Đoạt Xá Thành Thê

Chương 107



Sự thật chứng minh, cái mũi linh cũng không bằng con mắt tinh, Dương Kỳ còn đang đứng ngốc nghếch hỏi thì Phạm Đông bên kia đã cùng Lưu Chí Học xông đến cướp giật, ngay cả Mã Minh thường xuyên chậm hơn mọi người một nhịp cũng nhanh chóng dẫn đầu một bước so với Dương Kỳ.

“Ai, ai, mấy người gấp cái gì chứ, phần tao một miếng?” Chờ khi anh tiến vào thì trong gói bánh bao chỉ còn một cái thôi. Dương Kỳ bực tức ăn bánh bao trong tay, anh lên tiếng nói: “Bánh bao này mua ở đâu thế ạ? Thật nhiều thịt.” Lần sau anh muốn ăn cũng có thể đến đó mua, thịt thành từng viên to, quá ngon.

“Cậu nghĩ nhà ai có thể có bán bánh bao như này, lại còn có thể cho nhiều thịt đến vậy? Là chị dâu các cậu hấp đó, nghĩ xem để ai chưa ăn cơm cũng có thể lót dạ, kết quả không ngờ lại được lợi cho mấy kẻ ăn cơm rồi các cậu.” Tống Trường Lâm bất đắc dĩ lắc đầu, mấy người này cũng không cần biết nhà ai đã lăn vào ăn, nếu vất vào trong phim cổ trang thì nhất định sẽ bị độc chết.

“Em còn đang nói sao lại thơm như vậy chứ? Hóa ra là chị dâu em hấp?” Mã minh ăn xong bánh bao, nghiêm mặt đưa lưỡi liếm mép, nhìn Tống Trường Lâm nói: “Anh Tống, em ăn chưa đủ.” Giống như con sâu tham ăn trong lòng vừa bị gọi dậy thì đã không còn gì, quả thực là quá tàn nhẫn.

“Chưa ăn đủ thì cũng phải chịu đựng thôi, các cậu đông như vậy mà muốn ăn đủ thì vợ tôi phải hấp đến bao nhiêu nồi bánh bao?” Anh cũng được coi là một người có lượng cơm không lớn mà cũng ăn đến tám cái, còn đám nhóc này thì mười cái cũng không đủ.

“Em mãnh liệt đề nghị, lần sau khi chúng ta đến nhà anh Tống ăn cơm thì bọn em cũng không muốn món khác, chỉ cần chị dâu hấp bánh bao cho bọn em ăn là được.”

Một người đề nghị, cả đám cũng nhắc đến chuyện bàn lại, Tống Trường Lâm không biết nói gì nhìn đám quỷ thèm ăn này: Anh có nói muốn mời đám nhóc này ăn cơm à? Một đám quá tự giác đi.

Đúng bảy giờ, mọi người lục tục đến đủ, Tống Trường Lâm bắt đầu phân công công việc ngày hôm nay, sau đó cả đám giải tán.

Trước khi Lưu Hải Sơn rời đi, anh nhanh chóng đưa bánh bao trong túi cho vợ, nhỏ giọng nói: “Bánh bao chị dâu hấp đó, rất thơm, sáng nay anh Tống cầm đến mười cái, anh cướp cho em hai cái, em nhanh ăn đi, anh phải đi làm rồi.”

Mã Ngọc Trân nhìn bóng lưng đã đi xa của chồng, cô nhịn không được mà hơi nhếch khóe miệng, mặc cho mẹ chồng thích xoi mói, trong nhà cũng nhiều chuyện, nhưng đã có thể được nhận phần tình cảm của chồng dành cho cô, cô có phải khổ sở hơn nữa cũng đồng ý. Cô vừa xoay người lại thì thấy Hoàng Lệ Na đang nhìn cô với ánh mắt tò mò, cô hào phòng đưa đến một cái, cười nói: “ Em cầm một cái đi, buổi sáng anh Tống mang đến mười cái, chị dâu tự tay hấp đó, em nếm thử tay nghề của chị dâu đi, rất ngon, mỗi lần đến nhà anh chị ấy là chị có thể ăn được no căng.” Cả công ty cũng chỉ có hai người phụ nữ, cô là người đến trước đương nhiên cũng muốn chăm sóc cho cô bé này chút.

