Đoá Hoa Cao Lãnh

Chương 54: Ngoại truyện 4



NT 4: Lộc Minh U U (2)

Lục Tẫn không thích bơi lội, còn có chút thích sạch sẽ.

Nếu là hồ bơi tư nhân thì không sao, nhưng đối với hồ bơi công cộng, trước hết đừng nói đến chuyện nước hồ có sạch hay không, nhưng Lục Tẫn cần phải vượt qua trở ngại tâm lý chỉ mặc mỗi quần bơi trước mặt mọi người.

Ngày đầu tiên vào lớp, Lục Tẫn thay quần bơi, loay hoay trong phòng thay đồ thật lâu mới khoác khăn tắm đi ra.

Lớp học bơi là một lớp nhỏ, vài huấn luyện viên hướng dẫn trong một lớp. Lục Tẫn và Diệp U không cùng một huấn luyện viên, lúc cậu bước ra, lớp của Diệp U đã bắt đầu tập khởi động.

Huấn luyện viên của Lục Tẫn đang đợi cậu, thấy cậu cuối cùng cũng đi ra, vốn thở phào nhẹ nhõm, nhưng nhìn thấy cậu bọc kín mít bằng khăn tắm thì không thở phào nổi.

“Bạn học này, em bọc khăn không nóng hay sao?” Cô dạy bơi cố gắng khống chế cảm xúc, cười tươi hỏi cậu.

Mấy bạn trong lớp nhìn cậu cười, còn có người nói: “Cậu không phải là con trai à? Con trai cũng sợ bị nhìn?”

Khi người bạn đó thốt ra lời này, các bạn chung lớp đều cười.

Cô giáo yêu cầu mọi người yên lặng, đi đến bên cạnh Lục Tẫn nói: “Chúng ta để khăn trên ghế ở đằng kia trước được không? Ngay bây giờ phải bắt đầu bài tập khởi động.”

Lục Tẫn quấn khăn tắm, nói với cô: “Em có chút không khỏe, có thể ngồi xem được không?”

Nghe cậu nói vậy, cô giáo không dám ép, đây là lớp dạy bơi dành cho học sinh tiểu học, nếu có sơ xuất thì phụ huynh sẽ khiếu nại: “Em không khỏe à? Vậy nói cho ba mẹ em biết, hôm nay đi về nghỉ ngơi nhé?”

Vì các học sinh trong lớp đều nhỏ tuổi, nên lớp học bơi quy định phải có một người giám hộ ở bên ngoài, nếu trẻ có vấn đề gì, phụ huynh có thể xử lý ngay.

Lục Tẫn tới đây vì Diệp U, nhất định sẽ không dễ dàng trở về. Cậu lắc đầu, nói với cô: “Em chỉ hơi chóng mặt, em ngồi một lát là ổn thôi.”

Giáo viên thấy thái độ của cậu tương đối kiên quyết nên để cậu ngồi nghỉ trên ghế bên cạnh. Sắp xếp cho Lục Tẫn xong, cô bắt đầu giảng bài. Trong lớp có năm đến sáu học sinh, có em biết bơi một chút, có em hoàn toàn không biết gì. Cô giáo chia làm hai nhóm, đưa các em đi khởi động trước, sau đó đi đến hồ bơi dành cho trẻ em.

Lục Tẫn ngồi bên cạnh hồ bơi, thấy Diệp U cũng xuống nước. Cô búi tóc thành một cục tròn trên đầu, đeo phao trên eo, đang tung tăng trong nước. Cách đó không xa là cậu bé mà lần trước Lục Tẫn nghe thấy cậu nói rằng muốn trả đũa Diệp U.

Cậu ta bơi giỏi hơn Diệp U một chút, đã có thể bơi một khoảng cách mà không cần phao.

Lớp hè này toàn là trẻ em, các biện pháp an toàn tại chỗ rất tốt, ngoài việc có huấn luyện viên theo dõi sát sao mọi người, trên bờ cũng có vài nhân viên cứu hộ luôn sẵn sàng.

Nhưng Lục Tẫn vẫn không yên tâm, cậu không biết những người đó nghĩ cách đối phó Diệp U thế nào, chỉ có thể chú ý đến động thái của Diệp U.

Cậu ngồi trên bờ một hồi, cô giáo tới hỏi tình huống của cậu, Lục Tẫn ngồi trên bờ nửa tiết học, cuối cùng vẫn không tình nguyện xuống nước.

Mấy tiết đầu tiên diễn ra suôn sẻ, Lục Tẫn học bơi ếch trong thời gian ngắn nhất, sau đó cậu bơi hai lần cho có lệ vào mỗi tiết rồi ngồi lên ghế trên bờ.

