Đoạn Tình Kết

Chương 70



Ba lần liền phải đem tẫn mã từ Bắc Đường vương phủ trở về, Lưu Thất cuối cùng không nhịn nổi nữa, không biết ý tứ bọn họ ra sao. Lo lắng gãi đầu, nghe nói từ mấy mục nhân, tẫn mã của mấy mã tràng kia cũng thế.

“Tiểu Ngôn, rốt cục bọn họ muốn tẫn mã kiểu gì a? Ngựa cái thế nào mới xứng với ái mã của Bắc Đường vương hả?”

Ngôn Phi Ly gật gật đầu: “Mặc Tuyết quả thực là một thiên lý bảo mã.”

“Vậy thì phải làm sao đây? Tẫn mã tốt nhất, chúng ta đều đã đem đi, bọn họ không hài lòng, chúng ta cũng không có biện pháp.”

Ngôn Phi Ly suy nghĩ một chút, lại nói: “Ta nhớ, mấy ngày trước bắt được một đàn ngựa hoang, rất khỏe mạnh.”

“Cái gì?” Lưu Thất càng hoảng sợ. “Sao xứng với ngựa của Bắc Đường vương a.”

Đầu xuân năm nay, không biết một đàn ngựa hoang từ chỗ nào chạy đến, chỉ có hơn mười con, nhưng con nào con nấy đều thoăn thoắt dũng mãnh, chạy nhanh như gió. Trong đó, con đầu đàn, cũng là một thiên lý bảo mã tương xứng với Mặc Tuyết. Ngôn Phi Ly và Lưu Thất mất chút sức mới bắt được tất cả chúng, nuôi riêng ngoài mã tràng. Tẫn mã hoang dã và tẫn mã thường tất nhiên khác nhau, tuổi tác đại khái không hơn kém Mặc Tuyết là bao. Mà con ngựa của Bắc Đường vương cũng là một bảo mã hiếm thấy.

“Ta đem ngựa đến hảo hảo kiểm tra một chút, buổi chiều thì dắt mình nó đến Bắc Đường vương phủ đi.” Ngôn Phi Ly quyết định, rất tự tin vào nàng ngựa hoang kia, hy vọng có thể là cô nàng phối tốt nhất với Mặc Tuyết, đến lúc đó có thể cho tiểu thế tử kỵ.

Tuy không biết tiểu thế tử có đúng là Ly nhi không, nhưng như tấm lòng phụ mẫu trong thiên hạ, dù chỉ có chút liên quan, Ngôn Phi Ly cũng đặc biệt quan tâm.

Lúc này đây, Lưu Thất đích thân đem ngựa đến vương phủ, đến chạng vạng vẫn chưa về, Ngôn Phi Ly biết, có lẽ đã ăn chắc rồi.

Quả nhiên, buổi tối Lưu Thất cao hứng, hơi rượu nồng nặc từ vương phủ trở về.

“Tiểu Ngôn, ngựa của chúng ta quả nhiên đã được vương gia và tiểu thế tự đích thân chọn. Ha ha ha… Hức! … Vương gia rất hài lòng, thưởng cho chúng ta rất nhiều thứ, còn nói sau này quân mã của cấm vệ quân trong kinh thành, sẽ do chúng ta cung cấp. Ha ha ha… Hức! …” Lưu Thất vừa do say, vừa do kích động nói.

“Ngươi có gặp tiểu thế tử?”

“Ừa, gặp, gặp hết. Ha ha ha… Hức!”

“Tiểu thế tử trông thế nào? Có, có lớn không?”

Lưu Thất rượu bốc lên, say đến nỗi nằm lệch trên giường, Lưu đại tẩu phải ra ngoài sắc thang giải rượu cho gã. Ngôn Phi Ly nghe gã nhắc đến tiểu thế tử, cũng không nén nổi lòng, không ngừng dò hỏi. Đáng tiếc, Lưu Thất thần trí hỗn loạn rồi, phần thưởng hắn nhận được từ vương phủ chính là Long Tiên, một loại rượu vô cùng mạnh của Bắc Đường Ngạo.

Ngôn Phi Ly thấy gã nằm lệch trên giường, hai mắt cụp xuống, mặt đỏ bừng, mới đi đến đẩy đẩy gã. Lưu Thất lắc lắc đầu, hỏi lại: “Ngươi vừa mới nói gì?”

Ngôn Phi Ly lại hỏi lại lần nữa, giọng điệu khẩn thiết. Lưu Thất “Nga!’ một tiếng, ngẫm lại: “Khỏe lắm. Khỏe lắm.”

“Khỏe lắm cái gì?”

“Tiểu thế tử, tiểu thế tử khỏe lắm!”

“Trông hắn lớn không? Cao không? Trông thế nào?”

“Tiểu thế tử thưởng rượu… Tốt!” Lưu Thất lại nói lời người say.

“Là hắn thưởng ngươi rượu? Tuổi hắn còn nhỏ thế, sao lại thưởng rượu cho ngươi? Ai, Lưu Thất, ngươi tỉnh cho ta!”

Ngôn Phi Ly ra sức vỗ vỗ Lưu Thất, Lưu đại tẩu đi vào, cho gã uống giải rượu, mắng: “Đồ quỷ, rượu vương phủ cho có tốt mấy cũng không thể uống say thế nay a! Có phải mấy kiếp trước chưa thấy rượu bao giờ hả, xem ta kiếp này quản ngươi thế nào.”

“Đại tẩu, ngươi không cần phải vất vả, để ta trông hắn cho.”

