Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 233: Thủ đoạn tàn nhẫn



Đều là nhân vật đứng đầu!

Còn náo nhiệt hơn Tết.

“Người Long Quốc dám tấn công Đông Doanh? Quân đội của chúng ta bị đánh bại?!!”

“Uy hoàng cũng biến mất không thấy, không biết trốn đi đâu rồi!”

“Một Uy Hoàng bù nhìn thôi mà! Bây giờ việc cấp bách chúng ta cầm làm là bảo vệ lợi ích của gia tộc mình!”

“Sau này Long Quốc đến, chúng ta phải cố mà đám phán!”

“Để bọn chúng cút khỏi Đông Doanh, chúng ta bồi thường cho bọn chúng một khoản tiền!”

Các tầng lớp cấp cao của Đông Doanh lạnh giọng bàn luận.

Chiba Kana đại diện cho gia tộc Chiba ngồi trong đám người.

Đôi mắt già nua không ngừng lóe sáng.

Ông ta có một loại dự cảm xấu!

Luôn cảm giác lần đàm phán này sẽ không đơn giản như vậy.

“Người đàm phán của Long Quốc đã tới!”

Đột nhiên.

Có một người hô lên!

Soạt!

Ánh mắt tất cả mọi người tập trung nhìn về phía cửa lớn.

Chỉ thấy một cậu thanh niên Long Quốc chậm rãi bước đến.

Chiba Sadako đi theo phía sau!

Chiba Kana kinh ngạc: “Sadako!!”

“Cậu thanh niên này là…”

“Rít!”

Chiba Kana ngược lại hít một hơi khí lạnh, biểu cảm biến đổi.

“Chẳng lẽ là?”

Những tầng lớp cấp cao Đông Doanh cũng chú ý trạng thái của Chiba Kana.

Tất cả mọi người đều trầm tư.

Một lão giả Genji chân đi guốc mộc, mặc kimono màu đen đi ra.

Lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh: “Cậu là ai?”

“Tối nay chúng tôi muốn đàm phán với Long Quốc, Long Quốc có ý gì?”

“Làm sao chỉ có hai người đến?”

Diệp Bắc Minh bình tĩnh: “Hai người là đủ”.

“Tôi giới thiệu một chút, cô ấy tên Chiba Sadako”.

“Bắt đầu từ bây giờ, tất cả mọi người đều phải nghe theo lệnh của cô ấy”.

Soạt!

Lúc này, ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung trên người Chiba Sadako.

Cô ta không biết làm sao!

Những người này đều là nhân vật lớn hàng đầu Đông Doanh, ngay cả việc phế lập Uy Hoàng cũng đều là một câu nói của bọn họ.

Ánh mắt của cấp trên giống như mãnh hổ!

Chiba Sadako theo bản năng cúi đầu xuống.

Không dám nhìn thẳng vào những người này!

“Ha ha ha ha!”

“Loại phụ nữ này?”

“Chúng tôi nghe lời cô ta?”

“Cười chết mất!!”



Đám cấp cao Đông Doanh đều bật cười thành tiếng.

Mặt đầy hài hước giễu cợt!

Diệp Bắc Minh nhướng mày, lạnh giọng quát: “Chiba Sadako, ngẩng đầu lên!”

“Chủ nhân…”

Chiba Sadako ngẩng đầu lên, trong mắt tất cả đều là sợ hãi.

Cô ta có chút sợ hãi!

Từ nhỏ sống ở Đông Doanh, những nhân vật lớn này cô ta nghe nhiều thành quen.

Loại uy nghiêm trời sinh này bao phủ trong lòng cô ta, xua mãi không đi.

Diệp Bắc Minh bình tĩnh nói: “Cô sợ?”

“Nếu như cô sợ, bất đầu từ bây giờ, tôi lập tức đổi người”.

Cơ thể mềm mại của Chiba Sadako run lên, cô ta siết chặt quả đấm.

“Đây là cơ hội của cô ta!”

Cũng là cơ hội duy nhất!

Nếu như bây giờ lùi bước, sau này sẽ không còn cơ hội nữa.

Còn có thể bị chủ nhân từ bỏ!

Lúc này.

Chiba Sadako đột nhiên dâng lên dũng khí vô tận, cô ta cắn răng: “Chủ nhân, tôi không sợ!”

