Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 315: Tôi làm chó của cậu



Qua mấy hơi thở liền đuổi kịp được người trong đó!

Một quyền đánh ra!

Bùm!

Người này bị đánh thành sương máu ngay tại chỗ.

Tiếp tục truy kích.

Người nọ quay đầu nhìn, Diệp Bắc Minh đã xuất hiện phía sau lưng ông ta cách mười mét, con ngươi co rút kịch liệt.

“A!”

Một tiếng hét thảm.

Diệp Bắc Minh xuất hiện trước mặt, giáng một cái tát xuống!

Người thứ hai!

Tốc độ của Phương Kim Minh rất nhanh, giống như một con khỉ chạy trên vách núi.

Trong nháy mắt xông ra khỏi hiện trường đại hội Võ Đạo!

Diệp Bắc Minh nhìn về phía ông ta chạy trốn, một kiếm chém ra!

Ầm!

Chỉ nghe thấy một tiếng cực lớn.

Có người không nhịn được nhìn sang, toàn thân run rẩy.

Chỉ thấy trên mặt đất xuất hiện một đường kiếm dài trăm mét, sâu bảy tám mét!

Cuối vết kiếm, máu nhuộm đỏ cả mặt đất.

Người thứ ba!

...

Người thứ sáu!

...

Người thứ mười!

...

Tụng Bạc Thiện nhìn thấy Diệp Bắc Minh đánh tới, bị dọa sợ đến mức chân mềm nhũn.

Ông ta mới là Võ Vương đỉnh phong, cảnh giới cũng không bằng Diệp Bắc Minh,

Ông ta thấy chạy không được, liền quỳ sụp xuống: “Cậu Diệp, xin tha mạng!”

“Tôi có một sản nghiệp rất lớn ở Tượng Quốc giá trị vài tỷ đô la, có thể dùng để mua mạng của tôi”.

“Tôi làm chó của cậu, làm chó!”

Tụng Bạc Thiện giơ hai tay lên, hoảng sợ hét lớn: “A! Đừng…”

Diệp Bắc Minh như sát thần giáng xuống trước mặt Tụng Bạc Thiện.

Một chưởng đánh xuống!

Ầm!

Người thứ mười hai!

Người cuối cùng.

Lý Kiếm Trần, đứng thứ 8 bảng xếp hạng Tông Sư Á Châu, 93 tuổi!

Tổng hội trưởng hiệp hội võ đạo Long Quốc!

Ở trước mặt gia tộc Cổ Võ và gia tộc ẩn thế, hiệp hội võ đạo Long Quốc gần như là một tổ chức phế vật.



Mặc dù là của chính phủ, nhưng vốn chẳng có tác dụng gì.

Chẳng qua là bù nhìn thôi!

Lý Kiếm Trần phong thái như tiên, con ngươi già nua liên tục co quắp.

Mặc dù ông ta ở trong bảng xếp hạng Tông Sư Á Châu chỉ là hạng thứ 8.

Nhưng thực lực thật sự cũng có thể lên được bảng xếp hạng ngầm!

Hội trưởng hiệp hội võ đạo Long Quốc đè thấp giọng: “Diệp Bắc Minh, có gì muốn nói, chúng ta có thể ngồi xuống!”

“Không cần phải như vậy, tôi xin cậu tha thứ!”

Diệp Bắc Minh lập tức cười: “Ông muốn giết mẹ tôi, còn nói gì với ông?”

“Xuống địa ngục đi!!!”

“Để lão Diêm Vương tha thứ cho ông!”

Lý Kiếm Thần sợ đến mức con ngươi co rút kịch liệt!

Trên khuôn mặt đều là vẻ mặt khiếp sợ.

Trong con ngươi đục ngầu phản chiếu kiếm mang kiếm Đoạn Long bộc phát ra.

“Sớm biết như vậy, ban đầu tôi không nên nổi lòng tham…”, Lý Kiếm Trần cười bất đắc dĩ.

Bùm!

Thân thể Lý Kiếm Trần trong nháy mắt nổ tung, biến mất tăm.

Đến đây.

Tất cả người trong danh sách chết đều đã đền tội hết!

Chỉ còn lại điện Huyết Hồn!

Còn có ba thế lực lớn học viện Thiên Thần, cung Hạo Miểu, đế quốc Thanh Long!

