Đoá Hoa Cao Lãnh

Chương 53: Ngoại truyện 3



NT 3: Lộc Minh U U (1)

Có lẽ trong đời mỗi người đều có một hai bước ngoặt rõ rệt, chia cuộc đời mình thành những trạng thái hoàn toàn khác nhau. Đối với Lục Tẫn, bước ngoặt đầu tiên trong đời anh là cái chết của mẹ.

Mẹ đột ngột ra đi khiến mọi thứ vốn quen thuộc đều thay đổi, những thói quen hằng ngày cũng không còn nữa.

Ba nhốt mình trong phòng ngày thứ năm thì Lục Tẫn gặp Diệp U bên hồ ngâm chân của suối nước nóng. Cô bé trầm mặc không nói chuyện, nhưng lại là một người biết lắng nghe, thậm chí cô còn cho cậu kẹo bằng cánh tay nho nhỏ đầy vết bầm tím.

Đó là niềm an ủi duy nhất của Lục Tẫn trong khoảng thời gian đó.

Ngày biết tên Diệp U, Lục Tẫn rất vui, nhưng chưa vui được bao lâu thì cô bé đã bị cậu làm mất.

Bởi vì sợ Diệp U gặp chuyện gì trên núi, cậu dầm mưa tìm cô thật lâu bên suối nước nóng.

Không tìm thấy.

Ngày hôm sau, Lục Tẫn bị cảm. Bình thường, mẹ sẽ phát hiện ra trước, ba sẽ thức trắng đêm để chăm sóc cho cậu.

Nhưng bây giờ mẹ không còn nữa, cũng chẳng thấy ba đâu.

Sức khỏe của bà nội thay đổi nhanh chóng vì chuyện của mẹ, ông nội lo lắng đến mức ở bên cạnh bà 24/24, chú Hỉ là người duy nhất đến phòng thăm Lục Tẫn mỗi ngày.

Lục Tẫn bị cảm không nặng, chú Hỉ lơ đễnh, bận rộn công việc, không phát hiện ra.

Lục Tẫn không nói cậu bị cảm. Cậu rất hiểu chuyện, tự tìm thuốc uống với nước ấm, sau đó chạy tới hồ ngâm chân chờ Diệp U.

Đáng tiếc hôm nay Diệp U không xuất hiện, Lục Tẫn ngồi đó một mình cho đến khi mặt trời lặn.

Hoàng hôn kéo dài bóng dáng cô đơn của cậu.

Mấy ngày sau, ngày nào Lục Tẫn cũng cẩn thận chọn kẹo, đến hồ ngâm chân chờ Diệp U, mãi đến lúc cậu hết cảm mà Diệp U vẫn không xuất hiện.

Có lẽ cô đã xuống núi.

Lục Tẫn hơi buồn, cậu không hiểu vì sao cô rời sơn trang mà không nói tiếng nào với cậu.

Bọn họ không phải là bạn hay sao?

Cậu lang thang tới phòng ông bà nội để thăm bà. Hôm nay bà đỡ hơn một chút, ông nội cũng yên tâm hơn. Lục Tẫn thăm bà xong, rốt cuộc không nhịn được, hỏi ông nội: “Ông nội, ông biết cô bé ở sơn trang lần trước không? Tên cô ấy là Diệp U.”

Ông nội của Lục Tẫn nhìn cậu hơi ngạc nhiên: “Con quen cô bé à?”

“Dạ, lúc trước tụi con cùng nhau ngâm chân, nhưng mấy ngày nay con không gặp nên hơi lo lắng.”

Ông nội của Lục Tẫn nói: “Cô bé đã xuống núi vài ngày rồi, cái hôm trời mưa to đó.”

Lục Tẫn nhìn ông nghi ngờ: “Vì sao phải xuống núi trong lúc mưa to?”

“Nghe nói cô bé bị sốt, người lớn quá lo lắng, đội mưa đưa cô đến bệnh viện.”