Cô ta quét mắt nhìn các tộc trưởng đại tộc, nói: “Bắt đầu từ bây giờ, gia tộc Chiba chính là đệ nhất thị tộc của Đông Doanh”.

“Tất cả thị tộc các người phải nghe theo mệnh lệnh của thị tộc Chiba!:

Yên lặng!

1 giây.

2 giây.

3 giây.

“Ha ha ha ha!”

Tiếng cười rộ tràn đầy sung sướng.

Bùm!

Đột nhiên.

Diệp Bắc Minh trực tiếp ra tay.

Mấy người Đông Doanh cười sung sướng bị anh tát chết.

Lão giả Genji đi guốc mộc mặc kimono cũng ở trong đó.

“Ông Minamoto Honda!”

Đám người con ngươi co thắt.

Xung quanh tĩnh mịch!

Tiếng cười ngừng lại.

Diệp Bắc Minh cười hỏi: “Còn ai không phục?”

Mấy người Đông Doanh nổi giận đùng đùng, đi ra từ trong đám người: “Nhóc con, mày dám giết…”

Ầm!

Diệp Bắc Minh cũng không buồn nhìn họ một cái.

Tát bọn họ thành sương máu!

Sức mạnh ngàn cân người bình thường làm sao có thể chống đỡ được?

“Rít!”

Âm thanh hít khí lạnh.

Xoẹt xoẹt xoẹt…

Những người Đông Doanh này đều vội vã lùi về phía sau.

Sợ choáng váng!



Thủ đoạn kinh khủng này bọn họ chưa từng thấy qua.

Bọn họ vận dụng đủ các cách tranh đấu như kế sách, chỉ số thông minh, thủ đoạn, nội tình.

Diệp Bắc Minh trực tiếp giết người, hoàn toàn chấn nhiếp bọn họ!

Diệp Bắc Minh cười một tiếng.

“Hỏi lại lần cuối, còn không phục?”

“Không…”

“Không có…”

Người Đông Doanh có mặt ở đây đều cúi đầu.

Dọa sợ run!

“Genji phục…”

“Heishi phục…”

“Fujiwara cũng phục…”

“Toyotomi phục…”

“Gia tộc Tokugawa phục!”

“Gia tộc Oe phục!”

“Gia tộc Yagyu phục!”

“Gia đình Ito phục…”

Gia chủ của những gia tộc này đều bước ra.

Cúi đầu bày tỏ thần phục!

Ngay cả ông nội Chiba Kana của Chiba Sadako thấp giọng nói: “Gia tộc Chiba phục!”

Ông ta cúi đầu, rất sợ Diệp Bắc Minh chú ý đến mình.

Trước kia bọn họ từng uy hiếp Diệp Bắc Minh thông qua điện thoại.

Bảo Diệp Bắc Minh đến Đông Doanh giết mình!

Bây giờ Diệp Bắc Minh thật sự đã đến!

Chiba Kana sợ rồi.

Ông ta chỉ hy vọng Diệp Bắc Minh đã quên chuyện này.

Cơ thể mềm mại của Chiba Sadako run rẩy, từ góc độ của cô ta nhìn vào bóng lưng Diệp Bắc Minh.

Lúc này.

Cô ta giống như nhìn thấy một vị Thần!

Trong đôi mắt xinh đẹp đều là sùng bái.

Diệp Bắc Minh hài lòng gật đầu: “Rất tốt”.

“Nhưng tôi không tin các người”.

Vèo!!!

Anh xua tay, không ngừng bắn ra kim bạc.

Tộc trưởng của những gia tộc này hoảng sợ cởi quần áo của mình.

Tìm kiếm một hồi trước ngực mình!

Vừa rồi kim bạc Diệp Bắc Minh bắn ra, đâm vào ngực bọn họ, tiến vào trong cơ thể.

“Cậu làm cái gì vậy?”

Có người hoảng sợ hỏi.

Diệp Bắc Minh mỉm cười giải thích: “Cũng không có gì, chỉ là trồng Quỷ Môn Thập Tam Châm cho mấy người thôi”.

“Kim nay ngoài tôi ra không ai có thể giải”.

“Nếu như không nghe lời, cơ thể có thể sẽ bị nổ mất bất cứ lúc nào!”

“Giống như là...”

Diệp Bắc Minh giơ tay.