Dần dà cô giáo cũng quen, không nói gì với cậu nữa.

Hôm nay tan học, Lục Tẫn thay đồ trong phòng thay quần áo, đột nhiên nghe thấy âm thanh quen thuộc: “Tớ đã hẹn với Diệp U rồi, bảo bạn ấy chút nữa đợi tớ ở cửa sau.”

“Hình như ba nó ở bên ngoài, nó có nói với ba nó không?”

“Chắc không đâu, đây là chuyện của chúng ta, ai nói cho cha mẹ thì người đó là chó.”

“……” Lục Tẫn đi ra khỏi phòng thay đồ, nhìn thấy mấy cậu bé đó.

Đúng là mấy người mà cậu thấy trên đường sau khi tan học hôm đó.

Dường như bọn họ không ngờ trong phòng thay đồ còn có người nên hoảng sợ, kinh ngạc nhìn Lục Tẫn.

Bởi vì phòng thay đồ không có vách ngăn, vì vậy lần nào Lục Tẫn cũng là người thay đồ cuối cùng, có thể tránh được sự lúng túng khi gặp nhau.

Nhưng mấy đứa trẻ khác dường như không quan tâm chuyện này.

Lục Tẫn lặng lẽ nhìn mấy cậu bé trước mặt, cậu bé cao cao đứng giữa miệng cọp gan thỏ hỏi cậu: “Cậu nhìn cái gì?”

Lục Tẫn nói: “Các cậu không phải là học sinh của lớp học bơi, làm sao vào đây được?”

Khuôn mặt của cậu bé vừa hỏi Lục Tẫn lập tức biến sắc, rõ ràng hơi chột dạ. Mọi người đều nhìn Vương Vũ cùng lớp học bơi với Diệp U, Vương Vũ ưỡn ngực theo bản năng, nói với Lục Tẫn: “Bọn họ là bạn tớ, ở đây chờ tớ!”

“Đúng rồi, bọn tớ đang chờ cậu ấy.” Mấy nam sinh dường như lấy lại tự tin trong chớp mắt, đồng loạt quay qua nhìn Lục Tẫn, “Liên quan gì đến cậu? Thay đồ xong thì đi nhanh đi!”

Lục Tẫn nói: “Học sinh không học bơi thì không thể sử dụng phòng thay đồ, tớ sẽ nói với huấn luyện viên.”

“Cậu!” Mấy nam sinh ngăn Lục Tẫn lại, không cho cậu đi ra ngoài, “Cậu bao nhiêu tuổi rồi mà còn mét cô giáo?”

Lục Tẫn phớt lờ bọn họ, muốn đi vòng qua bọn họ và đi tiếp về phía trước. Các cậu bé ở độ tuổi này đặc biệt rất dễ bốc đồng, hơn nữa Lục Tẫn tỏ thái độ hoàn toàn không coi trọng bọn họ khiến họ dễ dàng phát cáu.

“Cậu không được đi!” Một nam sinh đột nhiên túm chặt Lục Tẫn.

Khi huấn luyện viên nghe thấy động tĩnh và chạy tới, cả đám trẻ đã nhào vào vật lộn. Lục Tẫn vốn lớn hơn bọn chúng một chút, hơn nữa thể lực của cậu rất tốt, lấy một chọi bốn cũng không để đối thủ chiếm ưu thế.

“Các em đang làm gì? Dừng lại ngay!” Huấn luyện viên chạy tới vội vàng tách những đứa trẻ đang vật lộn ra, các huấn luyện viên theo sau mỗi người khống chế một em, đưa bọn họ sang phòng bên cạnh.

Tất cả trẻ em trong lớp học bơi đều phải có người giám hộ, phụ huynh của Lục Tẫn và Vương Vũ nhanh chóng được mời đến, ba cậu bé còn lại không phải là học sinh ở đây, phụ huynh cũng không có mặt.

“Lúc em thay đồ xong định rời đi thì thấy bọn họ đang lén lút thảo luận gì đó.” Đầu tóc Lục Tẫn rối bù, trông hơi lôi thôi lếch thếch, nhưng gương mặt vẫn vô cảm, “Em thấy bọn họ không phải là học sinh ở đây nên muốn nói cho huấn luyện viên biết, bọn họ không cho, còn ra tay với em.”

Sự tình có thể nói là vô cùng rõ ràng, hơn nữa bốn người đánh một người, phụ huynh của Vương Vũ không thể nói được gì —— mặc dù gương mặt con mình rõ ràng đổi màu.

Ba của Lục Tẫn càng không nói gì, trẻ con hai bên xin lỗi nhau, bắt tay làm hòa, ai về nhà nấy.