Lục Tẫn nghe vậy thì có chút sốt ruột: “Bây giờ cô ấy thế nào? Hết bệnh chưa?”

Vết bầm trên tay cô còn chưa hết, tại sao lại bị sốt? Bị mắc mưa hay sao? Chẳng phải cậu đã dặn cô chờ dưới cầu à?

“Chắc không sao.” Nói tới đây, ông nội của Lục Tẫn khẽ thở dài, “Đứa bé này đã chịu đựng nhiều, nghe cha mẹ cô bé nói rằng cô bị bắt nạt ở trường, còn có vết thương trên người. Bởi vậy ông mới đặc cách để cả nhà họ vào ở.”

Lục Tẫn sững người, hóa ra vết thương trên người cô là do bị bắt nạt ở trường?

Cậu siết chặt bàn tay nhỏ, vì sao ăn hiếp cô bé? Các bạn của cô cũng là những đứa trẻ cùng tuổi phải không?

Lục Tẫn luôn lo lắng cho tình hình của Diệp U, cậu không biết vết thương trên người cô đã đỡ chưa, hết sốt chưa, còn bị các bạn bắt nạt ở trường hay không?

Đáng tiếc ông nội không biết cô học trường nào, cậu không có cách nào tìm được cô.

Nửa tháng sau, hậu sự của mẹ đã giải quyết xong, sơn trang cũng dần dần hoạt động trở lại.

Nhưng ba vẫn nhốt mình trong phòng, không chịu gặp ai.

Lục Tẫn đã hết thời gian xin nghỉ học, cậu đeo cặp sách, ngồi lên xe, tài xế chở cậu về trường lại.

“Chú Trương, chú thả cháu xuống trước cửa hàng văn phòng phẩm đi, cháu muốn mua cây bút.” Khi xe chạy vào đường vô trường, Lục Tẫn nói với chú Trương tài xế.

Chú Trương ngước mắt, nhìn cậu qua kính chiếu hậu: “Để chú xuống mua giùm cháu. Cháu muốn mua bút gì?”

Lục Tẫn lắc đầu: “Để cháu tự mua, cửa hàng văn phòng phẩm rất gần trường, cháu đi một mình được, chú Trương về trước đi.”

“Nhưng mà……”

“Chú Trương, cháu đã tám tuổi, cháu có thể tự mua bút.” Lục Tẫn dùng giọng trẻ con nói chuyện nhưng vẻ mặt rất nghiêm túc. Chú Trương ngẩn người, cuối cùng gật đầu nói: “Được, buổi chiều tan học chú sẽ đến đón cháu.”

“Dạ, cảm ơn chú Trương.”

Xe chở Lục Tẫn dừng trước cửa của tiệm văn phòng phẩm. Mới hơn 7 giờ sáng nhưng tất cả các cửa hàng văn phòng phẩm gần trường đều mở cửa, Lục Tẫn đeo cặp bước xuống xe, đi vào trong tiệm.

Thực ra cậu không cần mua bút, cậu chỉ tìm cớ xuống xe để hít thở không khí mà thôi.

Nhưng nếu đã nói với chú Trương rằng cậu muốn mua bút, cậu nên nghiêm túc chọn lựa một chút. Trong lúc cậu đang thử bút màu nước, giọng nói của một cô bé vang lên: “Chú, chú có cục gôm không?”

Lục Tẫn dừng tay đang thử bút trên giấy.

Cậu đột ngột ngẩng đầu, quả nhiên thấy Diệp U đứng bên cạnh. Mặt trời mới mọc không bao lâu, ánh nắng dịu nhẹ chiếu vào đuôi ngựa buộc cao của cô.

Có lẽ buổi tối ngủ không yên giấc, tóc của cô không suôn lắm, sợi tóc dựng lên dưới ánh nắng giống như lông tơ của con thú nhỏ, mềm mại và ấm áp.

“Bút chì có cục gôm ở chỗ này.” Ông chủ tiệm rút một cây bút chì bên cạnh Lục Tẫn ra, “Phía dưới có mấy màu, cháu xem thử thích màu nào.”