Lưu đại tẩu tính tình ngay thẳng, lập tức nói: “Huynh đệ, ngươi không cần để ý hắn, để hắn say chết đi. Hôm nay cho hắn ngủ một mình, ta ngủ với nha đầu.” Nói rồi, cùng Ngôn Phi Ly sắp xếp cho gã ngủ trên giường, mình thì đến chỗ con gái.

Ngôn Phi Ly vẫn chưa từ bỏ ý định, lại kêu Lưu Thất dậy. Ngày mai gã thanh tỉnh, e mình cũng chẳng hỏi ra được gì, giờ say thế này biết đâu lại có tí manh mối.

“Lưu Thất, ngươi cho ta hỏi một chút, hôm nay ở vương phủ là thế nào?”

Lưu Thất vừa mới uống giải rượu, đầu óc vận động được một tí, nhưng vẫn rất hưng phấn, lập tức nắm lấy Ngôn Phi Ly, thao thao bất tuyệt.

Vương phủ rường cột chạm trổ, tráng lệ vô cùng.

Vương gia thật khí độ phi phàm, tuẫn mỹ bức người.

Tiểu thế tử đúng là con của cha hắn, thế gia phong phạm.

Ngôn Phi Ly nghe gã nói năng lộn xộn, bát nháo kể lể, mười câu thì chín câu liên quan đến ngựa, phải cố gắng lắm, hy vọng mới hình dung ra được tí tình huống. Nhưng Lưu Thất cũng chỉ từ xa nhìn tiểu thế tử, hàm hàm hồ hồ cũng không thấy rõ, chỉ nói: “Tiểu thế tử tuổi còn nhỏ, rất có khí phái, là gia phong! Ha ha ha, hức! … Là gia phong!”

Nói đến lúc Bắc Đường vương gọi gã lại hỏi mấy câu, còn ban cho vài thứ: “Bắc Đường vương này, thực sự, rất tuấn tú a, so với nữ nhân còn xinh đẹp hơn. Ha ha ha, hức! … Tuổi trẻ, bản lĩnh lớn, thật nhìn không ra. Hức! … Ngươi nói bọn họ thế nào sinh ra nhỉ? Trong nhà dân thường chúng ta, sao mà dưỡng ra được! Ha ha ha, hức! … Tuy giọng điệu lãnh lãnh thanh thanh, bất quá thái độ thật hiền hòa. Hức! … Khó trách trước kia muốn đi cùng hắn. Người đâu mà giống thiên tiên thế, ai cũng muốn hầu hạ, ha ha ha, hức! …”

Tiếp đó lại nói đến mã tràng, nói đến ngựa của bọn họ, nói Mặc Tuyết của vương gia, nói chuyện làm ăn sau này. Ngôn Phi Ly vần gã đến tận nửa đêm, mới cho gã ngủ.

Sáng hôm sau, Lưu Thất trầm trầm tỉnh lại, mơ màng thấy Lưu đại tẩu đi vào, hỏi: “Giờ gì rồi?”

Lưu đại tẩu giúp gã mặc quần áo, tức giận lườm một cái, nói: “Chính ngọ rồi.”

“Cái gì?!” Lưu Thất cả kinh, tỉnh cả rượu, “vụt” một tiếng, lao ra ngoài.

Ngôn Phi Ly đang ngồi trong sân cùng Lưu Nhã trò chuyện, thấy gã giầy chưa đi chạy đến, bèn cười: “A Thất, ngươi sao vội vậy?”

“Sao không vội được chứ? Bắc Đường vương nói, hôm nay muốn dẫn tiểu thế tử tới mã tràng xem ngựa!” Lưu Thất rống to.

“Cái gì?!” Lần này đến lượt Ngôn Phi Ly nhảy dựng lên. “Sao ngươi không nói sớm!”

“Hôm qua là ta say mà.” Lưu Thất ôm đầu, gấp đến độ xoay tròn trong sân.

Ngôn Phi Ly bình tĩnh lại, hỏi: “Bao giờ bọn họ đến?”

“Nói là sáng nay sẽ tới, giờ đã trưa rồi, không biết bao giờ.”

“Trưa cái gì, mặt trời vừa lên!”

“A?” Lưu Thất nhìn mặt trời, mới biết mình bị vợ lừa, sợ bóng sợ gió một hồi.

Lưu Thất vội vàng mặc quần áo, cùng Ngôn Phi Ly chạy tới mã tràng, sắp xếp sự tình. Lát sau, quả nhiên người của Bắc Đường vương phủ đến báo, nói nửa canh giờ nữa, vương gia sẽ mang theo thế tử tới, xem ngựa hoang đầu đàn được nhốt ở đâu. Nếu có hứng thú, sẽ qua núi đi săn.

“A Thất, vương gia bọn họ tới, ta tránh đi là tốt nhất, ngươi nghìn lần không được nhắc đến ta.”

Lưu Thất gật đầu.

Ngôn Phi Ly phóng ngựa trở về nhà, vừa đi được nửa đường, lại thấy cát bụi tung bay, móng ngựa rầm rập, vương kỳ đại tử sắc phía xa xa! Tiếng cờ lộc của vó ngựa, đều tăm tắp, rất nhanh truyền đến.

Ngôn Phi Ly thầm cả kinh, vội vàng nhìn xung quanh, không tìm thấy chỗ nào lánh, không thể làm gì khác phải hạ mã, đứng dưới táng cây bên dường, xoay người trốn sau ngựa, chỉ lộ ra bóng lưng, chờ đoàn xe của Bắc Đường Ngạo đi qua.