Sau khi chém chết Lý Kiếm Thần, Diệp Bắc Minh quay lại trên đài võ đạo: “Sư tỷ, mục đích của em đã hoàn thành”.

Trong mắt bốn sư tỷ chỉ có Diệp Bắc Minh, bọn họ rối rít gật đầu.

Các cô đến đây vốn không phải để tham gia đại hội Võ Đạo.

Chỉ là vì lo lắng cho Diệp Bắc Minh mà thôi!

“Về nhà”.

Mấy người vừa rời đi.

Đột nhiên.

Một giọng nói không cho phép người khác hoài nghi truyền tới: “Mấy người chờ chút”.

Diệp Bắc Minh nhướng mày.

Bốn sư tỷ cũng dừng bước.

Soạt!

Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn lại.

“Ai?”

“Ai không có mắt vậy, còn dám ngăn cản Diệp Bắc Minh?”

Chỉ thấy một thanh niên chậm rãi đứng lên từ trong một góc bình thường.

Vẻ mặt lười biếng!

Lông mày thanh tú, có chút lạnh lẽo.

Sau khi trên mặt mang theo vẻ tất cả nguyện vọng đều được thỏa mãn, biểu cảm lạnh lùng chán nản.



Dáng vẻ còn thanh tú hơn con gái: “Xem kịch hay lâu như vậy, cậu đây có chút hứng thú với các người”.

“Anh tên Diệp Bắc Minh đúng chứ?”

Cậu thanh niên hất cằm chỉ vào Diệp Bắc Minh: “Nhưng bắt đầu từ bây giờ, ở bên cạnh tôi, làm người hầu đi”.

Lại nhìn bốn sư tỷ của Diệp Bắc Minh: “Còn bốn người các cô, làm người ở ấm giường cho tôi cũng không tệ”.

Mặt đẹp của Khương Như Yên trầm xuống.

Hoàng hậu Hồng Đào cười lạnh.

Mặt đẹp của Lục Tuyết Kỳ lạnh lùng.

Con ngươi của Liễu Như Khanh lạnh như băng.

Diệp Bắc Minh cũng không nói gì, một luồng sát khí ngút trời, bộc phát ra từ trong cơ thể của anh!

Vù!

Mọi người khiếp sợ phát hiện, trên người Diệp Bắc Minh lại hiện lên huyết quang đỏ tanh.

Giống như ngọn lửa đang bùng cháy.

Sát khí!

Lại là sát khí!

Phải giết hại bao nhiêu người mới có thể ngưng tụ ra sát khí kinh khủng như vậy?

Sau lưng cậu thanh niên có hai lão giả đang đứng.

Như vực sâu không thấy đáy, sâu không lường được.

Một lão giả trong đó cười nói: “Thiếu gia, xem ra con kiến này tức giận rồi”.

Cậu thanh niên xua tay: “Vậy thì cắt đứt tứ chi của hắn, xem hắn…”

“Hử… càng tức giận hơn đúng không? Ha ha ha ha ha!”

Con ngươi Diệp Bắc Minh lạnh băng đến cùng cực: “Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, đây là hai Võ Thánh?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Á Thánh, vẫn chưa hoàn toàn thành Thánh”.

Diệp Bắc Minh lạnh như băng nói: “Tháp Càn Khôn Trấn Ngực, cho tôi mượn sức mạnh!”

“Dùng một nửa nội lực của tôi, bộc phát ra toàn bộ!”

Vèo!

Giây tiếp theo.

Diệp Bắc Minh lại chủ động đánh ra, giống như hỏa tiễn từ trên võ đài xông đến.

Giơ tay lên, kiếm khí ngưng tụ!

Con ngươi đám người đàn ông trẻ tuổi co rút kịch liệt.

Bởi vì hắn nhìn một đường kiếm khí hủy diệt chém ra trong kiếm Đoạn Long đang điên cuồng ngưng tụ!

Tim hắn như sắp nổ tung!

Diệp Bắc Minh này tới thật!

Cậu thanh niên đứng phắt dậy: “Láo xược!!!”

“Mày… dừng tay, bọn tao đến từ Côn Luân Khư!!!”

“Tao là hoàng tử một nước, mày biết ra tay với tao có ý nghĩa gì không?”

Côn Luân Khư?!!!

Võ giả tại chỗ kinh hãi.

Một vào võ giả tuổi tác khá cao lộ ra vẻ mặt quả nhiên là như vậy.