Diệp U nhìn sang, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Lục Tẫn. Đôi mắt Lục Tẫn hơi mở to, cảm xúc vui vẻ gần như trào ra. Diệp U cười và hỏi cậu: “Bạn ơi, chúng ta đổi chỗ được không? Tớ muốn xem bút chì bên kia.”

Tim Lục Tẫn nhất thời chìm xuống vì một tiếng “bạn” của cô.

Vì sao cô ấy gọi mình là bạn?

Rõ ràng lúc ở trong sơn trang, mỗi ngày cậu đều tự giới thiệu rằng tên của cậu là Lục Tẫn.

Cô còn gọi cậu là anh Tiểu Lộc.

“Em không nhớ anh hay sao?” Đầu óc Lục Tẫn chưa kịp phản ứng nhưng đã lên tiếng hỏi trước.

Diệp U cầm cây bút chì mà ông chủ tiệm đưa, nhìn Lục Tẫn một cách kỳ quái: “Chúng ta quen nhau à?”

Cô nhìn thấy huy hiệu trường trên áo Lục Tẫn, nhận ra nó: “Chúng ta không học chung trường, tớ học trường tiểu học số một.”

Lục Tẫn ngơ ngác đứng đó, vẫn chưa lấy lại tinh thần. Diệp U chọn một cây bút chì màu hồng nhạt, trả tiền cho ông chủ tiệm rồi chạy đi.

Có một chiếc xe đang đợi cô trước tiệm, sau khi ra ngoài, cô leo lên xe.

Lục Tẫn nhìn xe chạy đi, đuổi theo nó theo bản năng.

Trường tiểu học số một? Chẳng phải ở bên cạnh trường của cậu hay sao?

Gặp lại Diệp U lần nữa khiến Lục Tẫn rất vui, nhưng do cô hoàn toàn không nhận ra cậu nên tâm trạng Lục Tẫn nặng nề cả ngày.

Ngay cả lúc chú Trương tới đón cậu cũng phát hiện có gì đó không ổn.

“Tiểu thiếu gia, cháu gặp chuyện gì không vui ở trường à?” Chú Trương quan tâm hỏi han.

Lục Tẫn lắc đầu, không nói gì.

Chú Trương cho rằng cậu còn buồn chuyện của mẹ nên không hỏi thêm.

Sau vài ngày uể oải, Lục Tẫn bắt đầu lén để ý Diệp U. Bởi vì ông nội nói rằng cô bị bắt nạt ở trường trước đó, vì vậy cậu lo lắng khi cô trở lại trường sẽ có người ăn hiếp cô.

Trải qua một thời gian quan sát, cậu phát hiện ra mặc dù Diệp U thỉnh thoảng có xung đột với bạn bè ở trường, nhưng không ai lợi dụng được cô, bởi vì đánh nhau với bạn nên cha mẹ cô còn bị mời lên trường hai lần.

“……” Tóm lại, cậu hơi nghi ngờ lời của ông nội trước đó.

Ngày tháng trôi qua thật nhanh, Diệp U lên lớp 3, Lục Tẫn cũng vào lớp 5. Mấy năm nay, cậu nói chuyện với Diệp U vài lần, một lần trên đường đi học về, đồ trang trí treo trên cặp của Diệp U rơi xuống đất, cậu nhặt nó và trả lại cho cô; một lần là ở cửa hàng bán đồ trước cổng trường, Diệp U muốn mua mì giòn nhưng bà chủ nói rằng không có tiền thối lại, Lục Tẫn đã lấy toàn bộ tiền lẻ mà cậu có để mua đồ ăn vặt, nhờ vậy bà chủ mới có tiền lẻ để thối cho Diệp U.

Tuy nhiên Diệp U vẫn không nhớ ra cậu.

Trước kỳ nghỉ hè năm lớp 3, dường như Diệp U đã chọc tức bạn nào đó, Lục Tẫn nghe vài nam sinh xì xào về cô lúc tan trường.

