Do Ký Kinh Hồng Chiếu Ảnh

Chương 57



Ở bên người Tô Tu Miễn, có thể làm cho người ta cảm nhận được một sự lạnh lẽo đến tận xương cốt, thế như sự lạnh lùng ấy lại mang theo dịu dạng.Mà loại dịu dàng này chỉ khi có ý định thì mới hiện ra.

Giống nhưđỉnh núi Côn Lôn, do băng tuyết trên chín tầng mây tan ra mà trở thànhmột hồ nước giữa trời, mặc dù lạnh lẽo vô cùng, nhưng quang năm vẫnkhông đóng băng, trong xanh uốn lượn.

Cũng như thanh kiếm của hắn,“Trầm Thuỷ Long Tước”, ánh kiếm rét lạnh, nhưng ý kiếm lại rất điềmđạm, mỗi một đường kiếm lại tao nhã đến kinh ngạc, bất luận kẻ nào nhìnthấy cũng phải say mê, nhưng khi bừng tỉnh thì cũng là lúc linh hồn bịđoạt mất, không hề có chút thương xót.

Sự vô tình này không hề giống với Nam Thừa Diệu, càng mỉm cười lạì càng lạnh lùng, ở Tô Tu Miễn đó là sự rét lạnh mà thanh khiết, nên khi ra tay cũng rất tàn nhẫn sắc bénkhông chút lưu tình, nhưng trong nội tâm của hắn là một sự từ bi khôngthể nghi ngờ.

Mấy đời Tà Y cốc đã đưa ra quy cũ, nếu muốn xuất sư *học thành tài*, nhất định phải giết thầy, và hắn đã làm.

Hơn nữa lại là lúc mười ba tuổi, dùng một đường kiếm đoạt mệnh, kết liễutính mạng của sư phụ Tô Cổ Hi, người đã nuôi lớn hắn từ khi còn quấn tãcho đến lúc trưởng thành, từ đó lấy về một thanh “Trầm Thuỷ Long Tước”,kế thừa Tà Y, giơ kiếm khắp bốn phương.

Tà Y cốc còn có một quy cũvẫn không thay đổi từ xưa, hễ có người muốn cầu thầy hỏi bệnh, cũngkhông lấy ngân lượng trân bảo làm thù lao, nhưng để được chữa trị thìcần phải thực hiện một điều kiện do cốc chủ đưa ra.

Hắn đã từng cựtuyệt vô số quan to cao quý cùng giang hồ danh hiệp, ta cũng tận mắtthấy qua, ở ngoài cốc có người đau đớn đến gào khóc thảm thiết, hoặc làvan cầu hoặc là nguyền rủa mãi cho đến khi máu tuôn mạng vong.

Còn hắn thì chỉ lạnh lùng khoanh tay ngồi nhìn, không nhúc nhích chút nào.

Ta cũng từng thấy hắn tận lực bày châm chữa trị cho một người dân quê cùng đứa trẻ ăn xin ở bên đường, mà thù lao cũng chỉ là một ly trà nhạt cùng một khúc đồng dao.

Ngoại lệ duy nhất, có lẽ chính là ta.

Khi đó, ta bởi vì rớt vực mà hôn mê, tất nhiên cũng không có cách nào đáp ứng yêu cầu của hắn.

Nhưng mà, hắn lại đem ta từ Quỷ Môn quan trở về, sau đó ta cũng từng hỏi quahắn, vì sao lại làm như vậy, nhưng hắn chỉ mỉm cười rất nhẹ, cái gì cũng không nói, giống như hàn băng đang tan chảy, hoá thành dòng suối, mượtmà như hoa mai vừa nở.

Cũng là nụ cười khẽ đó, khi ta hỏi hắn cuốicùng thì muốn đưa ra yêu cầu gì với ta, cứ như vậy mà phá huỷ quy cũ của Tà y cốc chẳng phải sẽ tổn hại đến danh tiếng của cốc chủ.

Bóng dáng của hắn đứng dưới gốc cây hải đường, mặc dù năm tháng đã cách xa, nhưng giọng nói đó vẫn còn quanh quẩn rõ ràng bên vành tai ta, giống như mọichuyện chỉ như ngày hôm qua.

