Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 59: Tôi biết… anh ấy hận tôi đến thấu xương!



"Lục Diêm Vương hẳn là đã sớm biết bí mật ẩn giấu trong xét nghiệm ADN.

Nhị Lãnh Tử hình như đã lấy trộm một mẫu máu từ phòng y tế của Lục Gia, nhưng anh ta vẫn không thể thoát khỏi con mắt của ba mình.

Hừ, tự mình làm cũng không xong, lại còn chặt đứt con đường rút lui của ba.

Đúng là một người đàn ông hẹp hòi!

"Tâm Tâm, anh có chuyện muốn hỏi em, chúng ta có thể nói chuyện riêng được không?”

Dương Tâm liếc mắt một cái, gương mặt có chút chán nản, nhưng cũng không từ chối, ném túi trên vai vào trong tay Dương Tùy Ý, xoay người đi về phía cửa thang máy.

“Được, chúng ta đi xuống dưới nói chuyện.”

Trần Tuấn giật mình.

Dương Tùy Ý thục vào cánh tay anh ta, nhắc nhở: “Này, hoàn hồn đi, mẹ tôi cũng chưa đi được xa, còn không nhanh chân đuổi kịp.”

“Hả? Được.”



Hai người ra khỏi căn hộ, đi bộ hơn nửa vòng trên con đường lát đá cuội thì tìm được một của hàng để nghỉ chân.

“Trần Tuấn, có gì cứ nói thẳng, không cần phải khách sáo như vậy.”

Trần Tuấn mấp máy môi, đầu lưỡi áp vào răng, một lúc lâu sau mới có thể khó khăn lên tiếng: "Tâm Tâm, bảy năm trước, đêm đó em phát sinh quan hệ ở khách sạn nào?”

Dương Tâm hơi bất ngờ, trong mắt thoáng qua một sự ngượng ngùng.

Rốt cuộc là anh ấy vẫn còn quan tâm sao?

Nhưng mà cô biết Trần Tuấn không phải loại người cổ hủ.

Trần Tuấn cũng hối hận khi thấy vẻ mặt xấu hổ của cô.

Anh quả thực quá đột ngột, không cân nhắc đến tình cảm của cô.

“Tâm Tâm, không phải anh có ý ghét bỏ em, anh…… Chỉ là đơn giản muốn biết……”

“Khách sạn Hoa Đình, em ở khách sạn Hoa Đình phát sinh quan hệ với người đàn ông đó.”

Thân thể Trần Tuấn cứng đờ, sắc mặt tái nhợt, đường nét trên mặt cũng trở nên nghiêm túc. 

Khách sạn Hoa Đình ……

Đêm đó, Lục Gia Tân đúng là đang ở khách sạn Hoa Đình, vì lúc đó họ vẫn đang gọi điện thoại.

Lục Gia Tân nhờ anh mua một món quà cho ông cụ, họ đã có một cuộc trò chuyện ngắn, và anh ta đã đề cập đến khách sạn Hoa Đình.

Dương Tâm cảm thấy tâm trạng của anh càng ngày càng kích động, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt, như có điều gì đó suy nghĩ, cô vội hỏi: "Anh đã tìm được tung tích của cha ruột của thằng bé chưa? Là ai? Là tên chó nào?"

Trần Tuấn nheo mắt, giấu cảm xúc phức tạp trong ánh mắt, lại cười nói: “Em đừng quá kích động, anh cũng chưa điều tra được nhiều, cho nên cũng không biết anh ta là ai, hỏi em là muốn tìm thấy manh mối mới để tiện cho việc điều tra.”

Dương Tâm nhíu mày hỏi: “Anh điều tra anh ta làm cái gì?”. Truyện Sủng

“Không có gì đâu, anh sẽ không điều tra nữa. Dù anh ta là ai, anh cũng sẽ cưới em. Em là vợ anh. Còn con chó điên kia, yêu ai thì yêu đi.”

Dương Tâm lắc đầu cười lớn.

Trần Tuấn điều tra được gì khác thường sao?

Nếu không sẽ không có thái độ khác thường như thế này?

“Đúng vậy, không cần điều tra anh ta, làm lãng phí thời gian của chúng ta, đi thôi, chúng ta đi mua đồ ăn, buổi tối em sẽ nấu cơm.”

“Được.”



Trụ sở chính của Lục Thị, quán cà phê.

Gần cửa sổ, có hai bóng dáng một nam một nữ đang ngồi.

Trần Uyên một bên cầm lấy ly cà phê, một bên mở miệng nói: “Đoàn Ninh, chúng ta ở cùng một thành phố, đều lớn lên cùng nhau, chắc anh cũng biết một chút về quá khứ của tôi.”

Sau đó, cô ấy chỉ tay vào mái tóc ngắn màu đỏ tía của mình, rồi chỉ vào khuôn mặt trang điểm đậm và cách ăn mặc gợi cảm.

Cách trang điểm của một cô gái thành thị.

Cô không khỏi chế nhạo: "Anh thấy không, cô gái ngây thơ trong bộ váy công chúa năm xưa đã chết, cô ấy chết trong cuộc đấu tranh sinh tử giữa Lâm gia và Đoàn gia, giờ người đang ngồi trước mặt anh là một người đã thay đổi theo năm tháng, anh còn có thể tìm trên người tôi, chút bóng dáng năm xưa nào không? " 

Đoàn Ninh buông ngón tay đang đặt trên ly rượu xuống, thù oán của hai nhà anh chắc chắn có biết.

