Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 256: Ông lão Hắc Xà



Sở Hà Đồ mỉm cười.

Sâu trong ánh mắt thoáng qua vẻ u ám!

Che giấu rất tốt, không có bị Trần Di Lâm phát hiện.

Giả bộ thanh thuần ngọc nữ gì chứ?

Theo đuổi lâu như vậy, tay cũng không cho sờ một cái!

Sở Hà Đồ thầm nghĩ: ‘Chờ ông đây kết hôn với cô rồi, có được quyền hành kinh tế nhà họ Trần, nhất định sẽ khiến cô sống không bằng chết!”

...

Lúc này.

Sâu trong một lâu đài nào đó ở Âu Châu.

Một người đàn ông da trắng đi qua hành lang dài: “Bố, cơ hội đến rồi!”

“Diệp Bắc Minh đã rời khỏi Long Quốc, hạ xuống lãnh thổ Tượng Quốc”.

Lão giả da trắng ngồi phơi nắng trên ghế, con ngươi đục ngầu trong nháy mắt trở nên trong suốt.

Ông ta chậm rãi đứng dậy, giống như một con rồng già vừa thức tỉnh!

“Đi, không tiếc bất cứ giá nào mang tấm thẻ kia về cho tôi!”

“Có nó rồi, gia tộc Rothschild chúng ta có thể thống trị thế giới!”

“Đồ mẹ đỡ đầu để lại không thể rơi vào tay hắn!”

Người đàn ông da trắng gật đầu: “Dạ!”

Xoay người rời đi.

Cuối hành lang dài truyền đến tiếng nói:

“Bố, chờ tin tốt của con”.

...

Hai giờ sau.

Pằng! Pằng! Pằng! Pằng!

Đột nhiên.

Tiếng súng nổi lên bốn phía, tất cả bánh xe việt dã đều nổ lốp.

Bảy chiếc xe việt dã đều dừng lại.

Từ bốn phương tám hướng trong rừng cây, mấy ngàn lính đánh thuê lao ra.

Trong tay của bọn họ đều cầm súng.

Ngoài ra còn có số lượng lớn võ giả!

Bao vây tất cả các du khách nước chảy không lọt.

Hướng dẫn du lịch cười lớn xông về phía đám lính đánh thuê: “Các người đến muộn chút nữa, tôi còn không biết phải dẫn bọn họ đi dạo trong rừng bao lâu nữa!”

Nghe đến đây.

Sắc mặt tất cả du khách biến đổi!

Vạn Lăng Phong đè thấp giọng: “Chủ nhân, có phiền toái”.

“Tam Giác Vàng rất loạn, loại lính đánh thuê cướp nửa đường này đâu đâu cũng có”.

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Đầu tiên đừng có gấp, xem chút đã rồi nói”.

Lúc này.

Những đám lính đánh thuê bắt đầu ra tay cướp bóc của cải!

Du khách đều bị giam lại, dùng súng chĩa vào đầu, yêu cầu phải chuyển tiền vào tài khoản ngân hàng ngoại quốc của bọn họ.



Chuyển tiền xong!

“Đàn ông đập chết, đàn bà mang về hưởng thụ!”

“Ha ha ha ha!”

Pằng!

Trực tiếp đánh gục!

Trần Di Lâm sợ đến mức sắc mặt trắng bệch.

Sở Hà Đồ cũng có chút lo lắng, không thể mất phong độ, anh ta nhìn về phía đại sư Cam Bố: “Đại sư Cam Bố, giao cho ông”.

Cam Bố mở mắt: “Đồng ý”.

Chậm rãi đi xuống xe!

Trực tiếp xông vào chỗ đám lính đánh thuê.

Tạch tạch tạch tạch!

Đạn bay tới, đại sư Cam Bố sôi trào kình khí, chặn được tất cả các loại đạn.

Cam Bố hừ lạnh một tiếng: “Mấy tên lính đánh thuê cũng dám ở trước mặt xếp hạng thứ ba bảng xếp hạng Tông Sư Á Châu tôi…”

Một lời còn chưa nói hết.

Vèo!

Một bóng đen từ trong rừng cây lao ra, giương miệng to như chậu máu.

“A!”

Một tiếng hét thảm.

Trực tiếp nuốt trọn cao thủ siêu cấp xếp hạng thứ ba bảng xếp hạng Tông Sư Á Châu!

“Rít!”

Ngoài Diệp Bắc Minh, tất cả mọi người đều hít một hơi khí lạnh.

Con ngươi Vạn Lăng Phong cũng trợn trừng!