Hắn nói, không hề phá huỷ quy cũ nào cả, ta vẫn chưa nghĩ đến mà thôi. Trước khi ta nghĩ ra, ngươi vẫn còn nợ ta.

Một câu nợ nần này đã kéo dài đến bây giờ, mà hôm nay hắn lại cứu ta lầnthứ hai, ngày tháng dài đằng đẵng, nếu muốn trả hết, không biết phải đợi đến lúc nào, nhưng có thể có một ngày như vậy không.

Nghĩ tới điềunày, bỗng nhiên trong lòng nhớ đến, năm đó hắn cũng cứu Sơ Ảnh khi cùngta rớt vực, thế nhưng bây giờ lại không biết tình hình của Đạt Ngọc, cho dù là ở trong hang động, hay là lúc này, ta cũng không hề thấy đến nửacái bóng của nàng.

Nàng bắt cóc Sơ Ảnh, lại kéo ta rớt vực, tuy rằng ta không thích nàng, nhưng đến bây giờ, cũng không đến mức oán hận.

Bởi vì chuyện của Đổng Minh, nên trong lòng ta vốn dĩ cũng có vài phần áynáy với nàng, hiện tại bản thân lại không bị tổn thương đến một sợi tóc, hơn nữa còn có thể gặp lại hắn, cho nên, từ trong tiềm thức ta hy vọngnàng cũng có thể bình yên vô sự.

Ta âm thầm hít sâu một hơi, bước đến bên cạnh hắn, nhẹ nhàng ngồi xuống, cùng hắn nhìn vào mặt hồ u bích,sau đó mới lên tiếng hỏi khẽ: “Cùng ta rớt vực còn có một nữ tử, hiệntại nàng đang ở đâu?”

Hắn không có bất kì một động tác nào, giọng nói cũng không hề mang theo chút tình cảm, chỉ lạnh lùng lên tiếng nói: “Đã chết, hiện giờ đang chìm dưới đáy hồ.”

Tuy rằng không phải chưa từng nghĩ đến khả năng này, nhưng hôm nay nghe thấy chính xác vẫn khó tránhkhỏi có chút khó chịu. Mà ta cũng không thể trách hắn, chỉ có thể hạthấp ánh mắt, giấu đi nỗi niềm tưởng niệm ở trong đáy mắt.

Hắn khônghề quay đầu lại như trước, vừa gảy Tần tranh ở trong tay, vừa khẽ lêntiếng, nói: “Với địa vị hiện tại của ngươi, nếu vẫn mềm lòng như vậy thì con đường sau này sẽ rất gian nan. Ta dạy Đường Hoa Châm cho ngươi làđể ngươi tự bảo vệ mình, chứ không phải dùng để chơi.”

Ánh mắt ta hạthấp, không nói lời nào, tiếng đàn của hắn cũng không ngừng, tiếp tụclên tiếng nói: “Không nói gì, xem ra ta đã đoán đúng. Nếu ngươi có thểđem Đường Hoa Châm điểm chính xác vào huyệt Dương Trì(1) làm cánh taycủa nàng bị tê dại vô lực, vậy tại sao không đổi tay điểm về hướng cổhọng của nàng, như vậy đơn giản hơn nhiều. Nếu như không có một hồ BíchThuỷ này, chỉ một phút mềm lòng của ngươi đã tự hại chết chính mình.”

Ta nghe vậy, quay đầu nhìn hắn: “Vừa rồi ngươi nói thân thể của nàng đãchôn dưới đáy hồ, sao lại biết vị trí Đường Hoa Châm trên tay của nàng?”

Ngón tay của hắn ngừng gảy, lần đầu tiên đưa mắt nhìn ta: “Ngươi cho rằng,ta nhìn thấy Đường Hoa Châm trên tay nàng thì phải cứu nàng lên sao?”

Ta khẽ giật mình, không biết nên nói cái gì, còn hắn thì lại quay đầu đi,không nói thêm gì, cứ thế mà gảy Tần tranh, đôi mắt trong suốt âm trầm,vẫn mãi quạng vắng không đổi, ấm lạnh mà tĩnh mịch, tĩnh mịch mà thanhkhiết.