“Diệp U quá kiêu ngạo, tại sao đám con trai chúng ta phải chịu sự áp đảo của bạn ấy?”

“Đúng vậy, hôm nay nó còn nói tớ quét không sạch, bảo tớ quét lại. Tớ thấy nó cố ý làm khó tớ!”

“Vương Vũ, cậu học bơi chung với Diệp U phải không? Tìm cơ hội trả đũa lại! Không cần phải sợ giáo viên bên ngoài trường học!”

“Một mình tớ…… không đánh lại bạn ấy.”

“Nhìn cậu kìa, to xác mà vô dụng!”

“Cậu nói tớ mà không biết xấu hổ à? Hôm đó chẳng phải cậu bị Diệp U đè đầu xuống đất hay sao? Các cậu không dám nên mới lừa tớ, tớ không ngốc!”

“Được rồi, vậy chúng ta cùng nhau, tớ không tin nguyên cả đám chúng ta đánh không lại một mình nó!”

Lục Tẫn đi theo sau bọn họ cau mày.

“Tích tích.” Tiếng còi của một chiếc xe hơi tư nhân đột nhiên vang lên bên cạnh, Lục Tẫn quay đầu nhìn theo bản năng.

Chú Trương hạ kính xe xuống, đi theo bên cạnh Lục Tẫn với tốc độ cực chậm: “Tiểu thiếu gia, cháu muốn đi đâu?”

Lục Tẫn phục hồi tinh thần, nói với chú Trương: “À, cháu nhìn lầm, cháu tưởng chú đậu xe bên kia.”

Chú Trương không nghi ngờ cậu nên không hề truy vấn, dừng xe ven đường để Lục Tẫn đi lên.

Xe rời đi, Lục Tẫn nhìn qua cửa sổ xe, thấy mấy bạn nam xì xào về Diệp U vừa rồi. Cậu nhìn bọn họ một hồi, cho đến khi xe cua qua, hoàn toàn không nhìn thấy bọn họ mới thôi.

Trước kỳ nghỉ hè, cậu nghe nói lớp học bơi mà Diệp U đăng ký được tổ chức tại nhà thi đấu thành phố, chuyên dành cho học sinh tiểu học, trước đây cũng từng đến trường của Lục Tẫn để quảng bá.

“Ba, hè này con muốn đi học bơi.” Lúc đang ăn, Lục Tẫn nói với ba.

Nửa năm sau khi mẹ cậu qua đời, ba cậu cuối cùng cũng dần dần bình thường trở lại, cũng chịu rời phòng ra ngoài. Nhưng đây chỉ là dưới mắt người ngoài, trong mắt Lục Tẫn, ba cậu đã khác trước kia. Tuy rằng ba ăn cơm với cậu mỗi ngày, dạy cậu làm bài tập, dẫn cậu lên chùa thắp hương, nhưng cậu biết, ba đã không giống như trước.

Trước đây, tuy rằng cậu và ba không nói chuyện với nhau nhiều lắm, nhưng vẫn có chủ đề mà cả hai quan tâm, nếu có mẹ bên cạnh, chủ đề càng phong phú hơn. Bây giờ, mọi chuyện mà ba làm đã trở thành thói quen, kể cả việc chăm sóc cậu.

Ông càng ít nói hơn trước, thậm chí không còn cười nữa.

Nghe Lục Tẫn nói muốn đi học bơi, ông chỉ gật đầu, không hỏi thêm, nhưng chú Hỉ lại nói: “Lớp học bơi nào?”

Lục Tẫn lấy tài liệu quảng cáo ra đưa cho chú Hỉ coi.

Chú Hỉ thấy tài liệu hơi quen: “Mấy hôm trước cháu lấy về phải không? Chú nhớ lúc đó hình như cháu không có hứng thú mà?”

Lục Tẫn nói: “Nhưng cháu nghĩ lại rồi, cảm thấy học cũng tốt.”