Đoạn Tình Kết

Chương 57



Một đứa trẻ tội nghiệp, mới có 8 tháng tuổi. Bởi vì sinh non, thân thể rất yếu ớt, ngay cả tiếng khóc cũng mong manh như một con mèo nhỏ.

Bắc Đường Ngạo vì đứa con ra đời sớm hơn dự kiến này nên không thể đến Trúc viên mừng ngày sinh của Ly nhi.

Hôm sau Ngôn Phi Ly mới nhận được tin tức từ Trầm Mai viện, trong lòng tê tê. Hổ thẹn, thống khổ, thương tâm, thất vọng, còn có một chút… đố kị.

Tuy biết sau đó, Bắc Đường Ngạo phải toàn tâm toàn ý với thê tử của mình là lẽ đương nhiên, nhưng Ngôn Phi Ly vẫn không nén được những cảm giác ấy.

Bắc Đường Ngạo cũng chưa bao giờ cảm thấy mờ mịt và hỗn loạn như bây giờ. Hắn không ngờ một Yên Yên luôn ôn nhu dịu dàng sẽ vì chuyện mẫu thân của hài tử mà cố chấp như thế. Hắn có chút hối hận, vì sao lúc đầu không bịa ra một lý do gì đó để gạt nàng. Nhưng thứ nhất, loại sự tình này hắn hơi khinh thường; thứ hai, Ngôn Phi Ly vẫn sống, sao hắn có thể nhẫn tâm trù yểm y.

Nếu không phải thân thể Ngôn Phi Ly đặc biệt, sinh ra Ly nhi, chắc chắn giờ đây sẽ không gặp chuyện thế này. Chỉ là, với ai mà nói, đây đều là chuyện ngoài ý muốn, sau này hắn mới vô tình động tình với Ngôn Phi Ly, cũng là thất sách của bản thân.

Thích một người, yêu một người, không thể sao?



Mấy hôm sau, sức khỏe của Lâm Yên Yên đã khá lên. Nam Cung phu nhân và các phu nhân khác trong môn đều mang tới nhiều dược vật bổ thân. Minh quốc Đoan Thân vương phi, mẫu thân của Lâm Yên Yên, di mụ của Bắc Đường Ngạo, sau khi nhận được tin cũng mang đến rất nhiều vật phẩm từ Minh quốc.

Bắc Đường Ngạo đặt tên cho hài tử là Bắc Đường Diệu Huy. Lâm Yên Yên rất thỏa mãn với cái tên này. Chỉ có điều sau khi nghe cái tên hắn đặt cho Ly nhi, sắc mặt liền khẽ biến.

Bắc Đường Ngạo vẫn chưa đề cập lại chuyện của Ly nhi với nàng vì muốn nàng chuyên tâm an dưỡng, chăm sóc Huy nhi.

Bắc Đường Diệu Huy từ khi ra đời, cơ thể vẫn gầy yếu, điều này khiến cả Lâm Yên Yên lẫn Bắc Đường Ngạo đều có chút lo lắng.



Thấm thoát, tân niên rối loạn cũng đã qua, Thiên Môn lại trở lại nhịp độ bình thường.

Mười lăm tháng Giêng, Ngôn Phi Ly đã sắp xếp xong sự vụ của Môn ở Trúc viên, đi vào trong sân thì trông thấy Bắc Đường Ngạo đang ôm Ly nhi ngoài thư phòng, ngắm hoa mai dưới tàng cây.

Nhiều ngày đại tuyết không ngừng rơi, đêm qua cũng rơi, gần sáng mới dừng.

Tuyết đọng dày trên nhành cây, Bắc Đường Ngạo đang đỡ lấy bàn tay nhỏ đung đưa của Ly nhi, tuyết từng khối rơi xuống, lộ ra đóa mai tiên diễm, khiến Ly nhi thích thú, khanh khách cười.

“Ly nhi nhìn xem, cha đã về kìa.” Bắc Đường Ngạo trông thấy Ngôn Phi Ly đứng ở cổng, liền nói với Ly nhi. Ly nhi quay đầu nhìn sang, rồi lại hưng phấn đung đưa cành cây.

“Môn chủ.”

“Đã về rồi à. Trong Môn có chuyện gì không?”

“Không. Đều là việc vặt, đã xử lý rồi.”

Bắc Đường Ngạo gật đầu, vẫn ôm lấy hài tử đang chơi đùa. Ngôn Phi Ly đứng lặng lẽ một bên nhìn, chỉ khi ngắm Ly nhi của mình, mới lộ ra nụ cười yêu thương.

Một lát sau, Bắc Đường Ngạo thấy Ly nhi đã chơi đủ rồi mới để Thúy Nữ dẫn nó đi, hắn với Ngôn Phi Ly: “Ta có chuyện muốn nói với ngươi.”

Hai người vào thư phòng, Bắc Đường Ngạo ngồi xuống, khuôn mặt hơi cúi.

Ngôn Phi Ly thấy hắn dù thần sắc thản nhiên, nhưng trong lòng lại đầy tâm sự.

“Môn chủ, ngài có chuyện gì?” Hồi lâu, Ngôn Phi Ly vẫn thấy Bắc Đường Ngạo một mực không lên tiếng, tựa như tâm trí đã đi đâu rồi, cuối cùng mới mở lời hỏi.

Bắc Đường Ngạo ngẩng đầu lên, nói: “Phi Ly, sau khi Huy nhi đầy tháng được đôi ba ngày, ta muốn đem Ly nhi vào Trầm Mai viện.”

“Cái gì?” Ngôn Phi Ly cả kinh. Y không ngờ ngày chia tay sẽ tới nhanh vậy.

“Yên Yên đã bằng lòng nuôi dưỡng Ly nhi, cũng đã thấy nó rồi. Nàng là một nữ nhân thức đại thể, nhất định sẽ không bạc đãi Ly nhi. Chỉ là nàng dù không nói, ta vẫn biết nàng luôn để tâm đến sinh mẫu của hài tử, sau này chắc chắn sẽ nghĩ cách tra hỏi.”

Bắc Đường Ngạo nhìn vẻ mặt Ngôn Phi Ly, thở dài một tiếng, nói tiếp:

“Phi Ly, Yên Yên tất nhiên sẽ không điều tra ra cái gì, ngươi không cần lo lắng. Ta biết ngươi luyến tiếc Ly nhi, nhưng con ở trong Trầm Mai viện, ngươi nếu muốn vẫn có thể gặp.”

Chỉ là không giống bây giờ thôi. Cho dù có gần ngay trước mắt, cũng là xa tận chân trời.

Ngôn Phi Ly mở miệng muốn nói gì đó, nhưng lại thấy Bắc Đường Ngạo cau mày, thần sắc thoáng vẻ mệt mỏi, đã mất đi phong thái lãnh ngạo tự tin như ngày xưa, y không khỏi đau lòng, lời khó nói lại nuốt vào. Im lặng một lát, thấp giọng đáp:

“Hết thảy… Nghe theo môn chủ an bài.”