Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 228: Chém Uy Hoàng



Diệp Bắc Minh còn chẳng có ý muốn nhìn thêm một cái, quay người xông về phía hành cung Uy Hoàng.

Đại quân của Uy Hoàng bại trận tan tác, Diệp Bắc Minh lại xông vào trong hoàng cung của Đông Doanh lần nữa.

Không ngờ hoàng cung trống không, tất cả mọi người đã rút chạy toàn bộ!

Diệp Bắc Minh cau mày: “Chạy cũng nhanh đấy!”

“Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, ông còn nhớ khí tức của Uy Hoàng không?”

“Đương nhiên là nhớ”.

“Sử dụng vạn lý truy tông cho tôi!”



Lúc này.

Trên núi Phú Sĩ.

Trong một ngôi miếu thần.

Tenjinja!

Thần xã cấp cao nhất Đông Doanh, bên trong thờ phụng những vị thần cao nhất của Đông Doanh.

Nói là thần, trên thực tế chỉ là những võ giả có thực lực võ đạo khủng bố mà thôi!

Bọn họ tự xưng là thần, cũng là để dễ dàng thống trị đất nước này.

Uy Hoàng vừa bò vừa lăn, xông vào trong Tenjinja: “Thiên thần đại nhân, xảy ra chuyện lớn rồi!”

Trong điện của miếu thần.

Có ba vị ‘thiên thần’ ngồi đó.

Bọn họ mặc trang phục cổ xưa, tu luyện võ kỹ cổ xưa.

Khí tức vô cùng kinh người!

Bởi vì hàng năm sống trong miếu thần tối tăm không có ánh sáng, da của họ trắng bệch đến dọa người.

Ba thiên thần ngồi trên đài cao, cúi nhìn Uy Hoàng phía dưới.

“Người Long Quốc Diệp Bắc Minh giết đến rồi, hắn đã giết lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Nhuyễn Ngân!”

“Giết con trai tôi, rồi lại giết rất nhiều đại thần nội các”.

“Nhà kho của hoàng cung bị hắn cướp sạch sẽ, mấy trăm ngàn đại quân Đông Doanh cũng không làm gì được hắn!”

“Hắn tùy tiện ra vào đại nội hoàng cung cứ đi về nhà vậy”.

Uy Hoàng kể lể một hồi, nói hết những chuyện xảy ra ở bên ngoài cho ba vị thiên thần.

“Xin thiên thần đại nhân xuống núi, giết chết Diệp Bắc Minh!”

Uy Hoàng quỳ dưới đất.

Phập phập phập!

Dập đầu không ngừng.

Một vị thiên thần lên tiếng: “Không cần nữa, hắn đã đến rồi”.

Tốc độ của Diệp Bắc Minh rất nhanh.

Lên núi Phú Sĩ.

Một ngôi miếu thần đen xì hiện ngay trước mắt.



Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: “Miếu thần này hơi đặc biệt, trong đại điện có hai võ hoàng đỉnh phong, cậu có thể giết”.

“Nhưng còn có một võ tông!”

“Với thực lực hiện tại của cậu, giao chiến với võ tông sẽ rất nguy hiểm”.

Diệp Bắc Minh dừng bước chân: “Tôi muốn thử xem”.

“Giống như ông nói, tôi không thể nào mỗi lần chiến đấu đều suy nghĩ thực lực của đối phương mạnh hơn tôi, tôi không đánh lại được”.

“Nếu cứ mãi nghĩ như vậy, sau này giới võ đạo đại chiến, thì chỉ cần so tu vi là được”.

“Người có tu vi thấp trực tiếp nhận thua”.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười: “Được, cậu nhóc, đi thôi”.



Soạt!

Ba vị thiên thần cùng mở to con mắt, nhìn về phía cổng lớn của miếu thần.

Chỉ thấy.

Một thanh niên Long Quốc cầm một thanh kiếm trong tay, chậm rãi đi vào.

Uy Hoàng chỉ vào người đó: “Hắn chính là Diệp Bắc Minh!”

Con mắt Diệp Bắc Minh băng lạnh: “Ông lắm lời quá rồi đấy”.

Anh giơ kiếm Đoạn Long, kiếm khí ngút trời, chém về phía Uy Hoàng!

