Đồ Heo, Thích Cãi Anh Lắm Hả

Chương 82



Đã 2 ngày rồi mà nó vẫn chưa tỉnh. Mẹ nó rất lo lắng nhưng bà đã thức canh nó quá lâu, sức khỏe của bà không cho phép nên phải về nghỉ ngơi. Đêm nay hắn ở lại canh chừng nó. Nhìn gương mặt hốc hác của nó mà lòng hắn chợt thắt lại. Hôm qua Nguyên Nhi có đến trò chuyện với nó nhưng nó vẫn không có một biểu hiện nào tiến triển cả, điều này khiến con bé rất buồn. Hai người mẹ của anh cũng buồn không kém. Elly cũng chẳng vui gì. Elly tốt tính và hay suy nghĩ nhiều, vã lại chuyện này ít nhiều cũng liên quan đến cô nên cô cũng rất mong nó mau chóng tỉnh lại. Hơn nữa, nó còn là chị dâu tương lai của cô, làm sao cô đành lòng nhìn người anh họ thân yêu của mình từng ngày đau khổ. Nghĩ thế nên cô đã tự mình làm một chuyện mà cô nghĩ rằng nó có ích..........

-Em làm mọi người lo lắng đấy! Nguyên Vy ngốc!-hắn nói rồi gục đầu bên giường bệnh của nó thiếp đi.

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

"-Vy này!-hắn bỗng nói

-Hả?-nó vô cùng ngạc nhiên với cách xưng hô của hắn.

-NGUYỄN HOÀNG NGUYÊN VY...TÔI YÊU EM-hắn bỗng hét lên trời.

-Ơ...-nó ngạc nhiên tột cùng

-EM CÓ BẰNG LÒNG LÀM BẠN GÁI CỦA ANH KHÔNG?-hắn lại hét

 Nó tuy ngạc nhiên nhưng cũng rất vui

-ĐỒ ĐÁNG GHÉT...TÔI CŨNG YÊU ANH MẤT RỒI-khuôn mặt nó đang nóng lên, nóng lên 100oC

 HẮn nghe thấy nó nói vậy thì vui mừng vội ôm lấy nó xoay mòng mòng."

"...môi chạm môi.

1s...2s...3s...

thình thịch...thình thịch...tim nó đập liên hồi như muốn đâm thủng lớp da nhảy ra khỏi lồng ngực. Nó chống tay định ngồi dậy thì hắn lấy tay ấn đầu nó xuống. Chiếc lưỡi được đưa qua đưa lại một cách nhẹ nhàng nhưng cũng rất quyến luyến. 10s trôi qua, cuối cùng hắn cũng buông nó ra. Nó quay mặt sang chỗ khác để che đi khuôn mặt đỏ ửng. Hắn kéo nó lại và ôm vào lòng.

-Nguyên Vy-hắn

-Vâng-nó nằm trong lòng hắn ấm áp vô cùng

-Anh yêu em nhiều lắm-hắn ôm nó chặt hơn

-Em cũng vậy-nó cũng vòng tay ôm lấy eo hắn

-Anh à, sau này anh có bỏ em mà đi không?-nó ngây thơ hỏi

-Đồ ngốc, em hỏi gì kì vậy, em là người anh yêu nhất làm sao mà bỏ em được, chỉ sợ em bỏ anh thôi-hắn

-Em thề, suốt đời này em chỉ yêu mỗi mình anh thôi-nó giơ tay ra vẻ như một đứa con nít

--Ừ-hai người ôm nhau rất lâu"

-----------------------------------------------

Những giấc mơ liên tiếp nhắc nó trở về với kí ức quên lãng của mình..........

-Vy...anh yêu em

-Vũ...xin anh...đừng rời xa em...

-Anh xin lỗi........nhưng anh phải đi rồi......

-Vũ...không...VŨ...........................................

---------------------------------------------------

-Vũ........ĐỪNG ĐI............

 Nó choàng tỉnh. Trên trán vẫn còn ướt đẫm những giọt mồ hôi. Nó đưa tay quệt mồ hôi và thì thầm:

-Thì ra chỉ là ác mộng....

 Nó nhìn ra cửa sổ :"Bây giờ chỉ mới là ban đêm." "Ây da...đau quá!"-Nó bất giác đưa tay ôm đầu làm đầu của người nào đó hun giường một cách không thương tiếc. Nhưng...người đó chỉ khẽ nhíu mày một cái rồi lại ngủ say như chết (chưa chắc đâu ~.^). Nó ngồi đó ngắm nhìn hắn trân trân như lâu rồi không ngắm mà thèm lắm vậy (chứ gì nữa o.0). Khuôn mặt này nó đã vô tình lãng quên trong một khoảng thời gian dài rồi. Nó thật có lỗi...Nó đưa tay quệt nhẹ mấy giọt mồ hôi trên gương mặt hắn, có lẽ hắn đã quá mệt mỏi.