Hoàng Lệ Na cười nói cảm ơn, nhận bánh bao cắn một ngụm, rồi sau đó cảm thán nói: “Ăn quá ngon, con thơm hơn bánh bao nhà em, thật nhiều thịt.” Trời ạ, trời ạ, chị dâu biết thêu hoa, biết bấy ăn, dáng vẻ xinh đẹp, anh Tống cưới được chị dâu làm vợ cũng khiến cho một người phụ nữ như cô cảm thấy có chút hâm mộ ghen ghét

Mã Ngọc Trân cười không nói chuyện, nhìn nhìn bánh bao thịt trong tay, cô gói lại cho vào túi, chuẩn bị để trưa mang về cho con gái anh, hai ngày nay con gái cô không muốn ăn cơm, có cái bánh bao này đứa nhỏ cũng có thể vui vẻ hơn chút.

. ….

Giữa trưa, Trương Xảo Phương đưa chồng cô đi làm, dỗ hai cậu nhóc đi ngủ, cô cũng nằm bên cạnh muốn ngủ một chút, nhưng vừa nhắm mắt lại thấy bên ngoài có tiếng mở cửa, cô đứng dậy thăm dò thì thấy Mã Ngọc Trân? Ơ, bây giờ là thời gian đi làm, sao cô ấy lại chạy đến đây? Cô chèn gối vào bên cạnh hai đứa nhỏ, rồi nhanh chóng ra ngoài đóng: “Ngọc Trân, sao thế?” Mắt cũng khóc đến sưng thành như vậy, bị ai bắt nạt sao?

“Chị dâu. . .” Mã Ngọc Trân thấy Trương Xảo Phương, trong lòng cô thấy đau xót, nước mắt cũng chảy xuống theo gò má. Cô cũng là bực tức mà không có chỗ nào để đi, chỉ có thể chạy đến đây giải sầu.

“Đừng khóc, đừng khóc, là Hải Sơn bắt nạt em sao? Nếu cậu ta dám bắt nạt em thì ngày mai chị sẽ bảo anh Tống dạy dỗ cậu ta.” Trương Xảo Phương kéo Mã Ngọc Trân vào phòng, lấy khăn tay cho cô lau mặt. Ngoài miệng thì cô nói như vậy, nhưng trong lòng cô cũng hiểu là không đúng, Hải Sơn tuy rằng không cẩn thận bằng Tống Trường Lâm, nhưng đối xử với vợ cũng rất tốt, cho dù vợ chồng son có cãi nhau thì cũng không đến mức để Ngọc Trân phải khóc thảm đến vậy? Khả năng cao nhất vẫn là mẹ của Hải Sơn, chắc là bà ấy lại chọc ra chuyện gì phiền toái rồi. Nhưng mà bản thân cô cũng có thể nói gì được chứ? Chẳng lẽ cô lại hỏi có phải em lại khiến mẹ chồng em tức giận hay sao?

“Không phải, Hải Sơn đối với em rất tốt.” Mã Ngọc Trân lau mặt, ngại ngùng nhìn Trương Xảo Phương. “Chị dâu, chị cũng đừng cười nhạo em, em thật sự không có chỗ nào khác để đi, ở nhà sợ càng dễ dàng gây gổ, ánh mắt sưng như này nên em cũng không dám đến công ty, chỉ có thể đến chỗ chị mà thôi.” Chính là do trong lòng cô cũng nghẹn đến hoảng, cô cũng chỉ muốn tìm đến chỗ có thể nói chuyện, hiểu cảm xúc của cô, cô cũng chỉ tin được Trương Xảo Phương thôi.

“Em nói cái gì vậy? Với quan hệ của hai nhà chúng ta thì em có chuyện gì chị lo lắng còn không kịp, nào còn tâm trạng mà chê cười em chứ? Đừng khóc nữa, có chuyện gì thì em cứ nói với chị, có thể giúp nhất định chị sẽ giúp, thật sự không thể giúp được thì chị cũng có thể nghe em giải tỏa, đỡ bị bực tức trong người.” Nếu là chuyện bất hòa giữa mẹ chồng nàng dâu, cô cũng thật sự không có cách nào khác để giúp đỡ cô ấy được.

