Đóa Hướng Dương Của Anh

Chương 30: Xin tha



Kỳ nghỉ đông cũng nhanh chóng trôi qua nhưng thành phố A vẫn cứ lạnh lẽo. Trên đường mọi người đang hối hả đi làm, bắt đầu một ngày mới bận rộn.

Trong khoảng thời gian này, Bạch Tĩnh An vẫn đang lên ý tưởng, cậu cùng Điền Dương đến cửa hàng thú cưng làm việc. Tâm lý Điền Dương đã hoàn toàn khôi phục, thậm chí có thể nhìn thấy ý cười trong đôi mắt y.

Bạch Tĩnh An cũng cảm thấy vui cho bạn mình, hai người bây giờ lại làm việc cùng nhau. Sau giờ tan tầm Ninh Dung Hứa và Nhiễm Mộ Húc thường đến gặp hai người, nhân tiện đưa người đi ăn tối.

Từ nhỏ Bạch Tĩnh An đã thích động vật nhỏ, cậu yêu thích rất nhiều loài. Vì vậy sau khi kết thúc công việc kia, Nhiễm Mộ Húc đã mua cho cậu một chú mèo nhỏ mà cậu yêu thích nhất.

Cũng vì cái này mà mỗi ngày trả lời video call, anh đều thấy cậu đang nghiện vuốt ve bé mèo, chuyện này khiến Nhiễm Mộ Húc cảm thấy trong lòng như bị chọc vào, ăn rất nhiều giấm chua, anh bất lực nghĩ, nếu cục cưng nhà anh thích mèo hơn mình thì phải làm sao đây?

Bạch Tĩnh An đắm chìm trong ký ức, trong ổ nhỏ cách đầu giường bé mèo vẫn còn nhỏ, nó dậy từ sớm, không ngừng kêu meo meo.

Bạch Tĩnh An ôm bé mèo, dịu dàng vuốt ve nó, trong lòng thầm nghĩ tại sao bé mèo này lại dính người như vậy, trong vòng tay cậu nó cứ gáy khò khò.

Chiều nay cậu phải đến trường, Bạch Tĩnh An ôm bé mèo trong tay không biết đang suy nghĩ điều gì.

Trên bàn hoa, điện thoại không ngừng đổ chuông, cậu cầm điện thoại lên, nhìn tên người gọi đến, nói: "Anh à?"

Nhiễm Mộ Húc nghe được giọng nói trong điện thoại, khóe mắt anh hiện lên ý cười, dịu dàng nói: Bé yêu, trưa nay anh đến đón em, nhân tiện đưa em đến trường."

Bạch Tĩnh An nói: "Vâng."

Cậu không có ý kiến ​​gì, từ sau Tết âm lịch, phần lớn anh sẽ dẫn câu đi ăn cơm, đưa đón cậu đến chỗ làm. Mối quan hệ của cả hai ngày càng tốt đẹp.

Sau khi thu dọn xong, nhìn bé mèo nhỏ trên mặt đất, cậu duỗi ngón tay sờ lên cái mũi ẩm ướt của nó, nhẹ nhàng nói: "Anh đi đây, em sẽ ngoan chứ?"

Bánh bao sữa liếm tay, nó tưởng rằng cậu đang chơi với nó. Cậu sờ sờ đầu mèo, trong lòng thầm nói, hiện tại mình đi ra ngoài, nó một mình ở nhà như thế thì không được vì nó còn quá nhỏ. Vì thế cậu quyết định đem mèo nhỏ cho bạn trai chăm sóc, chắc sẽ không thành vấn đề.

Nhiễm Mộ Húc đang ở dưới lầu gọi điện cho cậu. Cậu bước ra ôm bé mèo trên tay. Anh vội vã chạy đến xách đồ của cậu bỏ vào cốp xe.

Bạch Tĩnh An lên xe, bâng quơ nói: "Anh, em phải đi học, anh có thể giúp em chăm sóc mèo nhỏ được không?"

Bây giờ Nhiễm Mộ Húc cảm thấy con mèo là tình địch của mình, lúc này bạn trai nhỏ đều toàn tâm toàn ý cho mèo nhỏ, trong lòng anh vốn cảm thấy rất bất mãn nhưng ngoài mặt vẫn nhẹ giọng nói: "Đương nhiên là được, dù sao anh cũng là ba của bánh bao sữa mà.

