Độ Sâu Của Tình Yêu

Chương 10



Đinh Dật Thăng dựa trên trực giác nghề nghiệp của mình, không chỉ một lần nhắc nhở Tô Tiểu Miêu: ‘em nên nói chuyện rõ ràng với con gái củachú Dư đi’. Nhưng Tô Tiểu Miêu thì sao, công việc của cô đã nhiều lắmrồi, còn có rất nhiều điều cô đang tò mò muốn khám phá, rất nhiều tiềnthưởng đang đợi cô lĩnh, vì thế ngày nào cô cũng bận rộn bay nhảy, cănbản không biết chuyện này đã bị cô chôn vui ở nơi nào trong đầu. Tô Tiểu Miêu nghĩ rất đơn giản, không phải chỉ là một cô gái mới lớn ngây thơsao, cứ để cô bé tự hiểu là được thôi mà.

Vì vậy ngày hôm nay, rốt cuộc đã xảy ra chuyện.

Khi Tô Tiểu Miêu nhận được điện thoại của Đinh Dật Thăng, nghe anhnói bạn Dư Tiểu Hoa đang ngồi trên lan can sân thượng của tòa nhà caotầng XX, nhất quyết không chịu xuống, vẻ mặt như đang nghĩ luẩn quẩnđiều gì đó, Tô Tiểu Miêu đang uống nước lọc bỗng phun ra khắp nơi. Những người ở đó đều biết cô đang uống nước, chứ nếu ai không biết thì chắcsẽ tưởng cô đang hộc máu.

Tô Tiểu Miêu chạy vội đến hiện trường, vội vàng nắm lấy tay Dật Thăng: “Báo nguy chưa?”

“Báo rồi, họ đang ở dưới, ” Dật Thăng lôi cô đến gần lan can: “Đây là tầng thứ hai mươi tám, cô ấy ở bên kia. Anh nói gì cô ấy cũng khôngnghe, may là bây giờ trời đã tối, tòa nhà này cũng ở nơi hẻo lánh, nênkhông gây sự chú ý cho nhiều người, không gây xôn xao, em tự đi nhìnđi.”

Đã xảy ra chuyện, tất cả ý thức đạo đức trách nhiệm của Tô Tiểu Miêuđều trở lại, kêu lên mấy tiếng rất vang: “Tiểu Hoa Tiểu Hoa! …”

Tiểu Hoa như muốn chống lại cô, cô càng kêu, Tiểu Hoa lại càng nhích cái mông ra bên ngoài một chút.

Tô Tiểu Miêu vội ngậm miệng lại, lau mồ hôi lạnh trên trán, cảm thấycái mông đang ngồi trên lan can trước mắt cô kia chính là cái mông tônquý nhất mà cô từng thấy. Nó mà nhích ra bên ngoài một chút nữa thôi,ngày mai trên tạp chí xã hội nhất định sẽ xuất hiện dòng tít trên trangnhất ‘cô phóng viên không có đạo đức nghề nghiệp, cô gái trẻ tự tử vìtình’.

“Chẳng phải anh đã bảo em nói chuyện với cô ấy sao?” Dật Thăng cau mày nhìn cô: “Em đã nói gì với cô ấy?”

“Còn có thể nói thế nào chứ,” Phóng viên Tô có nỗi khổ không nói nên lời: “Nếu anh mà gặp chuyện này thì anh có thể nói gì?”

Dật Thăng lập tức ngậm miệng.

Cũng đúng thôi, chỉ có người như Tô Tiểu Miêu đây mới gặp được chuyện đặc biệt thế này, người bình thường tuyệt đối không phải trải qua mấychuyện đau đầu thế này.

Trong khi Tô Tiểu Miêu đang cố gắng tận tình khuyên bảo ‘em xuốngdưới đi, chúng ta cùng nói chuyện… ’, thì nhân vật chính của sự kiện rốt cuộc cũng mở miệng vàng: “Chị tốt như vậy… em biết em không xứng vớichị…” (Tiểu Dương: chỗ này không biết nên để cô gái gọi Tiểu Miêu là anh hay chị =(( )

Người đang yêu ấy à, chính là người dễ tự ti nhất.