Dứt khoát.

Nhanh gọn.

“Mày dám!”

Một vị võ hoàng quát lên, ra tay ngăn cản.

Phụt!

Nhưng kiếm khí của Diệp Bắc Minh quá nhanh, vị võ hoàng đó cũng không kịp ra tay.

Uy Hoàng nổ tung ngay tại chỗ, hóa thành một màn sương máu!

“Muốn chết hả!”

Vị võ hoàng vừa ra tay quát nhẹ một tiếng, nhanh chóng lao đến giống như mãnh hổ.

Diệp Bắc Minh giơ kiếm Đoạn Long, chém một đường kiếm xuống!

“Ha ha!”

Vị võ hoàng này cười lạnh lùng một tiếng.

Rút ra một thanh kiếm thanh đồng từ trong tay áo, âm lạnh bức người.

“Tang” một tiếng giòn tan, khoảnh khắc kiếm thanh đồng và kiếm đoạn long chạm vào nhau.

Trực tiếp gãy thành hai mảnh!

Phụt!

Huyết quang lóe lên, một cánh tay của vị võ hoàng này trực tiếp bị chém đứt.

Vị võ hoàng này kinh hãi: “Mày! Đây là kiếm gì?”

Diệp Bắc Minh tiến lên một bước, khí huyết ngút trời!

Tộc độ quá nhanh.



Giống như tia chớp xé ngang bầu trời!

Máu tươi bắn tung tóe!

Cái đầu của võ hoàng này trực tiếp bay đi.

Bỗng nhiên.

Vị võ tông trên đài thần ra tay, không hề do dự.

Ông ta đưa ta bộ móng vuốt trắng bệch mang theo gió mạnh tóm về phía cái đầu của Diệp Bắc Minh!

Nhanh như chớp điện!

Diệp Bắc Minh giơ kiếm Đoạn Long lên chặn lại.

‘Choang’ một tiếng vang lên.

Diệp Bắc Minh chỉ cảm thấy như một tòa núi đè xuống, cánh tay tê dại.

Gạch nền dưới chân cũng ầm ầm nổ tung, lấy hai chân của anh làm trung tâm, lan rộng ra khắp xung quanh, giống như mạng nhện.

Vết nứt kéo dài đến mười mấy mét, vô cùng kinh hãi.

“Ừm?”

Vị võ tông này cũng ngẩn người, hơi kinh ngạc.

Diệp Bắc Minh lại chặn được đòn tấn công của ông ta, không bị đập chết?

Lúc này.

Cuối cùng Diệp Bắc Minh đã biết võ tông đáng sợ đến mức nào!

Với thực lực hiện giờ của Diệp Bắc Minh, có thể bùng phát ra sức mạnh hai mươi ngàn cân!

Một đòn của võ tông, ít nhất có sức mạnh một trăm ngàn cân!

Ít nhất cũng gấp năm lần Diệp Bắc Minh!

“Khụ khụ khụ…”

Khí huyết trong cơ thể sôi sục.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười hỏi: “Cậu nhóc, cảm giác thế nào?”

Diệp Bắc Minh trả lời: “Cảm giác rất tốt, toàn thân nóng rừng rực!”

“Nhưng hình như không tổn thương gì? Thật kỳ lạ…”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Một đòn tấn công của võ giả võ tông sơ kỳ, có thể phát ra sức mạnh khoảng một trăm ngàn cân”.

“Cùng lắm cậu có thể phát ra sức mạnh hai mươi ngàn cân, kém năm lần”.

“Biết tại sao cậu có thể chống lại được sự tấn công của võ tông không?”

Diệp Bắc Minh bất ngờ: “Tại sao?”

Đúng thế!

Anh dùng sức mạnh hai mươi ngàn cân mà chống lại được đòn tấn công một trăm ngàn cân.

Thật kỳ lạ!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: “Bởi vì Bất Diệt Kim Thân Quyết!”

“Bất Diệt Kim Thân Quyết?”

“Đúng, Bất Diệt Kim Thân Quyết tầng thứ nhất, có thể khiến da thịt chống lại đạn dược, cũng có nghĩa là độ mạnh cơ thể hiện giờ của cậu hoàn toàn có thể chống lại được sự tấn công của võ tông”.