Bạch Tĩnh An không khỏi trợn tròn mắt, cậu tưởng bạn trai sẽ ghen tuông như những lần khác nhưng cậu vẫn không nói ra.

Nhà hàng không cho thú cưng vào nên Bạch Tĩnh An phải đặt mèo nhỏ trên xe. Nhiễm Mộ Húc đột nhiên cảm thấy không có "tình địch" bên cạnh rất dễ chịu, anh nhẹ nhàng nắm tay cậu, dắt người đi vào nhà hàng dùng bữa.

Bạch Tĩnh An đã quen với việc người kia đút cho cậu ăn nên không cảm thấy ngượng ngùng, đây là thói quen đã được rèn luyện hơn nửa năm, Nhiễm Mộ Húc cảm thấy niềm vui lớn nhất của mình là được chăm sóc người yêu, một chút cũng không cảm thấy phiền toái mà lại thấy rất ngọt ngào.

Bạch Tĩnh An cảm thấy mình sắp no căng bụng, Nhiễm Mộ Húc phản xạ theo thói quen, ăn xong nhanh chóng ôm cậu vào lòng, xoa xoa bụng người yêu để cậu không cảm thấy khó chịu.

Trong không gian yên tĩnh như vậy, bầu không khí giữa hai người trở nên rất mơ hồ. Nhiễm Mộ Húc cúi đầu, sau đó nhẹ nhàng hôn lên môi đối phương, vừa chạm vào đã tách ra không có hành động nào khác. Sau đó anh nhớ ra điều gì đó, khẽ thì thầm bên tai cậu. Bạch Tĩnh An đột nhiên có chút ngượng ngùng gật đầu, nghĩ ngơi một lát, Nhiễm Mộ Húc đưa người đến trường.

Sau khi Bạch Tĩnh An xuống xe, cậu nhớ tới chuyện gì đó nên quay lại, Nhiễm Mộ Húc còn tưởng cậu bỏ quên thứ gì nên nói: "Sao thế..."

Anh chưa kịp nói xong, cậu đã hôn lên môi anh, giải thích: "Nụ hôn tạm biệt, hẹn gặp lại anh."

Một lúc sau Nhiễm Mộ Húc vẫn chưa có phản ứng, đợi người đi khuất, anh cúi đầu trên tay lái, lẩm bẩm nói: "Sao em ấy lại ngọt ngào như vậy? Thật sự chịu không nổi mà, mình chết mê chết mệt mất thôi."

Có một nụ cười nhẹ nhàng trên môi, trước đây con người anh luôn lạnh lùng vô cảm, giờ đây lại như một chàng trai vừa mới biết yêu, đang lưu luyến nhìn người yêu rời đi.

Nhiễm Mộ Húc đưa bé mèo về công ty vì buổi chiều anh còn có việc. Đối mặt với "tình địch" này đột nhiên anh lại cảm thấy vừa mắt, vốn dĩ muốn chơi với bé mèo một chút nhưng bé mèo quay lưng về phía anh không chịu hợp tác tí nào.

Anh đẩy đẩy mông mèo nhỏ, trong lòng thầm nghĩ, ghen tị với mèo nhỏ hoàn toàn không giống anh chút nào, mèo con còn nhỏ như vậy, ngoài ăn với ngủ ra thì không có gì khó khăn.

Anh đặt mèo sang một bên và chuẩn bị cho cuộc họp. Anh gửi tin nhăn cho thư ký Vương, "Hãy chăm sóc con mèo của tôi, nhân tiện mua một ít thức ăn và đồ chơi cho mèo, sau này nó có thể sẽ đến đây nhiều hơn."

Anh trở lại vẻ mặt nghiêm nghị và lạnh lùng trước đây, sải bước về phía phòng họp.

Khi thư ký Vương đẩy cửa bước vào, bánh bao nhỏ vẫn đang ngủ say. Hắn không biết tự bao giờ nghĩa vụ của mình là chăm sóc mèo nhỏ, nhưng nghĩ tới ông chủ lạnh lùng mình, hắn buộc phải đầu hàng.

Nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu của mèo con, hắn cảm thấy không hề liên quan đến ông chủ của hắn, không ngờ chủ tịch lại có tâm hồn thiếu nữ như vậy, hắn đành lắc đầu cam chịu.

Lúc Bạch Tĩnh An trở lại ký túc xá, bạn cùng phòng vẫn chưa tới, cậu bắt đầu sắp xếp đồ đạc trên giường, bây giờ cậu có thể làm thành thạo việc này.

Làm xong việc, cậu cảm thấy đuối sức nên nhanh chóng ôm gấu bông nhỏ chìm vào giấc ngủ.

Khi tỉnh dậy, bạn cùng phòng đã lần lượt đến, Lý Tráng còn mang đặc sản phương bắc lên phát cho mọi người. Hai tháng không gặp nhau, mối quan hệ của họ vẫn rất thân thiết. Bạch Tĩnh An cùng mọi người trò chuyện, lắng nghe họ chia sẻ những chuyện thú vị trong kì nghỉ đông, cậu cảm thấy mọi người rất gần gũi.

Sau nhiều ngày đến lớp, Bạch Tĩnh An dần thích nghi với cuộc sống trong trường, nửa đầu năm học có rất nhiều tiết học nên cậu phải dành nhiều thời gian cho việc học, mỗi ngày cậu đều ngâm mình trong phòng vẽ và thư viện. Ngày hôm đó trong lớp học chung các khóa, cậu gặp lại người đã lâu không học.

Suốt một học kì Từ Vĩ thầm yêu, nhưng từ khi đụng phải anh, hắn không bao giờ dám liên lạc lại. Nhưng suốt kỳ nghỉ đông hắn vẫn thích người đó nên trong lòng đã có một quyết định.

Hắn vẫn như trước, ngồi lên ghế trống bên cạnh cậu, nhẹ giọng nói: "Tĩnh An, đã lâu không gặp."

Bạch Tĩnh An nhìn hắn, quả nhiên đã lâu không gặp, suýt chút nữa cậu không nhớ ra người này. Cậu gật đầu, nhàn nhạt đáp: "Đã lâu không gặp."

Cậu cũng không tán gẫu gì với đối phương, Từ Vĩ nhìn vẻ mặt lạnh lùng của người kia, ngón tay bên dưới càng siết chặt. Hắn nhẹ nhàng nói: "Hôm nay mình cùng nhau ăn tối được không? Tớ có chuyện muốn nói với cậu."

Bạch Tĩnh An liếc mắt nhìn hắn, không biết đối phương có chuyện gì muốn nói với mình, nhưng hình như lần trước để hắn phải leo cây nên cậu gật đầu đồng ý.

Khi tan học, Từ Vĩ kiên nhẫn đợi người, sau đó đưa cậu đến góc hồ trong trường.

Bạch Cảnh An không biết trường học còn có chỗ này, cậu thường chỉ đi một đường nên thật sự không biết trường học có góc này.

Từ Vĩ nhìn gương mặt đẹp đẽ của người kia, sau đó chậm rãi nói: "Tĩnh An, cậu thích đàn ông sao?"

Bạch Tĩnh An đột nhiên nghẹn lời, cậu không ngờ đối phương sẽ nói như vậy. Cậu xác định mình thích đàn ông, nhưng cậu chỉ thích bạn trai mình, không có gì đối chiếu nên cậu thật sự không rõ mình là đồng tính luyến ái hay dị tính luyến ái.

Cậu còn chưa mở miệng, hắn tiếp tục nói: "Tĩnh An, tớ thích cậu, cậu có thể làm bạn trai của tớ không?"

Bạch Tĩnh An lúc này không kịp phản ứng lại, cậu không hề biết đối phương có ý này đối với mình, nhớ lại những lần trước cậu cảm thấy đối phương đối với cậu không có gì vượt quá giới hạn.

Bạch Tĩnh An đột nhiên cảm thấy ở đây ngẩn người có gì đó không thích hợp nên nghiêm túc nói: "Xin lỗi, tớ có người yêu rồi."

Từ Vĩ lẳng lặng nói: "Người đó có phải là người anh trai kia không?"