Anh cũng biết cô yêu con trai trưởng nhà họ Lâm, nhưng tiếc thay Lâm gia lại thất thế, cuối cùng nhà họ Lâm chỉ có thể bị loại trừ.

Anh cũng biết cô yêu con trai trưởng nhà họ Lâm, nhưng tiếc thay, vương gia thất thế, cuối cùng nhà họ Lâm chỉ có thể ra rìa.

“Quá khứ cũng trở thành hồi ức, tại sao cô cứ chôn mình vào trong quá khứ đó? Trần Uyên, chẳng lẽ cô muốn cả đời ôm lấy đau khổ, tự mình áy náy sao? Lâm Thanh, anh ta…… Có lẽ đã sớm thành gia lập nghiệp, con cháu đầy nhà rồi.”

Trần Uyên cười, đôi môi đỏ mọng gợi lên một vòng cung rạng rỡ, giống như một bông hoa nở rộ lúc nửa đêm, bí ẩn và quyến rũ.

“Không phải là tôi không buông bỏ được, chỉ là tôi không còn dám yêu nữa. Đời này làm tổn thương một người đàn ông là đủ rồi, tôi không muốn lại làm điều ác, làm tổn thương người khác.”

"Đó không phải lỗi của cô." Đoàn Ninh nhìn thẳng cô, gằn từng chữ: "Nghe nói năm đó Lâm Thanh đã cãi nhau với mẹ kế, bị phóng viên chụp được. Chuyện này là do chính tay ba cô thao túng, mục đích là tiêu diệt con cháu xuất sắc nhất của nhà họ Lâm. Cô không biết mà sao lại cứ tự trách minh, hành hạ bản thân như thế này? "

Một nụ cười gượng gạo hiện lên trên khóe môi Trần Uyên, khuôn mặt thanh tú của cô ấy có vẻ như muốn khóc, nhuốm màu đau thương.

“Đoàn Ninh, anh nói là do ba tôi điều khiển. Đó là cha ruột của tôi. Chính ông ấy đã khiến Lâm gia tan nát. Chính ông ấy đã đẩy Lâm Thanh vào bước đường cùng. Bác Lâm chết vì đau tim. Gia tộc Lâm Gia bị diệt vong, tất cả chuyện này đều là do ba tôi gây ra. "

“Trần Uyên……”

Trần Uyên hít sâu một hơi, một lần nữa cắt ngang anh ta: “Hơn nữa đêm đó là tôi dẫn anh ấy đi khách sạn, anh ấy tin tưởng tôi, cho nên đã hẹn với tôi, những thứ chờ đợi anh ấy là gì? Bị hạ thuốc, cùng chính mình mẹ kế qua đêm, trong một đêm tin đồn lan khắp nơi, làm Lâm gia hoàn toàn sụp đổ.”

Nói đến đây, cô chậm rãi đưa tay ra che mặt, nước mắt lớn lăn dài trên ngón tay.

“Tôi rất yêu anh ấy, nhưng tôi chỉ có thể nhìn anh ấy bị ba tôi chuốc thuốc mê, sau đó đặt anh ấy lên giường của mẹ kế. Dù không có chuyện gì xảy ra với họ, nhưng vết nhơ này sẽ ở bên anh ấy cả đời, và sẽ không bao giờ biến mất. Sau đó, anh ấy còn không chịu cho tôi cơ hội giải thích, tôi biết… anh ấy hận tôi đến tận xương tủy. ” 

Đoàn Ninh căng thẳng, nhìn cô bằng ánh mắt thương hại.

Anh chậm rãi đứng dậy, dạo bước đi đến bên người Trần Uyên, duỗi tay vỗ nhẹ phía sau lưng cô.

“Không phải là cô sai, có hận thì hận ông trời thật biết trêu người, không cho hai người có cơ hội để bên nhau.”

Trần Uyên lau nước mắt, trên mặt lộ ra một nụ cười thảm hại: “Bảy năm qua, tôi vẫn luôn đợi anh ấy trở về trả thù, món nợ mà Trần Gia nợ Lâm Gia nên được trả lại, và những gì tôi nợ anh ấy cũng nên được trả lại.”

Dứt lời, cô từ từ ngẩng đầu nhìn về phía Đoàn Ninh, dùng giọng nói nghẹn ngào tiếp tục: “Đoàn Ninh, đừng lãng phí thời gian với tôi, hãy trở thành trợ thủ đắc lực của tập đoàn Lục thị, lương một năm hơn trăm triệu, anh có thể có được nhiều thứ tốt hơn, tôi không đáng để cho anh phải trả giá, bởi vì tôi có một món nợ còn thiếu Lâm Thanh.”

Đoàn Ninh khẽ cười: "Hiện tại tôi chỉ thích cô, nên trước tiên tôi sẽ theo đuổi cô."

Nói xong, anh ta im lặng một lát rồi lại nói: “Tôi có một vài thông tin về Lâm Thanh, cô có muốn nghe không?”"