Không khí có chút chua chát, ta cũng không muốn sự cứng ngắtnày cứ ngăn cách giữa ta và hắn, vì thế miễn cưỡng lên tiếng thay đổi đề tài, nhưng mà câu nói kia, ta vẫn luôn để trong lòng nhưng cũng muốnhỏi ra—–

“Tô Tu Miễn, tại sao ngươi lại ở đây?”

Trong lúc môi vàrăng ma sát vào nhau, một âm thanh mềm mại vang lên, đã cách biệt lâunhư vậy, cuối cùng ta lại gọi lên ba chữ, Tô Tu Miễn.

Ngón tay đang gảy đàn tranh của hắn có chút dừng lại.

Tên của hắn không thường được gọi, trong Tà Y cốc, hắn là “Công tử” đượcmọi người kính ngưỡng như thần, trong giang hồ, hắn là “Tô tiên sinh”trong truyền thuyết được người đời truyền tụng, nhưng ta chỉ nhớ rõ, khi ý thức của ta vừa mới trở lại, đã phát hiện đôi mắt của mình không thểnhìn thấy gì, trong lúc bàng hoàng bất lực, giọng nói kia liền vang lên ở bên tai —

Hắn nói, đừng sợ, ngươi sẽ không bị mù.

Giọng nói củahắn nhẹ nhàng mà ấm lạnh, giống như loại hàn ngọc thượng hạng, đáy lòngta lại yên bình đến kì lạ, hỏi, ngươi là ai.

Hắn yên lặng trong chốc lát, sau đó lên tiếng, chỉ có ba chữ —Tô Tu Miễn.

Vĩnh viễn khó quên, vì thế vẫn mãi không quên.

Cho nên sau này, cho dù cảm kích, cũng không muốn thay đổi cách xưng hô lúc ban đầu, thậm chí cả âm “Tô” ở phía trước cũng không muốn xoá, luôndùng hơi thở mềm mại khi răng môi vuốt nhẹ vào nhau, lên tiếng gọi hắn,Tô Tu Miễn, Tô Tu Miễn . . .

Khoé môi của ta chậm rãi vẽ ra nụ cườitự giễu, tâm tư thiếu nữ dịu dàng hoạt bát đó như đã cách ta cả một cuộc đời xa xăm, nhưng vẫn còn nhớ rõ, ý nghĩ trong ánh mắt ngày ấy vẫn làtriền miên.

Lúc này, ta lại một lần nữa mở miệng gọi lên cái tên này, vẫn mềm mại như trước nhưng là trong lúc vô tình, nhẹ đượm một chút đau buồn.

Còn chưa kịp tiếp tục nói điều gì, giọng nói châm biếm chánghét của Li Mạch lạnh lùng truyền đến: “Tại sao lại ở chỗ này ư? Thậtmuốn hỏi Thanh tiểu thư một câu, tại sao ngươi không ở lại Vương phủ ởThượng Kinh, yên ổn làm Tam vương phi, còn muốn chạy đến Nghiệp Thànhlàm tù binh để rồi kinh động đến thiên hạ, thời điểm đứng trên cổngNghiệp Thành kia, Vương Phi đúng là rất nổi bật . . .”

Lời nói củanàng còn chưa dứt, đôi mắt lạnh nhạt của Tô Tu Miễn hơi nhìn sang, thậtra ánh mắt đó cũng không gọi là lạnh, nhưng Li Mạch liền câm miệng, đôimắt hạ thấp không dám nói thêm một chữ.

Ta còn chưa kịp hồi phục tinh thần sau khi nghe thấy lời nói của nàng, lại chợt nghe một tiếng giólớn phát ra từ trong khu rừng khô cằn, đó là âm thanh thạch trận bịkhuấy động.

Sau đó, một giọng nói trầm thấp nguội lạnh mà hờ hững,ung dung theo gió truyền đến: “Không biết ngoài rừng là bằng hữu phươngnào, có thể ra mặt hay không?”

——— ———-

(1)Huyệt ở chỗ lõm, giống hình cái ao (tù) ở mu cổ tay (mặt ngoài = Dương) vì vậy gọi là Dương Trì.