Đồ Ngốc! Tôi Là Chồng Của Em!!

Chương 134



-Ai ở đầu dây phiền lên tiếng!_Thanh âm bên kia như cũ vẫn duy trì sự lạnh nhạt đến thấu xương.

-A, tôi là Giai Băng_Ngậm đắng nuốt cay, Giai Băng ho khan một cái rồi đáp trả.

-Giai Băng? Có chuyện gì?_Người này quả thật rất lạnh. Giai Băng đầu rơi hắc tuyến càng nhiều.

-À! Tôi muốn xin số điện thoại của Tử Di nhà anh để...

Giai Băng còn chưa nói xong nguyên do hợp tình hợp lí của mình thì tiếng chuông ngắt kết nối đã vang lên. Cô kinh ngạc nhìn màn hình điện thoại trống rỗng, miệng vô thức há to bất mãn. Gì chứ, cô chỉ muốn xin số điện thoại vợ anh ta thôi, anh ta có cần keo kiệt đến thế không?

Lầm bầm rủa một hồi, màn hình Giai Băng lại phát sáng báo tin nhắn đến. Thật bất ngờ, cái tên cô vừa đem 18 đời tổ tông hắn đi lấy nước bọt băn phằm phặt lại hảo tâm gửi một dãy số điện thoại cho cô, làm lòng cô bất giác nổi lên chút áy náy không cùng.

"Xin lỗi nhé, lúc nãy vừa lỡ rủa ngươi, cảm ơn!" Đây là những gì một kẻ thông minh bị sự áy náy làm cho lú mờ cả đầu óc.

"Làm hình nhân rủa hữu hiệu hơn!" Không ngờ người kia lại rất có "thành ý" đáp lại tin nhắn ngớ ngẩn của Giai Băng, lần thứ 3 làm tâm hồn Giai Băng bị đả kích.

Cô xấu hổ không đáp trả lại nữa, quay ngoắt sang nhấn số vừa được cho, gọi đi.

-Alo, chúng tôi là người của trung tâm dịch vụ tư vấn tâm lí, cho hỏi bạn muốn tư vấn về vấn đề nào?_Giai Băng chưa kịp động khẩu, một thanh âm dịu ngọt đã vang lên, đem từng chữ từng chữ rót vào màng nhĩ của cô.

Lần này, cô rất vô tình ngắt kết nối, tức giận quá hóa điềm tĩnh, ngồi phịch xuống ghế nốc nguyên một cốc nước trong tinh khiết, lòng vô cùng hối hận vì lúc nãy lại tỏ ra áy náy với cái tên đểu cáng Lăng Tử Thần.

Cục tức này, cô không nhịn nổi.

Nghĩ phải đòi lại công bằng cho mình, Giai Băng định gọi điện cho Tử Thần mắng một trận thì phát hiện tài khoản mình đã trống rỗng, cơ thể chính thức hóa đá.

Đến khi GIai Băng dường như tuyệt vọng hoàn toàn, tiếng nhạc chuông vang lên. Cô không thèm xem màn hình điện thoại mà nhấn nút trả lời, nhu mì áp điện thoại lên tai, toan thều thào thì người bên kia đã lanh lảnh cướp lời.

-Hạ Giai Băng! Không phải lần trước tôi cho cô số điện thoại của tôi rồi sao, còn nói cô nhất định sẽ gọi cho tôi nữa chứ, quền rồi à? Hèn gì thấy lâu thế cô không gọi, ngu ngốc.

Một cơn gió lạnh chợt thổi. Giai Băng lần đầu tiên biết được, mình làm người thật thất bại.