Tô Tiểu Miêu vội vàng phủ nhận: “Không không không! ! Thật ra chịkhông tốt như em nghĩ đâu! ! !” Lại lau mồ hôi, phóng viên Tô thao thaobất tuyệt, bắt đầu thật tình phân tích và phê bình chính mình: “Tiểu Hoa à, thật ra chị không đáng để em quý trọng như vậy đâu… . Chị có rấtnhiều khuyết điểm, chị đã phá sản lại không có gì ý thức trách nhiệm,nhìn bên ngoài thì cứ tưởng người tốt nhưng thực ra chỉ là giả bộ thôi,vì muốn kiếm cơm ăn thôi mà, thực ra chị cũng xấu bụng lắm a… , nhưngkhông nói về chuyện sức khỏe, rất “dê”, tình cảm thất thường, lòng dạlang sói…”

Mấy lời nói như sét đánh ngang tai của cô, không biết có kinh độngđến bạn Tiểu Hoa hay không, nhưng bạn Đinh bên cạnh cô thật sự đã bịdọa.

Tô Tiểu Miêu mới nói được một nửa, nhìn thấy ánh mắt u ám của ngườiđàn ông bên cạnh, không nhịn được nháy mắt mấy cái: “Này này, ánh mắtkia của anh là có ý gì hả = = “

Dật Thăng không nhịn nổi nữa, nhỏ giọng hỏi: “… Em thật sự, kém như vậy sao?”

“…”

Tô Tiểu Miêu nặng nề lau mồ hôi trên trán, nghĩ rằng lão nương đây vì cứu cô bé kia mà phải hy sinh tiếng tăm, người vĩ đại như vậy mà anhkhông nhận ra sao, cái đồ đại ngốc này.

Tiểu Hoa nước mắt lưng tròng: “Nhưng mà em cứ thích chị a… Chị là nữ em cũng không ngại…”

“…”

Tình cảnh này, Dật Thăng đứng một bên, bao nhiêu lo lắng đều bị ýnghĩ bi tráng lấp đầy, thì ra cái cô Tô Tiểu Miêu này không chỉ mang tai họa này giáng xuống mình anh…

Ngồi trên mặt đất, Tiểu Miêu lời nói thấm thía, kiên nhẫn giáo huấncô bé: “Tiểu Hoa, em có phải người đồng tính không…” Nghĩ nghĩ, câu‘đồng tính luyến ái’ này quá sắc nhọn, vì thế Tiểu Miêu thay đổi cáchnói: “… Tiểu Hoa, có phải em thấy tình yêu đồng tính rất cool đúngkhông? Thật ra đó chỉ là ảo giác của em thôi… Em xem những phim ở ngoàirạp bây giờ đấy, cũng không chiếu mấy phim như Núi Brokeback nữa, màtoàn chiếu phim “2012”…”

Núi Brokeback là một phim Mỹ nói về đồng tính nam, đạo diễn Lý An. Được trình chiếu vào cuối năm 2005.

2012 là một phim khoa học viễn tưởng của đạo diễn Roland Emmerich, phát hành năm 2009. Bộ phim xoay quanh đề tài thảm họa với Trái Đất vềnăm được xem là tận thế từ lịch Maya: năm 2012. Phim có sự tham gia diễn xuất của John Cusack, Chiwetel Ejiofor và Amanda Peet.

Dật Thăng không chịu nổi nữa, gầm nhẹ với cô: “Làm ơn! Đây không phải trọng điểm!” Tiểu Hoa cũng không phải chỉ thích con gái, chỉ là vì côgái này coi trọng Tô Tiểu Miêu thôi.

Tiểu Miêu đang rất sốt ruột, không nhịn được nói bừa: “Tiểu Hoa, mauxuống đi! Nhỡ em ngồi ở đó không cẩn thận phá hủy công trình công cộngthì sao, sẽ bị phạt đó!” Chuyện quy định pháp luật, chắc cô bé cũng hiểu chứ?

Tiểu Hoa quả nhiên bị dọa: “Hình phạt…”

Tiểu Miêu không ngừng cố gắng: “Đúng vậy đúng vậy! Cho nên em mau xuống đi!”

Tiểu Hoa òa khóc nói: “Không sao, em biết một luật…”

“Luật gì?”

“Tội phạm chưa thành niên có thể được xử nhẹ …”

“…”

Từ đáy lòng Tô Tiểu Miêu bật ra một câu than vãn rất lịch sự: trời đất!