Bạch Tĩnh An không biết tại sao hắn lại biết, nhưng cậu cũng không cần giải thích với đối phương, nhẹ giọng nói: "Xin lỗi, đây là chuyện riêng của tớ, chúng ta không thích hợp cùng nhau ăn cơm."

Sau đó cậu rời đi, Từ Vĩ nhìn người kia đi xa, vẻ mặt hắn không khỏi thất vọng, nghĩ đến lời nói của người đàn ông kia, đột nhiên cảm thấy mình đã thua rồi, nhưng hắn vẫn không cam lòng.

Bạch Tĩnh An đột nhiên không muốn ăn cơm, trong lòng cảm thấy có chút kỳ quái, tại sao đối phương lại biết bạn trai của mình là ai? Cậu lắc đầu, cậu không cần lo lắng loại chuyện này, nên trở về phòng ngủ.

Cuối tuần, sáng sớm Nhiễm Mộ Húc đã tới đón người, anh còn nhớ rõ lời mình nói bên tai cậu lúc đưa đến trường, anh đã chuẩn bị cho ngày hôm nay từ rất lâu rồi.

Tuần vừa rồi cục cưng của anh rất bận nên anh muốn cậu được thoải mái không cần gò bó.

Trước kia mặc dù anh học đại học cũng như vậy, hơn nữa anh còn phải quản lý công ty, có thể nói khi đó anh không có thời gian nghỉ ngơi, nhưng anh vẫn rất đau lòng cho cục cưng nhà anh. Đến trường, anh gửi tin nhắn cho cậu biết.

Bạch Tĩnh An thu dọn đồ đạc xong mới đi ra cổng trường, sân trường tương đối vắng vẻ, rất ít người đi lại trên sân trường.

Nhân lúc cậu chưa ra, Nhiễm Mộ Húc đi mua đồ ăn sáng để cậu ăn lót dạ. Vừa quay lưng đã thấy tiệm bánh gần đó mở cửa, anh không do dự bước vào, mua một vài chiếc bánh trông rất hấp dẫn, sau đó nói họ gói lại.

Đứng tại chỗ một lát, Bạch Tĩnh An vẫn không thấy anh, khiến cậu không nhịn được nhìn về phía đối diện, cậu nhìn thấy một người đàn ông tuấn tú đang cầm đồ trên tay, nhìn nhau một lúc, trên gương mặt lạnh lùng của anh nhẹ nhàng nở nụ cười.

Khóe miệng của cậu cũng cong lên, trên mắt hiện lên ý cười.

Nhiễm Mộ Húc đưa đồ ăn cho cậu, đút đối phương ăn xong mới lái xe về nhà.

Đi được nửa đường, hai người cùng nhau đi siêu thị và mua một ít nguyên liệu nấu ăn, đồ ăn vặt yêu thích.

Bạch Tĩnh An đã lâu không gặp bé mèo, vừa bước vào, bánh bao nhỏ cứ xoay tròn quanh chân cậu, cậu ôm bé mèo vào lòng, dường như nó nhận ra cậu nên không ngừng kêu meo meo.

Nhiễm Mộ Húc nhìn tên tình địch này, mắt không thấy tâm không phiền, nuôi nó mấy ngày, mèo nhỏ này vẫn luôn mặc kệ, ngày nào cũng chỉ ăn với ngủ, triệt để xem anh như không khí, một lớn một nhỏ, phận ai nấy lo.

Nhiễm Mộ Húc cất đồ đạc vào chỗ cũ, còn sớm nên anh bế bé mèo ra khỏi vòng tay của cậu, Nhiễm Mộ Húc ôm cục cưng vào lòng, ăn giấm chua, nói: "Cục cưng, anh là người yêu của em, em không nhớ anh sao?"

Bạch Tĩnh An nhìn người đàn ông to lớn này, cảm thấy có hơi buồn cười, như thế nào lại đi ghen với mèo chứ, nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn đáp: "Nhớ anh."

Bé mèo bên cạnh nhìn hai người đang ôm nhau nên tự chui vào ổ của mình ngủ thiếp đi.

Nhiễm Mộ Húc ôm người lên lầu, chuẩn bị cùng nhau xem phim tình cảm lãng mạn, trong phim hai nhân vật chính đang thể hiện tình cảm, anh cúi xuống nhìn người trong lồng ngực thì thấy cậu đã ngủ mất rồi.