Đây là một con rắn lớn!

Da rắn giống như sắt thép, lóe lên hàn quang.

Thân thể nó thô ráp như vại nước, miệng nhai mấy cái, giống như vô cùng hiểu!

Dạ Kiêu liên tục nuốt nước miếng: “Con rắn linh này là thú cưng của ông lão Hắc Xà!!!”

“Rắn ở chỗ này, nhất định ông lão Hắc Xà cũng gần đây!”

“Ông lão Hắc Xà, đứng 290 bảng xếp hạng ngầm!”

“Cảnh giới Võ Tông đỉnh phong!”

“Đây là thứ hạng tôi biết từ 17 năm trước, bây giờ có lẽ còn mạnh hơn!”

Vạn Lăng Phong run sợ toàn thân: “Ông lão Hắc Xà, chính là hắn!!!”

“Chủ nhân, ông lão Hắc Xà đã từng điều khiển một còn mãng xà, ăn toàn bộ mấy ngàn người trong một thôn nhỏ ở Đông Nam Á!”

Diệp Bắc Minh vẫn thờ ơ.

Âm thầm thở dài một tiếng.

Tam Giác Vàng không hổ danh là Tam Giác Vàng.

Đúng là loạn!

Lính đánh thuê, nhà giàu, võ giả, hạng thứ ba bảng xếp hạng Tông Sư Á Châu, cao thủ bảng xếp hạng ngầm, v.v…

Quả đúng là nồi lẩu thập cẩm!

Bên ngoài truyền tới tiếng kêu rên.



“Cứu mạng!”

“Tôi có tiền, cho các người hết, đừng giết tôi!”

Ầm!

Máu tươi tung tóe.

Du khách chết lần lượt, đầu nổ tung.

Trần Di Lâm sợ đến mức toàn thân run rẩy: “Xong rồi, tôi không muốn chết…”

“Tiện nhân, đưa vali cho tôi!!!”

Sở Hà Đồ nổi giận gầm lên một tiếng, thô bạo cướp lấy vali.

Lao xuống khỏi xe việt dã, quỳ xuống trước mặt đám lính đánh thuê kia: “Cầu xin các người cứu tôi một mạng, chỉ cần các người tha cho tôi, chỗ kim cương này đều là của các người!”

Mở vali ra, một rương tràn đầy kim cương.

Mỗi một viên kim cương đều cỡ quả trứng chim cút.

Giá trị mười tỷ đô la!

Những lính đánh thuê này mặt tham lam: “Đồ ngu, giết mày rồi, kim cương cũng là của bọn tao!”

Pằng!

Đạn bắn xuyên đầu Sở Hà Đồ.

“Yo, đại ca, ở đây còn có một em gái!”

Một tên lính đánh thuê phát hiện ra Trần Di Lâm trong xe.

Trần Di Lâm hét lớn một tiếng: “A!!!”

Đẩy cửa xe ra, trong đầu chỉ còn có một suy nghĩ.

Có lẽ chỉ có Diệp Bắc Minh có thể cứu cô ta!!!

Ban đầu cậu thanh niên kia liền giết năm người, tuyệt đối không phải người bình thường!!!

“Cứu mạng…”

Trần Di Lâm chạy đến trước xe việt dã của Diệp Bắc Minh, xuyên qua cửa kính xe, tuyệt vọng nhìn anh.

Diệp Bắc Minh ánh mắt lạnh lùng, không có ý mở cửa xe.

Hướng dẫn viên kia từ trong đám người đi ra: “Nhóc con, không phải vừa rồi mày ra vẻ sao?”

“Đi ra cho ông!”

“Năm người mày giết kia đều là người của tao!”

“Kiệt kiệt kiệt!”

Những đám lính đánh thuê kia cầm súng đi đến.

Xe việt dã bị vây quanh nước chảy không lọt!

Đột nhiên.

Một giọng nói lạnh lùng truyền tới: “Mấy người bây giờ có thể cút được rồi”.

“Mạng của người này là của tao!”

Một thanh niên đội mũ lưỡi trai.

Đi ra từ trong một chiếc xe việt dã.

Vươn người!

Khoảnh khắc Dạ Kiêu nhìn thấy thanh niên đội mũ lưỡi trai, con ngươi co rút lại, kinh hãi kêu lên một tiếng.

Sâu trong rừng cây cũng truyền đến tiếng kinh hãi của một lão giả.

Dạ Kiêu và ông lão Hắc Xà cùng mở miệng: “Thợ săn, đứng thứ 277 bảng xếp hạng ngầm!!!”