Tô Tiểu Miêu cảm thấy mình thật vô tội, từ trước đến giờ cô luôn biết mình biết ta, tự nhận mình không có mị lực thu hút nam nữ, có thể hấpdẫn được anh chàng Đường Kính cũng là điều lạ kỳ nhất đời cô rồi, trongđầu không bao giờ có ý nghĩ mình là người toàn diện.

Không nén được liền hỏi: “Tiểu Hoa, năm nay em bao nhiêu tuổi?”

“Mười lăm…”



Mọi chuyện đều có thể lý giải. Thời kỳ trưởng thành đang đến ấy mà…

Tiểu Miêu thầm cảm thán trong lòng: sao trẻ con bây giờ lại bị hoa mắt giống Đường Kính thế nhỉ.

Mượn chính cô mà nói đi, Tô Tiểu Miêu tuyệt đối không dám quảng cáorùm beng mình chưa từng trải qua chuyện tình nào thời còn mộng mơ, khicô mười bốn mười lăm tuổi, trái tim cũng từng nhú mầm non được vài lần,nhưng những người đàn ông mà cô để ý đều là những người có thân hình lực lưỡng, ví dụ như anh Trương bổ củi trong làng, dù là ngày hè nắng chóichang hay ngày đông khắc nghiệt anh cũng mạnh mẽ vác đao chặt gỗ trênlưng, lên núi đốn củi, thân hình đó, đường cong đó, mới xứng với đaochặt gỗ sắc bén to lớn, quả thực khí thế ngất trời, lộ ra vẻ đẹp namtính của giống đực, dùng một trong các lời thoại của tiểu thuyết võ hiệp để hình dung thì chính là: ‘Một đại hán đỉnh thiên lập địa!’…

Tô Tiểu Miêu ngồi trên mặt đất chống cằm buồn rầu nghĩ: sao bọn trẻbây giờ lại coi trọng cái loại ẻo lả thấp bé như cô chứ, một chút cơ bắp cũng không có, thật sự là chênh lệch quá lớn a…

Không thể không nói, lúc này đây, Tô Tiểu Miêu đã lạc hậu mất rồi.

Cô cho rằng ở nông thôn không bị ảnh hưởng bởi cơn lốc phim Hàn sao?

Cô cho rằng bọn trẻ ở nông thôn không biết đến bách hợp tiểu thuyết sao?

Bách hợp tiểu thuyết là tiểu thuyết giữa girl & girl. Cũng là thể loại Yuri hay GL (Girls Love) ở Nhật.

Cô cho rằng ai cũng thích tráng hán thân hình lực lưỡng như cô chắc?

Thời đại thay đổi rồi đồng chí Tiểu Miêu à!



Tiểu Hoa tiếp tục khóc: “Nếu chị không thích em… Thì tại sao chị lạimuốn ôm em… Tại sao lại muốn hôn em… Tại sao lại ngủ cùng em…”

Dật Thăng kinh ngạc mở to mắt: “Em đã ngủ cùng cô bé? !”

“Em ngủ cùng cô ấy thì sao hả?” Tô Tiểu Miêu trợn tròn mắt kinh ngạchỏi lại, hai người con gái ngủ với nhau thì có vấn đề gì chứ, đó là công trường mà, mấy trăm người cùng rúc trong một xó, hơn nữa, “Em và anhcũng từng ngủ cùng đó, còn không chỉ một đêm đâu.” Cũng hoàn toàn khôngcó vấn đề gì a.

Dật Thăng nhanh chân chạy lại che miệng cô: “Làm ơn đi! Không nói chuyện đó của chúng ta…”

Ách, cũng đúng nha… Tiểu Miêu lập tức im bặt.

Tiểu Hoa bắt đầu ra điều kiện: “Chị, em chỉ cần trong lòng chị có emthôi… Ngày lễ ngày tết muốn chị đến nhà em… muốn chị có tiếp xúc thânmật với em… Ít nhất phải ở bên em đến khi em hai mươi tuổi…”

“…”

Tiểu Miêu mài răng cả buổi: đây chẳng phải là kiếp nô lệ ư…

Nhưng vào lúc này, cô còn có thể không đồng ý sao? Tốt xấu gì thìngười ta cũng vì cô mà ngay cả nhảy lầu cũng muốn làm, cô cũng phải cóchút trách nhiệm chứ, chỉ hy vọng Tiểu Hoa có thể nhanh chóng quên côđi, làm cho cô trở về với tự do…

“Được được được, chị đồng ý, tất cả đều đồng ý…”

“Phải ký tên…”

“…” Tiểu Miêu cắn răng: khỉ thật, còn muốn bà đây ký giấy bán mình sao. Phất phất tay tỏ vẻ đồng ý: “Chị ký…”

Tiểu Hoa bỗng chốc vui mừng nhảy xuống.