Anh thở dài, mọi chuyện hoàn toàn khác với những gì anh đã dự liệu, cuối cùng chỉ có thể bế cậu trở về phòng, ôm người trong vòng tay mà ngủ.

Cả hai người đều ngủ đến chiều, một người là do phải thường xuyên lên lớp nên không thể ngủ nướng, người còn lại thì phải đi làm nên thường phải dậy sớm, vì vậy thời gian rảnh, hai người đều an nhàn ngủ đến chiều.

Nhiễm Mộ Húc là người tỉnh dậy trước, giấc ngủ của anh luôn rất nông, người trong vòng tay anh vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, ánh mắt anh cẩn thận vẽ đi vẽ lại hình bóng cậu trong trí nhớ. Anh hôn lên mắt người kia, trầm giọng nói: "Bé cưng à, anh rất yêu em. Anh yêu em rất nhiều"

Đương nhiên Bạch Tĩnh An không biết đối phương thổ lộ hết lần này tới lần khác, cậu tỉnh dậy là bởi vì bị anh hôn đến thở không nổi nên mở mắt ra.

Bạch Tĩnh An vốn định lên án người kia, nhưng nghĩ lại mình ngủ cũng đủ lâu, anh cũng vất vả chuẩn bị cơm nước, cho nên cậu cố gắng nhịn xuống.

Nhiễm Mộ Húc mặc quần áo vào cho cậu, thậm chí còn không cho cậu đặt chân xuống đất, cứ thế bế cậu xuống lầu. Bạch Tĩnh An thấy hơi xấu hổ, cảm thấy mình không còn bé nữa, giãy giụa muốn xuống nhưng anh vẫn không cho cậu cơ hội, bởi vì không thế chống lại sức lực của anh, sau này cậu mới hiểu rằng phải chăm chỉ rèn luyện thể lực hơn nữa.

Sau khi ăn xong, hai người giống như những đôi tình nhân khác, ôm bé mèo ở ra ngoài đi dạo. Một tiếng sau, Nhiễm Mộ Húc không kiềm chế được mà nắm tay đưa người về nhà.

Sau khi vào nhà, Nhiễm Mộ Húc đẩy người vào phòng tắm, áp vào tường, những nụ hôn dày đặc không ngừng rơi xuống khóe miệng và cổ của Bạch Tĩnh An. Hai giờ sau, Bạch Tĩnh An cảm thấy đuối sức.

Nhiễm Mộ Húc trừ bỏ mặt sau có chút chưa thích ứng nhưng anh vẫn muốn làm thêm một lần nữa. Vì thế, anh khẽ nói bên tai cậu: "Lần trước em đã đồng ý yêu cầu của anh, em có nhớ không? Anh nghĩ lần này chúng ta phải làm ít nhất ba lần."

Bạch Tĩnh An lắc đầu cầu xin, "Anh à, em không làm được nữa rồi, em hết sức rồi."

Trong mắt Nhiễm Mộ Húc tràn đầy dục vọng vẫn chưa được thỏa mãn, trầm giọng nói: "Để anh động."

Vì vậy, đêm đó hai người làm hết lần này đến lần khác, khuôn mặt Bạch Tĩnh An đầy nước mắt, anh hôn lên nước mắt cậu, nói: "Kêu ông xã, bé yêu gọi anh là ông xã thì chúng ta sẽ không làm nữa."

Bạch Tĩnh An không chịu nổi, thấp giọng nức nở nói: "Ông... xã".

Nhiễm Mộ Húc cảm thấy mỹ mãn buông tha đối phương, ôm người vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ. Nhìn những dấu vết xanh tím trên người cậu, dục vọng của anh lại không nhịn được dấy lên, cậu vốn đã mệt đến mức không mở mắt ra nổi nữa. Anh nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ cho cậu, nhét người vào chăn bông, sau đó ôm cậu vào lòng, nhìn cậu, anh nhẹ nhàng nói: "Em cuối cùng cũng thuộc về anh."

- -------------------

Lời tác giả: Bé con đã bị ăn sạch và lau sạch, Tiểu Nhiễm không biết kiềm chế.