Lúc này Diệp U đang chờ ở cửa sau, không ngờ cô bị cho leo cây???

Vương Vũ quả nhiên là thằng cháu, hẹn cô mà không dám tới? Có phải là con trai hay không? A!

Trên đường về nhà, Lục Tẫn ngồi trên xe không nói lời nào. Ba của Lục Tẫn ngồi song song với cậu ở ghế sau, quay sang nhìn cậu: “Con có bị thương ở đâu không?”

Lục Tẫn lắc đầu: “Dạ không.”

Tuy rằng cậu nói không có, nhưng vừa rồi bốn người chọi một, ba của Lục Tẫn không yên tâm: “Trở về để chú Quách kiểm tra cho con một chút.”

“Dạ.” Lục Tẫn gật đầu, không nói gì thêm.

Trong xe yên tĩnh một lúc, ba của Lục Tẫn không nhịn được nên hỏi: “Vì sao con đánh nhau với người ta?”

Lục Tẫn im lặng một chút mới nói: “Con thấy bọn họ không phải là học sinh trong lớp học bơi, hành vi cũng rất cố ý, vì vậy muốn nói cho huấn luyện viên biết, nhưng bọn họ không cho.”

Vẫn là lý do thoái thác này, có thể lừa huấn luyện viên lớp dạy bơi và những người khác, nhưng không lừa được ba cậu.

“Với tính cách của con, căn bản sẽ không quan tâm chuyện như vậy.”

Lục Tẫn mím môi, không lên tiếng.

Trong xe lại yên tĩnh, ba của Lục Tẫn nói thêm: “Vì sao đột nhiên con muốn học bơi? Ba thấy con không hề thích.”

Lục Tẫn vẫn im lặng.

Ba của Lục Tẫn không hỏi lại, ông biết từ khi mẹ của Lục Tẫn ra đi, ông không làm tròn trách nhiệm người cha. Không biết bắt đầu từ khi nào, Lục Tẫn đã giữ rất nhiều bí mật.

Hiện giờ cậu không định nói những bí mật này với ông, sau này có lẽ cũng sẽ không.

Ông quay đầu nhìn ra ngoài, không nói nữa.

Trở lại sơn trang, chú Hỉ nhìn thấy bộ dạng của Lục Tẫn thì thực sự hoảng sợ, nghe nói cậu đánh nhau với người khác, một chọi bốn thì càng kinh ngạc hơn: “Không thể nào, Lục Tẫn không phải là đứa trẻ như thế.”

Lục Tẫn nói: “Chú Hỉ, bọn họ ra tay trước, cháu chỉ tự vệ thôi.”

“……” Chú Hỉ không biết nên nói gì, chỉ có thể đưa Lục Tẫn đến để bác sĩ Quách kiểm tra, nhìn xem có bị thương chỗ nào hay không.

Sau sự cố này, Vương Vũ không đi học bơi nữa, nhưng Lục Tẫn vẫn kiên trì cho đến khi kết thúc khóa học.

Ngày cuối, mọi người tụ tập để chụp hình, hình ảnh cậu ngồi trên bờ vô tình bị chụp trong hình của Diệp U.

Vào năm đầu tiên lên trung học, ba của Lục Tẫn đã giao toàn bộ sơn trang cho cậu, ông đến chùa Thanh Tịnh để thanh tu. Lục Tẫn không có thời gian hưởng thụ cuộc sống trung học, bị bắt phải tiếp nhận gánh nặng sơn trang từ ba cậu.

Khoảng thời gian thư giãn nhất mỗi ngày của cậu là đến công viên xem Diệp U cho mèo ăn.

Cậu tình cờ phát hiện chuyện này, Diệp U cho một con mèo hoang ăn ở công viên gần trường. Mỗi ngày trước khi về nhà, cậu đều yêu cầu tài xế chạy qua con đường này, nói rằng muốn hít thở không khí. Chú Trương tài xế biết cậu chịu áp lực tâm lý rất lớn, dù sao chỉ là một đứa trẻ mới mười sáu tuổi đã phải đối mặt với sinh ly tử biệt, trên vai còn gánh sơn trang suối nước nóng Lộc Minh.

Mỗi ngày ông sẽ chạy xe đến đây, dừng ven đường chờ cậu mười phút.

Lục Tẫn chỉ cho bản thân mười phút để thư giãn.

Đôi khi chú Trương ước rằng cậu đừng quá gò bó đến như vậy, giống như một sợi dây đàn luôn luôn căng.

Cuối cùng có một ngày, Lục Tẫn ở đây hơn mười phút.

Cậu nói có một con mèo đã mất tích.