Nhưng bất ngờ, phía sau truyền đến một giọng nam tính trầm thấp ——

“Anh không cho phép.”

**** **** ****

Chết rồi, giờ thì đến Tô Tiểu Miêu có ý muốn nhảy lầu.

“Anh anh anh ——” chỉ tay về phía anh, cô chỉ sợ là thấy quỷ. Ờ, thấyquỷ cũng tốt, chỉ sợ là người thật thôi: “Không phải ngày mai anh mới về sao? !”

Người đàn ông không đáp, đi bước một đến gần cô.

Cấp dưới phía sau xếp hàng tiến lên, đều mặc tây trang đen, thần sắcnghiêm nghị, vừa thấy đã biết là người không lương thiện rồi. Loại khíthế áp bức thế này, muốn nói dối là không sợ chút nào cũng không thể.

Người đàn ông cúi xuống, cầm lấy tờ giấy bán mình của cô bạn TiểuHoa, ánh mắt lướt qua, nở nụ cười lạnh lẽo, sau đó đầu cũng không ngẩnglên, ung dung xé giấy.

Giây sau, từ lòng bàn tay anh văng ra vô số mảnh giấy nhỏ, tung bay bốn phía trong gió lạnh.

“Anh!” Dư Tiểu Hoa cực kỳ phẫn nộ: “Anh là ai? !”

Người đàn ông giương mắt, ánh mắt thanh cao lạnh lùng. Cong môi, khẽ mở miệng.

“Tôi tên là Đường Kính. Vị Tô tiểu thư đây, chính là vợ của tôi.”

Tâm tư bọn trẻ ngày nay không thể nhìn mặt mà đoán được. Ví như bạnDư Tiểu Hoa này, nhìn mặt thì nghĩ ngay cô là cô gái vô cùng thành thật, hướng nội, nhưng một khi đã có động cơ thì cũng rất thâm hiểm.

Thế nào, vừa thấy người đàn ông tên Đường Kính này, Tiểu Hoa đã biếtanh là người không dễ chọc, cô nàng nhanh chóng chạy đường vòng, nhìnphía Tiểu Miêu: “Chị ơi… chị đã đồng ý với em rồi mà…”

“Ừm!” Khí thế ngất trời bấy giờ đang xuống dốc không phanh, vô tìnhlướt qua ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông bên cạnh, trong nháy mắtphóng viên Tô đã ỉu xùi như con chuột sắp chết: “… Hình như là, là thế…”

Nhìn bộ dáng cứ như chuột thấy mèo của Tô Tiểu Miêu, Tiểu Hoa cực tòmò, lại nhìn những người đàn ông khác đứng sau, ánh mắt trầm lạnh nhưbóng đêm.

Tiểu Hoa có thêm can đảm: “Chị không đồng ý em liền…”

“Liền nhảy xuống đúng không?” Đường Kính khẽ cười, “Xin lỗi, tôikhông phải là người hào phóng như Dư tiểu thư, yêu cầu của tôi với mộtnửa của mình là, nếu kết hôn cũng chỉ có thể ở bên cạnh tôi. Nếu cô ấykhông chịu, vậy thì phải ra tay, ép buộc hoặc dụ dỗ, chỉ cần đạt tới mục đích, chuyện còn lại tôi đều không quan tâm.”

“…”

Tiểu Miêu yên lặng rơi lệ: nhìn xem nhìn xem, tôi bị gả cho một gã dâm như vậy đó…

Lấy một tờ chi phiếu ra từ trong túi tiền, khẩu khí của Đường Kínhrất công sự hóa: “Dư tiểu thư, đây là một trăm vạn, coi như tôi thay vợmình bồi thường tổn thất tinh thần. Nếu cô nhận, thì từ nay về sau giữachúng ta không còn chuyện gì để nói nữa, hy vọng cô suy nghĩ cẩn thận,bệnh của bố cô còn chưa chữa khỏi, số tiền này có thể thanh toán tất cảchi phí và còn thừa ra nữa, cô là con gái của ông ấy, cần phải làm những việc có hiếu mới phải.”