Mã Ngọc Trân vừa nghe cũng hiểu rằng có lẽ Trương Xảo Phương cũng đại khái đoán được chuyện gì rồi, nghĩ cũng không phải người ngoài, cô vừa khóc vừa nói lại chuyện đã xảy ra.

Thật ra lúc mới kết hôn, mẹ Lưu đối với người con dâu như Mã Ngọc Trân cũng rất tốt, nhìn thấy bạn già xảy ra chuyện, con dâu vừa mang thai vừa gắng gượng lo chuyện trong ngoài, bà đối với người con dâu này cũng rất tốt, nhưng từ khi cháu gái được sinh ra, bạn già cũng ra đi, trong nhà cũng thêm nhiều khoản nợ, không hiểu vì sao mẹ Lưu lại thay đổi thái độ với cô. Lúc đó Lưu Hải Sơn chỉ nghĩ rằng cha anh qua đời, mẹ anh bị kích thích, thêm vào đó vợ chồng anh lại sinh con gái, thế hệ trước lại hay nghĩ đến chuyện nối dõi tông đường, cho nên khó tránh được chuyện trong lòng có chút ý kiến, cho nên anh cũng không để trong lòng.

Sau này hai vợ chồng anh ra ngoài làm thuê, trời cao Hoàng Đế xa, cho nên cũng không cảm thấy gì không đúng. Lần này khi đón mẹ anh đến ở cùng hai vợ chồng mới phát hiện, không hiểu vì sao mẹ anh luôn sống chết khó chịu với vợ anh, nấu món ăn, thiếu dầu nói khó ăn, là thấy bà lão như bà đến nên chướng mắt, luyến tiếc bỏ dầu, nếu cho hơi nhiều dầu thì bà lại bảo lãng phí, con của bà cưới phải một người vợ phá sản, quả thực là xui tám đời. Tóm lại là ăn uống hay ngủ, không có một chuyện gì có thể khiến bà vừa lòng.

Từ khi Tống Trường Lâm để Mã Ngọc Trân đến công ty đi làm, bà lão cũng coi như yên tĩnh hơn một chút, nhưng hôm nay lại có chuyện, nguyên nhân cũng chỉ do một cái bánh bao thôi? ,Mã Ngọc Trân làm mẹ nên luôn lo lắng cho con gái, chị không nỡ ăn mà giữ lại cho con gái, nhưng mẹ chồng vừa thấy đã xoi mói, đây là cô ăn mảnh mang về đúng không? Dù sao làm gì có ai đi mua một cái bánh bao? À, cô biết giữ lại cho con gái cô, nhưng không biết mua thêm hai cái cho chồng cô và mẹ chồng cô đúng không? Mỗi ngày bà phải vất vả mang theo con cô, Hải Sơn mỗi ngày đều mệt đến sống chết vì làm việc ở bên ngoài, cô làm một người con dâu, một người vợ như vậy sao?

Mặc cho Mã Ngọc Trân giải thích như nào bà cũng không nghe, bà lão ở nhà làm ầm lên, chờ khi Lưu Hải Sơn làm việc về muộn, thấy mẹ anh vì một cái bánh bao mà làm ầm lên, anh cũng cảm thấy mọi chuyện chán nản. . .

“Chị dâu, việc này nếu nói với người khác thì người ta cũng cảm thấy buồn cười, người ta đối với chuyện nhà em cứ ba ngày một trận cãi nhỏ, năm ngày cãi nhau trận lớn, tất cả cũng chỉ vì những chuyện lông gà vỏ tỏi, có người nào mà không thấy to đầu chứ?” Mã Ngọc Trân cảm thấy thật ủy khuất, trước khi không có mẹ chồng bên cạnh, cô dù mệt cũng thấy mạnh mẽ, một lòng muốn kiếm tiền trả nợ, một lòng mong cả gia đình được đoàn tụ, không ngờ sau khi gia đình đoàn tụ thì lại có kết quả như vậy? Những ngày sau này làm sao qua được đây?