Chú Trương không biết là con mèo nào, từ đâu đến, thấy Lục Tẫn lo lắng tìm mèo nên ông cũng phụ đi tìm.

Mỗi cuối tuần, Lục Tẫn sẽ xuống núi để học thêm, sau khi kết thúc cũng kêu chú Trương đi theo con đường này, cậu sẽ dành mười phút để cho mèo ăn —— bởi vì Diệp U không đi học vào ngày cuối tuần, không thể cho mèo ăn.

Cậu luôn mang thức ăn cho con mèo mà Diệp U cho ăn, con mèo quen với cậu.

Cậu tìm vài nơi mà mèo thường ở, trong lòng càng lúc càng lo lắng, cậu biết Diệp U gấp gáp sắp khóc.

“Meo ~” Tiếng mèo kêu đột ngột khiến Lục Tẫn dừng chân, cậu nhìn qua phía ven đường, con mèo chạy như bay về phía cậu.

Không biết nó đã lêu lổng nơi nào, cả người rất bẩn. Lục Tẫn bế nó lên, nó hoàn toàn không phản kháng, dường như biết mình làm sai, nó nịnh nọt dụi vào người cậu.

Sau đó cọ quần áo màu trắng của cậu thành màu đen.

Lục Tẫn bình thường vô cùng sạch sẽ, lúc này cậu không quan tâm chuyện này nữa, cậu ôm mèo đến con đường mà Diệp U nhất định sẽ đi qua, sau đó trốn sang một bên.

Diệp U quả nhiên mau chóng tìm thấy con mèo ở chỗ này, nhưng Lục Tẫn không ngờ, cô ôm mèo thẳng về nhà để nuôi.

Như vậy cũng tốt.

Sau hôm nay, mỗi ngày tan trường, Lục Tẫn không bao giờ đi vòng qua bên này nữa, cuối tuần sau khi lớp học thêm kết thúc, cậu cũng bảo chú Trương trực tiếp trở về sơn trang.

Mối liên kết cuối cùng giữa cậu và Diệp U dường như đã biến mất.

Rất nhiều lần chú Trương muốn hỏi cậu có chuyện gì, không thư giãn nữa hay sao? Mười phút cũng không được ư?

Nhưng cuối cùng ông vẫn không hỏi.

Kể từ đó, Lục Tẫn ngày càng bận rộn, sau khi lên năm thứ ba của trung học, chú Hỉ lo lắng cậu chịu nhiều áp lực cho kỳ thi vào đại học nên chủ động tiếp quản toàn bộ công việc ở sơn trang, để cậu tập trung học hành. Thành tích học tập của Lục Tẫn luôn luôn rất tốt, vừa gánh vác sơn trang vừa đi học, cuối cùng thi đậu vào học viện mỹ thuật.

Vào đại học, cậu và Diệp U gần như không gặp nhau, cậu kết bạn với bạn bè cùng chung chí hướng, có một giáo sư uyên bác, kiến trúc cổ là đại dương mênh mông, cậu phải học rất nhiều.

Thỉnh thoảng cậu vẫn nghĩ tới cô bé mà cậu gặp năm tám tuổi bên hồ suối nước nóng, nhưng hiện giờ cậu đã học được cách buông bỏ chấp niệm của mình.

Sau khi tốt nghiệp đại học, anh trở về sơn trang, trở thành đóa hoa thanh cao nổi tiếng trên núi Thanh Tịnh mà mọi người thường nói đến.

Anh cho rằng cả đời này sẽ trôi qua như vậy.

Cho đến ngày hôm đó, anh tình cờ nghe thấy một vị khách của sơn trang nhắc tới tên Diệp U.

Lúc đầu, anh tưởng chỉ là một sự trùng hợp, sau đó hỏi thăm mới biết, Diệp U mà anh ta nói chính là Diệp U mà anh quen. Anh còn phát hiện, Diệp U sẽ tổ chức sinh nhật lần thứ 26 tại một câu lạc bộ tư nhân.

Từ lần đầu tiên nhìn thấy Diệp U, cho đến sinh nhật lần thứ 26 của Diệp U, hai mươi năm đã trôi qua.

Lục Tẫn tưởng rằng mình đã thay đổi, nhưng anh vẫn giống hai mươi năm trước, vừa nghe nói đến tiệc sinh nhật đã lo lắng có người bắt nạt cô.

Ngày đó anh tìm cớ để xuống núi. Anh không làm những chuyện mà anh đã nói với chú Hỉ, mà đi tới câu lạc bộ tư nhân nơi Diệp U tổ chức tiệc sinh nhật.

Hôm đó, cuộc đời anh mở ra bước ngoặt thứ hai.

Cuộc sống vốn yên bình lại bị phá vỡ lần nữa.