Tiểu Hoa hạ khí thế: “… Nếu, nếu tôi nhảy xuống thì sao…”

Trái tim của Tô Tiểu Miêu dường như nhảy vọt lên cổ họng.

Giọng của Đường Kính mang theo khí lạnh, lộ ra khí thế mạnh mẽ, “Nếucô muốn nhảy xuống, thì cô cứ việc nhảy đi, tôi tuyệt đối sẽ không ngăncản cô, cũng tuyệt đối không để vợ tôi ngăn cản cô, ” dừng lại, tronggiọng nói của Đường Kính có chút tàn nhẫn: “Nhưng, tôi hy vọng cô hiểurõ, nếu tôi dám trơ mắt nhìn cô nhảy xuống, thì cô hãy tin rằng, tôicũng có năng lực khống chế chuyện này, che giấu chân tướng hoặc là đổitrắng thay đen, cô sẽ không nhận được gì hết, nếu tôi muốn, thì hoàntoàn có thể làm mọi người nghĩ chuyện cô chết là ngoài ý muốn.”

Tiểu Miêu yếu ớt hừ hừ mấy tiếng: “… Đứng có dùng bộ dạng xã hội đencủa anh để nói chuyện với cô ấy… anh chỉ biết bắt nạt trẻ con thôi…”

“Câm miệng.”

Tiếng hừ hừ lập tức biến mất…

Tầm mắt đảo qua, Đường Kính nâng nâng cằm: “Thế nào? Một trăm vạn hay là nhảy xuống, tôi cho cô ba giây để suy nghĩ, một, hai…”

Tiểu Miêu nóng nảy: anh là đồ ngốc à! Anh thật sự từng là dân xã hội đen giỏi đàm phán sao? ! Ba giây thì đủ nghĩ cái quái gì? !

Giây tiếp theo, một tiếng ‘ba’ còn chưa bật ra từ miệng Đường Kính,thì đã nghe thấy tiếng ‘oa oa’ khóc lớn, bạn Dư Tiểu Hoa nước mắt ngắnnước mắt dài tiến lại ôm chân Đường Kính: “Chú ơi cháu sai rồi… cháukhông muốn nhảy lầu nữa đâu… cháu chỉ muốn dọa chị ấy thôi mà …”

“…”

Tô Tiểu Miêu quẫn bách, nhất thời cảm nhận sâu sắc thế nào gọi là sét đánh ngang tai.

Đường Kính đưa chi phiếu cho Tiểu Hoa, thản nhiên báo cho một câu‘lần này tôi không hề truy cứu, nhớ rõ về sau không được làm mấy chuyệnthế này nữa, ’, sau đó nhìn thoáng qua Tô Tiểu Miêu, ngữ khí có chút ảmđạm: “Em muốn ở lại đây hay là theo anh về nhà, tự em quyết định đi.”

“Em đi theo anh! Đi theo anh…” Tô Tiểu Miêu vội vàng bám chặt cánhtay anh. Đừng đùa, vừa nhìn dáng vẻ này của anh là đã biết anh đang tứcgiận rồi, cô có ngốc đến đâu cũng biết lúc này mình phải bay về tổ thôi.

Đường Kính tuyệt không muốn tra hỏi cô, cất bước rời đi, chỉ nghe phía sau bỗng nhiên truyền đến một câu hỏi thản nhiên.

“‘ép buộc hoặc là dụ dỗ, chỉ cần đạt tới mục đích, chuyện còn lại tôi đều không quan tâm’, loại thủ đoạn này…” Giọng nói của Dật Thăng vẫnrất ôn hòa, không nghe ra một tia khác thường: “… rất dễ làm người tatổn thương.”

Đường Kính dừng bước, không xoay người.

