi cha mẹ anh về quê, anh rảnh sẽ lật hết các ngăn tủ, trên vấn đề liên quan đến sức khỏe của vợ anh thì anh thà giết nhầm còn hơn bỏ xót, tuyệt đối không buông tha.lqd

Trương Xảo Phương nhìn bóng lưng rời đi của chồng cô, cô có chút nhụt chí, cô có dự cảm, sau này trên con đường kiếm tiền cô sẽ càng ngày càng vất vả. . .

. .. …
Đêm khuya, mẹ Tống nằm trên kháng khó ngủ, cũng chỉ vì hưng phấn, ban đầu con dâu bà kiếm được 1000 đồng, bọn họ đã cảm thấy đó là một món lãi kếch xù, bây giờ chỉ có một bức tranh thêu mà kiếm được 8000 đồng? Bà cảm thấy chuyện này giống như đang nằm mơ vậy, nghĩ thế nào cũng cảm thấy không chân thực. Bà nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng trong lòng bà hiện lên một suy nghĩ, bà nghi ngờ hỏi lại bạn già: “Ông nói xem người ta mua một bức tranh đã 8000, tại sao ban đầu Xảo Phương lại chỉ bán được có 1000? Hay là con mình bị lừa rồi?” bà không hề nghĩ con dâu sẽ lừa bà, bà cảm thấy bản thân không đưa tay muốn tiền của các con, lại không hề có suy nghĩ muốn tiền của con dâu, vậy thì tại sao con dâu bà phải lừa bà chứ? Cho nên bà cũng chỉ đơn giản là lo lắng con dâu bà tính tình thành thật, hay là bị người ta lừa rồi?

Trong bóng đêm, cha Tống trợn trừng mắt, ông vừa cảm thấy bạn già thông minh được một chút thì bà lại bắt đầu hồ đồ rồi, nhưng chuyện này thì ông cũng không thể giải thích rõ ràng cho bạn già được, nếu bà hiểu nhầm thì cũng có nghĩa là ông đang tìm phiền toái cho bọn nhỏ mà thôi. Ông cố nén sự mất kiên nhẫn trong lòng, ôn tồn giải thích nói: “ Bà cũng không thèm suy nghĩ lại mà xem, đây là chuyện gì, lúc trước Xảo Phương bán tranh trong huyện, trong thôn chúng ta một cân hạt dưa mới bao nhiêu tiền? Vậy mà Trường Hà bán một chén hạt dưa trong huyện đã được năm xu tiền, trong đó có bao nhiêu sự khác biệt? Lại nói người đàn ông họ Vương kia ăn mặc như vậy, vừa nhìn cũng biết là một người có tiền, trăm người thì có một người, cho nên lần này con trai mình cũng xem như may mắn, bình thường nào có chuyện tốt như vậy chứ?”

Mẹ Tống tính toán trong lòng, bà cảm thấy như vậy cũng có lí, nếu không phải Trường Lâm nhà bà luôn rắn miệng không buông thì sao đối phương có thể nâng lên đến 8000 chứ? Vừa nghĩ như vậy, bà lại không nhịn được mà bắt đầu khen con trai: “Trường Lâm nhà chúng ta cũng có bản lĩnh, nếu đổi người khác thì 5000 là bán, sao có thể vững vàng đợi đến khi được 8000?”

Cha Tống vừa thấy bạn già bắt đầu khoe khoang, lúc này mới tức giận nói: “Được rồi, nếu không phải con dâu biết thêu thì Trường Lâm có vững vàng cũng vô dụng thôi, ngủ đi. Đúng rồi, lúc về quê bà đừng có nói chuyện này, 1000 đồng cũng đã khiến người khác phải ghen tỵ, nếu có người biết con bán tranh được 8000 thì không biết người ta còn tính kế đến thế nào đâu?” Lúc trước Xảo Phương mua đồ này nọ, tiêu tiền mạnh mẽ hào phóng ông đã cảm thấy có khả năng con dâu chưa nói thật, nhưng trong lòng ông cũng hiểu nên ông cũng không cảm thấy có gì không tốt. Ông chỉ muốn con dâu toàn tâm toàn ý sống qua ngày với con trai họ, trong tay các con có bao nhiều tiền cũng không cần thiết phải nói cho vợ chồng già bọn họ? Lại nói những chuyện sau này cũng đủ chứng mình rằng nói kiếm được ít một chút là tốt,vất vả lắm mới kiếm được chút tiền thì lại bị người thân tính toán, vậy thì đừng nói đến người ngoài, cho nên ông hiểu cũng sẽ giả vờ hồ đồ, hoàn toàn không quan tâm.

Mẹ Tống bĩu môi, hơi khó chịu nói nhỏ: “Chuyện này còn cần ông nói sao? Tôi đâu có ngốc như vậy?” Ngoài miệng bà nói vậy nhưng trong lòng cũng cảm thấy có chút đáng tiếc, nhà bà có hai đứa nhỏ có tiền đồ như vậy mà không được để cho người ngoài biết, thật sự quá khó chịu.

….

Ngày hôm sau, sau khi ăn sáng xong Tống Trường Lâm đưa vợ anh đến trung tâm mua chỉ và vải thêu, hoàn toàn triệt để mua một đống đồ, sau đó Trương Xảo Phương mới về nhà bế quan.

Vì mẹ Tống muốn để con dâu kiếm tiền nên bà cũng làm hết mọi chuyện, giặt quần áo, nấu cơm, trông đứa nhỏ bà đều bao hết, sống chết không chịu để con dâu phải động vào , cuối cùng vẫn là Tống Trường Lâm có ý kiến với món ăn mẹ anh làm, vậy nên mới đổi thành vợ anh nấu cơm.

Trương Xảo Phương đối mặt với mẹ chồng nhiệt tình như vậy, trong lòng cô cũng thấy cảm động rất nhiều, nhưng cũng rất lo lắng, mẹ Tống đã lớn tuổi nếu khiến mẹ chồng cô mệt thành bệnh thì phải làm sao? Cô ngầm quan sát một ngày cuối cùng cô cũng yên tâm, tuy rằng là phải chăm sóc ba đứa nhỏ, nhưng mẹ chồng cô không hề có dấu hiệu mệt mỏi như trong tưởng tượng của cô, hơn nữa cha Tống rất để ý đến hai cháu trai, có ông ở đó thì không cần đến bạn già, lúc ba đứa nhỏ ngồi trên kháng chơi đùa thì chỉ cần một mình ông là được. Hai vợ chồng già cùng trông đứa nhỏ, mua đồ ăn, giặt quần áo cho bọn nhỏ, mỗi ngày đều trôi qua rất nhàn nhã thoải mái.

Thật ra nếu để Trương Xảo Phương tập chung thêu thì một bức tranh chỉ cần khoảng mười ngày thì xong, nhưng nếu chỉ mười ngày mà thêu xong một bức tranh thì quá chói mắt, vậy nên cô tự nhốt mình trong căn phòng phía tây, bắt đầu tính ngón tay công lại, cô nên thêu mấy ngày mới hoàn thành đây? Thời gian còn lại cô phải làm gì bây giờ?