Đừng nói đến chuyện cô ủy khuất, chính Trương Xảo Phương nghe xong cũng tức giận, đây là những chuyện linh tinh gì vậy? Ăn cái bánh bao cũng muốn mang phần về? Vừa có bà lão này để so sánh thì cô cảm thấy vợ Trường Vinh vẫn tốt hơn, đây đúng là núi cao thì còn có núi cao hơn, , kẻ mạnh thì cũng có kẻ mạnh hơn, đúng là luôn có những người như vậy? Cô có lòng muốn để Mã Ngọc Trân đừng về nhà, kiểu mẹ chồng thế này thì không thể hầu hạ nổi đâu, nhưng nghĩ đến Lưu Hải Sơn luôn che chở vợ khắp nơi, Trương Xảo Phương chỉ có thể xả tức, nuốt lời này vào, thấy người luôn kiên cường như Mã Ngọc Trân mà cũng khóc hu hu, cô khẽ nói:

“Sao em không để Hải Sơn vụng trộm hỏi một chút, tại sao bà ấy nhìn em lại thấy không vừa mắt?” trong nhà cũng chỉ có mấy miệng ăn, nghe kể thì trước kia bà cũng không phải người thích già mồm cãi láo, tại sao lại biến thành như vậy chứ?

“ Hải Sơn cũng hỏi qua rồi, bà không nói.” Cô cũng muốn biết, cuối cùng thì tại sao cô lại đắc tội với mẹ chồng chứ? Nếu là vì sinh con gái mà không sinh được con trai thì mẹ chồng cô cũng không thể đối xử với con gái cô giống như bảo bối trong lòng thế được, vậy thì tại sao cố tình bà luôn thấy cô chướng mắt chứ? Mã Ngọc Trân khóc một lúc, cuối cùng trong lòng cũng thoải mái hơn, cô lau nước mắt, gượng cười nhìn Trương Xảo Phương: “Chị dâu, em nói được hết ủy khuất trong lòng ra nên cũng thấy thoải mái hơn nhiều, Tiểu Tá, Tiểu Hữu cũng sắp tỉnh rồi, em như này sẽ dọa đến đứa nhỏ, em đi trước đây ạ?” Chồng cô cũng hiểu trong lòng cô khó chịu nên bảo cô đến nói chuyện với chị dâu, cô cũng ngồi hơn một giờ rồi, nên đứng dậy rồi.

“Em gấp cái gì chứ? Dù sao em không đi làm, trở về cũng không có chuyện gì, chiều hôm nay em ở đây đợi đi, đợi buổi tối Hải Sơn tan làm rồi về.” Trương Xảo Phương lôi kéo không cho cô đi, trở về cũng chỉ chịu khinh bỉ, có cái gì mà phải gấp chứ?

“Không được đâu ạ?” Mã Ngọc Trân cười khổ lắc đầu. “Buổi trưa nay nháo như vậy, cả nhà em chưa ai ăn cơm, em đi mua chút thịt, tối bao ít sủi cảo, coi như là nhận lỗi với mẹ chồng em.” Ai bảo cô ấy là con dâu? Chồng cô cũng hướng về phía cô, cô cũng không thể để chồng cô đứng giữa khó chịu.

Trương Xảo Phương cảm thấy tức giận, thiếu chút thì bị hành động của cô làm cho tức chết: “Những chuyện này đều không phải chứng mình là bà ấy sai sao? Sao em lại phải nhận lỗi? “ Hai đời cộng lại cô cũng chưa từng chịu loại ủy khuất như này đâu?

“Ai, ai bảo em là phận con cháu đâu?” Hiếu đạo có thể đè chết con người ta.

Trương Xảo Phương tiễn Mã Ngọc Trân có tinh thần mạnh mẽ rời đi, cô phát hiện ra tâm trạng tốt của bản thân hoàn toàn biến mất, con b*à nó, cái này gọi là thể loại gì vậy? Cô nhíu mày nhìn hai cậu nhóc vì sáng nay dậy sớm mà giờ vẫn còn đang ngáy ò ó o, trong lòng cô nghĩ xem đến cùng thì tại sao lão thái này lại chướng mắt Mã Ngọc Trân? Cô còn chưa kịp nghĩ ra kết quả thì cửa mở ra, Tống Trường Lâm đã về nhà.

“Xảo Phương, anh về rồi, chúng ta đi xem nhà ở đi.” Tống Trường Lâm vội vàng một buổi sáng, đến chiều mới có thể gọi cho Từ Đức Minh, hỏi thăm xong là tất cả, anh thấy cũng không có chuyện gì lớn nên liền trốn việc về nhà muốn cùng vợ anh đi nhìn phòng ở.