Tô Tiểu Miêu vội vàng chen vào nói, cố gắng đề cao sự tồn tại của bản thân: “Anh ấy là bạn của em! Ha ha ha, anh có biết bọn em quen nhau thế nào không? Lại nói tiếp nhé…” Thình lình bắt gặp cái liếc mắt của Đường Kính, Tiểu Miêu lập tức ngậm miệng, “… Lần sau nói tiếp vậy, nói saunói sau…”

Nhìn bộ dáng bị ức hiếp của cô, Dật Thăng không nói thêm câu gì. Đisát qua người Đường Kính, Dật Thăng thản nhiên nở nụ cười: “Đương nhiên, đây là chuyện nhà của Đường tiên sinh, người ngoài không tiện bìnhluận. Tôi chỉ là bác sĩ, xuất phát từ thói quen nghề nghiệp của mình nên nhiều lời một chút thôi, có gì không phải xin thứ lỗi.”

Nói xong, Dật Thăng kéo theo cô nàng Tiểu Hoa, cất bước rời đi.

Đường Kính nhìn bóng dáng anh, tùy ý hỏi một câu: “… Thói quen nghề nghiệp của bác sĩ?”

Dật Thăng tạm dừng chân, không nói gì, rồi lại tiếp tục bước đi.

**** **** ****

Chiếc xe thể thao màu đen chạy như bay về nhà.

Tô Tiểu Miêu nghẹn lời nhìn chằm chằm người đàn ông bên cạnh, nhìnđến nỗi ngay cả ánh mắt cũng thấy cay cay rồi, thế mà anh cũng chẳng cóchút phản ứng gì.

Ô ô ô … Anh ta lại bắt đầu thi hành bạo lực gia đình rồi a.

Được rồi, cô thừa nhận mình cũng có chỗ không đúng. Cô biết, không có người đàn ông nào thích cô vợ của mình gặp phải nhiều chuyện ở bênngoài, chuyện đồng tính này thì lại càng rắc rối. Anh vừa trở về, côthân là bà xã, đã không có cái ôm nghênh đón thì thôi, còn bị anh bắtgặp chuyện một cô gái muốn tự tử vì mình, còn vì cô mà chi ra một khoảnbồi thường không nhỏ, trong lòng đương nhiên rất khó chịu rồi.

Tiểu Miêu cố gắng lên tinh thần, cố gắng dựa dẫm tổ chức: “Này, em kể chuyện cười cho anh nghe được không?”

Tay phải của Đường Kính khoát lên tay lái, tay trái tựa lên bệ cửa xe chống cằm, bạc môi mím rất chặt.

Được rồi, trầm mặc tức là cam chịu, cô cứ coi như anh đã đồng ý.

“Câu chuyện cười này rất thường gặp trong các cửa hàng KFC, ” TiểuMiêu ngồi vững, hướng mặt về phía anh, bắt đầu kể chuyện cười: “Hôm quacó một người đến mua đồ ăn ở quán KFC, người bán hàng hỏi: ‘Chào anh,xin hỏi anh muốn mua gì? ’, anh khách kia nói: ‘tôi muốn một cốc nướctrái cây và một suất gà rang, người bán hàng há mồm kinh ngạc: ‘anh muốn mua gà rán ư? ’, người khách kia ngạc nhiên hỏi lại: ‘ ôi chao? Đổi tên rồi à? ’… Ha ha ha buồn cười chết đi được…”

(Tiểu Dương: cũng không biết đây cóphải chuyện cười không hay chị Miêu chỉ nói lung tung, đoạn gà qué kiamình không hiểu lắm đâu, các bạn bỏ qua nhé!)



Tiểu Miêu ‘ ha ha ha ’ nửa ngày mới phát hiện ra mình thì cứ rặn cười mãi, còn anh chồng Đường Kính kia thì lại không thèm liếc cô lấy mộtcái.

“…” Tiểu Miêu có chút chán nản, “Không buồn cười sao?” Sờ sờ đầu, không ngừng cố gắng, “Vậy em kể cho anh nghe chuyện khác nhé.”

