Đoàn Sủng Tiểu Kiều Của Baba Bạo Quân

Chương 17: Mẫu thân, không giận không giận



Thải Loan bụm mắt khóc: “Quý phi nương nương minh giám, nô tỳ không có cái gan hùm mật gấu này.”

Kiều quý phi cười lạnh: “Vậy sao? Ngươi không có? Vậy ngươi nói cho bổn cung nghe, hôm nay Hoàng Thượng đi thăm Hoàng Hậu nương nương.

Ngươi lại trang điểm quái dị, một chút bộ dáng của cung nhân đều không có, là muốn làm cái gì?

Chẳng lẽ ngươi nhất thời quên cung quy rồi sao?”

Sắc mặt của Thải Loan trắng bệnh, cắn chặt môi dưới, không biết giảo biện như thế nào.

Hôm nay, Cố Dập Hàn như thường lệ mà đi thăm Hoàng Hậu bệnh nặng.

Ai ngờ, Thải Loan trang điểm tươi đẹp diễm lệ, mấy lần muốn thay chủ tử chủ động nói chuyện với Hoàng Thượng, muốn đưa ra chủ ý.

Nhưng mà lại không đúng lúc, đại cung nữ Uyển Âm bên người Kiều quý phi lại vừa lúc thay quý phi mang đồ cho Hoàng Hậu nương nương.

Uyển Âm nhìn thấy một màn này, trở về liền nói cho Kiều quý phi biết.

Hiện giờ Hoàng Hậu bệnh nặng, lục cung đều do quý phi quản lý.

Hoàng Hậu Đỗ Nghi Lan trời sinh ôn hoà, thời điểm nàng quản lý hậu cung, mọi người đều tự tại thư thả.

Từ ba năm trước Hoàng Hậu bị bệnh nặng, thì Kiều quý phi tiếp nhận hậu cung.

Tính tình quý phi mạnh mẽ, dùng thủ đoạn lôi đình, sửa trị mọi người đến dễ bảo.

Thêm vào đó, Kiều quý phi còn hạ sinh công chúa duy nhất cho Hoàng Thượng!

Thân vị cùng địa vị càng được nâng cao, chỉ cần cung nhân nghe thấy liền sợ hãi.

Thải Loan biết, bây giờ nếu rơi vào trong tay của Kiều quý phi thì chỉ sợ khó thoát chết!

Cô ta vội vàng cúi dập đầu, âm thanh ai oán mà nói: “Quý phi nương nương, ngài tha cho nô tỳ một mạng đi, nô tỳ không dám nữa, sau này chắc chắn chỉ sẽ nghe lời của ngài mà thôi!”

Kiều quý phi câu môi lãnh diễm: “Thải Loan, ngươi đang nói hàm hồ cái gì đó? Bên người bổn cung còn cần một phế vật như ngươi nguyện trung thành sao?

Bổn cung nói cho ngươi biết, Hoàng Hậu nương nương cùng bổn cùng, là bạn khuê mật có giao tình mấy chục năm. Ngươi muốn đạp lên đầu nàng gây sóng gió, phải hỏi qua bổn cung có cho phép hay không!

Đừng tưởng rằng hiện tại Hoàng Hậu nương nương bệnh nặng, không xử lý được ngươi, nếu ngươi làm bổn cung thấy chướng mắt, bổn cung cũng có thể trừ bỏ ngươi cho sảng khoái!”

Thải Loan sợ đến mức cả người run rẩy, trên trán đều là máu.

“Nô tỳ không dám, cũng không dám nữa.”

Kiều quý phi cần cốc trà nóng mà Uyển Âm dâng lên, thổi nhẹ, uống một ngụm nhỏ.

Nàng chậm rãi nói: “Nặc Nặc của bổn cung, không muốn nhìn thấy máu, lần này tha cho ngươi một mạng. Với lại đại khái Hoàng Hậu nương nương còn chưa biết ngươi lại sinh ra lòng lương dạ thú như vậy.

Nếu bổn cung tuỳ tiện xử tử ngươi, Hoàng Hậu nương nương hiền lành, sợ là không tránh khỏi lo lắng. Cho nên giữ lại cái mạng tiện cho ngươi, nếu sau này còn dám làm xằng bây! Đừng trách bổn cung độc ác!”

Thải Loan run rẩy vội vàng đáp: “Vâng… vâng… nô tỳ nghe lời dạy bảo của nương nương.”

Kiều quý phi nhìn thời gian, ước chùng Nặc Nhi cũng nên tỉnh ngủ rồi.

Nàng lắc lắc cánh tay, hai đại cung nữ bên người, Uyển Âm cùng Uyển Huyên, liền nhanh chóng một trái một phải kéo Thải Loan đi ra ngoài.

Kiều quý phi đứng dậy, vuốt vuốt tóc mai, lúc đi qua chỗ ngoặt bình phòng, liền thấy tiểu bảo bối của nàng, đang mở to mắt nhìn nàng.

Kiều quý phi có chút kinh ngạc, giây tiếp theo liền nở nụ cười tràn đầy tình yêu của mẫu thân.

“Nặc Nặc, bảo bối của mẫu thân, làm sao mà tự mình tỉnh rồi? Cùng không khoác quần áo vào, lỡ như cảm lạnh thì phải làm sao?”

Nói xong, Kiều quý phi khom lưng, ôm tiểu gia hoả tràn đầy mùi sữa vào trong lòng ngực.

Cố Nặc Nhi lại nâng tay nhỏ, sờ sờ giữa mày Kiều quý phi.

“Mẫu thân, không giận không giận…”

Kiều quý phi ngẩn ra, đoán được là bé con đã nghe được lời nói vừa rồi của nàng cùng Thải Loan.

Cố Nặc Nhi trời sinh thông minh, đối với những chuyện này không làm khó nàng lý giải ra.

Kiều quý phí cười ôm bé bỏ vào trong chăn, nhéo nhéo tay nhỏ mềm mại của bé: “Dương nhiên là mẫu thân không tức giận rồi, chỉ là thay Hoàng Hậu nương nương, bất bình mà thôi.”