“Gì? Chuyện đó, hai tên nhóc kia còn chưa tỉnh kìa?” Người làm cha thấy hai cậu nhóc nằm ngủ quá đáng yêu nên nhanh chóng đi đến hôn mỗi người một cái. Hai đứa nhỏ ngáy ò ó o, ngay chút phản ứng cũng không có. Tống Trường Lâm không cam lòng lại hôn thêm mấy cái, thấy hai cậu nhóc nhăn mày, chuyển người tiếp tục ngủ, lúc này anh mới cười nhìn vợ anh, kết quả anh lại thấy cảm xúc vợ anh không đúng. “Sao thế em? Em không thoải mái sao?” Anh không chọc tức vợ anh, hai nhóc con cũng rất ngoan, vậy thì chuyện gì mới khiến vợ anh khó chịu đến vậy chứ? Trong lòng nghĩ, anh cũng nhanh chóng tiến lên sờ sờ trán vợ anh, thấy độ ấm thoải mái, không giống như đang mắc bệnh.

Trương Xảo Phương thấy cô nghiêm mặt khiến chồng cô lo lắng, cô cố gắng xả nổi bực trong lòng, kéo cái tay của chồng đang đặt trên trán cô xuống, cười nói:

“Không có chuyện gì, em rất tốt, chỉ là Ngọc Trân vừa đến đây, em nói chuyện với cô ấy nên có chút lo lắng cho cô ấy thôi.”

“Ngọc Trân đến đây sao?” Tống Trường Lâm biết vợ anh không có chuyện gì, anh cũng ngồi xuống cạnh giường đất, nắm tay vợ anh, nói: “Cô ấy thế nào rồi, Hải Sơn nói cô ấy bị bệnh nên xin nghỉ một buổi chiều nhưng không đợi anh hỏi xem cô ấy bị làm sao thì cậu ta đã bỏ chạy rồi.” Anh còn nghĩ tối nay có thời gian thì để vợ anh đi thăm một chút, dù sao Mã Ngọc Trân cũng là người kiên cường, nếu không phải là bệnh đến không chịu nổi thì cũng không đến mức nghỉ làm, không ngờ buổi chiều cô ấy lại đến nhà anh?

“Ai, đừng nói nữa.” Trương Xảo Phương kể lại mọi chuyện với chồng cô. Cô bất đắc dĩ nói: “Đây là những chuyện gì vậy chứ? Thấy tính tình Hải Sơn luôn tốt như vậy, sao lại có một người mẹ như vậy chứ?” Nhưng mà nghĩ lại, mấy chị em nhà cô cũng không ai có tính cách giống mẹ cô hết, mấy an hem của chồng cô cũng không ai có tính cách giống cha chồng cô, xem ra cái này cũng tùy thôi, căn bản là không chọn được.

Tống Trường Lâm nghe xong cũng nhíu mày, anh biết mẹ Lưu chướng mắt con dâu, nhưng không ngờ lại nghiêm trọng đến vậy? Vì một cái bánh bao mà có thể làm ầm lên đến vậy? Anh nhìn gương mặt lo lắng của vợ anh, vỗ vỗ tay cô an ủi: “Được rồi, đừng tức giận, ngày mai có thời gian anh sẽ hỏi Hải Sơn một chút, để câu ta nói chuyện với mẹ một cách nghiêm túc, không biết tật xấu kia học ở đâu, người ngoài có nóng ruột cũng không có ích gì.” Nói xong anh lại cười nói: “Anh hỏi qua Đức Minh rồi, cậu ấy nói thấy có hai phòng ở rất tốt, để chúng ta cũng đi xem, em muốn lúc nào thì đi qua?”

Trương Xảo Phương thấy chồng nói vậy, cô cũng không nhịn được mà cười nói: “Được rồi, em cũng chỉ lo lắng cho Ngọc Trân một chút, cảm thấy không đáng giá thay cô ấy, nào cần anh phải dỗ dành em đâu? Chuyện của bọn họ có kéo đến thế nào thì chúng ta muốn gấp cũng không được, xem phòng ở là chuyện lớn, đánh thức Tiểu Tá và Tiểu Hữu đi, rồi chúng ta xuất phát.”