Vâng, câu chuyện này vẫn xảy ra ở quán KFC, “Hôm trước em đến quánKFC, thấy một khách quen nói với người bán hàng: ‘cho tôi một suất thịtcá mập.’ người bán hàng trợn tròn mắt: ‘ở đây chúng tôi không bán cámập… ’ khách hàng lại nói: ‘vậy cho tôi một suất thịt cá voi đi.’ ngườibán hàng tiếp tục trợn mắt: ‘ở đây chúng tôi cũng không bán cá voi’,khách hàng nổi giận: ‘ vậy ở đây bán cái gì hả? ’ người bán hàng mỉmcười: ‘ chúng tôi có bán cá tuyết. ’ khách hàng ‘ồ’ một tiếng, cười trảlời: ‘Khá lắm, vậy cho tôi một suất khoai tây nghiền đi. ’… Ha ha ha haanh thấy có buồn cười không chứ? Ha ha ha ha buồn cười chết đi đượcnhỉ…”



“Ha… Ha ha…” Cười mãi đến lúc ngay cả Tô Tiểu Miêu cũng cảm thấy cứng mồm. Người đàn ông bên cạnh căn bản đã coi cô trong suốt không tồn tại, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, ngay cả một cái nhìn lướt qua cũng lườicho cô.

Ô ô ô ô ô…

Ông chủ của tôi ơi, cho tôi chút phản ứng được không hả? Cho dù anhđang bay trên cao cũng phải chạm đất một chút mà kêu ‘A, tinh thần chiến đấu cao quá nhỉ’ chứ, ít nhất cô còn có lý do tiếp lời. Dù cô có tinhthần AQ cao đến mấy, cũng không thể chịu nổi bộ mặt tàn khốc này củaanh…

Tiểu Miêu không nói, cúi đầu ghé vào cửa xe thể thao, nhàm chán nghịch ngón tay.

Đường Kính lướt nhìn người bên cạnh qua gương chiếu hậu, nhìn bộ dáng cô thảnh thơi cúi đầu, nhắm mắt lại, bỗng nhiên trong lòng anh có ýmuốn trốn chạy, đột nhiên tăng tốc độ, chiếc kim chỉ tốc độ đã gần chỉđến con số 250 km.

Tô Tiểu Miêu bị một sức đẩy rất lớn về phía sau, ‘đùa à? ! ’ kêu một tiếng kinh ngạc, xoay người nhìn người đàn ông bên cạnh.

“Anh…” Chậm một chút! !

Mấy chữ còn chưa kịp nói khỏi miệng, đã thấy vẻ mặt lạnh lùng củaĐường Kính, Tô Tiểu Miêu sợ tới mức vội vàng đổi câu, câu chữ ra khỏimiệng lại là: “Oa oa! Tốc độ này thật là… Cực giỏi, cực giỏi…”

Xe thể thao chạy thẳng tới biệt thự của Đường gia, dừng ngay trước hoa viên.

“Oh yeah, về đến nhà rồi ~~” Tiểu Miêu kích động kêu một tiếng, đồngthời không quên vỗ mông ngựa: “Đường Kính, tay lái của anh thật sự là…Càng ngày càng tuyệt vời!” Anh lái đến nỗi tim cô cũng đập đến 250 nhịp, cảm giác này chắc chắn cả đời khó quên…

“Xuống xe thôi…” Tiểu Miêu đang định mở cửa xe ra, chân cũng chuẩn bị đá ra ngoài, thì …

Bỗng Đường Kính nâng tay ấn nút khóa trong của xe. Giây tiếp theo,tất cả các cửa trong xe đều bị khóa kín, không gian trong xe trở nênhoàn toàn kín đáo.

Lúc này cô bạn Tô Tiểu Miêu không dám nhúc nhích.

Tức giận lắm rồi? Không thể nào? Gần đây cô đã “rửa tay gác kiếm” rồi mà, có làm mấy chuyện đánh chó đuổi gà đâu.

“Em có muốn giải thích một chút không, ” rốt cuộc anh chồng của côcũng mở miệng, thanh âm réo rắt, lộ ra sự giận dữ: “… Cái gì mà ‘em vàanh cũng từng ngủ cùng’?” Ánh mắt sắc lạnh đảo qua, không thể nhìn ra ýtứ trong mắt Đường Kính: “Còn không chỉ một đêm?”

Thời khắc mấu chốt, Tô Tiểu Miêu lại hoàn toàn không có dấu hiệu giác ngộ, rất là hoang mang gãi gãi đầu, bật ra một tiếng như con vẹt: “A?”

“… Coi như anh chưa hỏi, ” bỗng nhiên anh có chút xấu hổ, vì mìnhkhông đủ phong độ của quân tử mà hổ thẹn. Ấn nút mở khóa, cửa xe mở ra,anh cũng không dám nhìn cô, vì thế một mình xuống xe: “Trước đây em ởcùng ai, là ** của em, anh không có tư cách hỏi.”