Đoạn Tình Kết

Chương 79



Toàn thân Ngôn Phi Ly rã rời. Mặc dù dược tính đã qua, nhưng vẫn không có tí sức lực nào. Ngập mình trong nước, nhiệt khí lẻn vào từng lỗ chân lông, cơ thể thả lỏng, lại vẫn thấy hai tay Bắc Đường Ngạo đang xoa bóp phần thắt lưng mỏi nhừ của mình, thật thoải mái.

Bắc Đường Ngạo dịu dàng lau rửa cho y, xoa dịu sự mệt mỏi, đợi y dần thả lỏng, ngón tay tinh xảo theo nước, thuận lợi đi vào giữa hai chân y, nhẹ nhàng chui vào cơ thể y.

Ngôn Phi Ly vốn đang thư thái, giờ giật mình.

“Khiêm Chi, ngươi làm gì vậy?”

“Giúp ngươi rửa ráy.”

“Chuyện này… Ta tự làm được.”

“Không! Ngươi úp sấp lại đi!” Bắc Đường Ngạo đè y lại, cẩn thận gãi nhẹ. Nơi mẫn cảm của Ngôn Phi Ly co rút, cơ thịt thít chặt, bạch trọc nhanh chóng trào ra khỏi giữa hai chân y.

Chuyện riêng tư này, lần đầu tiên Ngôn Phi Ly được Bắc Đường Ngạo làm cho, mặt không khỏi đỏ lên.

Rửa xong, Bắc Đường Ngạo nói: “Không bị thương chỗ nào. Phi Ly, chỗ này của ngươi thực diệu dung.” Nói rồi, ngón tay lại tiếp tục trêu chọc.

“Ngô…” Ngôn Phi Ly thấy lời kia thật đáng thẹn, nhưng chẳng biết làm gì, lại mơ hồ có chút cao hứng. Bị hắn chạm vào như vậy, không khỏi thoát tiếng rên rỉ, kinh ngạc phát hiện dục vọng hình như lại bị thổi bùng, vội vã tránh tránh né né.

Bắc Đường Ngạo nghe tiếng hừ nhẹ của y, nhìn phản ứng, biết y đã động tình, liền tiến đến ôm lấy, ma sát hạ thân y.

“Ách… Khiêm Chi…” Thân thể Ngôn Phi Ly vô cùng mẫn cảm với hắn, tình dục kiểu này sớm đã gắn bó, được bồi dưỡng bởi hai người. Tay hắn linh hoạt trở giảo (quấy), sao y có thể chịu được.

Bắc Đường Ngạo sớm xung động, tiếng gọi khẽ của Ngôn Phi Ly lọt vào tai, như lời mời gọi. Biết một trận đêm qua khiến y hết sức mệt mỏi, mới rút tay ra, ôn nhu bài khai hai chân y, để y tựa vào thành trì, đỡ lưng y, chậm rãi tiến vào u huyệt vẫn chưa thu hợp tất cả.

Lúc này, Bắc Đường Ngạo hết sức dịu dàng. Hai người cùng ở giữa gợn nước, nhẹ nhàng dập dờn, như đang động giữa biển khơi.

Không biết đã bao lâu trôi qua, lần này thật an tĩnh, ôn nhu, Ngôn Phi Ly khó tránh mệt mỏi, trầm trầm vào mộng đẹp. Ngay cả lúc Bắc Đường Ngạo giúp y rửa ráy sạch sẽ, ôm về ngọa thất cũng không biết.

Ngủ cũng không biết đến lúc nào, Ngôn Phi Ly khoan thai chuyển tỉnh.

“Nghĩa phụ. Nghĩa phụ?”

Ngôn Phi Ly mở mắt, trông thấy Bắc Đường Diệu Nhật ghé lại bên giường, giương đôi mắt đen láy xinh đẹp nhìn y.

“Ly nhi.” Ngôn Phi Ly mỉm cười.

Diệu Nhật thấy y đã tỉnh, hưng phấn mà liến thoắng. “Nghĩa phụ làm biếng, mãi không chịu rời giường.”

“Nghĩa phụ ngủ quên.” Ngôn Phi Ly vỗ vỗ đầu, thấy con đã thay trang phục, bèn hỏi: “Sáng sớm con làm gì?”

“Ta đi luyện công. Luyện công xong, phụ vương mang ta đi kỵ mã.” Diệu Nhật bò lên giường, nằm trong lòng Ngôn Phi Ly. “Ta muốn gọi nghĩa phụ, nhưng phụ vương không cho ta đánh thức người, ta đành ở đây chờ.”

Ngôn Phi Ly ôm lấy nó, cũng không nhịn nổi, hôn lên khuôn mặt nộn nộn của nó. Diệu Nhật không để ý, chỉ nói: “Nghĩa phụ mau rời giường, nên dùng cơm trưa rồi.”

“Hảo.” Ngôn Phi Ly ngồi dậy, toàn thân vẫn đau nhức, thấy mình mặc một chiếc áo đơn, chắc là Bắc Đường Ngạo thay cho, lòng thầm ấm áp.

Chậm rãi mặc y vật, Diệu Nhật ngoan ngoãn ngồi chờ ở bên. Ngôn Phi Ly quay đầu, thấy khuôn mặt nhỏ toàn vẻ tín nhiệm và nương tựa, lại uất ức.

Bắc Đường Ngạo đẩy cửa vào, thấy Ngôn Phi Ly đã dậy, hòa nhã nói: “Tỉnh chưa.”

“Ân.” Ngôn Phi Ly nhớ tới đêm qua vô độ thỏa thích, có chút ngượng ngùng, nhưng lập tức thản nhiên. Hai người đã qua biết bao nhiêu mưa gió, còn phải để tâm chi nữa. Huống hồ bên cạnh còn có một tiểu nhân nhi mang huyết mạch của cả hai.

Bắc Đường Diệu Nhật kéo tay Ngôn Phi Ly, “Nghĩa phụ, đi thôi. Chúng ta đi ăn cơm.”

Bắc Đường Ngạo nắm lấy bàn tay còn lại của con, hai người mỗi người nắm một tay bé, kéo bé đi, ra khỏi cửa.

Bên ngoài, chính ngọ ngày xuân, dương quang phơi phới!

***

Diêu Kinh, Bắc Đường vương phủ, sâu trong phủ viện, Phật đường.

Một tiểu nam hài mặc chiếc áo nhỏ nguyệt sắc, cúi đầu quỳ trước Phật tượng. Cái đầu nhỏ cúi xuống, lộ ra chiếc cổ bé xíu non mịn.

Nó đã quỳ rất lâu rồi, đến nỗi miếng lót cũng phải mềm, xương đùi của hài đồng còn yếu ớt, bị dày vò như thế này thật lâu. Nhưng nó động cũng không dám động, nước mắt sớm đã cạn trên khuôn mặt ngây thơ minh diễm.